- Hoa Trên Mây
- Vợ tôi ngày nào cũng phải giả nghèo
- Chương 42 - Cuối cùng lời đồn đã truyền đến tai chính chủ
Hai người vừa bước ra khỏi cửa liền bị làn gió lạnh đêm thu phả thẳng vào mặt.
Vu Tư Linh theo bản năng kéo chặt quần áo lại, nhìn xung quanh, ánh đèn neon lấp lánh khắp nơi, trên đường xe cộ tấp nập, cảnh đêm sôi động và náo nhiệt hiện ra trước mắt.
“A Lê, có muốn đi dạo một chút trước khi về nhà không?” Cô hỏi.
“Em muốn đi dạo sao?” Lê Nguyệt Uẩn quay đầu hỏi lại, nhìn thấy dáng vẻ sợ lạnh của cô, liền cởi áo khoác khoác lên người cô.
“Em không cần cái này.” Vu Tư Linh từ chối, “Chị mặc đi, chỉ mặc có một chiếc sơ mi mỏng manh như vậy làm sao chịu được.”
“Không sao, thể chất của chị tốt lắm, không dễ bị bệnh đâu.” Lê Nguyệt Uẩn lại khoác áo lên người cô.
Hai người tranh chấp một hồi, đột nhiên Vu Tư Linh sững người: “Chúng ta đang làm gì vậy?”
Lê Nguyệt Uẩn khó hiểu: “Hả?”
“Đi theo em, hai đứa mình ngáo hết rồi.” Vu Tư Linh rất vui sướng nắm tay chị quay lại tầng một của trung tâm thương mại, tuỳ tiện bước vào một cửa hàng quần áo nữ, bắt đầu chọn lựa quần áo, “Đứng đây chờ em một lát.”
Lê Nguyệt Uẩn nhìn cô cẩn thận chọn lựa, không nhịn được mỉm cười, đúng là giả nghèo mãi thành quen, cách tư duy cũng bị ảnh hưởng theo. Trong trường hợp này, không phải trực tiếp mua một bộ quần áo khác sẽ tiện hơn sao?
Nhân viên bán hàng đi theo giới thiệu quần áo cho Vu Tư Linh, nhưng Vu Tư Linh lại có suy nghĩ riêng của mình, dù gì cô cũng là đại ca trong lĩnh vực thời trang, sao có thể nghe theo những lời dối gian của nhân viên bán hàng được.
Một lúc lâu sau, cô chọn được một chiếc áo khoác dài: “Tôi lấy cái này.”
“Vâng, xin hỏi ai trả tiền ạ?” Nhân viên bán hàng mỉm cười hỏi, cho rằng hai người này là bạn thân của nhau.
“Tôi trả.” Vu Tư Linh quay lại mỉm cười với Lê Nguyệt Uẩn.
Nhân viên bán hàng sửng sốt trong chốc lát, đánh giá cách ăn mặc của cô, lại nhìn đến chiếc túi vịt vàng, không nhịn được nhắc nhở: “Tiểu thư, chiếc áo này không rẻ đâu.”
Vu Tư Linh giật mình, hỏi: “Bao nhiêu tiền?”
“Bao nhiêu đây.” Nhân viên bán hàng ra hiệu bằng tay.
“.. . . . .” Vu Tư Linh đi quẹt thẻ, mắt không chớp lấy một cái.
Nhân viên bán hàng : _(:3″ ∠)_
Vu Tư Linh không cần đóng gói hay cho vào túi, đi thẳng về phía trước, trực tiếp khoác áo lên người Lê Nguyệt Uẩn: “Đi thôi, thế này chắc không còn lạnh nữa.”
“Ừm.” Lê Nguyệt Uẩn mỉm cười, nắm tay cô bước ra khỏi trung tâm thương mại.
Đi trên vỉa hè ở con phố mua sắm, khi bước ngang qua một dãy cửa hàng điện thoại di động, thấy ngoài cửa có hai người mặc bộ đồ thú bông hình điện thoại, đang đứng phát tờ rơi.
Khi tờ rơi được đưa đến trước mặt họ, không biết nghĩ tới chuyện gì mà cả hai cùng nhìn nhau mỉm cười.
Lê Nguyệt Uẩn nhận lấy. Lúc này, một thú bông từ cửa hàng khác cũng đến phát tờ rơi, Lê Nguyệt Uẩn đành phải nhận lấy.
Ai ngờ thú bông đầu tiên không vui, đẩy thú bông đến sau, cả hai lao vào đánh nhau.
Lê Nguyệt Uẩn mỉm cười kéo Vu Tư Linh đi, quay đầu lại nhìn đám đông xem náo nhiệt, vui vẻ nói: “May là khi em phát tờ rơi không bị ai đánh, bằng không thì với cơ thể mỏng manh này, làm sao em đánh lại người ta.”
Vu Tư Linh cũng cười ra tiếng: “Chị không thể xem thường em như vậy, em lợi hại lắm đó, từ nhỏ ba em đã cho em theo học các môn thể năng để tự vệ.”
“Cho em học thể năng?” Lê Nguyệt Uẩn ngạc nhiên nhìn cô.
“Đúng vậy.” Vu Tư Linh thở dài, “Bởi vì mẹ em qua đời từ khi em còn rất nhỏ, ba em sợ em xảy ra chuyện nên mới cho em học đủ loại quyền pháp phòng thân. Tất nhiên là ông ấy còn thuê vệ sĩ cho em, nhắc mới nhớ, chị từng gặp vệ sĩ của em rồi đó.”
“Ai vậy?” Lê Nguyệt Uẩn hỏi.
“Chính là dì Vương gặp trong quán cà phê Internet đó.” Vu Tư Linh nói: “Hình như bây giờ dì ấy có đối tượng hẹn hò mới rồi, hi vọng lần này tìm được người đáng tin cậy hơn.”
Lê Nguyệt Uẩn hồi tưởng một lúc mới nhớ ra bà dì lạ lùng gặp được trong quán net trước kia, không ngờ thế mà còn gặp qua người bên cạnh Vu Tư Linh, cũng không biết còn gặp được ai khác nữa không, chị không nhịn được bật cười: “Chúng ta thật đúng là.”
Vu Tư Linh đoán được chị muốn nói gì, cũng nở nụ cười, nhớ lại lần đầu gặp gỡ của hai người, cảm khái nói: “Chị có biết khi chị làm rơi cờ lê, thước cuộn ra khỏi túi xách đã khiến em hoảng sợ tới mức nào không?”
“Chị không cảm thấy gì, bởi vì chị thường xuyên nhìn thấy chúng.” Lê Nguyệt Uẩn cười nói: “Chính vì vậy nên em mới cho rằng chị là phụ hồ?”
Vu Tư Linh: “Đúng vậy, em vẫn luôn sợ chị tự ti mặc cảm, nên mới luôn miệng khen nghề thợ hồ đáng tự hào thế nào!”
Lê Nguyệt Uẩn cười nuông chiều: “Mà chị cũng vì sự động viên lệch lạc của em nên phải phóng lao theo lao.”
Hai người nắm tay, tuỳ tiện bước đi, thế mà lại vô tình bước lên cây cầu vượt hôm nào.
Chỉ là, hôm nay không có quầy hàng của thần côn, cũng không có phụ hồ-er muốn hỏi nhân duyên.
Vu Tư Linh dựa vào lan can, nhìn về một hướng nào đó, nói: “Đừng nói là quẻ của em rất linh nha.”
“Đúng vậy.” Lê Nguyệt Uẩn xoè lòng bàn tay, sờ lên những đường chỉ tay, khoé môi cong cong, “Quả nhiên, tình yêu nói đến là đến.”
Hai người cùng bật cười.
Di động đột nhiên rung lên, Lê Nguyệt Uẩn liếc nhìn, là điện thoại của em gái, chị đi đến một bên nghe máy: “A lô, chuyện gì?”
Phía bên kia im lặng một lúc trước khi lên tiếng hỏi: “Chị? Sao bên chỗ chị náo nhiệt vậy?”
“?” Lê Nguyệt Uẩn thoáng bối rối nhìn xung quanh, “Không phải nơi này rất vắng lặng sao?”
“Làm gì đến mức vắng lặng, em còn nghe có một giọng nói khác mà.” Lê Thâm Tinh lẩm bẩm.
“Rốt cuộc là em muốn nói gì?” Lê Nguyệt Uẩn như lọt vào sương mù, “Có chuyện thì nói, không thì cúp, chị đang bận lắm.”
“Á à, bận hẹn hò cùng đối tượng xem mắt sao?” Lê Thâm Tinh ác ý nói.
Lê Nguyệt Uẩn: “. . . . . .”
“Không thể nào, là thật sao?” Lê Thâm Tinh ngạc nhiên hỏi: “Không phải chị nói sẽ không vứt bỏ người vợ tào khang sao?!”
Lê Nguyệt Uẩn đang suy nghĩ làm thế nào để giải thích người vợ tào khang đã lắc mình biến hoá thành thiên kim nhà giàu kiêm đối tượng xem mắt của mình, chợt nghe Lê Thâm Tinh hét lớn ở đầu kia điện thoại.
“Không thể nào?! Chị à, chẳng lẽ chị thật sự đi thuê phòng cùng đối tượng xem mắt, ngay cả em bé đều chế tạo ra rồi sao?”
“???” Lê Nguyệt Uẩn với một đầu đầy dấu chấm hỏi xoay quanh, “Em nói rõ ràng xem nào.”
Vu Tư Linh nhìn thấy Lê Nguyệt Uẩn cau mày, đoán rằng cuộc gọi này không thể cúp ngay được, liền cúi đầu xem tin nhắn trên di động, trong số đó, tin nhắn của Vu Thiên Tung là nhiều nhất.
【 Cá trắng nhỏ lướt sóng 】: Cục cưng, có ở đó không?
【 Cá trắng nhỏ lướt sóng 】: Linh Linh, con nghe đây, tuy rằng ba rất hi vọng con có thể xem mắt thành công, nhưng ba không mong con nhanh như vậy đã đi lên con đường không thể quay đầu. Phụ nữ trên đời này còn rất nhiều, không cần nhanh như vậy đã leo lên thuyền của Lê Nguyệt Uẩn!
【 Cá trắng nhỏ lướt sóng 】: Tiến độ quá nhanh, ba ba vẫn chưa tiếp nhận kịp. Với lại, nói thế nào cũng phải cho cô ấy chút thời gian để theo đuổi con, còn khảo nghiệm nữa, đúng không? Sao con có thể để sắc đẹp lừa dối như vậy?!
Vu Tư Linh gõ chữ trả lời: Nhưng mà chị ấy thật sự rất đẹp!
【 Cá trắng nhỏ lướt sóng 】: . . . . . .
Lúc này, Đào Thư Cần đột nhiên gửi cho cô mấy tin nhắn.
【 Đào Tử 】: Vừa nói chuyện với Lê Thâm Tinh, cmn, làm mình cười ẻ luôn rồi.
【 Đào Tử 】: Lần trước, không phải cậu đưa ra cao kiến cho bà chị cậu ấy đi xem mắt, sau đó ép chị cậu ấy đưa bạn gái về giới thiệu sao, kết quả là cậu ấy thật sự thuyết phục được người nhà. Hiện tại, chị gái cậu ấy còn đi xem mắt thật, cậu đoán xem?
Vu Tư Linh đột nhiên nhớ tới sự kiện thú vị này, vội tò mò hỏi: Thế nào?
【 Đào Tử 】: Cậu ấy vừa nói, chị gái cậu ấy ưng ý đối tượng xem mắt, bây giờ không những vứt bỏ cô vợ nghèo, mà còn cùng đối tượng xinh đẹp kia đi thuê phòng.
【 Không phải là 0 】: Ha ha ha ha ha ha quá cẩu huyết rồi!
【 Đào Tử 】: Thú vị hơn chính là họ còn có con nữa!!! Đúng là chuyện cười lớn nhất của giới nhà giàu trong mấy năm nay! Mình cười muốn bể phổi rồi đây!
【 Không phải là 0 】: Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha, con của họ ở đâu ra vậy?
【 Đào Tử 】: Ai biết được, giới nhà giàu nhiều chuyện hay ho mà, hôm nay hẹn hò, ngày mai liền ôm banh chạy, cũng không phải không thể.
Vu Tư Linh bám vào lan can, không thể ngừng cười.
Lê Nguyệt Uẩn nghi hoặc nhìn qua, tiếp tục nghe điện thoại: “Không thể tưởng tượng nổi đó chị hai, thì ra chị cũng không tránh được việc bị sắc đẹp mê hoặc, nhanh nói cho em biết rốt cuộc người đó là ai, để em gặp cho mở mang tầm mắt đi. Ai đang cười bên đó vậy? Sao nghe hơi quen.”
Tút tút ——
Lê Nguyệt Uẩn cúp điện thoại, đi đến chỗ Vu Tư Linh, vỗ nhẹ vào lưng cô: “Có chuyện gì mà cười vui vẻ vậy?”
Vu Tư Linh cười đến đau bụng, ôm chị nói: “Đào Tử vừa nói với em một chuyện, khiến em muốn phun hết cơm ăn từ giao thừa năm ngoái ra luôn.”
Lê Nguyệt Uẩn càng tò mò hơn: “Chuyện gì vậy?”
Vu Tư Linh cười chảy cả nước mắt: “Tụi em có một cô bạn học, cậu ấy xúi chị gái đi xem mắt, vốn dĩ chị cậu ấy đã có vợ nhưng không dám đưa về nhà. Chị cậu ấy còn son sắt thề thốt sẽ không vứt bỏ cô vợ nghèo kia, kết quả là vừa quay đầu liền đi yêu người mới, hiện tại hai người còn đi thuê phòng. Chị biết chuyện càng kì quái hơn là gì không? Bọn họ. . . . . .”
“Bọn họ còn có con.” Lê Nguyệt Uẩn nói.
“Đúng đúng.” Vu Tư Linh liên tục gật đầu, đột nhiên nhìn chị: “Ỏ? Làm sao chị biết?”
“. . . . . .” Lê Nguyệt Uẩn trầm ngâm một lát, không quá chắc chắn hỏi: “Bạn học của em, có phải tên là Lê Thâm Tinh?”
Vu Tư Linh trừng to mắt: “Chuyện này chị cũng biết? Chị mới xứng đáng đi làm thầy bói!”
Lê Nguyệt Uẩn bất lực nhìn cô.
Vu Tư Linh nhìn chằm chằm chị hồi lâu, đột nhiên nhận ra có gì đó sai sai, ngón tay run run chỉ vào chị: “Chị, chị tên Lê Nguyệt Uẩn, cậu ấy tên Lê Thâm Tinh, chị, hai người là chị em?!”
Lê Nguyệt Uẩn gật đầu.
Hai chân Vu Tư Linh mềm nhũn, suýt chút nữa quỳ xuống. Cô ôm chặt Lê Nguyệt Uẩn, không thể tin ngẩng đầu nhìn chị: “Cho nên, họ đang nói chúng ta? Chúng ta đi thuê phòng? Còn có con?”
“Ừm.” Lê Nguyệt Uẩn sờ sờ bụng cô, “Đồng chí còn phải nỗ lực thêm nha.”
“Còn cô vợ nghèo kia.” Vu Tư Linh yếu ớt chỉ vào chính mình, kinh ngạc hỏi: “Chính là em?”
Lê Nguyệt Uẩn: “Theo lời đồn trong truyền thuyết thì đúng là em.”
Vu Tư Linh: Ôi thần linh ơi!
“Không được, em phải tìm họ nói cho ra lẽ!” Vu Tư Linh xoay người muốn đi.
Lê Nguyệt Uẩn nhanh tay giữ cô lại: “Bỏ đi, đã trễ thế này, để hôm khác. Lời thị phi dừng ở nơi người trí*, lời đồn thổi quá đáng như vậy, qua mấy ngày sẽ tự động sụp đổ thôi.”
Vu Tư Linh ngẫm lại thấy cũng có lý: “Bây giờ chúng ta đi đâu đây?”
“Về nhà.” Lê Nguyệt Uẩn nắm tay cô, “Chế tạo em bé.”
Vu Tư Linh: Hắc hắc hắc!
Hai người đi một lúc thì đến bãi đỗ xe, Lê Nguyệt Uẩn bước vào trong, nói: “Chị lái xe tới.”
“A, em cũng lái xe tới.” Vu Tư Linh hỏi: “Chị muốn tách ra ngồi riêng không?”
“Xe em để đâu?” Lê Nguyệt Uẩn nói: “Ngồi xe chị về trước đi, ngày mai chị lái xe em về.”
“Dạ.” Vu Tư Linh chỉ vào chiếc Porsche màu đen trong góc, “Của em ở kia.”
Lê Nguyệt Uẩn nhìn thoáng qua rồi chỉ vào chiếc Maserati màu đỏ: “Của chị ở kia, đi thôi.”
“Dạ.”
Hai người mới vừa nhấc chân, lại rút về.
Không đúng!
Cả hai đồng thời nhìn về xe đối phương!
————————
*Lời thị phi dừng ở nơi người trí:
Người khôn ngoan, tỉnh táo có khả năng phân biệt đúng sai, họ có thể phân biệt được tin đồn thật giả, cũng vì vậy mà tin đồn ngừng lan truyền khi đến chỗ họ.
Hoặc có một cách giải thích khác là những người khôn ngoan thì không a dua nói theo người khác về những điều họ không biết, bởi hậu quả của những tin đồn là hoàn toàn không thể lường trước được.