Khi Vu Tư Linh vừa nhận được thông báo của đoàn phim, đầu óc đột nhiên trống rỗng, sau đó ầm ầm vang lên tiếng pháo, nổ đì đùng khiến lòng cô rộn rã như mùa xuân đã về.
Vì vậy cô vội vàng đem toàn bộ tài sản hiện có ra tính toán, cộng thêm tiền thù lao đóng phim lần này cũng quá đủ để mua một căn biệt thự nhỏ.
Cô vội vàng đi tìm Lê Nguyệt Uẩn, bước đi đầy khí thế và tự tin, leo đến tận tầng năm cũng không hề thở dốc.
Thực tế là sau khi thân phận của cả hai bị phơi bày, cô vẫn luôn có chút tự ti. Rất khó tưởng tượng người như cô sẽ có mặc cảm tự ti, thế nhưng đó là sự thật.
Đặc biệt là sau khi biết Lê Nguyệt Uẩn là một kiến trúc sư xuất chúng với năng lực vượt trội, cô liền cảm thấy mình thấp kém, dù sao thì cô vẫn còn là sinh viên, cũng chẳng có công việc nghiêm túc nào trước đây, tất cả tiền bạc đều do gia đình chu cấp. Tuy rằng cầm rất nhiều tiền đi đầu tư và cũng kiếm lời không ít, nhưng so với tiền tiêu vặt Vu Thiên Tung cho cô thì vẫn còn kém xa.
Cô cảm thấy bản thân thật vô dụng.
Nếu là trước đây, ở thời điểm còn tưởng rằng Lê Nguyệt Uẩn chỉ là phụ hồ, ngược lại cô chẳng chút sợ hãi. Bởi vì cô biết, nhất định mình có thể kiếm được thật nhiều tiền để nuôi Lê Nguyệt Uẩn.
Nhưng tình hình hiện tại hoàn toàn trái ngược, thấy thế nào cũng giống như mình bị nuôi nha!
Ra ngoài chơi là Lê Nguyệt Uẩn trả tiền, xe là Lê Nguyệt Uẩn lái, bây giờ đến nơi ở cũng muốn chuyển về nhà Lê Nguyệt Uẩn luôn!
Mị còn trẻ, lòng tự trọng của mị lớn lắm!
Vì vậy, khi Lê Nguyệt Uẩn chính thức đưa ra đề nghị dọn nhà, cô lập tức lảng tránh vấn đề này. Cô cũng muốn Lê Nguyệt Uẩn dọn đến nhà của mình, như vậy thì cô mới có động lực làm việc chăm chỉ để kiếm tiền lo cho gia đình.
Khi Lê Nguyệt Uẩn nắm tay cô, nói rằng nhận đơn hàng này của cô, Vu Tư Linh bỗng nhiên nở nụ cười.
Lê Nguyệt Uẩn đều hiểu cả, hiểu cho lòng tự trọng nho nhỏ của cô!
Ôi, ở đâu ra chị vợ tốt đẹp như thần tiên thế này!
“A Lê, chị thật là tốt.” Vu Tư Linh cảm động không thôi, chống hai tay lên bàn, nhất định phải nhoài người qua hôn chị.
Lê Nguyệt Uẩn ra hiệu bên cạnh vẫn còn một chú cẩu độc thân từng ngày ăn cẩu lương hoàng gia mà sống.
Vu Tư Linh không nhìn thấy gì cả, trong mắt chỉ có một mình chị thôi, ôm lấy mặt chị mà hôn rối rít.
Tư Vũ Đồng: “. . . . . .” Cẩu độc thân không có nhân quyền sao?! Sao các người cứ khi dễ người ta hoài vậy?! Hức hức!
Tư Vũ Đồng không nhìn nổi nữa, giẫm mạnh chân bước ra ngoài, khi đóng cửa mới nhận ra dường như cả hai người kia đều không nghe thấy, thở phì phì đóng cửa lại. Cô trở lại bàn làm việc liền lấy di động ra chơi, đúng lúc nhìn thấy bí quyết làm giàu mới của Sở Vũ Huân, không nhịn được gửi cho cô ấy một tin nhắn.
【 Tư Vũ Đồng 】: Bé mập khóc ròng.jpeg
【 Sở Vũ Huân 】: Người chị em, chị sao vậy? Có phải người nhà chị lại ép chị không?
【 Tư Vũ Đồng 】: Ép tôi chuyện gì?
【 Sở Vũ Huân 】: Ép chị về nhà, theo như kịch bản phim truyền hình thường thấy đó, nếu bây giờ chị không cố gắng làm việc thì phải về nhà kế thừa gia sản hàng chục triệu.
【 Tư Vũ Đồng 】: Đứa bé đáng thương, cô còn chưa biết chuyện gì phải không?
【 Sở Vũ Huân 】: ???
Nhất thời Tư Vũ Đồng không thể nói rõ qua điện thoại, trực tiếp gọi điện thoại cho cô ấy, thẳng thắn nói: “Cô biết không? Sư nương của tôi cũng chính là Vu Tư Linh, người chị em tốt của cô, cô ấy là phú nhị đại.”
Sở Vũ Huân im lặng hồi lâu mới ngây thơ như nai tơ trả lời: “Tôi biết mà, nhà cậu ấy có tiền lắm, cha cậu ấy là doanh nhân địa ốc giàu nhất ở cái đất Tuyên Dương này, tiền tiêu vặt một ngày của cậu ấy bằng một năm tiền mồ hôi nước mắt của tôi.”
“. . . . . .” Tư Vũ Đồng tức giận.
Vì sao vậy? Vì sao mà cả hành tinh đều biết Vu Tư Linh là phú bà! Chỉ riêng cô bé đáng yêu nhất thế giới này lại không biết!
Mình bị nhắm làm mục tiêu sao! Mình bị cả thế giới dối lừa sao!
Chẳng lẽ mình chỉ là kẻ đứng bên lề hạnh phúc thôi sao?!
Tư Vũ Đồng đấm vào bức tường bên cạnh.
Tuyết bay lất phất, gió bấc ảm đạm, trời đất mênh mông, một đoá hoa mận ngạo nghễ trong gió tuyết.
“Tôi buồn quá, đột nhiên tôi lại biến thành đồ khóc nhè, chẳng còn bóng dáng của lãnh tụ sinh viên ba tốt nữa.”
“Đừng khóc.” Sở Vũ Huân nói chậm từng chữ một trong điện thoại để an ủi: “Nước, mắt, của, phụ, nữ, là, trân, châu.”
Nỗi đau qua đi, Tư Vũ Đồng nói như thể cuộc sống này không còn gì luyến tiếc: “Vậy nhất định cô cũng biết sư phụ tôi không những là phú nhị đại mà còn là kiến trúc sư nổi tiếng.”
“Cái gì?!” Sở Vũ Huân kinh hãi, “Chuyện khi nào? Sao tôi lại không biết vậy?”
“Cô không biết?” Tư Vũ Đồng đột nhiên hưng phấn, “Chuyện từ lâu rồi, aizzz, không phải tôi không muốn nói cho cô, chỉ là không thể làm trái lệnh sư phụ, hì hì hì.”
Sở Vũ Huân: “Hụ hụ hụ.”
Nước mắt của cô như mưa to tầm tã, thúi hết cả đất!
“Đừng khóc, nước mắt của phụ nữ là trân châu.” Tư Vũ Đồng tặng lại nguyên văn.
Sở Vũ Huân khóc lóc xong liền nở nụ cười: “Shit, tôi tìm được bí kíp làm giàu mới rồi.”
Tư Vũ Đồng hỏi: “Thế nào?”
“Viết truyện đồng nhân*!” Sở Vũ Huân đắc ý nói: “Tư liệu sống tốt thế kia! Trực tiếp sử dụng họ làm nguyên mẫu để viết tiểu thuyết, giải Nobel Văn chương lần sau nhất định là của tôi!”
(*Truyện đồng nhân là truyện được sáng tác lại dựa trên 1 tác phẩm nổi tiếng đã có sẵn như truyện tranh, phim ảnh, hoạt hình hay 1 tác phẩm văn học, truyện… Cốt truyện xoay quanh nhân vật chính trong tác phẩm cũ đó nhưng tình tiết và bối cảnh hoàn toàn mới…)
Tư Vũ Đồng: “Chúc cô có mộng đẹp, tạm biệt.”
Sau khi Vu Tư Linh xác nhận với đoàn làm phim rằng phải đến năm sau mới có thể khai máy, cô bắt đầu chậm rãi tìm kiếm công ty quản lý. Cô cũng không quá vội muốn thành công, bước đầu cần phải thận trọng và vẫn đặt trọng tâm vào kịch bản.
Chẳng bao lâu đã đến lễ Giáng Sinh, sau khi ăn tối với Lê Nguyệt Uẩn, cô liền đến nhà chị ấy tá túc.
Từ sau khi quyết định mua nhà, dường như cô đã có lý do để quang minh chính đại ở nhờ trong nhà đối phương.
Trong lúc không để ý đã để rất nhiều đồ đạc trong nhà đối phương, như thế cũng chẳng khác gì sống chung.
Lê Nguyệt Uẩn lấy ra một chiếc hộp được đóng gói tinh tế và đặt nó trước mặt cô.
“Quao, quà Giáng Sinh sao?” Vu Tư Linh nhìn chị đầy mong đợi.
“Ừ, mở ra xem đi.” Lê Nguyệt Uẩn ngồi xuống bên cạnh cô.
“Là gì vậy chị?” Vu Tư Linh phấn khích xoa xoa tay, vừa mở hộp vừa hỏi: “Dây chuyền? Nhẫn? Thẻ ngân hàng? Sổ hộ khẩu?”
Đều không phải.
Cô nhìn mảnh giấy trắng được xếp gọn gàng trong hộp, giật mình tự hỏi: “Giấy vệ sinh? Như thế này thì cũng quá dày đi.”
Lê Nguyệt Uẩn phụt cười thành tiếng, véo mặt cô, “Em nhìn kĩ lại đi.”
Thật ra, khi vừa nhìn thấy tờ giấy, trong lòng Vu Tư Linh đã có suy đoán, cô nghĩ đến xấp bản thảo trong phòng làm việc của chị.
Đây có thể là một bức phác họa tuyệt đẹp khác của cô.
Thậm chí cô còn chuẩn bị sẵn biểu cảm ngạc nhiên vui sướng, sau đó là lúc thể hiện kỹ năng diễn xuất thần sầu của mình!
Cô ra vẻ tò mò mở tờ giấy ra, vừa định khen một câu sống động như thật, lời nói lại đột ngột dừng lại.
“Đây là. . . . . .” Vu Tư Linh rung động trong lòng, nổi lên từng gợn sóng, “Đây là bản vẽ?”
“Ừm, nhà của chúng ta.” Lê Nguyệt Uẩn dịu dàng nói: “Thích không?”
Vu Tư Linh nhìn bản vẽ với những đường nét rõ ràng, thoạt nhìn không có thiết kế cầu kỳ, nhưng những chi tiết nhỏ đều thể hiện sự chăm chút, ngay cả hoa văn trên cột nhà cũng là loại hoa cô yêu thích.
Như thể ngôi nhà độc nhất vô nhị đang ở ngay trước mặt cô, cô kích động đến mức không biết nói gì, cảm xúc đã hơi mất kiểm soát.
“Thích, em thích lắm.” Vu Tư Linh run giọng nói, xoay người ôm chặt lấy chị, “Em thật sự may mắn khi gặp được chị.”
Lê Nguyệt Uẩn cười ôm lại cô: “Cũng không biết ai mới là người may mắn.”
Hai người trò chuyện một lúc rồi bắt đầu bàn bạc về chi tiết của ngôi nhà.
Lê Nguyệt Uẩn nói: “Đây là thiết kế nội thất bên trong, nhưng nếu như em muốn thay đổi gì thì hoàn toàn có thể thiết kế lại theo sở thích của em.”
“Thật ạ?!” Vu Tư Linh động tâm, dẹp con mẹ nó tay làm hàm nhai đi, cô lập tức gọi điện thoại cho Vu Thiên Tung, “A lô, ba ơi, con muốn có quà Giáng Sinh.”
Vu Thiên Tung cười ha hả nói: “Được thôi, bé cưng muốn gì nào?”
“Khu biệt thự ở ngoại ô phía tây vẫn còn một mảnh đất trống phải không?” Vu Tư Linh nói: “Cho con đi, con muốn xây nhà.”
Vu Thiên Tung: “. . . . . .”
Vu Tư Linh cúp điện thoại, cười tủm tỉm nói: “Xong.”
Lê Nguyệt Uẩn bất lực mỉm cười, “Có lẽ chị phải vẽ lại bản khác rồi, em còn muốn gì không?”
“Bể bơi!”
“Được.”
“Phòng chiếu phim!”
“Không thành vấn đề.”
“Phòng karaoke!”
“OK.”
“Phòng đánh bài!”
“Chiều em luôn.”
Người này một câu người kia một câu nói đến tận khuya. Vu Tư Linh ngã xuống giường, tràn đầy hi vọng về tương lai, cười hắc hắc: “Tuyệt thật.”
“Thế nào?” Lê Nguyệt Uẩn nắm tay cô.
“Em sắp có một gia đình rồi, hì hì hì.”
“Ừm.” Lê Nguyệt Uẩn mỉm cười, “Cảm ơn em.”
“Cảm ơn em chuyện gì?” Vu Tư Linh ngạc nhiên hỏi.
Lê Nguyệt Uẩn tắt đèn, dịu dàng nói: “Cảm ơn em đã cho chị một mái ấm.”
Trong màn đêm, Vu Tư Linh vui vẻ nói: “Tại sao lại là em cho chị, một cây làm chẳng nên non, mái ấm này là chúng ta cùng nhau xây đắp.”
“Ừ, đại triết gia Vu Thị Linh nói rất chính xác.” Lê Nguyệt Uẩn cười.
Một ngày trước Tết Dương lịch, Vu Tư Linh tan học liền đến công ty chờ Lê Nguyệt Uẩn.
Mấy người Lê Nguyệt Uẩn còn đang tăng ca, Vu Tư Linh liền gọi trà sữa và bánh ngọt chiêu đãi mọi người trong khi họ làm việc.
Sau khi các đồng nghiệp đưa má Lý đến bệnh viện cũng biết được họ đã tưởng tượng ra màn bi hài kịch kinh dị Mỹ thế nào, mang theo tâm lý áy náy, thái độ đối với chính cung hoàng hậu Vu Tư Linh tốt hơn rất nhiều.
Đó là chưa kể cô bé này còn xinh đẹp động lòng người, tính tình thì khỏi chê, không hề có sự ngạo mạn thường thấy ở phú nhị đại, nhiệt tình dào dạt, tán gẫu với mọi người về đủ thứ chuyện trên đời.
Thỉnh thoảng khi đang tán gẫu vui vẻ còn bị Lê tổng nổi cơn ghen bắt trở về, sau đó trừng trị cho một trận.
Mọi người ăn bánh ngọt uống trà sữa, thảo luận xem sẽ đi đâu chơi trong dịp Tết này.
“Linh Linh, em muốn đi đâu? Có muốn đi du lịch cùng Lê tổng không?” Một đồng nghiệp hỏi.
“Bọn em còn chưa thảo luận.” Vu Tư Linh nói: “Gần đây cả hai đều bận, có lẽ không có thời gian đi du lịch.”
Khi đang nói chuyện, Lê Nguyệt Uẩn từ phía sau duỗi tay ra, cầm lấy một tách cà phê, hỏi: “Mọi người đang nói chuyện gì mà náo nhiệt vậy?”
Các đồng nghiệp: Nữa rồi, Lê tổng lại ghen!
Vu Tư Linh trả lời: “Tết này chị định làm gì? Có muốn đi du lịch không?”
Lê Nguyệt Uẩn suy tư một lát, lại nhìn lướt qua đám đồng nghiệp đang vểnh tai lên hóng chuyện, thản nhiên nói: “Không đi du lịch, chị có việc rồi.”
Vu Tư Linh ngạc nhiên hỏi: “Chuyện gì vậy?”
Lê Nguyệt Uẩn liếc nhìn cô, trong mắt hiện lên ý cười ranh mãnh: “Đến thăm cha vợ.”
Vu Tư Linh nhất thời không kịp phản ứng.
Các đồng nghiệp: “Ố dè ~~~~~~”
“Cái gì?!” Vu Tư Linh sửng sốt, “Chị muốn đến nhà em?”
“Đúng vậy, ba em chưa nói với em sao?” Lê Nguyệt Uẩn cười nói: “Mấy hôm trước chị có bàn công việc với Vu tổng, bác ấy mời chị đến nhà chơi.”
“Ông ấy không nói với em nha!” Vu Tư Linh chấn động, làm sao bây giờ! Trong nhà còn cất giấu rất nhiều bí mật cô không muốn ai biết đâu!
“Em hoảng gì vậy?” Lê Nguyệt Uẩn mỉm cười, giọng điệu thăm dò nói: “Đúng lúc chị cũng muốn đi xem con chúng ta trông như thế nào.”
Vu Tư Linh: “.”