Tối hôm đó, Lê Nguyệt Uẩn xong việc không nhìn thấy Vu Tư Linh đâu, tìm khắp nơi cũng không thấy người, liền hỏi Tư Vũ Đồng: “Thấy Linh Linh không?”
“Không phải cô ấy về rồi sao?” Tư Vũ Đồng ngạc nhiên hỏi: “Cô ấy không nói với chị à?”
“Về lúc nào?” Lê Nguyệt Uẩn hỏi.
Tư Vũ Đồng trả lời: “Vừa dùng xong trà chiều là cô ấy nói cha cô ấy muốn đi xem mắt, phải về nhà hỗ trợ.”
Lê Nguyệt Uẩn: “. . . . . .”
Không biết nghĩ tới chuyện gì, Lê Nguyệt Uẩn chợt nở nụ cười đầy ý vị.
Cái cớ xiêu vẹo gì thế này!
Vu Tư Linh vừa bước vào cửa liền chỉ đạo: “Dì Vương, chú Trương, bác Lý, mau mau mau, mau giúp con dọn dẹp nhà cửa đi!”
“Chuyện gì, chuyện gì mà gấp gáp như vậy?” Dì Vương đang đánh Thái Cực, “Gặp chuyện không hoảng chính là tôn chỉ phục vụ của bọn tôi.”
“Bạn gái con sắp đến nhà rồi.” Vu Tư Linh vừa trả lời vừa chạy lên lầu.
“Đừng hoảng, đừng hoảng. . . . . . Cái gì? Quát đờ hợi? Bạn gái sắp tới!?” Dì Vương chấn động, thu hồi quyền cước lập tức đuổi theo, “Bạn gái con có đẹp không?”
“Đẹp muốn chết!” Vu Tư Linh vọt vào phòng để quần áo, “Không phải dì đã gặp rồi sao?”
“Dì nào có.”Dì Vương nhặt chiếc vớ rơi trên đất, “Nghe nói là người có tiền.”
“Ở tiệm net lần trước, cô gái đi cùng con chính là người yêu của con đó.” Vu Tư Linh nhanh tay nhặt quần áo rơi trên đất, bắt đầu gấp.
“Để dì làm cho, con không biết đâu.” Dì Vương thong dong đẩy cô sang một bên, sau đó vô cùng ngạc nhiên hỏi: “Người đẹp trong tiệm net đó sao?!”
“Đúng rồi.” Vu Tư Linh lại nhặt quần áo nằm ở một góc khác, đặt trước mặt bà ấy, chống hai tay lên mặt bàn, “Chính là chị ấy.”
“Chết cmn tiệt vời.” Dì Vương hết hồn, vô tình vận công xé xác chiếc áo sơ mi trên tay thành hai mảnh, “Dì không chỉ làm lơ cô ấy, mà hình hình như còn hung dữ với cô ấy nữa!”
“Không sao, chị ấy rất rộng lượng, sẽ không tức giận đâu.” Vu Tư Linh cười ha ha rồi chợt tung ra vẻ mặt đáng sợ, “Nhưng con sẽ tức giận, tại sao dì dám cho chị ấy ăn bơ sống, lại còn hung dữ với chị ấy, hửm?”
Dì Vương run rẩy gấp quần áo, đánh trống lảng: “Con xem con kìa, suốt ngày mua quần áo rách nát thế này.”
Vu Tư Linh: “. . . . . .”
Rốt cuộc thì ai đứng trước mặt con ngang nhiên xé rách quần áo yêu thương của con! Dì xé quần áo con, chê bạn gái con, con và dì không đội trời chung!
Bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng hô “một hai một”.
Vu Tư Linh vội vàng đi ra hành lang nhìn xuống, liền thấy chú Trương và mấy người khác đang khiêng một chậu hoa lớn, cô ngạc nhiên hỏi: “Mọi người đang dọn gì vậy?”
Chú Trương ngẩng đầu, cười ha hả: “Tặng hoa cho các con, đặt trong nhà rất đẹp.”
“Hoa gì vậy?” Vu Tư Linh nheo mắt lại nhìn cho kĩ.
Chú Trương và mấy người khác đang đứng trong phòng khách, ông ấy cất cao giọng trả lời: “Hoa bách hợp quê chú đang nở, cố ý đem tới tặng con đó.”
Vu Tư Linh: “. . . . . .” Xin chân thành cảm ơn!
Toàn bộ người trong nhà đều được trưng dụng. Đến tối, Vu Thiên Tung trở về thấy mọi người đều đang bận rộn, ngạc nhiên hỏi: “Mọi người chuẩn bị ăn tết sao?”
Vu Tư Linh đội mũ, đeo tạp dề, múa may cây lau nhà bước ra khỏi phòng: “Ba.”
“Bé cưng, con về rồi! Ba nhớ con muốn chết!” Vu Thiên Tung chạy chân sáo lên lầu, bé Corgi chạy theo phía sau, cái mông dẩu qua dẩu lại, nửa ngày bò không được mấy bậc thang, cổ họng phát ra tiếng ư ử.
Vu Thiên Tung phải vòng trở lại bế Tiểu Ái, một lớn một nhỏ vọt tới trước mặt Vu Tư Linh: “Sao không báo trước mà đã về rồi, hại ba không kịp chuẩn bị gì hết.”
“Ba thật sự không kịp chuẩn bị.” Vu Tư Linh bật cười, “Không kịp vứt hết đồ ăn vặt giấu trong phòng chứ gì.”
Vu Thiên Tung ngẩng đầu nhìn trời, sờ sờ đầu Tiểu Ái, Tiểu Ái lập tức ư ử ư ử, đôi mắt chó đáng thương vô tội chớp chớp khiến trái tim Vu Tư Linh phút chốc tan chảy.
“Aizzz, cho mẹ ôm một cái nào.” Vu Tư Linh vươn tay ôm con vào lòng, “Có nhớ mẹ không?”
Lão Trương đi tới, nhìn ba người một nhà hoà thuận vui vẻ, giấu nước mắt trong tiếng thở dài: “Người nhà ai đi lạc đây.”
Ăn cơm xong Vu Tư Linh mới có thời gian hỏi: “Ba, sao ba không nói tiếng nào đã mời A Lê về nhà mình ăn tết vậy?”
Vu Thiên Tung ngẩn ra: “Ba mời? Rõ ràng là cô ấy muốn đến thăm mà.”
Vu Tư Linh: “?”
Vu Thiên Tung giải thích: “Hôm đó mọi người có một cuộc họp, sau khi kết thúc cô ấy mới dùng vẻ mặt đáng thương nhìn ba, nói tết này không biết đi đâu, muốn đến nhà chúng ta chơi nhưng sợ ba từ chối. Ba còn có thể làm gì nữa, đành phải đồng ý thôi!”
Vu Tư Linh: “. . . . . .”
Sau một lúc lâu, Vu Tư Linh đột nhiên bật cười: “Con mặc kệ, ngày mai nhất định ba phải biểu hiện cho tốt, không thể để nhà họ Vu chúng ta mất mặt.”
“Con còn không tin ba sao?” Vu Thiên Tung bị sốc, “Yên tâm đi, nhất định ba sẽ thể hiện xuất sắc dáng vẻ cha vợ nên có.”
“Tốt nhất là vậy.” Nhưng thật ra, Vu Tư Linh không có chút niềm tin nào với cha già của mình, cô bí mật dặn dò chú Trương: “Chú Trương, ngày mai nếu ba con có biểu hiện dị thường, chú nhớ ra tay ngăn cản.”
“Không thành vấn đề, cứ giao cho chú.” Lão Trương mài dao soàn soạt.
Sáng hôm sau, Vu Tư Linh thức dậy rất sớm để ăn diện. Cô mặc một bộ quần áo đơn giản nhưng không kém phần sành điệu, trang điểm tinh tế, đảm bảo sẽ khiến mọi người đều yêu thích.
Khi Vu Thiên Tung đi ngang qua phòng cô, cười nói: “Bé cưng đang trang điểm à?”
“Dạ, đẹp không ba?” Vu Tư Linh tự tin quay đầu lại, chớp mắt đầy quyến rũ với ông ấy.
Vu Thiên Tung nói: “Ba không biết, nhưng ba cảm thấy cục cưng không trang điểm mới là đẹp nhất.”
Vu Tư Linh: “Ấn nút.”
Với ngút trời: T^T
Lúc này, lão Trương đi tới, đứng ở cửa phòng tung chiêu liên hoàn khen: “Hôm nay làn da của Linh Linh thật mịn màng, sắc mặt hồng hào như toả sáng, quần áo tinh tế nhưng không kém phần tươi tắn, cộng thêm kiểu trang điểm không góc chết này, quả thật là tiên nữ giáng trần.”
Vu Thiên Tung: “?” Những lời phù phiếm giả dối như vậy có ma mới tin!
“Chú Trương, những lời nên nói thì cứ nói nhiều một chút.” Vu Tư Linh cười tủm tỉm nói, sau đó hướng về phía Vu Thiên Tung trợn mắt, “Còn không nói được thì đi dọn phân.”
Vu Thiên Tung: “. . . . . .”
Con gái à con đừng để tên tra nam này lừa gạt! À không đúng, con thích phụ nữ, tốt, không sao rồi!
Sau khi cả nhà ăn sáng xong, Vu Thiên Tung ra sân đổ thức ăn, đồng thời dọn phân cho Tiểu Ái, đột nhiên nghe thấy một tiếng thét chói tai doạ ông ấy giật nảy mình, suýt chút nữa tay không bốc shit.
Ông ấy quay đầu lại, liền nhìn thấy Vu Tư Linh vọt ra khỏi phòng khách, vui như gặp lại mẹ hiền kính yêu. Cô chạy ra ngoài cửa, đợi một lúc thì chiếc Maserati màu đỏ dừng lại.
Chiếc xe này, không phải ông ấy mua cho Linh Linh sao?
Giỏi lắm, dám hai tay dâng xe yêu cho người ta. Vu Tư Linh, lão hán ta kính con là đồ đầu heo.
Từ cửa truyền đến tiếng nói chuyện khe khẽ của hai cô gái, Vu Thiên Tung kích hoạt hình tượng Chủ tịch, hai tay chắp sau lưng.
Lão Trương không biết từ đâu bay tới, nhỏ giọng nhắc nhở: “Nếu muốn giả ngầu thì trước hết làm ơn bỏ cái xẻng xúc phân xuống.”
Khoé miệng Vu Thiên Tung giật giật, thấy hai người kia từ đối diện bước tới, lặng lẽ ném xẻng sang một bên, kết quả ra tay quá chính xác, ném thẳng lên đầu Tiểu Ái.
Tiểu Ái: “Gáo ồ.”
Vu Thiên Tung đau lòng, nhưng mắt thấy Lê Nguyệt Uẩn đã đi tới trước mặt, chỉ có thể thâm trầm gật đầu.
“Bác Vu, chúc mừng năm mới.” Lê Nguyệt Uẩn cười điềm đạm.
“Ừ, tới rồi à, vào nhà ngồi chơi đi.” Vu Thiên Tung mặt không cảm xúc nói.
“Đi thôi, chúng ta vào trong.” Vu Tư Linh cười đến hở răng hở lợi, kéo tay Lê Nguyệt Uẩn chạy vào phòng khách, giới thiệu cho chị tình hình trong nhà, chỉ vào người phụ nữ trung niên đứng ở cửa, nói: “Đây là dì Vương, hai người từng gặp nhau rồi đó.”
“Chị Vương, chào chị.” Lê Nguyệt Uẩn cười nói: “Chị Vương, chị bảo dưỡng thật tốt, nhìn thật trẻ trung.”
Dì Vương lòng như hoa nở, cười ngây ngô như mấy bé tiểu học: “Thật sao hí hí hí hí, cô mới trẻ trung xinh đẹp.”
Vu Tư Linh lại chỉ vào chú Trương đứng bên cạnh đó: “Đây là chú Trương, đầu bếp nhà em, nhưng thật ra chú ấy đã âm thầm soán ngôi Đại tổng quản trong nhà này.”
Lê Nguyệt Uẩn nhìn sang, thấy ngoại hình của lão Trương thần kinh vô cùng đẹp trai, đúng là một ông già chất chơi, chị nhoẻn miệng cười: “Chào chú Trương, tôi là Lê Nguyệt Uẩn.”
Lão Trương lịch sự khẽ gật đầu, sau đó búng tay trước mặt chị một cái, tay khác che lên trên, lát sau, một bông hồng đột ngột biến ra từ không trung, ông ta nở nụ cười lưu manh: “Đoá hoa đặc biệt, phải dành tặng cho mỹ nhân đặc biệt.”
Lê Nguyệt Uẩn vô cùng vui vẻ, mỉm cười nhận lấy: “Cảm ơn.”
“Già mà không nên nết.” Vu Thiên Tung vừa đi vào liền nhìn thấy cảnh này, chán ghét “Xuỳ” một tiếng.
Nghe vậy, lão Trương búng tay trước mặt ông ta một cái, làm y như vậy.
“Tôi không cần hoa hồng!” Vu Thiên Tung cả giận nói.
“Ông cũng đâu có xứng với hoa hồng.” Lão Trương ha hả cười, biến ra một ngọn cỏ đuôi chó đung đưa trong gió, “Này, đây là thứ xứng với ông nhất.”
Vu Thiên Tung khó thở: “Tiểu Ái, cắn ông ta!”
Tiểu Ái yếu ớt: “Ư ử.”
Lê Nguyệt Uẩn đứng bên cạnh cười không ngớt, nói nhỏ với Vu Tư Linh: “Người nhà em thú vị thật.”
Vu Tư Linh cười khổ.
Khi phòng khách vẫn còn ồn ào thì ngoài cửa lớn lại có tiếng xe đậu, mấy người chen nhau đi vào.
“Lão Vu, trưa nay nhớ chuẩn bị thêm thức ăn.”
Mọi người đồng thời nhìn ra, thấy hai vợ chồng Lê Nguyên Dã dẫn theo vợ chồng Lê Thâm Tinh đi vào.
Lê Nguyệt Uẩn kinh ngạc: “Ba, sao mọi người lại tới đây?”
“Bọn ta đến xem cháu ngoại, không thể để lão Vu chơi một mình được. . . . . . . Phì, sao ông ấy có thể một mình chăm sóc tốt cháu của ba được.” Lê Nguyên Dã hùng hồn nói.
Vu Thiên Tung vừa nghe tới chuyện giành cháu, bắt đầu khó thở: “Tiểu Ái, cắn ông ta!”
Tiểu Ái chân ngắn cũn lập tức chạy nhanh như bay, mông lắc lắc, ôm lấy chân Lê Nguyên Dã.
Trương Tình Không mỉm cười thuỳ mị, bế Tiểu Ái lên, hỏi: “Đây là của anh Vu nuôi sao?”
Với Thiên Túng nói: “Đây là Tiểu Ái, cháu cưng của tôi.”
Trương Tình Không: “?”
Lê Nguyên Dã: “?”
Đây chính là cháu trai trắng trẻo, mập mạp, ngoan ngoãn của họ?
“Gáoo.” Tiểu Ái xoắn xuýt hôn lên mặt Trương Tình Không, dụi đầu vào mặt bà ấy.
Trái tim thiếu phụ ác bá của Trương Tình Không lập tức tan chảy: “Ôi, bé ngoan, quả nhiên trong người con chảy dòng máu của nhà họ Lê.”
Lê Nguyên Dã: “?” Hơi bị xúc phạm nha.
“Vu Tư Linh đâu?” Lê Thâm Tinh nắm tay bạn trai, tìm kiếm khắp nơi cũng không thấy bóng dáng của Vu Tư Linh, “Mau ra đây tiếp khách đi!”
Lúc này Lê Nguyên Dã và Trương Tình Không mới nhớ ra phần quan trọng nhất của ngày hôm nay, họ tới là vì muốn thấy mặt con dâu, sao lúc này lại chẳng thấy đâu?
“Nó đang ở trong nhà.” Vu Thiên Tung nói.
Mọi người lần lượt nhìn vào nhà.
Liền thấy Lê Nguyệt Uẩn đang đứng ở cửa, mím môi nhịn cười, một bóng người khác trong phòng khách đang khom lưng chạy lên lầu.
Lê Nguyên Dã híp mắt lại, bóng dáng này quen quá.
“Bạn nhỏ à, con đã bò bao giờ chưa?”
“Không có, con không có bò!” Vu Tư Linh trả lời mà không quay đầu lại.
Trương Tình Không kinh hoàng: “Giọng nói này! Bạn nhỏ à, có phải con đã từng hoá thân thành cô giúp việc Philippines không?”
Vu Tư Linh: Hự hự hự hự.
Trời muốn diệt ta!