Vu Tư Linh ăn cơm xong liền trở về trường học, chương trình học hai ngày tiếp theo rất nặng, hơn nữa, Vu Tư Linh còn phải ở nhà hai ngày, cuối cùng dứt khoát ở lại trường.
Đương nhiên cô cũng không rảnh rỗi, cảm thấy cần trưng cầu ý kiến tập thể, cô quyết định tạo một chủ đề mới trên diễn đàn trường ——
Chủ topic: Tôi sắp phải đi xem mắt, nên làm thế nào để đối phương ghét mình? Với lại, làm sao để phụ huynh không ép đi xem mắt nữa?
Bình luận 1: Mang theo bình axit.
Bình luận 2: Thái độ hung dữ một chút, trang điểm xấu một chút, giọng nói cao một chút, làm người ta thất vọng nhiều chút.
Bình luận 3: Chuyện này tôi rành lắm! Cả buổi, cậu chỉ việc ngồi lắc đầu nguầy nguậy, người ta sẽ tưởng cậu bị thiểu năng trí tuệ, tiếp theo là tiếng lành đồn xa, sau này sẽ không ai dám tìm đến cậu xem mắt nữa, đảm bảo hữu hiệu.
Bình luận 4: Chủ thớt là nam hay nữ? Nếu là nam thì lập tức hỏi đối phương có sẵn sàng lấy một triệu làm của hồi môn hay không, sau khi kết hôn phải nghỉ việc ở nhà nuôi con, không được tiếp xúc với người khác giới. Nếu là nữ, vậy thì hỏi nhà trai có chịu bỏ ra một triệu để làm quà dạm ngõ hay không, sau khi kết hôn phải nghỉ việc ở nhà nuôi con, không được tiếp xúc với người khác giới! Cười xấu xa.jpg
Bình luận 5: Cũng không nên bài xích như vậy, biết đâu lại tìm được chân mệnh thiên tử/ thiên nữ cuộc đời.
Bình luận 6: Chắc lầu trên xem TV, đọc tiểu thuyết nhiều quá nên bị lậm rồi phải không, thời buổi bây giờ làm gì có chuyện đi xem mắt liền gặp được cao phú soái hay bạch phú mỹ chứ, chủ thớt vẫn còn đi học, đừng manh động!
Vu Tư Linh nhặt nhạnh được vài ý tưởng khả thi từ những bình luận kia, chờ đến cuối tuần quay lại nhà thuê, thấy vẫn là khung cảnh trống vắng, trong lòng không khỏi có chút quạnh quẽ.
Không nhịn được muốn gọi điện thoại cho Lê Nguyệt Uẩn, nhưng lại sợ làm phiền đối phương.
Không hiểu tại sao lại hụt hẫng như vậy, có lẽ là vì ngày xem mắt đã cận kề. Tuy rằng cô muốn phá hoại buổi xem mắt này, nhưng vẫn cảm thấy có lỗi với Lê Nguyệt Uẩn.
Phía bên kia, Lê Nguyệt Uẩn cũng buồn bực chán nản, đương nhiên, toàn bộ người ở Lê gia đều buồn bực chán nản.
Hai hôm trước, khi Lê Thâm Tinh nói lộ ra bạn trai mình vừa nghèo vừa già, cha mẹ họ lập tức tìm hiểu lai lịch đối phương, cũng sắp lên cơn đau tim đến nơi.
Lê Thâm Tinh không biết cách chăm sóc người khác, Lê Nguyệt Uẩn đành phải ở lại chăm sóc hai người, vậy mà còn không được buông tha.
“Nguyệt Uẩn, con đã nói đi xem mắt rồi thì không được thay đổi đâu. Bên Vu gia cũng đã định xong thời gian và địa điểm rồi, nếu con dám cho người ta leo cây, ba chẳng còn mặt mũi nào ra ngoài nữa.” Lê Nguyên Dã vỗ bàn, “Đừng để người ta chê cười ba dạy dỗ hai đứa con gái đều không ra gì.”
“Con biết rồi, ba.” Lê Nguyệt Uẩn bất đắc dĩ cất đi chiếc bàn nhỏ trên giường, rót cho ông ấy một ly nước ấm, “Ba uống chút nước trước đi, bữa tối sắp xong rồi.”
Lê Nguyên Dã uống mấy ngụm nước: “Đừng có lừa ba, biết chưa.”
“Dạ.” Trong lòng Lê Nguyệt Uẩn đã có tính toán, ổn định Lê Nguyên Dã mới là chuyện quan trọng nhất trước mắt, “Ba, xuống giường ăn cơm đi.”
Lê Nguyên Dã liếc mắt nhìn ra bên ngoài, “Lê Thâm Tinh đâu? Sao không thấy nó tới nhận lỗi? Ba ruột nó nằm trên giường thế này mà cũng không tới xem được một lần?!”
“Bạn trai nó vừa về nước, nó đi đón rồi.” Lê Nguyệt Uẩn nói.
“Về nước?” Lê Nguyên Dã lập tức hứng thú, nhỏ giọng hỏi: “Chút nữa sẽ dẫn về nhà sao?”
“Có lẽ là vậy.” Lê Nguyệt Uẩn nói: “Mẹ đã dặn dò nhà bếp làm thêm thức ăn.”
Lê Nguyên Dã gật đầu, xốc chăn lên, nhẹ nhàng lưu loát bước xuống giường, đi đến phòng khách, đột nhiên nghe thấy tiếng còi xe bên ngoài, vội vàng ho khan hai tiếng, yếu ớt khom lưng ngồi xuống.
Một lúc sau, Lê Thâm Tinh kéo một người đàn ông đi đến, cao khoảng 1m85, đeo kính cận, phong thái thư sinh, so với hình tượng nóng bỏng của cô em Lê Thâm Tinh thì đúng là trống đánh xuôi, kèn thổi ngược.
“Ba mẹ, chị hai, bạn trai con tới rồi.” Lê Thâm Tinh kêu lên.
“Ầm ĩ cái gì vậy, bọn ta cũng không bị mù.” Lê Nguyên Dã nghiêm mặt, nhưng ánh mắt lại không kìm được mà hướng về người đàn ông kia.
Anh ta nho nhã lễ phép cúi đầu chào họ: “Xin chào bác trai, bác gái, con là Lâm Ngữ Thành, là bạn trai của A Tinh.”
“Mau mau, mau ngồi xuống nói chuyện.” Trương Tình Không vui sướng không thôi, nháy mắt với Lê Nguyên Dã, “Ngữ Thành trông cũng không đến nỗi quá lớn tuổi.”
“Ai nói không già.” Lê Thâm Tinh ghét bỏ nói: “Đã hai mươi sáu, còn không già sao?”
Lê Nguyệt Uẩn: “.. . . . .” Cảm ơn, hơi bị tổn thương rồi đó.
Lâm Ngữ Thành mỉm cười: “Em nói đúng.”
“Ngữ Thành đang làm gì vậy con?” Trương Tình Không lại hỏi.
“Con đang thực tập vị trí phát triển phần mềm ở Microsoft.” Lâm Ngữ Thành khiêm tốn nói.
Trương Tình Không vui vẻ nói với Lê Nguyên Dã: “Không tệ nha! Có tiền đồ!”
Lê Nguyên Dã cũng hờ hững gật đầu.
Cuộc trò chuyện sau đó diễn ra suôn sẻ, Lê Nguyệt Uẩn cũng biết được tình sử của hai người, chuyện này không đề cập tới cũng được.
Chị nhìn một nhà hoà thuận vui vẻ, một giây trước đó còn tức giận vì bạn trai vừa nghèo vừa già của Lê Thâm Tinh, thế mà quay đầu lại đã thấy đối phương thật tốt đẹp.
Có phải là giải pháp hạ thấp giá trị mong đợi của A Tinh có hiệu quả không?
Hơn nữa, nếu như ngay từ đầu A Tinh nói với ba mẹ rằng bạn trai con bé đang thực tập ở Microsoft, gia cảnh lại vô cùng bình thường, không phải xuất thân từ tầng lớp trí thức, rất có thể ba mẹ sẽ phải suy xét thêm hoặc là khảo nghiệm một chút, đời nào có chuyện tiếp nhận đối phương dễ dàng thế này?
“Chị, chị làm gì vậy, mau tới đây ngồi đi.” Lê Thâm Tinh vẫy tay.
Lê Nguyệt Uẩn ngồi xuống một bên, Lâm Ngữ Thành cũng gọi theo một tiếng “Chị”, chị gật đầu, tham gia vào chủ đề của mọi người nhưng lại lơ đãng.
Thật lâu sau, Lê Nguyên Dã thấy được vẻ bồn chồn của chị, chủ động hỏi: “Con muốn nói gì?”
“Ba, thật ra con cũng có chuyện muốn nói.” Lê Nguyệt Uẩn gom góp hết dũng khí, nói: “Thật ra con cũng có bạn gái.”
Mọi người: “???”
Lê Nguyên Dã: “.. . . . .”
“Em ấy cũng rất nghèo.” Lê Nguyệt Uẩn nói.
Mọi người: “. . . . . .”
Lê Nguyên Dã giơ tay ra ngăn không cho chị nói tiếp: “Có phải con định nói cô ấy cũng rất lớn tuổi không?”
“Không.” Lê Nguyệt Uẩn lắc đầu, “Là con lớn tuổi.”
“Ngừng.” Lê Nguyên Dã chỉ lên lầu, nói: “Về phòng con đi, đừng ở đây nói bừa nữa, đừng tưởng ba không biết con chỉ vì không muốn đi xem mắt.”
Lê Nguyệt Uẩn đi lên lầu, còn nghe thấy Lê Thâm Tinh vừa cười hì hì vừa tố cáo với bạn trai: “Xin lỗi anh, chị hai em hơi nổi loạn, chẳng giống em chững chạc đoan trang chút nào.”
Lê Nguyệt Uẩn: “.. . . . .”
Lê Thâm Tinh ngẩng đầu nhìn chị mình, bỗng chốc ngẩn ra, rốt cuộc cũng để cô phát hiện rồi!
Quả nhiên chị già đã có đối tượng, vừa rồi, trong tình thế khẩn cấp nên buộc lòng phải nói thật. Chả trách không dám nói, thì ra cũng là vì người vừa nghèo vừa nhỏ tuổi.
“Ba, con cảm thấy chưa chắc chị hai đã nói dối.” Lê Thâm Tinh cẩn thận nói: “Không chừng chị ấy đang hẹn hò thật đó.”
“Bây giờ biết nói chuyện giúp cho chị con rồi sao?” Lê Nguyên Dã liếc cô, “Con cũng về phòng mình đi.”
Lê Thâm Tinh: “.. . . . .”
Sau khi đuổi hai chị em lên lầu, lúc này Lâm Ngữ Thành mới biết, thời khắc cha vợ tương lai khảo nghiệm mình mới bắt đầu thôi.
Lê Thâm Tinh tức giận đi vào phòng Lê Nguyệt Uẩn: “Đều tại chị hết.”
“Chị có làm gì đâu.” Lê Nguyệt Uẩn đang giải quyết công việc, nói mà không ngẩng đầu lên: “Em lại nói gì với ba vậy?”
Lê Thâm Tinh: “Em nói chị có bạn gái, ba liền bắt em lên đây.”
Động tác của Lê Nguyệt Uẩn chợt khựng lại: “Sao em biết được?”
“Không phải chị vừa mới nói sao?” Lê Thâm Tinh ngồi xuống bên cạnh chị, nhiều chuyện: “Chị, rốt cuộc bạn gái chị nghèo đến mức nào vậy?”
“Biết rất nghèo là được.” Lê Nguyệt Uẩn gõ nhanh lên bàn phím.
Lê Thâm Tinh truy vấn: “Rất nghèo là nghèo bao nhiêu? Em cảm thấy bạn trai em đã nghèo lắm rồi.”
Lê Nguyệt Uẩn: “Còn nghèo hơn cậu ấy.”
Lê Thâm Tinh: “Không thể nào, cô ấy làm gì vậy?”
Lê Nguyệt Uẩn buột miệng: “Sinh viên ưu tú của trường Lam Tường.”
“. . . . . .” Lê Thâm Tinh trừng to mắt, “Chị đang lừa em phải không?”
Lê Nguyệt Uẩn nói: “Tin hay không thì tuỳ, về phòng của em đi.”
Lê Thâm Tinh đảo mắt, “Chị, không phải chị sẽ đi xem mắt sao? Đối phương không phải là con gái của lão tổng sao? Có phải chị sẽ vứt bỏ người vợ tào khang không?”
“Không đời nào.” Lê Nguyệt Uẩn đóng máy tính, quay đầu lại nhìn cô ấy, “Em đi về cho chị.”
“Người ta tò mò chút thôi mà, chị đừng đuổi em đi vậy chứ. Hay là chị nói em biết đối tượng xem mắt của chị là ai đi?” Lê Thâm Tinh cười nói, bị đẩy ra ngoài nhưng cũng không ngừng được miệng: “Phú nhị đại ở cái đất Tuyên Dương này không ai em không biết, chị nói một chút đi, để em còn đi xem kịch.”
“Ra ngoài.” Lê Nguyệt Uẩn nhốt cô ta ở ngoài cửa.
Đến tối, Lê Nguyệt Uẩn trở về nhà thuê của mình sau khi thấy Lê Nguyên Dã đã không còn tức giận nữa. Vừa mở cửa ra liền nhìn thấy Vu Tư Linh ngủ gật trên bàn, lập tức chạy lại gọi: “Linh Linh, dậy dậy, cẩn thận bị cảm, lên giường ngủ đi em.”
“A Lê, chị về rồi!” Vu Tư Linh mơ mơ màng màng mở mắt, vừa nhìn thấy chị liền vui sướng ôm chầm, “Tốt quá rồi, em nhớ chị lắm.”
Lê Nguyệt Uẩn mỉm cười rạng rỡ: “Chị cũng nhớ em.”
Hai người ôm nhau một lúc, không thể tách rời cùng nhau đi tắm, sau đó lại không thể tách rời cùng nhau làm vài hiệp.
Cả hai đều không thể giải thích được tại sao tình cảm họ dành cho đối phương lại sâu sắc và bền vững đến vậy.
Ngày hôm sau, hai người thức dậy rửa mặt đánh răng, Vu Tư Linh đã có thể hò kéo pháo vô cùng tự nhiên trong WC, còn trò chuyện với Lê Nguyệt Uẩn đang ở bên ngoài: “A Lê, tối nay em đi chơi với bạn, có lẽ sẽ về hơi trễ.”
“Ừm, được, chị cũng có chút việc.” Lê Nguyệt Uẩn còn đang lo không biết phải mở miệng thế nào, “Nhanh lên, trễ giờ rồi.”
“Dạ.” Vu Tư Linh làm sạch ruột xong đi ra tưới nước cho hành lá.
“Đừng làm mấy chuyện này nữa, đi nhanh.” Lê Nguyệt Uẩn nắm tay cô chạy ra ngoài.
Vu Tư Linh đeo cặp trên lưng, thoáng nhìn thấy túi đựng chai nước khoáng nằm trong góc: “A! Chúng ta lại có thể đi bán chai rồi!”
“Không còn kịp nữa, tối nay về rồi bán.” Lê Nguyệt Uẩn nói: “Chị xong nhanh lắm, khi nào về chị sẽ đem đi bán.”
“Dạ!”
Buổi chiều chỉ có hai tiết học, vừa tan học Vu Tư Linh liền đi tìm Trương Dao Phi: “Đến giúp tôi trang điểm đi.”
“Sao tôi phải giúp cô?!” Trương Dao Phi trợn tròn mắt, “Tôi cũng chẳng phải nô tỳ của cô.”
“Cho cô một cơ hội biến tôi thành kẻ xấu xí.” Vu Tư Linh nói: “Tôi nghĩ kỹ rồi, cũng chỉ có cô mới có thể ra tay được.”
“Biến thành kẻ xấu xí?” Trương Dao Phi hưng phấn hỏi: “Cô chắc không? Sao cô không tự trang điểm?”
“Tôi không xuống tay được.” Vu Tư Linh thúc giục: “Nhanh lên, cô có làm hay không?”
“Làm!” Trương Dao Phi vui hơn hớn lấy đồ trang điểm ra, “Đây là cô cầu xin tôi, đừng trách tôi tàn nhẫn độc ác!”
Ở một nhà hàng Michelin nào đó, Lê Nguyệt Uẩn canh thời gian rồi bước vào trong khi chỉ còn một phút cuối cùng là đến giờ hẹn. Kết quả là khi hỏi đến người phục vụ, giỏi lắm, thế mà chị vẫn đến sớm hơn.
Xem ra, đối phương là người không đúng giờ, đáng bị trừ điểm.
Chị bước đến chỗ đã đặt trước thì nhận được điện thoại của cha mình, đành phải chụp một tấm ảnh trong nhà hàng chứng minh rằng mình thật sự đến buổi hẹn, lúc này, đối phương mới yên tâm cúp điện thoại.
Di động lại nhận được tin nhắn mới của Vu Tư Linh: 【 Tình yêu ơi, hiện tại em có chút việc đột xuất nên có lẽ rất muộn mới về nhà được. 】
【 A Lê 】: Không sao, em chú ý an toàn. Chị về nhanh lắm, em có cần mua gì về ăn không?
【 Không phải là 0 】: Em muốn ăn dâu tây, à đúng rồi, nhớ bán ve chai nha, em sợ trễ quá người ta đóng cửa.
【 A Lê 】: Được rồi.
【 Không phải là 0 】: Mèo làm hình trái tim.jpg
Lê Nguyệt Uẩn mỉm cười, Vu Tư Linh đúng là hạt dẻ cười của chị, chỉ cần tùy tiện nói vài ba câu là có thể khiến tâm trạng đang xuống dốc trở nên tốt hơn rất nhiều.
Chị nhìn đồng hồ, đã mười phút trôi qua, ấn tượng đối với đối tượng xem mắt càng ngày càng kém.
Đúng là lãng phí thời gian của chị, làm mất thời gian chị về nhà mua dâu tây, bán ve chai, thật đáng giận.
Chị nhìn lại cách ăn mặc của mình, theo lời dặn dò của Tư Vũ Đồng, chị đã mặc bộ vest cao quý hào nhoáng, khoác lên bộ mặt khó đăm đăm, khí thế này khiến người ta không dám lại gần.
Đợi chút nữa đối phương đến đây, chị sẽ lập tức ra đòn phủ đầu, trong lòng luyện tập 108 câu thần chú xua đuổi đối tượng xem mắt.
Lúc này, sau lưng truyền đến những tiếng bước chân lộn xộn, chạy thẳng đến đây.
Chị khoanh tay trước ngực, hất cằm lên, chờ đợi một màn hoa rơi máu chảy sau đó.
Lát sau, một cô bé từ phía sau chạy tới, khẽ cúi đầu với chị: “Xin lỗi đã tới trễ, ngoài đường xe đông quá.”
Lê Nguyệt Uẩn vừa định trách móc hành vi đến trễ của cô, bỗng chốc ngẩn ra, cảm thấy giọng nói này rất quen tai: “Cô ngẩng đầu lên.”
Đối phương ngẩng đầu, lộ ra bộ mặt lem luốc như mèo, phấn son lạc trôi như nước sơn dầu, hai cục u đỏ lòm nổi bật trên má, đôi mắt biến thành mắt gấu trúc, còn khuyến mãi tặng kèm một đốm đỏ giữa trán.
Đôi môi mang màu máu tươi, khoé miệng nhếch lên một nụ cười, nhưng đột ngột cứng lại.
Vài giây sau, hai người đồng thời nhận ra đối phương ——
“A Lê?!”
“Linh Linh?!”
“Sao chị/em lại ở đây?!” Hai người đồng thanh nói.
Lê Nguyệt Uẩn ngạc nhiên nhìn cô, trên người cô là bộ quần áo si đa, trên mặt là lớp trang điểm đáng sợ, bàng hoàng đến nỗi không khép miệng được: “Em, không phải em nói đi chơi với bạn sao?”
Vu Tư Linh càng kinh ngạc hơn, nhìn chằm chằm dáng vẻ cao cao tại thượng của chị, trên người là bộ quần áo phiên bản giới hạn thuộc bộ sưu tập thu đông của Chanel, trên cổ tay là đồng hồ của Patek Philippe, bên cạnh là chiếc túi kinh điển của Hermes, cô run rẩy chỉ vào chiếc túi, sau đó lại chỉ vào Lê Nguyệt Uẩn.
“Chị, sao chị lại đến đây? Còn ăn mặc thành thế này?” Vu Tư Linh ngỡ rằng mình gặp ma, “Không phải lúc này chị nên đi bán ve chai sao!?”