Hai người lướt qua nhau, Vu Tư Linh lập tức chạy về phía Maserati, Lê Nguyệt Uẩn đi về hướng Porsche.
“A Ti, là em sao?” Vu Tư Linh run run vuốt ve lên mui xe trơn bóng, chỉ hận không thể dán người mình lên xe, “Chị nhớ em khổ sở lắm, có phải em hận chị đã vứt bỏ em không? Xin lỗi em, chị không cố ý, thật sự là do bất đắc dĩ.”
Lê Nguyệt Uẩn chậm rãi vuốt ve thân xe, xuyên qua mui xe, dừng lại ở kính chiếu hậu, trong mắt không giấu được sự vui sướng của ngày gặp lại sau thời gian dài xa cách: “Không ngờ được gặp lại cậu, bạn già.”
Hai người đồng thời ngẩng đầu, hỏi: “Chị/em mua xe ở đâu vậy?”
Một lát sau, hai người đồng thanh trả lời: “Cửa hàng 4S Tuyên Dương.”
Vu Tư Linh: “. . . . . .”
Lê Nguyệt Uẩn: “. . . . . .”
Vu Tư Linh nói: “Em có một phỏng đoán táo bạo.”
Lê Nguyệt Uẩn gật gật đầu: “Chị cũng có một phỏng đoán, chiếc xe này ——”
“Chính xác, là của em!” Vu Tư Linh âu yếm nhìn nó, trong ánh mắt có cả sự nuối tiếc, “Vậy chiếc xe kia ——”
“Đúng vậy, là của chị.”
Một lát sau, Vu Tư Linh yếu ớt hỏi: “Chị bán bao nhiêu tiền?”
Lê Nguyệt Uẩn mím môi, nói: “Chuyện quá khứ cứ để nó trôi qua đi, sau khi hỏi rõ ràng chỉ sợ chúng ta đều không ngủ được.”
“Cũng đúng.” Vu Tư Linh nước mắt đầm đìa, “Đêm nay có thể cho em lái A Ti về nhà không?”
“Có thể.” Lê Nguyệt Uẩn chủ động ngồi vào ghế phụ, “Xuất phát đi, chị tài xế.”
“Đi đây.” Vu Tư Linh khởi động xe, mở mui xe ra, hơi thở lạnh lẽo của gió đêm tràn vào, cô liền lặng lẽ đóng lại, “Quên mất, thời tiết này không cho phép em làm màu.”
Lê Nguyệt Uẩn mỉm cười: “Không ngờ chủ cũ của chiếc xe này lại là em.”
“Đúng rồi.” Vu Tư Linh nhún vai, không biết nghĩ tới chuyện gì mà cười không khép miệng lại được, “Do lần trước chị chê xe này xấu xí nên em mới đem bán, ai ngờ chị nói ngược, vừa quay đầu đã mua mất xe của người ta.”
Lê Nguyệt Uẩn vui vẻ nói: “Lý do của chị cũng giống như trên.”
“Đúng là chuyện đó đâu ai ngờ.” Vu Tư Linh điều khiển xe vô cùng thành thạo, thoải mái, “Thật không nghĩ tới, em ngồi sau xe đạp của chị cười nói, mà chị cũng có ngày cười nói trong xe ô tô của em.”
“Cho nên, chị có thể hiểu là dù chị nghèo khó hay giàu sang thì em đều thương chị, đúng không?” Lê Nguyệt Uẩn hỏi.
“Đương nhiên!”
Sau khi về đến nhà, hai người theo thói quen dọn dẹp nhà cửa, nấu nước tắm rửa, không hề có cảm giác khó chịu.
Đến khi đi ngủ, cả hai nằm trên giường, im lặng nhìn căn phòng một lúc rồi nói về nỗi sợ hãi khi vừa chuyển đến, không nhịn được cùng bật cười.
“À đúng rồi, chúng ta vẫn chưa bán ve chai nữa.” Vu Tư Linh vừa nói xong đột nhiên co rúm lại, một bàn tay đã luồn vào trong áo cô, “Phốc, nhột quá.”
“Sẽ nhanh hết nhột thôi.” Lê Nguyệt Uẩn thấp giọng nói: “Đã đến giờ chế tạo em bé rồi.”
Qua một lúc lâu sau, Vu Tư Linh mới thở hổn hển nói: “Á, ưm, hành của chúng ta còn chưa được tưới nước.”
Lê Nguyệt Uẩn không ngừng động tác tên tay: “Không sao, chúng ta cày cấy cho mảnh đất của em trước đã.”
Vu Tư Linh: “Ư ưm ưm.”
“Em còn có hệ thống tưới nước tự động nữa sao?” Sau khi Lê Nguyệt Uẩn cảm thấy ướt át, bắt đầu cần cù, cặm cụi cày cấy.
Đến nửa đêm, Vu Tư Linh đột nhiên mở mắt ra, hung ác nhìn Lê Nguyệt Uẩn, xoay người đè chị xuống, tung ra Nhất Dương Chỉ của Đoàn thị Đại Lý, nhanh chóng điểm vào huyệt đạo của chị, sau đó thâm nhập bằng Nhị Dương Chỉ, phải dạy cho chị biết thế nào là muốn sống không được, muốn chết không xong! Chỉ có thể khóc lóc xin tha!
Ăn miếng trả miếng, lấy ngón tay trị ngón tay là nguyên tắc ngủ của Vu Tư Linh!
Dù đôi khi sẽ thất bại, nhưng không sao cả, chỉ cần chăm chỉ rèn luyện, ngón tay sẽ biến thành Định Hải Thần Châm*!
(*rắn như thép, vững như đồng, tuỳ ý thay đổi độ dài, làm việc không biết mệt mỏi (chú thích này hoàn toàn dựa theo tưởng tượng của editor, nhưng cũng có thể đại diện cho khát khao bỏng cháy của tác giả nha 🤣) )
Không biết trải qua bao lâu, hai người mới sức cùng lực kiệt nhưng vô cùng thoả mãn chìm vào giấc ngủ.
Suýt chút nữa lại bị trễ giờ.
Vu Tư Linh bị Lê Nguyệt Uẩn đánh thức, nhìn đồng hồ, hoảng hồn vội vàng bò dậy đánh răng rửa mặt, đi theo chị xuống lầu.
Mãi đến khi ngồi vào xe vẫn còn có chút sợ hãi.
“Không đúng, nếu hôm nay chúng ta lái xe đến trường thì cũng không cần gấp gáp như vậy nha.” Vu Tư Linh nói.
Lê Nguyệt Uẩn trầm mặc một lát: “Cũng đúng!”
Vẫn là cửa hàng bán điểm tâm đó, bà chủ vừa nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp của Vu Tư Linh liền nhịn không được rót một ly sữa đậu nành đầy tràn: “Buổi sáng tốt lành nha.”
“Buổi sáng tốt lành, hôm nay nhìn chị tươi như bông luôn!” Vu Tư Linh không hề tiết kiệm lời khen, nhận lấy bữa sáng trong tay bà chủ, “Hẹn gặp lại.”
Bà chủ che mặt thẹn thùng nói: “Hẹn gặp lại.”
Sau đó thấy cô ngồi vào chiếc xe thể thao vô cùng bóng bẩy, ngạc nhiên hỏi: “Xe đạp của mấy cưng đâu?”
“Về hưu rồi ——” Tiếng nói của Vu Tư Linh phiêu tán trong gió.
Lê Nguyệt Uẩn không vui nói: “Cợt nhả, không đứng đắn gì hết.”
Vu Tư Linh quay đầu nhìn chị, cười khanh khách không ngừng: “Không thể nào không thể nào, không phải là A Lê đang ăn giấm của bà mẹ có đứa con mười bảy tuổi đó chứ?”
Lê Nguyệt Uẩn: “Hừ.”
Lúc chờ đèn đỏ chuyển xanh, Vu Tư Linh nhanh tay nhét một miếng bánh bao vào miệng chị, sau đó nghiêng đầu hôn lên khoé môi chị: “Mau ăn đi.”
Lê Nguyệt Uẩn cong môi, véo nhẹ lên mặt cô, lúc này mới khởi động xe.
“À đúng rồi, em không học ở trường Lam Tường.” Bây giờ Vu Tư Linh mới nhớ ra, “Hình như em còn chưa nói với chị là em học diễn xuất phải không?”
“Học diễn xuất?!” Lê Nguyệt Uẩn ngạc nhiên quay đầu nhìn chằm chằm vào cô, khó tin hỏi: “Thật sao?”
“Thật.” Vu Tư Linh chu chu môi, “Nhưng hình như chị không thích minh tinh lắm.”
“Chị không có, chị không phải, em đừng nói bậy.” Lê Nguyệt Uẩn lúng túng phủ nhận, “Trước đây chị nói nhảm đó, có ai lại không thích minh tinh.”
“Không phải trước đây em từng hỏi chị, em làm minh tinh được không, chị nói không tốt.” Vu Tư Linh uất ức nói.
“Không phải do chị sợ em nổi tiếng sẽ không còn để mắt đến người vợ tào khang là chị sao.” Lê Nguyệt Uẩn giải thích.
“Chị mới không phải người vợ tào khang đâu!” Vu Tư Linh lớn tiếng nói.
“Được được, chị không phải.” Lê Nguyệt Uẩn nở nụ cười, “Chỉ cần em không chê chị làm chậm bước tiến của em thì cứ theo đuổi giấc mơ vào showbiz đi.”
Vu Tư Linh mỉm cười.
“Vậy em học ở đâu?” Lê Nguyệt Uẩn hỏi.
Vu Tư Linh: “. . . . . .”
“Toàn bộ Làng đại học chỉ có một Học viện điện ảnh thôi!”
“Được rồi.” Lê Nguyệt Uẩn bất đắc dĩ nói: “Quả thật trước đây chị không quan tâm đến phương diện này, sau này chị sẽ cải thiện.”
Khi xe đi ngang qua trường Lam Tường, Vu Tư Linh nhìn thấy Sở Vũ Huân, vừa định bước lên chào hỏi thì chợt nhìn thấy một cô gái đứng bên cạnh cô ấy, cô ngạc nhiên hỏi: “Sao đệ tử của chị lại ở đây vậy?”
Lê Nguyệt Uẩn liếc nhìn qua kính chiếu hậu, trả lời: “À, cô ấy nói dạo gần đây bạn em thường mời cô ấy ăn cơm.”
“Vũ Huân mời chị ấy ăn cơm?” Vu Tư Linh không thể tưởng tượng được, “Sao cậu ấy đành lòng chứ.”
Lê Nguyệt Uẩn: “Cơm chiên tình yêu năm đồng.”
“À, đã hiểu.” Vu Tư Linh lại hỏi: “Mời Vũ Đồng ăn cơm để làm gì vậy?”
“Hỏi thăm cách làm giàu.” Lê Nguyệt Uẩn mỉm cười nói: “Lần trước chúng ta đóng cửa phòng livestream đã khiến Sở Vũ Huân chịu đả kích. Cuối cùng cô ấy kéo Tư Vũ Đồng lại, một hai phải nắm được bí quyết để trở thành phú nhất đại* như cha mẹ Vũ Đồng.”
(*Sở Vũ Huân cứ ngỡ Tư Vũ Đồng là phú nhị đại (thế hệ giàu có thứ hai) nên tự suy ra cha mẹ bạn Đồng là phú nhất đại (thế hệ từ hai bàn tay trắng mà làm nên sự nghiệp))
“Thì ra là vậy.”
“Nhưng Vũ Đồng không phải phú nhị đại.” Lê Nguyệt Uẩn mỉm cười nói.
“Ỏ?!” Vu Tư Linh đảo mắt, “Vậy thân phận của chị ấy cũng là do chị bịa đặt?”
“Đúng vậy, cô ấy chỉ là nhân viên văn phòng bình thường mà thôi.” Lê Nguyệt Uẩn nói: “Thật đáng thương, bây giờ mỗi ngày cô ấy đều phải truyền thụ bí quyết làm giàu.”
“. . . . . .” Vu Tư Linh khó hiểu, “Chị tìm cơ hội giải thích giúp họ đi.”
“Được rồi.” Lê Nguyệt Uẩn dừng xe, nhìn phía ngoài cổng trường, trên đó có mấy chữ to long lanh sáng bóng “Học viện điện ảnh Tuyên Dương”, những sinh viên ra vào đều ăn mặc vô cùng tao nhã, xinh đẹp, “Tới rồi, là nơi này đúng không?”
“Đúng vậy.” Vu Tư Linh cởi dây an toàn.
“Linh Linh.” Lê Nguyệt Uẩn đột nhiên gọi một tiếng, chỉ vào những sinh viên bên ngoài, lại nhìn vào bộ quần áo rẻ tiền trên người cô, cười nói: “Sau này em thích mặc gì thì cứ mặc vậy đi.”
Vu Tư Linh ngẩn người, sau đó trên khuôn mặt tràn ra một nụ cười xán lạn: “Dạ, trong phòng ký túc xá của em có để quần áo, chút nữa em sẽ đi thay.”
Lê Nguyệt Uẩn lại gọi cô, dừng một chút mới ngập ngừng nói: “Mấy giờ em tan học, chị đón em về được không?”
Vu Tư Linh nhìn dáng vẻ vừa thận trọng vừa chờ mong của chị, lập tức hiểu ra, chắc chắn là A Lê muốn nhìn thấy khung cảnh thật sự của nơi cô học, liền trả lời: “Được chứ, chị xong việc cứ chạy thẳng đến đây, em dẫn chị đi dạo trong trường. Trường học em tốt lắm, còn có nhiều điểm tham quan nữa.”
“Được! Vậy chị đi làm đây, tối nay gặp.” Lúc này Lê Nguyệt Uẩn mới vui vẻ lái xe rời đi.
Vu Tư Linh đứng đó một lúc, nhìn chiếc xe rời đi với nụ cười trên môi. Vừa quay người, chợt giật mình vì Trương Dao Phi đứng trước mặt: “Cô làm gì mà im hơi lặng tiếng vậy chứ!”
“Hình như chiếc xe vừa rồi là của cô?” Trương Dao Phi nhón mũi chân, nghển cổ nhìn.
“Aish, cô nhìn cái gì vậy.” Vu Tư Linh vội vàng ngăn cản tầm mắt của cô ta, “Nhanh vào lớp đi.”
Trương Dao Phi liếc cô một cái, theo cô đi vào trong, truy vấn: “Tài xế nhà cô không phải là một ông già sao? Nhưng lần này có vẻ như là một cô gái?”
Vu Tư Linh: “Tài xế đi Thái Lan chơi.”
Trương Dao Phi: “.”
Trương Dao Phi nằm vùng lại biết được thêm một tin cơ mật: “Quả nhiên là giới thượng lưu lắm chuyện thị phi! Tài xế vừa đi Thái Lan liền lắc mình biến hoá thành tuyệt thế mỹ nhân, vì sao thế?!”
“.. . . . .” Vu Tư Linh đẩy đầu cô ta xuống, “Cô nói bậy bạ gì đó, tài xế đi Thái Lan du lịch nên mới đổi người đưa đón tôi.”
“Ồ.” Trương Dao Phi bĩu môi, “Giới thượng lưu quả nhiên không tầm thường, chẳng có gì ngạc nhiên. Đúng rồi, tối nay cô có đi party không? Không phải là tôi mời cô, tôi chỉ tuỳ tiện hỏi thôi, dù sao thì đây cũng là buổi tụ họp của bạch phú mỹ chúng ta, cũng có chút liên quan đến cô ——”
“Không đi.” Vu Tư Linh thẳng thừng từ chối.
“Sao vậy? Cô dám từ chối tôi?!” Trương Dao Phi nổi giận, “Không ai dám từ chối Trương Dao Phi này!”
Vu Tư Linh ha hả cười: “Thế còn anh chàng hotboy kia?”
Trương Dao Phi: “Hụ hụ hụ hụ hụ.”
Chạng vạng, Lê Nguyệt Uẩn vừa tan tầm liền chạy tới Học viện điện ảnh, từ rất xa đã nhìn thấy Vu Tư Linh đứng trước cổng trường, túi khoác trên vai, bên ngoài là chiếc áo khoác rộng thùng thình nhưng vô cùng thời thượng.
Hoàng hôn kéo dài chiếc bóng của cô, thân ảnh chìm trong ánh tịch dương vô cùng xinh đẹp.
Chị vừa dừng xe, đối phương lập tức chạy đến: “Chị nhanh thật đó.”
“Nhanh gì chứ.” Lê Nguyệt Uẩn cong môi cười, sau khi nhìn chiếc áo crop top cô đang mặc bên trong, nụ cười chợt cứng đờ, “Đây là quần áo của em?”
“Đúng rồi.” Vu Tư Linh lập tức bày ra tư thế cao ngạo, “Có đủ ăn ảnh không?”
Khoé môi Lê Nguyệt Uẩn giật giật, kéo chặt áo khoác của cô lại, thắt đai lưng: “Chú ý giữ ấm.”
Vu Tư Linh: “. . . . . .”
Lúc này, Trương Dao Phi đột nhiên xuất hiện: “Ha! Đây là nguyên nhân cô không tham dự bữa tiệc? Thì ra là đã có hẹn với người khác?”
“Đúng vậy.” Vu Tư Linh nắm tay Lê Nguyệt Uẩn, nghênh ngang bước qua cô ta.
Trương Dao Phi đuổi theo, liếc nhìn Lê Nguyệt Uẩn: “Người đẹp, chị là ai vậy? Tại sao trước giờ chưa từng thấy?”
Lê Nguyệt Uẩn dừng bước, tươi cười mở lời: “Chào cô, tôi là ——”
Đang nói chuyện, ánh mắt chị chợt thu lại, một chân đột nhiên giẫm lên chai nước dưới đất: “Hai xu, vào tới tay.”
Trương Dao Phi: “???”
Gì gì gì, đây là chuyện gì vậy?
Người đẹp ngực tấn công mông phòng thủ thế này, sao có thể tuỳ tiện nhặt ve chai như vậy!
Quả nhiên, khả năng kết bạn của Vu Tư Linh này luôn kém cỏi! Ta, Trương Dao Phi, tuyệt đối không làm bạn với những người thế này!
Vu Tư Linh chỉ vào Lê Nguyệt Uẩn: “Làm quen một chút, đây là bạn gái của tôi.”
Trương Dao Phi: “!!!”
Thế giới này ảo ma ca na da quá.
Lê Nguyệt Uẩn nhặt chai lên mới nhớ tới đây là trường của Vu Tư Linh, bên cạnh còn có bạn cô đang đứng, bất giác có chút xấu hổ, ngượng ngùng cười với Vu Tư Linh: “Chị xin lỗi, thành thói quen rồi.”
“Em hiểu, em hiểu mà.” Vu Tư Linh tỏ vẻ vô cùng thấu hiểu, sau đó lặng lẽ lấy mấy đồng xu trong túi ra, “Vừa nãy em mới nhặt được dưới đất.”
Trương Dao Phi nhìn đến trợn trắng mắt: “. . . . . .”
Dương Đào
Cười muốn nội thương 🤣🤣