- Hoa Trên Mây
- Vợ tôi ngày nào cũng phải giả nghèo
- Chương 47 - Yêu hận tình thù giữa tổng tài và cô lao công
Sau khi cuộc họp kết thúc, Lê Nguyệt Uẩn đột nhiên hỏi chuyện ngoài lề: “Quanh đây có món gì ngon không?”
Ngày trước khi còn giả nghèo, cơm chiên là món ăn quen thuộc của chị và Vu Tư Linh. Lúc ấy, chị đã hạ quyết tâm, sau khi thân phận bại lộ, nhất định phải đưa Vu Tư Linh đi nếm thử mùi thịt.
Chỉ không ngờ ngày này lại đến nhanh như vậy.
Sau khi có được thông tin bổ ích từ miệng nhân viên, chị hân hoan trở lại phòng làm việc, nhưng lại không thấy bóng dáng Vu Tư Linh đâu.
Lúc này, ghế văn phòng phát ra tiếng động.
Chị vui vẻ nhìn qua, lưng ghế xoay lại, thời khắc nhìn thấy bộ mặt như đòi nợ của Lê Nguyên Dã, sắc mặt chị lập tức suy sụp: “Ba, sao ba lại tới đây?”
Lê Nguyên Dã không vui hỏi: “Con đang có thái độ gì vậy?”
Lê Nguyệt Uẩn giật giật khoé miệng, nhếch mép lộ ra tám cái răng.
Đúng là một cô gái rất biết cách cười giả trân.
Lê Nguyên Dã: “. . . . . .”
Lê Nguyệt Uẩn bước đến, đặt tài liệu và laptop lên bàn, nhìn xung quanh một vòng, thậm chí còn khom lưng nhìn xuống dưới gầm bàn.
Thấy thế, Lê Nguyên Dã đột nhiên hỏi: “Con đang tìm một cô bé phải không?”
“Sao ba biết?” Lê Nguyệt Uẩn hỏi: “Ba nhìn thấy em ấy à?”
“Ừ.” Lê Nguyên Dã gật đầu.
Lê Nguyệt Uẩn đang định trịnh trọng giới thiệu với ông ấy, nhưng ngay sau đó thấy ông ấy chỉ vào gầm bàn, nói: “Cô ấy bò ra từ đây.”
Lê Nguyệt Uẩn: “. . . . . .”
“Cô ấy là gì của con?” Lê Nguyên Dã truy vấn, trong lòng đã mơ hồ có suy đoán, nhưng lý trí mách bảo ông ấy rằng cô bé kia hẳn không phải là người nhà họ Vu.
Ai có thể tưởng tượng được, thiên kim của ông chúa đất to nhất vùng lại có thể chui xuống gầm bàn mà bò như tên trộm thế kia!
Nói ra thì quá đáng sợ.
Nhưng nếu như ông chúa đất kia tự mình bò như vậy thì có vài phần đáng tin.
Lê Nguyệt Uẩn trầm tư một lát, khó lòng nói đó là bạn gái của chị, nếu không, còn chưa gặp mặt mà đã để lại ấn tượng khó phai như vậy thì không tốt chút nào.
Chị nói tỉnh bơ: “Chỉ là lao công thôi.”
Lê Nguyên Dã nửa tin nửa ngờ nhìn chị: “Lao công trẻ như vậy sao?”
“Dạ.”
“Tuy rằng không thấy được mặt mũi, nhưng vóc dáng không tệ.” Lê Nguyên Dã hồi tưởng lại, “Còn thấy được một bên má, da dẻ trắng trẻo, hẳn là không quá xấu.”
Lê Nguyệt Uẩn gật đầu: “Đẹp vô cùng.”
Nghe vậy, bỗng nhiên Lê Nguyên Dã hét to: “Con có biết con đang làm gì không!”
Giọng nói ầm vang, có thể truyền xa vạn dặm.
Các nhân viên bên ngoài đều sửng sốt, sôi nổi liếc vào trong, người lớn gan như Tư Vũ Đồng đã quen thuộc mà bò chân tường.
Không lâu sau, tổ buôn dưa đã xếp hàng ngay ngắn bên ngoài, thậm chí còn cầm điện thoại cập nhật thông tin trong group theo thời gian thực.
【 Tình hình bây giờ thế nào? 】
【 Hình như đang nói tới cô lao công nào đó, Chủ tịch Lê đang tức giận. 】
【 Lao công? Chẳng lẽ chuyện má Lý xin nghỉ hôm nay đã bị phát hiện? 】
【 Má Lý xin nghỉ làm gì vậy? 】
【 Đi ‘quánh’ nhau, đánh nhau với má Ngô lao công của công ty bên cạnh, nghe nói là vì má Ngô làm tiểu tam. 】
【 Giới quyền quý thật là loạn. 】
Có tiếng đập bàn rất mạnh vang lên trong phòng làm việc, Lê Nguyên Dã giận dữ nói: “Con tìm cô lao công xinh đẹp làm gì?!”
Lê Nguyệt Uẩn ngập ngừng nói: “Quét dọn vệ sinh?”
“Con do dự năm giây, đúng năm giây!” Lê Nguyên Dã nói có sách mách có chứng: “Chứng minh rằng con đang chột dạ, rõ ràng con tìm cô ta không phải để làm vệ sinh!”
Lê Nguyệt Uẩn không tìm được lời nào phản bác.
Thấy thế, Lê Nguyên Dã càng thêm khẳng định suy đoán trong lòng, buộc tội: “Con thích cô ta, đúng không?”
Sau một lúc lâu, Lê Nguyệt Uẩn cúi thấp đầu: “Dạ.”
Dưới chân tường, tam quan lẫn ngũ quan* của mọi người đồng loạt tan vỡ.
【 CMN, không thể nào không thể nào, không phải là Lê tổng phải lòng má Lý đó chứ? 】
【 Sao người có tiền chơi trò khủng bố quá vậy! 】
【 Ôi má ơi, giới nhà giàu đều có đam mê này sao? Thích cô lao công và hầu gái ngây thơ đơn thuần? 】
【 Chả trách, Lê tổng luôn mỉm cười với má Lý! Còn thường xuyên gọi bà ấy vào văn phòng quét dọn vệ sinh! 】
Tư Vũ Đồng: “. . . . . .”
Tấm lòng trung trinh của Tư Vũ Đồng vỡ tan thành từng mảnh. Ngàn lần không nghĩ tới, sư phụ chỉ vì một lần xem mắt liền vứt bỏ sư nương trẻ trung xinh đẹp, bây giờ còn đem một cô lao công bị cắm sừng ra làm món đồ chơi.
Thật sự là câu chuyện đàn ông nghe xong câm nín, phụ nữ nghe xong lệ rơi, còn người Trung Quốc nghe xong thì không thể không quay xe!
Lê Nguyên Dã vô cùng đau đớn chỉ vào mặt Lê Nguyệt Uẩn: “Con, con đừng quên hiện tại con đang hẹn hò với con bé nhà họ Vu!”
“Dạ, con biết.” Lê Nguyệt Uẩn nói.
【 Choáng! Tôi đã bỏ lỡ cái gì thế này? 】
【 Ây trời ơi, Lê tổng có bạn gái?! 】
【 Ây chời chời, Lê tổng nhìn vậy mà thích con gái? Hèn gì không chịu động tâm với tôi, rốt cuộc bây giờ đã có sự giải thích khoa học, tôi có thể yên tâm rồi. 】
【 Ây chời chời chời, quả dưa hôm nay đủ cho tôi gặm cả năm luôn, còn có gì kích thích hơn không? Mau cho tôi gặm nốt để còn đi ngủ đông! 】
Lê Nguyên Dã cảnh cáo: “Nếu con đã hẹn hò với cô ấy thì nên sống cho đàng hoàng, đừng có dính líu gì đến cô lao công kia nữa.”
Lê Nguyệt Uẩn khổ không nói nên lời, chỉ có thể miễn cưỡng gật đầu.
“Với lại,” Lê Nguyên Dã nhìn con gái, trầm ngâm, dù đang tức giận nhưng cũng không đành lòng. Ông ấy thở dài, khẩn thiết nói: “Đưa con của hai đứa về nhà đi.”
Lê Nguyệt Uẩn: “. . . . . .” Tại sao đến ba cũng tin lời đồn này?!
【 Ặc, quả dưa này hơi khó tiêu. 】
【 Ặc ặc, con?????? 】
【 Đứa bé này là của Lê tổng với ai vậy? 】
【 Cô nàng họ Vu hay má Lý? 】
【 Lê tổng vừa mới xem mắt với Vu tiểu thư, làm sao mà lòi ra ngay đứa nhỏ rồi? 】
【 Sự thật chỉ có một, đứa bé này là của má Lý! Lê tổng và má Lý vụng trộm ở bên nhau, chỉ vì khác biệt giai cấp nên Lê tổng đưa năm triệu, yêu cầu má Lý rời khỏi con gái ông ấy. Sau đó liền ép Lê tổng của chúng ta đi xem mắt, tiến hành liên hôn gia tộc. 】
【 Loạn quá loạn quá, nghe xong lòng người xót xa, nước mắt đầm đìa! 】
Tư Vũ Đồng: Hự hự, sư phụ làm em quá thất vọng rồi!
Lê Nguyệt Uẩn trả lời: “Con của bọn con ở đâu ra?”
“Con còn muốn gạt ba sao?” Lê Nguyên Dã lại bắt đầu nổi giận: “Lão Vu đã nói hết rồi, thằng bé tung tăng nhảy nhót, còn làm nũng với ông ấy nữa kìa!”
Lê Nguyệt Uẩn: “???”
Nói đến mức Lê Nguyệt Uẩn xém tin, chị hỏi: “Đứa nhỏ bao nhiêu tuổi rồi?”
“Con còn không biết thì ba biết thế nào được!” Lê Nguyên Dã tức giận nói: “Ba mặc kệ, lão Vu có thì ba cũng muốn có, không thể cho ông ta chơi một mình được, khụ khụ, không thể bắt ông ấy một mình chăm sóc trẻ con được. Nhà chúng ta tốt xấu gì cũng có ba và mẹ con chăm sóc, còn lão già độc thân như ông ta thì biết cái gì.”
Lê Nguyệt Uẩn: “. . . . . .”
【 Con của má Lý sao lại ở Vu gia? 】
【 Chẳng lẽ bọn họ còn dám đoạt con của người ta?! Tư bản hiểm độc, thật đáng giận! 】
【 Trời ạ, nghĩ đến tình cảnh của má Lý, tôi thấy cảm thương quá. Bà ấy không chỉ phải đề phòng má Ngô cướp đàn ông, còn phải đề phòng thiên kim tiểu thư đoạt phụ nữ lẫn đứa con nữa. 】
【 Hu hu hu đừng nói, đừng nói nữa, tôi khóc rồi đây. 】
Lê Nguyệt Uẩn đột nhiên mở cửa sổ ra.
“Cô có thấy không? Loại gạch lát nền này hiệu quả rất tốt.”
“Mấy người có thấy bản vẽ của tôi rơi đâu không? Tôi nhớ rõ ràng nó rơi trên đất mà.”
“Aish, mấy người giẫm lên kẹp tóc của tôi rồi, tránh ra một chút để tôi tìm xem.”
Lê Nguyệt Uẩn nhìn đám nhân viên cố ra vẻ bình tĩnh diễn trò, lạnh lùng nói: “Còn không mau trở về.”
Mọi người lập tức giải tán, ngồi xuống trước máy tính, tiếp tục khóc thương cho số phận hồng nhan bạc phận của má Lý.
【 Hụ hụ hụ má Lý thật thê thảm. 】
【 Lê tổng không có lương tâm. 】
【 Không ai có thể chịu được lửa giận của bà chằn lửa đó, chỉ có má Lý chịu thương chịu khó! 】
【 Đừng nói nữa, tôi lại muốn khóc rồi. 】
Vu Tư Linh về tới nhà thuê, nằm trên giường, lăn qua lộn lại, gặm nát gối ôm.
Tư thế bò vừa rồi của cô có đạt chuẩn không? Có bị lộ mặt không? Cha vợ có nhìn thấy dáng vẻ bừng bừng sức sống của cô không? Lần sau gặp mặt hẳn sẽ không nhớ rõ cô đâu?
Loay hoay hồi lâu, cô lại bắt đầu tự hỏi, nên gặp phụ huynh thế nào đây?
Bây giờ mình vô công rỗi nghề, làm sao để người ta yên tâm giao con gái cho mình đây!
Chẳng lẽ nên nói với cha vợ rằng: Ba ba, con chỉ có một trái tim chân thành, hãy giao con gái của người cho con, nếu không, con sẽ quỳ xuống cầu xin người?
Chẳng đáng tin chút nào!
Vu Tư Linh nhổm mông ngồi dậy, mở di động ra, bắt đầu tìm kiếm tin tức các đoàn làm phim.
Học kỳ sau cô có thể nhận chương trình, là thời điểm thích hợp để tìm việc làm.
Trong khi đang sàng lọc từng đoàn làm phim, bất chợt Lê Nguyệt Uẩn gọi tới, cô lập tức nghe máy: “A lô, A Lê.”
“Em đâu rồi?”
“Em đang ở nhà á.” Vu Tư Linh dừng một chút rồi bồi thêm một câu: “Nhà của chúng ta.”
Lê Nguyệt Uẩn mỉm cười: “Ra ngoài ăn tối đi.”
“Dạ.” Vu Tư Linh chuẩn bị xong liền lên đường đến nhà hàng ở trung tâm thành phố.
Lê Nguyệt Uẩn chờ không bao lâu đã thấy đối phương chạy tới, hơi thở chưa ổn định đã nhào tới ôm chị.
“Xe hơi đông nên em mới tới chậm.” Vu Tư Linh ôm chị, mong được hưởng khoan hồng.
“Đúng là đông thật, chị cũng vừa mới đến.” Lê Nguyệt Uẩn cười nói.
Lúc này Vu Tư Linh mới ngồi xuống, vừa mở ra thực đơn, nhìn thấy cái giá trên trời khiến cô muốn loá cả mắt. Không biết vì sao, đã quen cùng Lê Nguyệt Uẩn rau cháo qua ngày, bây giờ nhìn thấy giá cả đắt đỏ thế này, tim cô chợt nhoi nhói.
Nhưng cũng chỉ nhói gần một giây mà thôi.
Ahhhhhhhhhhhhhhh, rốt cuộc cũng được ăn thịt rồi, thèm gớt nước miếng!
“Em muốn cái này, cái này, còn có cái này!” Vu Tư Linh gọi liên tục, nụ cười trên mặt như ngọn đuốc cháy mãi không tắt.
Lê Nguyệt Uẩn nhìn một lúc rồi cũng cười theo.
Sau khi ăn xong, Lê Nguyệt Uẩn thanh toán hoá đơn.
Vu Tư Linh nhìn sang bên cạnh, chỉ vào tấm biển khuyến mãi nho nhỏ, nói: “A Lê, làm thẻ hội viên đi, có thể tích điểm, tiết kiệm được mấy đồng lận.”
“. . . . . .” Lê Nguyệt Uẩn mỉm cười, “Được, làm thôi.”
Hôm sau, Vu Tư Linh tan học lại đến công ty Lê Nguyệt Uẩn chờ chị tan tầm.
Tư Vũ Đồng nhìn cô bằng ánh mắt vô cùng đồng cảm xen lẫn thương hại, nhân lúc cô đi WC, lén nhắc nhở cô một câu rồi bỏ chạy: “Cẩn thận cô lao công, rời xa Lê tổng.”
Vu Tư Linh: “??”
Vu Tư Linh không hiểu ra sao, vừa quay đầu liền nhìn thấy cô lao công ăn mặc giản dị với khoé miệng bầm đen và cái trán sưng vù.
Cô vừa sợ hãi vừa lo lắng hỏi: “Dì à, dì bị thương như vậy có cần đi bệnh viện không?”
“Bà già nó mới cần đi bệnh viện, có đi thì cũng là con ẳng kia đi.” Má Lý sửa sang tóc tai, phết qua phết lại cây lau nhà trên sàn, “Hừ, tưởng rằng Tiểu Lý Phi Đao chân truyền của tôi dễ chọc lắm sao? Đồ đàn bà thối tha, tôi muốn cho ả ta biết kết quả của người dám chọc giận tôi.”
Vu Tư Linh ngu người.
Má Lý đi đến bên cạnh cửa sổ, lấy bật lửa và một điếu thuốc ra, ngửa đầu một góc 45° nhìn về phương xa, vẻ mặt nửa đẹp đẽ, nửa ưu thương: “Trời lạnh rồi, đã đến lúc làm cho Ngô thị phá sản**.”
Vu Tư Linh: “. . . . . .”
“Nghe nói ả ta thậm chí còn không có bảo hiểm y tế.” Má Lý tà mị cười lên một tiếng, trong mắt thoáng qua một tia hàn ý rét lạnh như băng, “Bà đây đánh cho ả ta răng rụng đầy đất, cho ả chữa bệnh đến phá sản luôn.”
Vu Tư Linh sợ quá, đại tỷ à, muốn khẩu nghiệp thì cứ khẩu nghiệp, nhưng cũng đừng chửi đến trào máu miệng như vậy chứ hả ahhhhhhh!
“Đại tỷ à, tốt hơn hết là để tôi đưa đại tỷ đến bệnh viện đi.” Vu Tư Linh vội tiến lại, rút khăn giấy lau khoé miệng bà ấy.
“Cô gái, tôi thấy cô tâm địa thiện lương, khụ khụ, xương cốt hơn người.” Má Lý dụi tắt điếu thuốc, “Muốn cùng tôi học Như Lai Thần Chưởng không?”
“Đại tỷ, khoan hãy nói chuyện!” Vu Tư Linh gấp gáp nói, âm lượng tăng cao.
Lúc này, vài nhân viên nữ bước vào WC, liền nhìn thấy một tràng cảnh thế này:
Má Lý suy yếu thổ huyết, cô gái xinh đẹp trước mặt thì đang bịt miệng bà ấy! Còn hung hăng uy hiếp bà ấy không được kêu cứu!
Một người trong đó thét to: “Á á á cứu mạng với! Giết người rồi! Thiên kim Vu gia vì yêu sinh hận muốn trả thù má Lý! Cuối cùng thì tình yêu trong bóng tối của Lê tổng và má Lý lao công đã bị đưa ra ánh sáng, rốt cuộc thì gút mắc tình cảm của ba người sẽ đi đến đâu, bổn đài sẽ sát sao theo dõi và liên tục đưa tin đến các bạn ——”
Vu Tư Linh: “?”
Vu Tư Linh: “???”
————————-
* Tam quan:
Thế giới quan hay vũ trụ quan, chỉ quan điểm căn bản của mọi người đối với cuộc sống bao gồm toàn bộ thế giới cùng với quan hệ giữa con người và thế giới bên ngoài.
Nhân sinh quan là chỉ thái độ cùng cách nhìn đối với mục đích ý nghĩa cơ bản của nhân sinh.
Giá trị quan là chỉ cái nhìn cùng đánh giá tổng thể của một người đối với tầm quan trọng, ý nghĩa của sự vật khách quan chung quanh (bao gồm con người, sự vật sự việc).
Tam quan của một người quyết định cái nhìn khách quan đối với thế giới, cách lý cùng điểm giới hạn đạo đức của người đó.
Ngũ quan: là năm bộ phận nằm trên khuôn mặt mà ta có thể dễ dàng nhận biết được, gồm: Thái thính quan (Tai), Bảo thọ quan (Lông mày), Giám sát quan (Mắt), Thẩm biên quan (Mũi), Xuất nạp quan (Miệng).
**Nhại theo một câu thoại trong cuốn tiểu thuyết “Liệt hoả hộ vệ của tôi” 《 我的烈火保镖 》xuất bản năm 2005 tại TQ, trong đó, nhân vật chính Giang Hạo có nói một câu: “Trời thu, ngày lạnh hơn rồi! Không bằng ngày mai cho Tập đoàn Vương thị phá sản đi”. Câu này thể hiện sự bá đạo, không gì không làm được của nhân vật chính. Ở đây, dì lao công cũng đang cố thể hiện cái khí chất ấy, chẳng qua là nó chỉ lệch mấy chục ngàn cây số thôi.