- Hoa Trên Mây
- Vợ tôi ngày nào cũng phải giả nghèo
- Chương 48 - Dăm ba câu chuyện giữa tổng tài và cô hầu gái
Má Lý bị đưa vào bệnh viện.
Vu Tư Linh hốt hoảng, thuận miệng hỏi nữ nhân viên bên cạnh: “Chuyện tình giữa Lê Nguyệt Uẩn và cô lao công mà các cô nói, có thể kể cặn kẽ chi tiết với tôi được không?”
Nữ nhân viên nhìn cô một cái, thở một hơi dài.
Tuy rằng thiên kim Vu gia này xinh đẹp động lòng người, nhưng mà, má Lý đã làm bạn với họ từ lâu, dọn rác cho bọn họ từ thuở ấy xa xưa, nghiễm nhiên đã trở thành người nhà chân chính.
Thử hỏi vào lúc thế này, có thể vứt bỏ người nhà mà quay đầu gia nhập vào hàng ngũ của phú nhị đại độc ác hay không?!
Không, cô không phải loại người như vậy! Cô trưởng thành dưới lá cờ đỏ năm sao, học được những phẩm đức đạo đức tốt đẹp, tuyệt đối sẽ không thông đồng làm bậy!
“Xin lỗi, việc này tôi không thể nói với ——”
Một đồng nghiệp bên cạnh đột nhiên chen miệng: “Để mị nói cho mà nghe!”
Nữ nhân viên: “???”
Nữ nhân viên lập tức nói: “Việc này ngoài tôi ra không có ai có thể nói với cô đâu!”
Mấy người kia tranh nhau cướp lời, cuối cùng Vu Tư Linh cũng nghe hiểu đoạn lịch sử yêu hận tình thù này.
Sau khi Lê Nguyệt Uẩn xong việc, dạo hết một vòng công ty mới tìm được Vu Tư Linh ở phòng giải khát, chị bước đến nắm tay cô: “Tối nay em muốn ăn gì?”
Vu Tư Linh giật tay lại, hừ một tiếng, ngẩng cao đầu sải bước vào thang máy.
Lê Nguyệt Uẩn: “?”
“Các cô nói gì với em ấy vậy?” Lê Nguyệt Uẩn quay đầu lại hỏi đám nhân viên.
Đám nhân viên nhìn chị như thể nhìn một kẻ cặn bã tột cùng, một người lên tiếng nhắc nhở: “Vu tiểu thư đã vào thang máy rồi.”
Lê Nguyệt Uẩn vội vàng đuổi theo, nhưng cửa thang máy đã đóng lại trước đó.
Trong khoảnh khắc sau cùng nhìn thấy Vu Tư Linh, trên mặt không có cảm xúc, trong mắt không có tình cảm!
Choáng!
Đã xảy ra chuyện gì!
Tư Vũ Đồng đứng trong thang máy, vô cùng thận trọng liếc mắt nhìn Vu Tư Linh đứng bên cạnh, nhỏ giọng nói: “Sư nương, có phải cô đã biết chuyện giữa Lê tổng và má Lý không?”
Vu Tư Linh nặng nề gật đầu: “Em không ngờ, thế mà chị ấy dám thừa nhận chị ấy thích cô lao công ngay trước mặt ba mình.”
“Aizzz, bọn tôi cũng không ngờ.” Lương tâm Tư Vũ Đồng đang đấu tranh dữ dội, chính nghĩa và tiền đồ không ngừng nắm tóc nhau kéo cà bặt cà bặt, nhưng rốt cuộc vẫn phải khuất phục trước thế lực tà ác, nói giúp sư phụ: “Sư nương đừng quá tức giận, tuy rằng đời sống cá nhân của chị ấy hỗn loạn, còn không tha cả cô lao công, nhưng chị ấy là một cô gái tốt.”
Vu Tư Linh: “. . . . . .”
Không gian chật hẹp bỗng trở nên yên tĩnh lạ lùng.
Người phụ nữ đứng bên cạnh hỏi: “Lê tổng nào vậy? Là Lê tổng ở lầu dưới chúng ta sao?”
Một người khác truy vấn: “Đang hẹn hò với dì lao công?”
Tư Vũ Đồng: “. . . . . .”
Cửa thang máy vừa mở ra, Vu Tư Linh và Tư Vũ Đồng liền chạy nhanh ra ngoài. Sau khi chào tạm biệt nhau, Vu Tư Linh lập tức đi đến bãi đỗ xe, Tư Vũ Đồng vác tấm thân nhọc nhằn chen lên xe buýt.
Vu Tư Linh vừa ngồi vào xe, cửa ghế phụ bên cạnh đột nhiên bị mở ra, Lê Nguyệt Uẩn nhanh nhẹn lưu loát ngồi vào.
Vu Tư Linh liếc nhìn chị, tức giận nói: “Chị tới làm gì?”
“Chị phải hỏi cho rõ ràng nguyên nhân em tức giận chứ.” Lê Nguyệt Uẩn nghiêng người, nhìn chăm chú vào đôi mắt cô, “Bây giờ có thể nói với chị không? Rốt cuộc chị đã làm gì khiến em tức giận như vậy?”
Vu Tư Linh quay đầu không để ý đến chị, mắt nhìn thẳng phía trước, hai má phồng lên.
Trong bầu không khí trang nghiêm thế này, Lê Nguyệt Uẩn vẫn không nhịn được duỗi tay chọc chọc vào má cô rồi cười to.
Vu Tư Linh tức giận trừng mắt với chị, kết quả lập tức bị sắc đẹp của chị mê hoặc, vẻ mặt tốt lên một chút, chất vấn: “Chuyện giữa chị và má Lý là thế nào vậy?”
“Cái gì mà thế nào?” Lê Nguyệt Uẩn khó hiểu nhìn cô.
“Chị còn giả vờ.” Vu Tư Linh thấy bộ dạng hoang mang mờ mịt của chị, lại nhớ đến vết thương trên mặt má Lý, con người ấy bất khuất, tàn mà không phế đến cỡ nào, liền giận sôi máu, “Không phải chị thích bà ấy sao?”
Lê Nguyệt Uẩn: “???”
Lê Nguyệt Uẩn nói: “Hôm nay em không nói rõ ràng thì đừng hòng xuống xe.”
Vu Tư Linh không thể nào tin nhìn lại chị: “Chị hung dữ với em? Chị muốn cãi nhau với em!”
“Chị không có.” Lê Nguyệt Uẩn nói.
Vu Tư Linh tủi thân nhìn chị, đôi mắt vô tội mở to thật sự đáng thương.
Lê Nguyệt Uẩn sửng sốt một chút rồi ôm gáy cô, ngậm lấy môi cô: “Ừm, chị chỉ muốn khi dễ em thôi.”
Vu Tư Linh hát lên câu ‘một phút em ngẩn ngơ’, rồi lại thầm nghĩ ‘không thể mặc người xâu xé’, vì thế đảo khách thành chủ, ôm lấy đối phương, cắn ngược trở lại.
Không biết trải qua bao lâu, Lê Nguyệt Uẩn mới lấy tay cô ra khỏi quần áo của mình, phết vào chóp mũi cô: “Đồ dê non.”
“Ứ ừ.” Vu Tư Linh chưa đã thèm, ngo ngoe rục rịch muốn tiếp tục động thủ, tiến lại hôn lên môi chị, “Về nhà nha?”
“Ừ.” Lê Nguyệt Uẩn trả lời: “À, về nhà chị đi, ở nhà thuê cách âm không tốt lắm.”
Chị không muốn bán phim cho nhà bên cạnh nữa.
“Go go.” Vu Tư Linh đột ngột đẩy chị ra, lập tức khởi động xe.
Lê Nguyệt Uẩn phịch một tiếng bị ném về ghế ngồi: “. . . . . .”
Vu Tư Linh đạp mạnh chân ga, vận tốc 70 mph*, tâm tình sảng cmn khoái.
(*khoảng 112 km/h.)
Trên đường đi, rốt cuộc Lê Nguyệt Uẩn cũng làm rõ được nguyên nhân cô tức giận, dở khóc dở cười.
“Hoàn toàn không phải như vậy.” Lê Nguyệt Uẩn ôm đầu cười, “Cô lao công mà chị nói chính là em.”
“?” Vu Tư Linh ngạc nhiên: “Sao lại là em? Hình như chúng ta chưa chơi đến màn cos này.”
“. . . . . .” Lê Nguyệt Uẩn sợ mình sẽ cười đến ngũ quan biến dạng, “Là ai bò ra khỏi phòng làm việc trước mặt ba chị?”
Vu Tư Linh nghẹn ngào: “Là em.”
Lê Nguyệt Uẩn lại hỏi: “Vậy em hi vọng chị nói với ba rằng, cô gái vừa bò ra cửa chính là em, cô con dâu tương lai sao?”
“Không hi vọng.” Vu Tư Linh lắc đầu, lại dừng một chút, “Cái gì mà con dâu? Rõ ràng là con rể!”
Mặt mũi Lê Nguyệt Uẩn đã hoàn toàn bị nụ cười làm biến dạng, chị lấy hai tay che mặt, nói: “Cho nên chị mới gạt ba chị, nói người vừa bò ra là cô lao công.”
Vu Tư Linh: “A ~ cosplay tổng tài và cô lao công nghe chừng cũng hợp lý.”
Lê Nguyệt Uẩn: “Phốc.”
Xe dừng lại ở bãi đỗ trong chung cư, Vu Tư Linh nắm tay chị, vừa đi được vài bước đột ngột dừng lại, xoay người đi theo một hướng khác.
“Đi đâu vậy?” Lê Nguyệt Uẩn hỏi.
Vu Tư Linh đá lông nheo với chị: “Cô lao công đương nhiên phải làm cho ra dáng lao công chứ.”
Cũng không biết nghĩ tới chuyện gì, hai mắt Lê Nguyệt Uẩn sáng lên, bước chân còn nhanh hơn cả Vu Tư Linh.
Bởi vì không có nhiều trang phục lao công đẹp mắt, Vu Tư Linh chọn tới chọn lui, cuối cùng vẫn chọn trang phục hầu gái: “Thôi, chọn cái này đi, đều là tầng lớp lao động, hai chủng loại này hẳn cũng không có nhiều khác biệt.”
“Được.” Lê Nguyệt Uẩn tiếp tục vơ vét bảo bối thần kỳ trong cửa hàng.
Hai người về đến nhà tắm rửa xong, Vu Tư Linh mặc vào trang phục hầu gái xinh đẹp gợi cảm.
Lê Nguyệt Uẩn mặc áo choàng tắm, bước đến gần cô, ánh mắt dừng trên đôi chân dài trắng nõn của cô, chiếc váy ren đen trắng khoác lên người cô vừa thuần khiết lại vô cùng mê người.
“Chủ nhân, ngài có dặn dò gì không?” Vu Tư Linh cung cung kính kính hỏi.
Lê Nguyệt Uẩn chỉ vào phòng ngủ: “Vào trong đi.”
“Dạ.” Vu Tư Linh vuốt nhẹ mái tóc, phong tình vạn chủng liếc mắt đưa tình với chị, khi đi đến cửa, liền xoay người nắm lấy khung cửa, tạo hình chữ S lồi lõm, “Chủ nhân, nhanh vào nha.”
Khoé môi Lê Nguyệt Uẩn cong lên, nhưng lại làm ra vẻ tức giận: “Hôm nay làm vệ sinh không tốt, phải dạy cho em một bài học.”
“Hức hức hức, cầu xin chủ nhân đừng làm đau em.”
Vu Tư Linh nói xong, trong lòng thầm “oẹ”.
Lê Nguyệt Uẩn mím môi nhịn cười: “Tới ngay đây.”
Vu Tư Linh bước vào phòng ngủ, nhanh chóng nhảy lên giường, thuận tay cầm cuốn sách trên bàn bên cạnh lật xem, nghe thấy Lê Nguyệt Uẩn đang tìm thứ gì đó bên ngoài, không khỏi nghĩ đến mấy món đồ đối phương trộm mua trong tiệm, nhất thời mặt đỏ như mông khỉ.
Tiếng bước chân ngày càng gần, Vu Tư Linh tưởng tượng đến chuyện sắp diễn ra, liền cười hắc hắc không ngừng. Cô ngồi dậy sửa sang lại quần áo, váy cũng quá ngắn rồi.
Khi Lê Nguyệt Uẩn vừa đi đến cửa, tiếng chuông bên ngoài chợt vang lên.
Cả hai đều sửng sốt, Lê Nguyệt Uẩn đi ra cửa, nhìn vị khách trong màn hình, hai mắt dần trợn trừng.
“Là ai vậy?” Vu Tư Linh thò đầu ra khỏi phòng ngủ.
“Mẹ chị.” Lê Nguyệt Uẩn làm khẩu hình.
Vu Tư Linh: “!!!”
Vu Tư Linh vội vã đóng cửa lại, nhìn chiếc váy xinh đẹp gợi cảm của mình, lệ rơi đầy mặt.
🎺Trời ơi ~ bão táp ~ mưa sa ~
“Nguyệt Uẩn, con có ở nhà không?” Trương Tình Không lại bấm lên chuông cửa, “Mẹ đem tới ít đồ cho con đây.”
Một lúc lâu sau Lê Nguyệt Uẩn mới mở cửa, mỉm cười nói: “Sao mẹ lại tới đây? Tới thôi còn mang theo đồ làm gì.”
Chị đưa tay lấy đồ nhưng vẫn đứng chặn ở cửa, căn bản không có ý định cho Trương Tình Không bước vào, nhưng Trương Tình Không không hề để ý đến sự bất thường của chị, xách theo bình giữ nhiệt luồn qua bên cạnh chen vào trong, cười nói: “Dạo này thời tiết trở lạnh, mẹ cố ý nấu canh mang đến cho con đó.”
Lê Nguyệt Uẩn bất đắc dĩ theo bà ấy đi đến bàn ăn, hỏi: “Vậy chừng nào thì mẹ về?”
“Mẹ vừa mới tới con đã đuổi về rồi sao?” Trương Tình Không nở nụ cười, “Cha già của con đi dự tiệc, Thâm Tinh thì ra ngoài hẹn hò với bạn trai, mẹ chỉ có thể tìm đến con. Còn đứng như trời trồng ở đó làm gì, mau tới nếm thử xem.”
Trương Tình Không múc ra một chén canh, đặt trước mặt chị: “Mau uống đi.”
Lê Nguyệt Uẩn lơ đễnh uống mấy ngụm: “Ngon lắm.”
Trương Tình Không lộ ra nụ cười vui mừng, đứng dậy đi một vòng quanh nhà, nói: “Ai nha, sao mà lộn xộn thế này? Mẹ đã nói con ở một mình không ổn, bình thường đã bận rộn như vậy, làm sao có thời gian dọn dẹp. A, đây là gì vậy?”
Lê Nguyệt Uẩn quay đầu nhìn lại, liền thấy bà ấy cầm chiếc túi đang đặt trên sô pha lên, bên trong đều là —— bảo bối chị mới tha được từ cửa hàng về!
“Phốc ——” Một ngụm canh phun thẳng ra ngoài.
“Mẹ! Mẹ đừng nhúc nhích! Để con dọn dẹp!” Lê Nguyệt Uẩn vội vàng xông tới, cầm lấy đồ trong tay bà ấy, ném thẳng vào thùng rác, còn giẫm hai chân lên, “Đều là mấy thứ tạp nham, đồ bỏ, đồ bỏ thôi.”
Trương Tình Không thấy canh còn đọng trên khoé miệng của chị, lại nhìn thấy cảnh tượng trên bàn, bất đắc dĩ nói: “Con bé này, canh cũng uống không xong nữa. Con tiếp tục uống canh đi, mẹ tới dọn dẹp cho.”
“Không cần.” Lê Nguyệt Uẩn giữ lấy bà ấy, không cho động đậy, “Yên tâm đi, ngày thường đều có người giúp việc đến đây quét dọn.”
Trương Tình Không hỏi: “Phải không?”
“Dạ phải.”
“Thật sao?”
Lúc này, cửa phòng ngủ mở ra, một giọng nữ đáp chắc nịch: “Thật như đùa!”
Trương Tình Không sửng sốt, nhanh chóng quay người, liền nhìn thấy một cô bé cao gầy đứng ở cửa.
Trang phục hầu gái kết hợp cùng chiếc quần mùa thu màu đen, thân trên cũng là chiếc áo mùa thu mẹ ru con ngủ màu đen nốt, đeo một cặp kính râm, trong tay cầm một chiếc giẻ lau, xoay vài vòng, tựa như một giây sau sẽ lập tức biến thân thành mỹ nữ.
Bộ đồ mùa thu như thế này
Bên ngoài là bộ hầu gái thế này
Trương Tình Không: “Cô là?”
“Tôi là người giúp việc Philippines được Lê tiểu thư trả lương cao mời về!” Vu Tư Linh hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang cầm lấy cây chổi, kết quả dùng sức quá mạnh, vô tình làm đầu chổi va vào thùng rác bên cạnh, bên trong lăn ra một cây gậy rung rinh, ngay sau đó còn có. . . . . .
“. . . . . .” Lê Nguyệt Uẩn một cước đá bay trở lại.
Trương Tình Không: 🎺Trời ơi ~ cái qq ~ gì dẫy. . . . . .
Vu Tư Linh: “. . . . . .”
Vu Tư Linh nhanh tay ném nồi: “Xin chào bà, tôi không liên quan gì đến việc này!”