Trong sân trường, tốp năm tốp ba nối đuôi nhau mà đi, tiếng cười nói rộn ràng không dứt.
Vu Tư Linh nắm tay Lê Nguyệt Uẩn, giới thiệu từng ngõ ngách trong trường: “Đây là căng tin thứ hai của trường tụi em, đồ ăn ở đây là ngon nhất, thịt tươi mềm, rau củ mơn mởn, món nào cũng có, chỉ là cô múc cơm giống như bị mắc bệnh Parkinson, run rẩy không ngừng.”
Lê Nguyệt Uẩn cười nói: “Cùng một thế giới nên cô múc cơm cũng giống nhau.”
“Này, mấy người đang nói gì vậy?” Trương Dao Phi lon ton theo sau, tức giận chỉ muốn đập đầu xuống đất, “Tôi đang hỏi mấy người đó! Để ý đến tôi một chút đi! Rốt cuộc hai người có quan hệ gì vậy?!”
“A! A Lê nhìn bên kia đi!” Vu Tư Linh chỉ vào hồ nhân tạo cách đó không xa, bốn phía còn có mấy dãy đồi nhỏ bao quanh, “Đó là ngọn đồi tình nhân nổi tiếng nhất trong trường, những đôi yêu nhau đều tới đó đi dạo.”
“Xem ra chúng ta chạy không khỏi rồi.” Lê Nguyệt Uẩn cười nói.
“Lê tiểu thư, mời chị sang đây, cẩn thận dưới chân nha.” Vu Tư Linh tươi cười vươn tay ra.
Hai người ngọt ngọt ngào ngào bước qua Trương Dao Phi, Trương Dao Phi giận đến ngứa răng, đuổi theo sau, một hai phải hỏi ra khoai ra môn: “Vu Tư Linh! Tôi nói tôi đang hỏi cô đó! Rốt cuộc là người phụ nữ này ở đâu ra! Chuyện cô vừa mới nói có phải là thật không, cô ấy là bạn gái cô hay chỉ là bạn con gái?”
Vu Tư Linh đột nhiên dừng bước chân, quay đầu liếc Trương Dao Phi một cái.
Trương Dao Phi thấy rốt cuộc cô ấy cũng chịu nhìn mình, kiêu hãnh hất cằm: “Mau thành thật khai báo, trong giới thượng lưu không cho phép có quả dưa nào mà Trương Dao Phi này không được ăn!”
“Muốn ăn dưa?” Vu Tư Linh hỏi xong, đưa tay chỉ về một hướng nào đó: “Ở kia còn có quả dưa siêu to khổng lồ đang chờ cô tới cạp kìa.”
Trương Dao Phi nhìn theo hướng cô ấy chỉ, liền thấy hotboy yêu thương của cô đang ôm hôn một cô gái có dáng người cao gầy bên dưới tàng cây, hôn đến không thể tách rời trong truyền thuyết.
“Éc!” Trương Dao Phi hét lớn một tiếng, giận đến mặt mũi xanh lè xanh lét, vội vã chạy tới nắm tóc nữ sinh kia, “Ai cho cô đoạt đàn ông của Trương Dao Phi này?!”
Vừa dứt lời, cô ta liền nắm hết tóc tai con người ta lôi xuống.
Trương Dao Phi: “?”
Hotboy: “???”
Vu Tư Linh: “. . . . . .”
Lê Nguyệt Uẩn: “. . . . . .”
Một đàn quạ đen bay qua, còn kêu lên “Quao ao o cao thủ giả gái”.
Nam sinh kia sờ lên tóc của mình, hét lớn một tiếng, đấm lên ngực hotboy: “Chồng à, cô ta ăn hiếp em ~ chồng mau giúp em đi ~”
Hotboy cứng đờ cả người, trở tay lại là một cái tát.
Trong tích tắc, cả ba quấn lấy nhau không buông.
Vu Tư Linh nhanh chóng kéo Lê Nguyệt Uẩn thoát khỏi vùng biển xanh mà tanh mùi máu này: “Ha ha ha ha, giới giải trí thật lắm thị phi, mới từ trong nôi mà đã như vậy, quả nhiên danh bất hư truyền, thứ lỗi thứ lỗi.”
Lê Nguyệt Uẩn hỏi: “Đúng là rất nhiều thị phi, trong trường có ai theo đuổi em không?”
“Dạ?” Vu Tư Linh lập tức lắc đầu, “Làm gì có, em chỉ có duy nhất một đoá đào hoa xinh đẹp là chị hắc hắc.”
Đúng lúc này, một đám nam sinh đi thẳng tới, người dẫn đầu vừa nhìn thấy Vu Tư Linh, liền gay gắt nói: “Thiên đường có lối không ai đến, Địa ngục không cửa lắm kẻ vào. Vu Tư Linh, cậu làm tôi tìm kiếm khổ cực quá!”
Lê Nguyệt Uẩn thấy nhóm người hung thần ác sát này, bình tĩnh chắn trước mặt Vu Tư Linh, hạ giọng hỏi: “Linh Linh, mấy người này là ai vậy?!”
“Tiểu nữ không biết.” Vu Tư Linh hoảng sợ nói: “Em chưa từng gặp ai đáng sợ như vậy, nhất định là đạo tặc cướp của rồi! Ứ ừ, Lê nữ hiệp hãy cứu em. Tiểu nữ không có gì hồi báo, chỉ đành lấy thân báo đáp.”
“Đừng sợ, trước mắt cứ để xem hắn giở thủ đoạn gì.” Lê Nguyệt Uẩn nắm chặt nắm đấm, âm thầm vận khí, chực chờ tìm kiếm nhược điểm của đối phương để ra tay.
Mấy người bên cạnh đạo tặc kia bỗng chốc vây xung quanh bọn họ, lộ ra bộ mặt khó ưa. Lúc này, trong tay đạo tặc không biết từ lúc nào đã xuất hiện một chiếc loa: “Vu Tư Linh, cậu dỏng tai lên mà nghe cho rõ!”
Vu Tư Linh nín thở, Lê Nguyệt Uẩn vận khí.
Đạo tặc nhìn chiếc loa, lại đưa mắt ra hiệu với người anh em bên cạnh, người anh em lập tức đọc một tràng tự thuật bằng giọng truyền cảm: “Đã thích Vu Tư Linh nghìn lẻ một ngày, ba năm qua cậu ta đều đứng chờ trông nơi này, nhìn Vu Tư Linh đối diện bước qua, nhưng cô ấy lại chưa từng liếc mắt nhìn cậu ấy.”
Mấy nam sinh xung quanh bắt đầu rải hoa hồng.
Một người anh em khác tiếp tục đọc: “Đột nhiên! Vu Tư Linh từ phía đối diện đi đến chợt nhìn thấy cậu ta, cậu ta kích động thầm nghĩ: Dũng cảm lên! Hãy thét to lên tiếng lòng của mày đi!”
Vì thế, đạo tặc thét to: “Vu Tư Linh, tôi thích cậu! Từ bộ óc đến trái tim, mỗi một bộ phận từ trên xuống dưới trong cơ thể tôi đều đang nói, tôi thích cậu! —— Chát!”
Lời thổ lộ oanh oanh liệt liệt đột nhiên im bặt.
Cả đám người đều ngẩn ra, nhìn cô gái từ trên trời rơi xuống, cô ta dám! Thế mà cô ta dám cho đại ca một bạt tai!
Ngầu đốn tim em rồi!
Lê Nguyệt Uẩn kéo Vu Tư Linh: “Cho mượn một chút.”
“Mời.” Đại ca cùng các anh em của đại ca đồng loạt nhường chỗ, mãi đến khi không còn nhìn thấy bóng dáng hai người nọ, đám người mới tụ lại bên nhau, bàn bạc kế hoạch tỏ tình lần sau.
Sau khi đi hơn mấy chục mét, Lê Nguyệt Uẩn mới đen mặt liếc nhìn Vu Tư Linh: “Không phải nói không có người theo đuổi sao?”
“Chuyện này.” Vu Tư Linh gãi gãi đầu, lươn lẹo, “Trước nay em không quen biết cậu ta, hơn nữa, đây là lần đầu tiên cậu ấy thổ lộ với em, em làm sao biết trước được? Cho nên, chuyện này không liên quan đến em. Trời đất chứng giám, trong lòng em chỉ có chị, không có cậu ta, chị phải tin tưởng tình cảm em dành cho chị không chút nào giả dối.”
Lê Nguyệt Uẩn: “Hừ.”
“Tin em đi mà, em là đại biểu ưu tú của sinh viên ba tốt, chưa bao giờ quan tâm đến chuyện thị phi bên ngoài, chỉ một lòng một dạ tu luyện Ngọc nữ sách vàng*!” Vu Tư Linh thành khẩn nói, thốt ra những lời từ tận đáy ruột già.
(*sách, truyện người lớn.)
Lê Nguyệt Uẩn mỉm cười, vốn dĩ chỉ muốn trêu chọc cô, việc này vốn cũng không liên quan đến cô, nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ hết sức cố gắng giải thích của cô, không khỏi cảm thấy vô cùng đáng yêu, tâm trạng trở nên tốt vô cùng.
Nương theo ánh trăng, Vu Tư Linh nhìn thấy nụ cười như ẩn như hiện của chị, trái tim bắt đầu đập bùm bùm như tiếng chày trên sóc BomBo, thầm nghĩ: Chị gái này thật biết cách dụ dỗ người ta sa đoạ.
Đã đến lúc thể hiện tài năng chân chính!
Cô kéo Lê Nguyệt Uẩn, đè chị vào gốc cây bên cạnh, vô cùng bá đạo giữ lấy cằm chị: “Cô gái, cô đang cố tình chọc giận tôi.”
Lê Nguyệt Uẩn chỉ cười không nói.
“Cô có biết người chọc đến tôi sẽ phải trả cái giá đắt thế nào không?” Giọng nói của Vu Tư Linh kiều mị, đuôi mắt cong cong, rõ ràng đang có ý định tu luyện Ngọc nữ tâm kinh ngay tại đây.
Lê Nguyệt Uẩn chờ mong nhìn cô: “Phải không? Chị không tin.”
“Vậy thì tôi sẽ cho chị nếm thử sự lợi hại của chân gà của nhà họ Vu chúng tôi.” Nói xong, Vu Tư Linh cho tay vào tìm tòi trong áo chị, chỉ dừng lại khi chạm vào làn da trơn mịn.
Cơ thể Lê Nguyệt Uẩn khẽ run lên, trong thời tiết rét buốt thế này, những ngón tay lại càng thêm lạnh lẽo.
Khoảnh khắc tiếp theo, bàn tay Vu Tư Linh từ từ di chuyển lên trên.
Hô hấp Lê Nguyệt Uẩn dần trở nên nặng nề, ngay sau đó liền bật cười: “Ha ha ha ha ha á!”
Điều gì đã khiến nữ thần khí chất từ bỏ hình tượng?
Đáp án là —— cù lét!
Không sai, Lê Nguyệt Uẩn không thể ngờ rằng hình phạt lại là cù lét, thảo phạt chị đến trở tay không kịp, vừa cố nén cười vừa xin tha, nước mắt cũng đã trào ra.
“Được, được rồi, chị sai rồi, người nhà họ Vu quá độc ác.” Lê Nguyệt Uẩn kéo dài hơi tàn nói.
Vu Tư Linh đắc ý ngừng lại, Lê Nguyệt Uẩn nhanh chóng gục đầu xuống, dựa vào vai Vu Tư Linh dưỡng sức.
Hơi thở phả vào cổ cô, vừa nóng vừa nhột, Vu Tư Linh thật sự không thể khống chế được sắc tâm của mình nữa, quay đầu hôn lên môi chị.
Khi hai người đang hôn đến triền miên không dứt, Trương Dao Phi đột nhiên từ phía sau đuổi tới: “Này, tôi hỏi rốt cuộc các người là cái quan hệ . . . . . .”
Cô ta đầu bù tóc rối nhìn hai người, trợn tròn mắt: “OK man, tôi hiểu rồi.”
Nói xong, cô ta liền xoay người rời đi, bất cẩn thế nào mà lại đụng vào một anh chàng, bên cạnh anh ta còn có một đám người.
Người cầm đầu nói: “Tôi đã nghĩ ra chút nữa nên tỏ tình thế nào rồi, chúng ta chỉ cần đuổi theo Vu —— Cái gì kia!?”
Mọi người đồng thời nhìn lại, liền thấy hai mỹ nhân đang ở dưới tàng cây!
“Có ai không, cứu mạng, đại ca xỉu rồi!”
“Tránh ra nào!” Một chú em chủ động xin ra trận, “Em giỏi nhất là hô hấp nhân tạo!”
Đại ca hồi sinh tại chỗ: “Không cần nhọc lòng anh em.”
Vu Tư Linh đưa Lê Nguyệt Uẩn tham quan một vòng quanh trường học, quá trình này mất khá nhiều thời gian.
Thứ nhất, diện tích trường quá rộng và cũng có quá nhiều địa điểm tham quan. Thứ hai, trong trường có một hội trường danh dự, ở đó có treo áp phích của những ngôi sao nổi tiếng trong giới giải trí. Mỗi khi Vu Tư Linh nhắc tới những người này, trong mắt đều lấp loé sự sùng bái.
Lê Nguyệt Uẩn yên lặng lắng nghe, cảm nhận được ánh lửa trong mắt cô, nói: “Tương lai, ảnh của em cũng sẽ được treo ở đây.”
“Đường còn dài lắm.” Vu Tư Linh cảm khái nói: “Em cũng không hi vọng xa vời rằng có thể tài năng như các vị tiền bối, còn trẻ như thế đã đoạt giải Ảnh hậu, được định cư trong Hội trường danh dự này. Em chỉ mong đời này, khán giả có thể nhớ được tên em là tốt rồi.”
“Tất nhiên, đã có một khán giả họ Lê nói cô ấy ghi tạc em vào lòng, mãi mãi không thể nào quên.” Lê Nguyệt Uẩn cười nói xong, thấy ánh mắt cô dừng trên khuôn mặt của một cô gái xinh đẹp dịu dàng.
Vừa đến gần, liền cảm thấy vô cùng quen mắt.
Nhưng chị ở nước ngoài nhiều năm, sau khi về nước lại chưa bao giờ để ý đến giới giải trí, do đó cũng không biết tên tuổi người kia, liền hỏi: “Đây là ảnh hậu trẻ tuổi nhất?”
“Đúng rồi.” Trong mắt Vu Tư Linh lộ ra sự ngưỡng mộ, “Rất nhiều sinh viên bọn em ghi danh vào trường này là vì cô ấy, nếu như em được may mắn hợp tác cùng cô Quý thì tốt rồi, nghe nói cô ấy vô cùng dịu dàng, còn nâng đỡ người mới. Trước đây, có một đàn chị họ Nhạc từng được hợp tác với cô ấy, kỹ thuật diễn xuất tiến bộ thần tốc luôn á!”
Lê Nguyệt Uẩn nghe Vu Tư Linh vừa nhắc đến tên cô Quý này, trong mắt cô liền toát ra ra ánh sáng của sự hâm mộ, chị không khỏi dâng lên sự ghen tuông, hừ một tiếng.
Vu Tư Linh quay đầu nhìn chị, cười nói: “Không phải chị đang ghen đó chứ?”
“Đúng rồi.” Lê Nguyệt Uẩn thẳng thắn, thành thật gật đầu.
Vu Tư Linh cười ha ha, kéo tay chị ra ngoài: “Yên tâm, cô Quý đã có vợ rồi, sẽ không thích người khác đâu.”
“Có vợ?” Lê Nguyệt Uẩn hỏi.
“Đúng vậy, vợ của cô ấy đẹp lắm.” Vu Tư Linh đang định nhiều chuyện với chị một chút, đột nhiên nghe chị “A” lên một tiếng, giống như nhớ tới gì đó, hai mắt sáng lên: “Đúng nha, có thể kết hôn.”
Vu Tư Linh ngẩn ra, khoé miệng lập tức cong lên tới mang tai.
Tham quan trường học xong, hai người ngồi vào trong xe, Lê Nguyệt Uẩn đột nhiên hỏi: “Muốn đến nhà chị chơi không?”
“Nhà chị?” Một lúc lâu sau, Vu Tư Linh mới hiểu ý chị nói không phải là căn nhà thuê, chợt có chút căng thẳng, “Dạ được.”
Hơn nửa tiếng sau, xe dừng lại ở một toà chung cư cao cấp dành cho người độc thân ở trung tâm thành phố. Cô theo Lê Nguyệt Uẩn vào thang máy lên tầng cao, ngạc nhiên nói: “Một mình chị ở sao?”
“Đúng vậy.” Lê Nguyệt Uẩn nhập vân tay, “Ở đây chỉ có một mình chị.”
Vu Tư Linh thở phào nhẹ nhõm, còn đang lo không biết sẽ gặp phụ huynh thế nào đây.
Có lẽ đã quen sống trong nhà thuê, dẫn tới hình tượng nghèo khổ của Lê Nguyệt Uẩn in sâu vào tâm trí, cho nên, khi thấy chị mở ra căn hộ khang trang sạch sẽ, cô chợt ngẩn người.
Lê Nguyệt Uẩn đưa cô tham quan một vòng, đây là căn hộ duplex hai tầng, cách bài trí rất khéo léo, không gian được sử dụng hợp lý, vừa đẹp lại vừa tiện nghi.
“Tuyệt quá, sau này chị thiết kế cho nhà em luôn đi.” Vu Tư Linh cười nói.
Lê Nguyệt Uẩn gật đầu đầy ẩn ý, cười nói: “Được.”
Cũng không còn sớm, Lê Nguyệt Uẩn lấy ít trái cây và sữa đặt lên bàn cho cô, sau đó đi tắm rửa.
Vu Tư Linh cầm bát lên, cắn một quả dâu tây nhỏ rồi nhìn quanh căn nhà đánh giá.
Lúc này, ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng mở khóa, cô sửng sốt nhìn chằm chằm ra phía cửa.
“Chị, chị có ở nhà không?” Lê Thâm Tinh mang theo một túi đồ ăn vặt đẩy cửa bước vào, liền nhìn thấy vị khách đứng như trời trồng trong phòng khách, cô sửng sốt, “Vu Tư Linh? Sao cậu lại ở đây?”
Vu Tư Linh trợn to mắt, tròng mắt đảo quanh, lúng túng nói: “Cậu quan tâm làm gì.”
“Mình mặc kệ, đây là nhà chị mình đó!” Lê Thâm Tinh lập tức bày ra tư thế phòng ngự, “Nói, cậu tới đây làm gì?”
Vừa dứt lời, Lê Thâm Tinh liền nhìn thấy khuôn mặt Vu Tư Linh bỗng chốc đỏ lên, không khỏi kinh ngạc. Đột nhiên, cô chợt nhớ đến đối tượng xem mắt của chị mình họ Vu.
“Không phải chứ? Cậu chính là đối tượng xem mắt của chị mình!?” Lê Thâm Tinh hét lên.
Vu Tư Linh gật mạnh đầu: “Đúng vậy, chính là mình. Cậu nói xem, chúng ta tranh ngôi hoa khôi nhiều năm bất phân thắng bại, kết quả lại gặp nhau ở đây, ha ha. Không thể tưởng tượng, có một ngày cậu phải gọi mình là chị dâu!”
“Tui khinh!” Lê Thâm Tinh bước tới, giữ lấy cánh tay Vu Tư Linh, lắc như điên, “Cậu tỉnh táo chút đi! Chị của mình hơn cậu mười tuổi lận đó!”
Vu Tư Linh: “Gái hơn ba, ôm thỏi vàng. Gái hơn mười, là thiên sứ*.”
(*Câu này chế biến lại từ một câu tục ngữ của Trung Quốc, kiểu như đàn ông mà lấy vợ hơn mình ba tuổi cũng tốt giống như có được thỏi vàng, tựa tựa câu “Gái hơn hai, trai hơn một” của VN mình vậy.)
“Nhiều năm không gặp, da mặt cậu ngày càng dày.” Lê Thâm Tinh lại tiếp tục lắc người cô ấy, “Cậu đừng làm tiểu tam! Chị của mình đã có người vợ tào khang rồi!”
“À, chỉ là cám gạo* thôi mà.” Vu Tư Linh nói: “Cậu không thấy mình xứng đôi với chị cậu hơn sao?”
(*Từ 糟糠 này có nghĩa gốc là cám gạo, là một dạng thức ăn thô của người nghèo ngày xưa, nghĩa bóng là nói về người vợ gắn bó từ những ngày nghèo khó, ở đây là một cách chơi chữ.)
“Cậu!” Lê Thâm Tinh đột nhiên hiểu ra, “Giỏi lắm, thì ra đều là quỷ kế của cậu! Cậu lừa mình xúi chị hai đi xem mắt, thật ra đã sớm giấu giếm dã tâm muốn quyến rũ chị ấy!”
“Có sao nói vậy, trước đây quả thật mình không biết việc này.” Vu Tư Linh nói tiếp: “Ăn dâu tây không?”
“Ăn cái rắm!” Lê Thâm Tinh giật lấy quả dâu trên tay Vu Tư Linh, hung hăng ném vào miệng, cắn một miếng, “Chia tay chia tay, chia tay ngay đi.”
Nói xong, liền thấy Vu Tư Linh nước mắt lưng tròng, ngã ngồi trên sô pha, bi thương ôm bụng: “Nhưng mà, nếu chia tay thì đứa bé này làm sao bây giờ?”
Lê Thâm Tinh: “!!!”
Lê Thâm Tinh thiếu chút nữa chết oan chết uổng, cô ho khan một lúc lâu mới phun được quả dâu tây mắc kẹt trong cổ họng: “Đứa bé nào chứ!?”
Một giọt nước mắt chảy dài trên má Vu Tư Linh, thật sự khiến người thương tâm, làm Lê Thâm Tinh có cảm giác tội lỗi như vừa đồ sát cả nhà cô ấy.
“Cậu đừng khóc nữa, có gì từ từ nói.” Lê Thâm Tinh luống cuống tay chân, nói: “Còn không thì. . . . . .”
Lê Thâm Tinh đi tại chỗ vài bước, lo lắng nhìn cô ấy, trong lòng khó xử.
Một bên là bạn học cũ, một bên là chị dâu nghèo khó chưa gặp bao giờ, cô đứng giữa nhân tình và đạo đức, bối rối không thôi.
Tại sao! Tại sao Lê Thâm Tinh cô phải chịu trách nhiệm cho tội ác mà Lê Nguyệt Uẩn gây ra chứ!
Rốt cuộc là đạo đức bị thoái hoá hay là nhân tính biến dạng đây?
Lê Nguyệt Uẩn tắm rửa xong, vừa bước ra đã nghe thấy tiếng Lê Thâm Tinh, chị vội đi đến phòng khách, nhìn thấy Vu Tư Linh khóc đến lệ rơi đầy mặt, mà Lê Thâm Tinh lại lấy ra một tấm thẻ, nói bằng giọng buồn bã: “Ở đây có năm triệu, cầm lấy rồi rời khỏi chị mình đi. Sau khi đứa bé được sinh ra, mình sẽ giúp chị ấy nuôi nấng nó, đây là sự dịu dàng cuối cùng mình dành cho cậu.”
“Lê, Thâm, Tinh.” Sắc mặt Lê Nguyệt Uẩn trầm xuống.