- Hoa Trên Mây
- Vợ tôi ngày nào cũng phải giả nghèo
- Chương 49 - Cuộc gặp gỡ giữa mẹ chồng "độc ác" và con dâu "bạch liên hoa"
Trương Tình Không tê liệt toàn thân.
Thật ra bà ấy cũng không rảnh rỗi đến mức đi đưa canh tình yêu, bà ấy đến là để dò la tin tức.
Hôm qua, khi Lê Nguyên Dã về đến nhà, tức giận đến mức nuốt cơm không trôi, sau hồi lâu tỉ tê thăm hỏi kèm tẩy não, bà mới biết đời tư của con gái lớn thật đáng sợ.
Lê Nguyệt Uẩn từ nhỏ đã ngoan ngoãn, luôn đạt thành tích cao trong học tập, không hút thuốc lá, không uống rượu, không đánh nhau, không yêu sớm, là đội viên ưu tú của đội thiếu niên tiền phong, là hạt giống đỏ* xuất sắc, cũng chưa từng nổi loạn, mọi chuyện đều xuôi chèo mát mái.
(*Thuật ngữ chỉ những thanh niên có tiềm năng, tri thức và khả năng lãnh đạo Đảng Cộng sản.)
Nhưng đâu ai ngờ, thời kỳ nổi loạn của con bé vừa tới chậm lại vừa điên cuồng như vậy!
Nói cách khác, hình tượng ngoan ngoãn trước kia của con bé đều là nguỵ trang sao?
Bản chất của Nguyệt Uẩn thật sự là sắc phôi*? Không chỉ đi thuê phòng cùng đối tượng vừa xem mắt, mà còn qua lại với chị lao công lớn tuổi đã có gia đình ở công ty.
(*Đảm đang từ ngày còn trong nôi.)
Bà ấy vội bí mật gọi điện cho chiếc đuôi Tư Vũ Đồng, Tư Vũ Đồng là người thân cận nhất bên cạnh Lê Nguyệt Uẩn, hơn nữa còn nắm được tình hình trong công ty.
Kết quả là sau khi nghe ngóng, tam quan của bà ấy hoàn toàn nát bét.
Nguyệt Uẩn lại còn có một cô bạn gái nghèo?!
Có nói lý lẽ không vậy!
Trương Tình Không càng nghĩ càng cảm thấy thế giới diệu kỳ xung quanh ta, cô con gái tội lỗi này, bà ấy phải đích thân diệt trừ!
Nhưng diệt trừ gì đó chỉ là chém gió mà thôi, mục đích chủ yếu của bà ấy vẫn là tìm hiểu xem trong nhà này có chứa chấp đồ vật kì quái hay con người kì lạ nào không.
Kết quả thật đáo để, một lưới tóm gọn!
Đồ vật kì quái hay con người kì lạ gì đều có đủ, bắt trọn ổ cả người lẫn tang vật!
Người giúp việc Philippines nào có thân hình căng đét mà lại mặc trang phục kì dị thế này! Lại còn đeo kính râm quét rác, hỡi cô em gái, cô nhìn thấy rác ở đâu sao! Và thêm cái gì vừa tung tăng lăn trên đất thế kia! Bà đây chơi đồ còn nhiều hơn mấy bé xem phim nữa nha, a phì phì, phun nước miếng nói lại.
Nội tâm Trương Tình Không nát tan thành từng mảnh vụn vỡ, trong lúc đó còn kèm theo không ít tiếng —— *beep *beep. Nhưng hình tượng của bà ấy là hiền thê lương mẫu, từ lâu bà ấy đã không còn là ác bá đầu đường xó chợ của ngày xưa, theo năm tháng dần trôi, bà ấy đã từ một thiếu nữ phóng túng bất kham trở thành một thiếu phụ trưởng thành chín chắn.
Khốn kiếp, cuộc sống này đã làm gì bà?!
Trương Tình Không âm thầm phỉ báng chính mình, nhưng trên mặt lại là nụ cười mỉm, tựa như gió xuân lướt qua: “Nguyệt Uẩn, con mới đá cái gì vào vậy?”
Lê Nguyệt Uẩn xoay tại chỗ hai vòng, xấu hổ nói: “Là máy mát xa mới ra, công việc thường khiến con đau vai mỏi cổ nên mấy đồng nghiệp mới giới thiệu cái này cho con, nhưng con cảm thấy dùng không tốt nên mới vứt bỏ.”
Ôi thần linh ơi, máy mát xa này dùng để mát xa nơi nào vậy! Là đồng nghiệp nào giới thiệu cho con, chẳng lẽ nguyên tập thể công ty con dùng gậy rung để mát xa vai cổ?!
Trương Tình Không vẫn giữ nụ cười mỉm: “Vậy con thuê cô giúp việc Philippines này khi nào vậy? Sao lần trước mẹ đến lại không thấy?”
Vu Tư Linh thấy Lê Nguyệt Uẩn im lặng, giống như chưa soạn xong lời thoại đã bị đá lên sân khấu, cô vội hát đệm: “Chào bà, tôi vừa đến tuần trước.”
“Ha ha ha ha ha ha.” Trương Tình Không cười đến rợn người, “Lần trước tôi đến là ngày hôm kia.”
“Vậy thì tôi mới tới làm việc hôm qua.” Vu Tư Linh vững vàng như núi, “Tuần trước là đến thử việc.”
Lê Nguyệt Uẩn âm thầm vỗ tay bẹp bẹp trong lòng.
Trương Tình Không chỉ cười không nói, trong lòng lại là ‘beep beep beep’.
Giỏi cho tiểu yêu tinh nhà cô, mới có hai ngày đã quyến rũ cô chủ, cô có biết đời tư của nó vô cùng hỗn loạn hay không! Bây giờ nó đã có ba người phụ nữ, cộng thêm cô, chơi năm người sao!
Hỡi trời cao, xin hãy cứu vớt người em gái bị trúng phải lời nguyền, tôi tình nguyện dùng mười năm tuổi dục* để đổi lấy một đứa con khoẻ mạnh.
(*10 năm đời sống tình dục.)
Trương Tình Không vẫn tiếp tục giữ nụ cười mỉm: “Vậy cô đi quét dọn trước đi, nhà này đúng là lộn xộn quá.”
“Dạ được.” Vu Tư Linh tự cho có thể vải thưa che mắt thánh, vội cầm lấy chổi bắt đầu quét dọn.
Nhưng cặp mắt của mẹ vợ quá sắc bén, giống như lưỡi dao đang cắt từng nhát trên người cô, khiến cô khiếp hoảng.
Cô quét một lúc liền quét vào phòng làm việc, bỏ trốn.
Trương Tình Không nhấc chân bước về phía phòng làm việc, Lê Nguyệt Uẩn nhanh chóng chạy đến chắn trước mặt bà ấy, ha hả cười nói: “Mẹ, cũng đã trễ rồi, hay là mẹ về nhà chờ đón ba đi.”
Trương Tình Không nói: “Không vội, ông ấy có thể tự tìm đường về nhà, còn con, mẹ thấy con đã quên mất lối về rồi.”
“?” Lê Nguyệt Uẩn nghi hoặc khó hiểu nhìn bà ấy, “Con có thể sử dụng điều hướng.”
“Điều hướng có thể chui vào lòng con sao?” Trương Tình Không hỏi.
Lê Nguyệt Uẩn im lặng một lúc rồi hỏi: “Mẹ, có phải mẹ vừa đi học một khoá súp gà* nữa không?”
(*Súp gà cho tâm hồn: những câu chuyện hoặc liệu pháp giúp chữa trị tổn thương cho tâm hồn, giúp cân bằng cảm xúc, tăng thêm năng lượng tích cực…)
“Ừm, mới có đợt khuyến mãi, không đúng, đây không phải là trọng điểm!” Trương Tình Không suýt chút nữa đã bị dắt mũi, lập tức quay lại chính đạo, “Con nói thật cho mẹ biết, có phải con thích cô gái này không?”
Lê Nguyệt Uẩn ngạc nhiên hỏi: “Mẹ, mẹ biết rồi sao?”
“Đương nhiên, không gì có thể qua khỏi mắt mẹ.” Trương Tình Không tự tin nói.
“Vậy ạ? Vậy mẹ có biết quỹ đen ba giấu ở đâu không?” Lê Nguyệt Uẩn hỏi.
“Mẹ kiếp, đồ chó già này ——” Trương Tình Không lập tức cắn xuống lưỡi, đối diện với ánh mắt có vẻ ngạc nhiên của Lê Nguyệt Uẩn, dịu dàng nói: “Sao ông ấy cứ giống như chó con đáng yêu giấu đồ khắp nơi thế này, kì ghê hà, khi nào về mẹ sẽ nói chuyện với ông ấy.”
“Mẹ không muốn biết ở đâu sao?” Lê Nguyệt Uẩn hỏi.
Trương Tình Không dựng thẳng lỗ tai: “Ở đâu?”
Lê Nguyệt Uẩn trả lời: “Ở dưới giường Thâm Tinh.”
Ánh mắt Trương Tình Không rét lạnh thấu xương: Giỏi cho Lê Nguyên Dã nhà ông, giấu tiền kín như mèo giấu shit, xem bà đây sẽ trị ông thế nào.
Trương Tình Không thở phì phì đi ra cửa.
Lê Nguyệt Uẩn thở phào nhẹ nhõm, thấy bà ấy mở cửa, liền làm ra vẻ không nỡ, nói: “Haizzz, con không tiễn mẹ nha, dù con chẳng đành lòng.”
“Mẹ không đi nữa vậy.” Trương Tình Không đột nhiên quay trở về.
Lê Nguyệt Uẩn: “?” Không thể!
Chị nhanh chân chạy lại đẩy lưng Trương Tình Không ra hướng cửa: “Không sao, có luyến tiếc thì con cũng không thể ép mẹ ở lại, ba ba còn đang đi xã giao, cẩn thận ba uống nhiều quá đó.”
“Ông ấy đi xã giao uống rượu cũng không phải mới một hai lần.” Trương Tình Không giữ chặt lấy khung cửa, dùng hết sức chống cự, cười ha hả mà nói: “Nhưng mẹ nghĩ lại, con vẫn quan trọng hơn, mẹ còn chưa nhìn thấy con uống hết canh, sao có thể yên tâm trở về.”
Lê Nguyệt Uẩn dùng hết sức bú sữa chèn người sau lưng bà ấy, nói: “Canh cứ để ở đây, con sẽ từ từ uống, tấm lòng của mẹ con cảm nhận được, hôm nào con sẽ mang bình giữ nhiệt về nhà.”
“Không cần, mẹ ở lại đây một đêm cũng không sao, dù sao thì ngày mai cũng đi chơi gần đây.” Trương Tình Không căng da mặt, đã sắp kiên trì không nổi nữa.
Lúc này, Trương Tình Không đột nhiên xoay người.
Lê Nguyệt Uẩn không kịp đề phòng, cơ thể theo quán tính mà văng ra khỏi cửa.
Trương Tình Không né người sang một bên, chạy vào nhà, ngồi vô cùng nhàn nhã, ra chỉ thị: “Cô Tiểu Phi kia, ra rót tách trà đi.”
“. . . . . .” Lê Nguyệt Uẩn thấy bà ấy ăn vạ không đi, cũng không còn cách nào, chỉ khó hiểu hỏi: “Cô Phi nào?”
“Người giúp việc Philippines đó, con cũng không nói cho mẹ biết cô ta tên gì?” Trương Tình Không nói.
“Em ấy tên ——”
“Mẹ không nghe.” Trương Tình Không mặt không cảm xúc nói: “Mẹ không muốn biết tên cô ta, chẳng liên quan gì đến mẹ.”
Vu Tư Linh đang nghe lén trong phòng, khóc thầm.
Ahuhu, làm sao bây giờ, xem ra mẹ vợ rất khó tính.
Cô thận trọng bước ra khỏi phòng, rót một ly nước ấm đặt lên bàn trước mặt mẹ vợ: “Mời dùng trà.”
“Trà đâu?” Trương Tình Không bắt đầu bắt bẻ.
Vu Tư Linh gãi gãi đầu, âm thầm đưa mắt ra hiệu cho Lê Nguyệt Uẩn, Lê Nguyệt Uẩn lập tức hiểu ý, nhắc khéo: “Mẹ, mẹ muốn uống trà Phổ Nhĩ đặt ở ngăn kéo thứ hai của con hay là muốn uống Long Tỉnh để ở ngăn kéo thứ ba?”
“Lấy cho tôi trà xanh* đi.” Trương Tình Không liếc mắt nhìn Vu Tư Linh đầy ẩn ý.
(*Cho ai chưa biết thì trà xanh còn có nghĩa là kẻ thứ ba.)
“À, thì ra là muốn uống trà xanh để ở ngăn kéo thứ nhất.” Lê Nguyệt Uẩn lớn tiếng nói.
Vu Tư Linh nhanh chóng chạy đi mở ngăn kéo.
Trương Tình Không thoáng liếc nhìn bóng lưng cô, đã sớm thấy rõ sự tung hứng giữa hai người bọn họ. Người giúp việc Philippines rách nát gì chứ, ngay cả trà cũng không biết đặt ở đâu, biết đâu chừng thân phận người giúp việc Philippines này cũng là giả.
Lại nhìn đến trang phục hầu gái.
Trương Tình Không tỉnh ngộ.
Dạng hồ ly ngàn năm này chơi trò liêu trai gì chứ, Nhiếp Tiểu Thiến* nhà cô dám đóng giả hầu gái trước mặt Hắc Sơn lão yêu sao? Lúc bà đây mặc nó cô còn đang nghịch cát đó.
Vu Tư Linh yếu ớt đặt lại tách trà trước mặt bà ấy, đôi mắt giấu sau cặp kính râm chăm chú quan sát biểu cảm của bà ấy.
Thoạt nhìn bác gái này dịu dàng, hoà nhã, xinh đẹp là thế, sao mở miệng ra lại toàn quạc quạc thế này.
“Phì phì, đây là cái quái gì vậy?” Trương Tình Không lập tức phun phèo phèo.
“Dạ là trà xanh.” Vu Tư Linh vội nói.
“Có bệnh mới tin cô, trà xanh là thế này sao?” Trương Tình Không đặt mạnh chiếc tách xuống bàn, mặt nhăn lại.
Vu Tư Linh và Lê Nguyệt Uẩn ghé sát vào, ngửi thấy mùi vị của của lẩu tê cay.
Lê Nguyệt Uẩn hoảng hốt: “Em lấy từ ngăn kéo nào vậy?”
Vu Tư Linh nói: “Ngăn thứ nhất từ dưới đếm lên.”
Lê Nguyệt Uẩn đỡ trán: “Cái chị nói là ngăn đầu tiên từ trên đếm xuống, đây là lá hoa tiêu.”
Vu Tư Linh: “!”
Suýt chút nữa Vu Tư Linh đã quỳ gối dập đầu trước mặt mẹ vợ, cô run rẩy nói: “Bác à, con xin lỗi, con có tội, thà rằng con bị pháp luật trừng trị còn hơn nhìn thấy bác chịu khổ thế này, lòng con đau xót.”
Trương Tình Không: “?”
Đang bẻ lái tới chỗ nào vậy?
Bắt đầu hình tượng bạch liên hoa* sao?
(*Những cô nàng thường tỏ ra ngây thơ, thuần khiết, yếu đuối, mong manh, dễ vỡ nhưng bản chất thì không tử tế gì.)
Xin lỗi hén, ác bá đường phố chuyên trị bạch liên hoa!
“Đừng khóc, đứng lên đi, tôi biết cô là một cô gái tốt.” Trương Tình Không mỉm cười nói: “Vất vả một ngày chắc cô cũng mệt rồi, uống chút trà rồi nghỉ ngơi đi.”
“Mẹ.” Lê Nguyệt Uẩn lên tiếng ngăn cản, ngờ đâu tốc độ của Vu Tư Linh còn nhanh hơn, một hơi uống cạn trà hoa tiêu, tê dại đến mức mặt cô nhăn nhúm lại.
“Ngoan lắm.” Trương Tình Không mỉm cười, chạm vào tay cô.
Vu Tư Linh bỗng nhiên sợ hãi, run bần bật.jpg
“Tiểu Phi, cô đến đây làm đã mấy ngày, có nhìn thấy mỹ nữ nào qua đêm không?” Trương Tình Không hỏi.
Vu Tư Linh đột nhiên nhìn về phía Lê Nguyệt Uẩn, Lê Nguyệt Uẩn cũng chẳng hiểu ra sao.
Trương Tình Không quyết định giáng cho cô gái này một đòn chí mạng, để cô ta biết con gái mình cặn bã thế nào!
“Mỹ nữ đó chính là bạn gái của Nguyệt Uẩn, thiên kim của Vu thị.”
Vu Tư Linh sửng sốt, gật đầu: “Dạ, con biết cô ấy có ngủ lại.”
Trương Tình Không: “?”
Cô đã biết cô ấy ngủ lại, thế mà còn chơi trò hầu gái với Nguyệt Uẩn? Phì, không biết xấu hổ!
Trương Tình Không giật giật khóe miệng: “Vậy cô có biết nó còn qua lại với lao công trong công ty không?”
“Dạ con biết.” Vu Tư Linh nói: “Con còn nhìn thấy cô lao công kia, lúc đó bà ấy còn đổ máu.”
“Á ——” Trương Tình Không chưa từng thấy cô gái nào trơ trẽn thế này! Giới thượng lưu thật loạn!
Trương Tình Không lấy lại bình tĩnh, ngoài cười nhưng trong không cười, nói: “Vậy cô có biết Nguyệt Uẩn còn có bạn gái cũ nghèo khổ không?”
“Dạ biết luôn.”
Trương Tình Không: “?”
Trương Tình Không: “!!!”
Chết tiệt, loạn hết rồi, bà già này nói không nổi nữa!
Trương Tình Không, đại bại.
————————-
*Nhiếp Tiểu Thiến là một nhân vật trong truyện Liêu Trai Chí Dị của Bồ Tùng Linh, nàng vốn là một thiếu nữ chết trẻ năm 18 tuổi, trong truyện, nàng tự xưng: Tôi tên Tiểu Thiến, họ Nhiếp, bị bệnh và chết yểu năm 18 tuổi, sau đó được chôn bên cạnh chùa, không may bị một lão yêu nữ là Hắc Sơn yêu nữ ở núi Hắc Sơn khống chế linh hồn và uy hiếp. Hắc Sơn lão yêu biến Tiểu Thiến thành công cụ quyến rũ, mê hoặc và dụ dỗ đàn ông trên dương thế để hút dương khí lẫn máu về cho lão yêu tinh uống. Tiểu Thiến đã phải làm ra những chuyện giết người không gớm tay, nhưng đó chẳng qua cũng vì nàng bị khống chế điều khiển.