- Hoa Trên Mây
- Vợ tôi ngày nào cũng phải giả nghèo
- Chương 50 - Đơn hàng của Vu tiểu thư, chị nhận
Cuộc đối thoại của hai người chợt chìm vào khoảng lặng.
Lê Nguyệt Uẩn nhịn không được phá vỡ sự bối rối: “Mẹ, rốt cuộc mẹ muốn nói gì vậy?”
Trương Tình Không căm hận liếc xéo chị: “Con là đồ khốn nạn.”
Lê Nguyệt Uẩn: “?” Con lại làm gì vậy?
“Mau cắt đứt những mối quan hệ ô uế bên ngoài đi.” Trương Tình Không bất mãn nói.
Vu Tư Linh quay đầu nhìn về phía Lê Nguyệt Uẩn: “Quan hệ ô uế?”
Lê Nguyệt Uẩn còn chưa kịp trả lời, liền nghe Trương Tình Không vỗ cái bàn cái rầm: “Đúng vậy, quan hệ ô uế, đặc biệt là người giống như cô vậy.”
Vu Tư Linh đau quá đau như thể bị mũi tên xuyên tim: “Vì, vì sao thế?”
“Cô còn có mặt mũi hỏi vì sao?” Trương Tình Không đứng dậy, đi đến trước mặt cô, khí thế bức người.
Vu Tư Linh theo bản năng lui về phía sau vài bước: “Mẹ, mẹ bớt giận.”
Trương Tình Không: “???”
Không biết xấu hổ! Ai cho phép cô gọi tôi là mẹ?
“Đừng gọi tôi là mẹ.” Trương Tình Không mặt đen sì sì, “Tôi chỉ thừa nhận con gái nhà họ Vu là con dâu tôi, yêu ma quỷ quái các cô nhanh chóng tránh xa một chút.”
Vu Tư Linh chấn động tinh thần: “Thật, thật ạ? Mẹ thích con gái nhà họ Vu?”
“Vớ vẩn.” Trương Tình Không mặt không cảm xúc nói: “Tuy rằng Lê gia chúng tôi không phải người cổ hủ, không cho phép bọn nhỏ tự do yêu đương, nhưng quyết không để cho người giúp việc Philippines hay lao công không sạch sẽ gì đó bước vào cửa.”
Vu Tư Linh cảm động đến rơi lệ.
Trương Tình Không thấy phía dưới kính râm của cô rơi xuống một giọt nước mắt, hơi sửng sốt, thầm nói: Xem ra vẫn còn biết xấu hổ, có lẽ cô gái này biết được gia thế của Vu gia nên mới tự ti như vậy.
Nhưng không thể để cô ta tự ti rồi chủ động bỏ cuộc dễ dàng như vậy.
“Cô có biết con gái Vu gia tốt thế nào không?”
Lê Nguyệt Uẩn: “. . . . . .”
Vu Tư Linh hoang mang: “Dạ con không biết.”
Trương Tình Không dự định gây áp lực cho cô xấu hổ tìm cái lỗ chui vô đi!
Vì thế, bà ấy hùng hổ nói: “Nhan sắc cô ấy như tiên nữ hạ phàm, tính cách thì lại ngoan hiền thiện lương, người gặp người khen, chưa kể đến gia cảnh lại tốt vô cùng.”
Vu Tư Linh yếu ớt nói: “Cô ấy tốt như vậy sao?”
“Cô không tin?” Trương Tình Không hỏi.
Vu Tư Linh lắc đầu: “Con không tin.”
“Cô không tin thì để tôi gọi điện cho cô ấy đến đây, để cho cô xem thử thế nào gọi là con dâu tốt nhất thế gian.” Dứt lời, Trương Tình Không cầm lấy di động, làm ra vẻ chuẩn bị gọi điện thoại, khoé mắt thì đang liếc trộm Vu Tư Linh.
Loại con gái mặt dày này thế mà văn ti bất loạn*, không hoảng loạn chút nào.
(*Thường dùng để nói về vẻ ngoài chỉn chu, gọn gàng, dù thế nào cũng không rối loạn.)
Vu Tư Linh đợi một lúc mới hỏi: “Bác ơi, bác không biết số điện thoại của cô ấy sao?”
“Làm gì có chuyện đó.” Trương Tình Không phản bác, cầm điện thoại tuỳ tiện ấn mấy số, “Đừng nói số điện thoại, ngay cả khi nó hoá thành tro tôi cũng nhận ra được.”
Lê Nguyệt Uẩn: “. . . . . .”
Vu Tư Linh cười ha ha: “Vậy sao? Ha ha ha ha ha ha.”
“Cô cười cái gì?” Trương Tình Không liếc nhìn cô ngờ vực.
“Không có gì, bác mau gọi điện thoại đi.” Vu Tư Linh thúc giục.
Trương Tình Không thoáng liếc nhìn di động, sau đó xoay người đặt lên tai, nghiêm trang nói: “A lô? Tiểu Vu à, con có bận gì không? À, đang ăn cơm hả, vậy bác gọi lại cho con sau nha. Đúng rồi, đã nói đến nhà chơi thì không được nuốt lời đó, để bác nấu canh cho con uống.”
Sau khi cúp điện thoại, Trương Tình Không thong dong xoay người, nói với cô giúp việc Philippines không biết xấu hổ kia: “Đã thấy chưa? Đây mới là con dâu ngoan ngoãn hiểu chuyện của tôi, tôi chỉ cho phép nó bước vào cửa, cô coi cô là cái thứ. . . . . . Này, tôi đang mắng cô đó, cô cười tà mị như yêu quái như vậy làm gì? Có chút ý thức của người đang bị mắng được không? Cô như vậy làm tôi mất mặt quá.”
“Con xin lũi.” Vu Tư Linh thật sự không nhịn nổi nữa, quay người chạy vào phòng, khoá cửa.
Một lát sau, trong phòng vang lên mấy tiếng cười vô cùng ma quái: “Ha ha ha ha ha cứu mạng!”
Trương Tình Không: “?”
“Cô ta bị gì vậy?” Trương Tình Không run rẩy chỉ ngón tay về hướng cửa phòng, “Chịu kích thích nhiều quá nên loạn não sao?”
Lê Nguyệt Uẩn xoa ấn đường, khoé môi cong lên, buồn cười nói: “Mẹ, con cảm ơn mẹ.”
Trương Tình Không buồn bực nói: “Cảm ơn cái gì? Mau đuổi cô ta ra ngoài đi, để người khác nhìn thấy thì còn ra thể thống gì nữa. Còn con nhóc họ Vu kia, nếu hai đứa yêu nhau thì dẫn về nhà đi, đừng tìm đến những người không ra gì bên ngoài nữa.”
“Dạ, hôm nào con sẽ đưa em ấy về nhà, sau đó giải thích rõ ràng mọi chuyện với ba mẹ, được không?” Lê Nguyệt Uẩn đẩy bà ấy ra ngoài, “Hơn nữa, ba không chỉ giấu tiền riêng ở mỗi chỗ đó thôi đâu.”
“Cái gì? Ông ấy còn có chỗ khác?” Trương Tình Không nổi giận, “Ở đâu?”
“Con cũng không rõ lắm, nhưng tối nay ba uống rượu, chẳng phải là thời cơ tốt để tìm hiểu sao?”
Lê Nguyệt Uẩn vừa dứt lời, Trương Tình Không liền vội vã mở cửa thang máy, trước khi đi còn buông ra một câu tàn nhẫn: “Mẹ về trừng trị lão ấy trước, tiếp theo sẽ xử lý đến con.”
Tiễn Trương Tình Không đi xong Lê Nguyệt Uẩn mới về nhà, thuận tiện khoá trái cửa, ai tới cũng không cho vào!
“Linh Linh, xuất hiện đi.” Lê Nguyệt Uẩn thu dọn đồ đạc trong phòng khách.
Một lát sau, Vu Tư Linh mới mở cửa phòng ra, cười té lên té xuống, té thẳng vào sô pha: “Quá thú vị rồi, mẹ chị đùa vui thật đó!”
Lê Nguyệt Uẩn cũng cười, sau khi dọn sạch đồ trên bàn mới ngồi xuống bên cạnh cô, kéo kéo bộ đồ mùa thu lộ ra bên ngoài của cô: “Tìm thấy ở đâu vậy?”
“Trong ngăn tủ bên cạnh đó.” Vu Tư Linh gối đầu lên đùi chị, “Làm em sợ muốn chết, còn may em nhanh trí thay đồ mới có thể ngụy trang thành người giúp việc Philippines.”
Lê Nguyệt Uẩn mỉm cười trầm ngâm, “Em tưởng rằng lừa được mẹ chị thật sao?”
Vu Tư Linh kinh hoàng: “Không thể nào? Vậy mà mẹ chị không bị lừa?”
“Nếu bị lừa thật thì bà sẽ không cố tình khen cô con gái nhà họ Vu trước mặt em đâu.” Lê Nguyệt Uẩn vui vẻ nói.
“. . . . . .” Vu Tư Linh chớp chớp mắt, “Choáng, mà nghe cũng hợp lý! Vậy bà ấy nghĩ em là ai?”
Lê Nguyệt Uẩn trả lời: “Có lẽ cũng giống như cô lao công, là một phụ nữ có quan hệ bất chính với chị.”
“. . . . . .” Vu Tư Linh lo lắng nói: “Vậy không phải chị bị oan uổng sao? Trước đó đã có một cô lao công, bây giờ lại bị bắt gặp cùng với cô giúp việc Philippines khiêu gợi ngay tại trận nữa.”
“Đúng đó, cho nên em muốn bồi thường cho chị thế nào đây?” Lê Nguyệt Uẩn nghịch tóc cô, cúi đầu hôn lên trán cô, lướt xuống dần, hôn lên chóp mũi, sau đó dừng lại trên cánh môi, dịu dàng lưu luyến ngậm lấy đôi môi ướt át đầy dụ hoặc, như thể nắng hạn gặp mưa rào, cảm thấy thế nào cũng không đủ, chỉ muốn càng nhiều hơn.
Nước bắn tung toé, không khí kiều diễm, trái tim lại bắt đầu nhảy nhót.
Vu Tư Linh vươn tay ôm lấy cánh tay chị, thuận thế ngồi dậy, ghé sát vào người chị, nhỏ giọng nói: “Em cởi đồ mùa thu ra nha?”
Khoé môi Lê Nguyệt Uẩn cong lên: “Tốt.”
Hai người nhào nặn ở phòng khách hai lần, lúc nghỉ giữa hiệp, Lê Nguyệt Uẩn nhận được cuộc gọi công việc nên đi đến phòng làm việc gửi tài liệu cho đồng nghiệp, đột nhiên cảm giác trên đùi nằng nặng, thì ra là Vu Tư Linh đã khoá người trên đó.
Lê Nguyệt Uẩn vội vàng cúp điện thoại, dục vọng trong mắt vẫn chưa phai nhạt, một tay ôm lấy eo cô, tay còn lại rất nhuần nhuyễn, điêu luyện.
Mãi cho đến nửa đêm, hai người mới đi ngủ.
Trong lúc nửa mê nửa tỉnh, Vu Tư Linh cảm nhận được một bàn tay đang nhẹ nhàng vuốt ve mặt mình, như thể đang chạm vào thứ gì đó vô cùng mỏng manh, vừa mềm nhẹ lại vừa nâng niu, sau đó nghe đối phương thấp giọng hỏi: “Linh Linh, dọn đến đây đi.”
Vu Tư Linh mơ màng gật đầu, ngủ tiếp.
Ý cười thoáng hiện trong mắt Lê Nguyệt Uẩn trước khi chị ôm lấy cô, mãn nguyện chìm vào giấc ngủ.
Đáng tiếc, hôm sau Vu Tư Linh liền chối đây đẩy.
“Chị là đồ cháy nhà đi hôi của, bỏ đá xuống giếng. Em đang mệt như vậy, dù chị có bảo em đưa mật mã tài khoản ngân hàng thì em cũng phun sạch sẽ.” Vu Tư Linh nói: “Không được không được, em không dọn về đây.”
“Tại sao chứ?” Lê Nguyệt Uẩn dọn bữa sáng lên bàn, “Em không muốn ở chung với chị sao? Không phải trước đó chúng ta vẫn luôn ở chung đó sao?”
“Lúc trước không giống.” Vu Tư Linh uống một ngụm sữa bò, phân tích rất có đạo lý: “Lúc đó hai chúng ta đều cho rằng đối phương là đỗ nghèo khỉ, cho nên mới ra ngoài thuê chung nhà. Bây giờ thì tốt rồi, chị không thiếu tiền, em thì tiền không thiếu, tại sao em phải dọn đến nhà chị mà không phải là chị dọn đến nhà em?”
Lê Nguyệt Uẩn nói: “Được thôi, vậy nhà em ở đâu, chị lập tức dọn tới.”
“Nhà em ở. . . . . .” Vu Tư Linh đột nhiên nghẹn họng.
Xấu hổ quá, cô vẫn chưa có nhà riêng, vẫn luôn sống chung với cha già, hẳn là không thể để A Lê ở chung với cha già nhỉ?
Rất bất tiện nha.
“Em vẫn chưa mua nhà, chờ em mua rồi chuyển đến sau đi.” Vu Tư Linh chột dạ nói.
“Cũng được.” Lê Nguyệt Uẩn không quan tâm, như thể ở đâu cũng được, “Vậy trước khi em mua nhà, có muốn dọn về đây ở tạm không?”
Vu Tư Linh ngó nghiêng xung quanh.
“Em không muốn ở chung với chị à?” Lê Nguyệt Uẩn lập tức lộ ra vẻ mặt đáng thương, đẩy bữa sáng sang một bên, nằm dài trên bàn, ai oán nói: “Chị biết rồi, quả nhiên Linh Linh không yêu chị nữa, chê chị hoa tàn ít bướm.”
“Em, không có, chị đừng vu oan cho em.” Vu Tư Linh vội chạy đến trước mặt chị, ngồi xổm xuống, vỗ nhẹ lên mặt chị, “Chị đừng giận mà, em chỉ hơi lo sợ thôi.”
Lê Nguyệt Uẩn giữ tay cô, nhìn cô chăm chú: “Em sợ gì?”
“Em cũng không biết.” Giọng Vu Tư Linh xìu xuống, “Gần đây xảy ra quá nhiều chuyện, dường như em vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng. Hơn nữa, cha mẹ hai bên đều biết tụi mình đang yêu nhau. . . . . nếu như lúc này em dọn đến đây, có phải sẽ có nghĩa là chúng ta muốn. . . . . .”
Lê Nguyệt Uẩn trầm ngâm một lúc rồi nói: “Chị hiểu, vậy chị không ép em nữa.”
“Chị không giận thật sao?” Vu Tư Linh hỏi.
“Sao chị có thể giận em được.” Lê Nguyệt Uẩn khẽ véo lên mũi cô, “Ăn nhanh đi, ăn xong rồi chị đưa em đi học.”
“Dạ.”
Sau khi xe dừng trước trường học, Vu Tư Linh cởi bỏ đai an toàn, nghiêng người sang hôn vào má Lê Nguyệt Uẩn, khi đang chuẩn bị xuống xe thì đột nhiên chị gọi cô lại.
Lê Nguyệt Uẩn lấy ra chiếc chìa khoá dự phòng, bỏ vào túi xách của cô: “Đây là chìa khoá nhà chị, em muốn đến lúc nào cũng được.”
“Dạ.” Vu Tư Linh cười, vung vẩy chìa khóa, “Coi chừng em kiểm tra đột xuất đó nha.”
Lê Nguyệt Uẩn mỉm cười nhìn theo bóng cô đi vào trường, sau đó thấy cô vui vẻ chào hỏi bạn bè, nụ cười trên mặt dần biến mất, thở dài không rõ lý do.
Là mình giữ quá chặt sao? Hay là, em ấy muốn tự do chơi đùa thêm vài năm nữa?
Vu Tư Linh không để ý chiếc xe đậu bên ngoài một lúc lâu, cô giữ tay một bạn học, hỏi thăm tin tức: “Đoàn làm phim《 Song sinh 》thật sự muốn đến trường tuyển diễn viên sao?”
“Đúng rồi.” Bạn học nói: “Cậu không đọc tin trên group sao? Đạo diễn sẽ tới trường trong hai ngày này để tuyển người cho vai nữ thứ hai đó.”
Vu Tư Linh nhất thời mở to hai mắt: “Thật hay giả? A a a a! Nữ chính thứ nhất có phải là cô Quý không?”
“Đúng đúng!” Bạn học cũng trở nên kích động, “Má ơi, không biết cô Quý có tham gia casting không, nhưng nếu có thể đóng chung phim với cô ấy, đừng nói là vai nữ thứ hai, dù là thứ mười tám thì mình cũng nhào vô!”
Vu Tư Linh cố kìm nén hưng phấn, hỏi tiếp: “Đạo diễn có yêu cầu gì không?”
“Dựa theo kịch bản thì phim này kể về mối quan hệ ký sinh giữa hai chị em, cô Quý đóng vai nhân vật ở trong bóng tối, nữ thứ hai tất nhiên là thái dương sáng ngời rồi.” Bạn học nói: “Mình cảm thấy mình không có quá nhiều hi vọng, nhưng cậu rất phù hợp đó, hơn nữa còn phải để mặt mộc nữa, quá độc ác.”
Vu Tư Linh vội cầm lấy di động xem tin tức, đọc kĩ từng chữ một, nói chắc nịch: “Mình nhất định phải lấy được vai này.”
Hai ngày tiếp theo, hầu như cô sống luôn ở trường, bận rộn chuẩn bị cho buổi thử vai. Tỉ lệ chọi lần này vô cùng lớn, dường như tất cả mọi người trong khoa đều tham gia, muốn nổi bật cũng không dễ dàng chút nào.
Một khi đã bận thì cũng không có tâm trí ăn uống, hơn nữa, trong hai ngày này, hầu như mọi người trong khoa đều nhịn ăn để khi casting trông mảnh mai hơn một chút.
Do đó, khi Lê Nguyệt Uẩn mời cô đi ăn cơm Tây, cô đã dứt khoát từ chối.
Mời cô ăn lẩu, lại càng từ chối quyết liệt hơn.
Khi đề nghị đưa cô đi uống trà chiều*, cô hoài nghi Lê Nguyệt Uẩn có thù oán với cô nên mới cố ý làm khó cô.
(*Trà chiều thường dùng kèm với đồ ngọt.)
Khi rủ cô về nhà ngủ chung, cô lại— từ—chối—một—lần—nữa.
Lê Nguyệt Uẩn tan nát cõi lòng, thất hồn lạc phách, người phụ nữ tuổi trung niên tuyệt vọng như một cánh bướm tàn, có thể hoá kiếp bất cứ lúc nào.
Rất nhanh đã đến ngày thử vai, giáo viên dẫn theo sinh viên đến khán phòng, địa điểm và thiết bị cho buổi thử vai đã được chuẩn bị đâu vào đấy. Mọi người xếp hàng dài bên ngoài để lấy số thứ tự, tiếng bàn tán rôm rả.
Tất nhiên Trương Dao Phi cũng tới, cô ta đi đến bên cạnh Vu Tư Linh, kích hoạt kỹ năng trào phúng bằng ngôn ngữ của mình: “Tôi thấy cô vẫn nên sớm quay về đi, vai diễn này nằm trong túi tôi rồi.”
Vu Tư Linh nói: “Cô trang điểm.”
Trương Dao Phi sợ hãi, nhanh chóng che mặt, “Đừng nói to như vậy.”
Tuy nói là để mặt mộc, nhưng có không ít người vẫn xuất hiện với kiểu trang điểm giả mộc, khi bị phát hiện thì phải tẩy trang ngay tại chỗ, còn không bị phát hiện thì càng tốt.
Có vài cô gái bước ra cửa với vẻ hào hứng, những người bên cạnh hỏi họ cảm giác thế nào, họ liền rối rít gật đầu, ra vẻ như bản thân rất có hi vọng, như vậy lại càng khiến cho những người khác thêm căng thẳng.
Ngay sau đó lại có vài người bước ra, đáp án giống nhau.
Trương Dao Phi bắt đầu tuyệt vọng: “Không thể nào, không thể nào? Chẳng lẽ cả đám này đều được chọn hết? Chẳng lẽ còn còn có vòng sơ tuyển một, hai, ba hay còn thi viết gì nữa?”
Vu Tư Linh: “. . . . . .”
Đợi bên ngoài đã được một lúc, thật sự quá mệt mỏi, Vu Tư Linh liền đi WC. Khi đang rửa tay thì điện thoại của Lê Nguyệt Uẩn gọi tới.
“A lô? Có chuyện gì vậy chị?” Cô hỏi nhỏ.
Lê Nguyệt Uẩn hỏi: “Em đang bận sao?”
“Đang đợi thử vai.” Vu Tư Linh mỉm cười, bên cạnh có người đi tới, cô vội nhường đường, “Có lẽ sẽ sớm kết thúc thôi.”
“Thử vai?” Lê Nguyệt Uẩn liền có sức sống trở lại, “Mấy hôm nay là vì bận chuyện này à?”
“Đúng rồi, chẳng lẽ em chưa nói với chị sao?” Vu Tư Linh chấn động, “Trời ạ, em bận quá nên quên mất, mấy hôm nay em chuẩn bị cho buổi thử vai này nên mới không liên lạc với chị.”
“Không sao, công việc quan trọng hơn.” Lê Nguyệt Uẩn thở phào nhẹ nhõm, “Bộ phim này thế nào?”
“Rất tốt, em thích lắm! Chắc chị vẫn còn nhớ cô Quý em nhắc đến lần trước phải không? Cô ấy là nữ chính thứ nhất, em sẽ thử vai nữ thứ hai! Trời ơi, có cơ hội hợp tác với nữ thần rồi! Em nhất định phải bắt lấy!” Vu Tư Linh vui cười hớn hở, mắt sáng long lanh, khiến người nhìn thấy liền vui vẻ.
Cô kích động nắm chặt tay, bất cẩn đụng vào người bên cạnh, vội vàng khom lưng xin lỗi: “Xin lỗi.”
“Không sao.” Người nọ mỉm cười dịu dàng.
Lê Nguyệt Uẩn lại hỏi: “Bộ phim này nói về cái gì vậy?”
“Nhờ chị hỏi chuyện này mà em hết buồn ngủ luôn rồi.” Vừa nói đến bộ phim, Vu Tư Linh liền phấn chấn tinh thần, “Em kể chị nghe, phim này hay lắm luôn, gần như em thuộc làu kịch bản rồi, nhân vật em đang thử vai là. . . . . .”
Khi đang nói đến đoạn cao trào, đột nhiên Vu Tư Linh chạm phải ánh mắt tìm tòi của người bên cạnh, cô gật đầu mỉm cười đáp trả, sau đó xoay người kể tiếp cho Lê Nguyệt Uẩn nghe về bộ phim, khoa chân múa tay, chỉ hận không thể vào vai ngay tại chỗ này cho chị ấy xem.
“Tối nay trở về em sẽ diễn cho chị xem.”
Lê Nguyệt Uẩn cười nói: “Có vẻ em rất tự tin.”
“Tất nhiên, em không nói cho chị biết thực lực của em là vì ngày thường em quá khiêm tốn.” Vu Tư Linh không hề khiêm tốn nói: “Vai diễn này chỉ có thể là của em, nếu không, nhân vật ngốc bạch ngọt* này chỉ có vứt.”
(*những người có suy nghĩ đơn giản, trong sáng, không quá nhiều tâm cơ.)
Lê Nguyệt Uẩn cười ra tiếng.
“Chị đừng có mà không tin.” Vu Tư Linh nói: “Không thành công thì thành thụ, em đã ra tay thì nhất định sẽ biến ước mơ thành sự thật.”
“Được được, chị tin em.” Lê Nguyệt Uẩn cười nói.
“Không nói nữa nha, đến lượt em rồi.”
Vu Tư Linh kiểm tra thời gian rồi cúp điện thoại, thấy người bên cạnh vẫn còn đang rửa tay, tốt bụng cầm lấy hai tờ giấy đưa cho cô ấy: “Đừng rửa lâu quá, cẩn thận tróc da.”
Người nọ: “Phốc.”
Vu Tư Linh quay lưng trở lại hàng ngũ, Trương Dao Phi vừa định kể với cô về tình hình vừa rồi thì nhân viên đã gọi đến số của bọn họ.
Hai cô cùng ba người khác đi vào trong, đầu tiên là phần tự giới thiệu của mỗi người, sau đó là phần thể hiện năng khiếu cá nhân. Vì nhân vật trong kịch bản này lúc đầu là người vô tư, lạc quan, thiên chi kiêu nữ*, nên sẽ có rất nhiều tài lẻ.
(*Cô gái được ông trời ưu ái ban cho những điều tốt nhất.)
Đây điều là sở trường đối với Vu Tư Linh và Trương Dao Phi, phú nhị đại như các cô ngày thường được học không ít kĩ năng.
Vu Tư Linh chơi piano, Trương Dao Phi ngồi một bên kéo đàn nhị.
Trương Dao Phi thể hiện giọng hát lay động lòng người, Vu Tư Linh liền ở một bên thổi kèn Suona, âm thanh vừa vang lên, người trong khán phòng liền chờ món tiếp theo.
Ba người còn lại bị hất sang một bên.
Cả hai lại tiếp tục biểu diễn những kỹ năng siêu hạng như xoạc chân, trồng cây chuối và nhào lộn, cuối cùng còn thể hiện ngón nghề đấm bốc sở trường khi lao vào đánh nhau, suýt chút nữa cùng toi mạng.
Mấy giám khảo liên tục yêu cầu dừng lại, cảm khái rằng khoa diễn xuất này đúng là ngọa hổ tàng long!
Lúc này, nhân viên công tác hô to: “Đạo diễn Ngô, sao chị còn đứng ngoài đó, mau vào đi.”
Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một người phụ nữ trung niên đang đứng ở cửa.
Vu Tư Linh trừng to mắt chó, nhìn cô ấy đi lướt qua mình, còn khẽ cười với mình, vội hỏi Trương Dao Phi đang đứng bên cạnh: “Đây là đạo diễn?”
“Đúng rồi.” Trương Dao Phi nói: “Cô không xem thông tin đạo diễn sao?”
Cô đâu có ở không, toàn xem kịch bản và phim của cô Quý suốt!
“Tôi lạnh quá.” Cô yếu ớt nói.
Trương Dao Phi vui mừng khôn xiết: “Thật sao? Lạnh thế nào?”
“Tôi đưa giấy vệ sinh cho cô ấy để cô ấy ngừng rửa tay.”
“Tốt quá, cô nên cảm thấy lạnh.” Trương Dao Phi hận không thể xoạc chân tại chỗ để ăn mừng.
Sau khi đạo diễn Ngô ngồi vào ghế, cô nhìn quanh một vòng rồi cười nói: “Vòng thứ hai là vòng thử vai thật sự, các bạn đã sẵn sàng chưa?”
Một tuần sau, Viện thiết kế Vô giới chào đón một vị khách bất ngờ.
Tư Vũ Đồng vọt vào văn phòng: “Sư phụ sư phụ, sư nương tới!”
“Tới thì tới, có gì mà ngạc nhiên như vậy?” Lê Nguyệt Uẩn tuy ngoài miệng bình tĩnh là thế, nhưng đôi tay liên tục dặm lại lớp trang điểm lại không hề bình tĩnh.
Tư Vũ Đồng lắp bắp như thấy ma: “Cô ấy, cô ấy mang theo một số tiền lớn lắm!”
“À.” Lê Nguyệt Uẩn vừa tô son vừa giải thích: “Hình như tôi quên nói với em, em ấy chính là thiên kim Vu gia, cũng chính là đối tượng xem mắt của tôi.”
“?”
Não bộ Tư Vũ Đồng ngừng load mấy giây trước khi khởi động lại, cô kích động bắt lấy tay chị, khó tin nói: “Là cái mà em đang nghĩ sao? Không thể nào! Sư nương vậy mà lại là thiên kim của Vu gia?!”
“Đúng vậy.” Giọng của Lê Nguyệt Uẩn nghe như muốn giết người đến nơi, chị chậm rãi quay đầu, son môi từ khoé miệng đã kéo dài tới mang tai.
Tư Vũ Đồng nhanh chóng buông tay: “Em xin lỗi!”
Đúng lúc này, Vu Tư Linh đi tới cửa, nhìn đăm đăm vào Lê Nguyệt Uẩn trong phòng làm việc.
Lê Nguyệt Uẩn: “. . . . . .”
Tư Vũ Đồng: “. . . . . .” Thắt cổ.jpg
Lê Nguyệt Uẩn nhanh chóng lấy giấy lau đi vết son lem luốc, lúc này Vu Tư Linh cũng đã đi tới ngồi xuống đối diện chị.
Tư Vũ Đồng cảm thấy không thể nhìn thẳng sư nương của mình, sao cô ấy có thể chuyển đổi liền mạch từ bần cùng nghèo túng thành phú quý bức người thế này?!
“Lê tổng.” Vu Tư Linh đột nhiên mở miệng.
Lê Nguyệt Uẩn ngẩn ra, thấy cô bày ra tư thái muốn nói chuyện công việc, chị hỏi: “Sao vậy?”
“Em muốn mua một căn nhà, chị có thể thiết kế cho em không? Giá cả không thành vấn đề.” Vu Tư Linh nói xong, lấy ra một tấm thẻ, trong đó là thù lao đóng phim cô ứng trước cộng thêm tiền tiết kiệm của cô, “Phải phù hợp cho hai người ở lâu dài.”
Tư Vũ Đồng ngắt lời: “Xin lỗi nha sư nương, sư phụ chúng tôi không nhận đơn hàng dạng này, chị ấy đều là. . . . . .”
“Được.” Lê Nguyệt Uẩn nhướng mày, duỗi tay cầm thẻ, nhưng lại không rút về mà đặt lên mu bàn tay mềm mại của Vu Tư Linh, cười nhẹ, “Đơn hàng của Vu tiểu thư, chị nhận.”