- Hoa Trên Mây
- Vợ tôi ngày nào cũng phải giả nghèo
- Chương 53 - Người nhà này ở hành tinh nào xuống vậy?
Cô sai rồi, sai thật sự, sai quá sai.
Cô không biết rằng món quà mà số mệnh dành tặng cho cô đã được âm thầm định giá từ trước. Mà cái giá phải trả cho lời nói dối này thực sự quá lớn! Khi cô tuôn ra một lời nói dối thì phải dùng một lời nói dối khác để che đậy, quả cầu tuyết mang tên gian dối này càng lăn càng lớn, giờ đây, cô đang đứng chông chênh ở lằn ranh tuyết lở.
Nếu như có thể làm lại một lần nữa, một lần nữa đối mặt với sự lựa chọn ở thời điểm đó, cô sẽ lựa chọn —— tất nhiên vẫn là như vậy!
Mẹ kiếp, có ai vừa bò trên đất xong có thể phóng khoáng đứng dậy nói với cha vợ mình: “Hắc hắc, con chính là con rể tương lai của ba, ngạc nhiên chưa?”
Ai có thể ở thời điểm đang mặc trang phục cosplay hầu gái chơi trò tình thú với người yêu, lẫm lẫm liệt liệt nói với mẹ vợ: “Không ngờ phải không, con chính là cô bé đáng yêu dưới giường, cô bé yêu tinh trên giường đây ~”
Vu Tư Linh tuyệt đối không hối hận với sự lựa chọn của mình! Lúc này cũng vậy! Không thừa nhận là xong!
Chỉ cần đánh không chết thì dù có cạy tróc da miệng cô, đánh cho mông cô nở hoa, nhốt cô vào lồng heo, cô cũng phải ra sức kêu oan: “Mọi người nhận lầm người rồi! Con không biết mọi người đang nói gì hết! Trước giờ con chưa gặp ai hết!”
Đám người nhìn cô bất lực gào rú trong nhà, sợ hết hồn.
Trương Tình Không nhỏ giọng hỏi Lê Nguyên Dã: “Con bé làm sao vậy? Có phải bị doạ sợ quá rồi không?”
Lê Nguyên Dã gật đầu: “Có lẽ vì thấy chúng ta nên có chút căng thẳng, dù sao chúng ta cũng đến mà không báo trước, con dâu xấu xí gặp cha mẹ chồng nên sẽ có chút xấu hổ.”
Vu Thiên Tung đột nhiên âm trầm xuất hiện sau lưng ông ta: “Ông nói ai là con dâu xấu xí?”
“Vậy thì tại sao không cho bọn tôi xem mặt?” Lê Nguyên Dã nói: “Không phải là ông thổi phồng con gái quá nên thổi thành bong bóng bay ra khỏi địa cầu rồi luôn đi.”
“Nói bậy!” Vu Thiên Tung phải tẩy oan cho con gái của mình, lớn tiếng gọi: “Linh Linh, mau ra đây gặp cha mẹ vợ của con đi.”
Lê Nguyên Dã nhíu mày: “Là cha mẹ chồng.”
Một lát sau, Trương Tình Không vừa vỗ tay trong lòng vừa thét lên chói tai: “Đừng đánh đừng đánh, hai người đừng đánh nữa ha ha. . . . . . Ặc, đừng đánh đừng đánh nữa hô hô!”
Lê Nguyệt Uẩn vừa định bước bước đến thì một bóng người vụt qua, chạy thẳng đến chỗ hai ông già hiếu chiến kia, đứng giữa hai người: “Đừng đánh nữa, hai người không cần vì con mà đánh nhau.”
Lê Nguyệt Uẩn: “. . . . . .” Không dám nhìn.
Lê Nguyên Dã và Trương Tình Không đồng thời nhìn về phía Vu Tư Linh, chăm chú đánh giá một lúc, trao đổi ánh mắt với nhau, sau đó quay đầu nhìn về phía Lê Nguyệt Uẩn.
Bốn phía im lặng như tờ.
Vu Tư Linh đảo mắt một vòng, lập tức ngoan ngoãn đứng thẳng người, cúi đầu: “Con chào bác trai, chào bác gái. Chúc hai người năm mới vui vẻ, dồi dào sức khoẻ.”
Trương Tình Không cười vẫy tay: “Con à, con lại đây.”
Vu Tư Linh ngẩng đầu, thấy bà ấy lộ ra nụ cười dịu dàng, nhất thời vẻ mặt phẫn nộ của đối phương trong lần gặp mặt trước lập tức hiện lên, đó là biểu cảm xuất hiện khi cô hoá thân thành “tiểu yêu tinh” quyến rũ Lê Nguyệt Uẩn.
Tuy rằng ký ức gặp mặt lần trước không mấy vui vẻ, nhưng bất luận nói thế nào thì bà ấy cũng là vì cô!
Nghĩ vậy, cô liền đi về phía Trương Tình Không, trên mặt treo ý cười, thân thiết gọi: “Bác ơi ~~~”
“Sặc, mùi quá khắm rồi, hèn mọn.” Lê Thâm Tinh run người nổi da gà, lặng lẽ đảo mắt, dư quang phát hiện bạn trai đang dịu dàng nhìn mình, vì thế lại ém xuống cái nhìn xem thường, lộ ra biểu cảm gọi là vô cùng thẹn thùng, vỗ nhẹ lên vai của anh ta: “Thấy ghét hà, nhìn gì vậy hà ~”
Lê Nguyệt Uẩn: “. . . . . .” Huệ ơi!
Sau khi Vu Tư Linh đến gần, nhìn thấy nụ cười của Trương Tình Không càng thêm hòa ái, không khỏi cảm thấy vui mừng, xem ra ngày tháng sau này sẽ thật tốt tươi hắc hắc.
Trương Tình Không mỉm cười nắm lấy tay cô: “Con ngoan, dáng vóc thật là xinh đẹp.”
Lê Nguyên Dã đứng bên cạnh cũng không nhịn được gật đầu, không ngờ lão Vu Thiên Tung này bốc phét cũng không đến nỗi quá đáng, mình cũng được an ủi.
Trương Tình Không liếc nhìn cằm và môi Vu Tư Linh thêm vài lần, chỉ cười không nói.
Đừng quên, vào thời khắc nhất định phụ nữ sẽ trở thành thám tử, ví dụ như bắt lấy chứng cứ ngoại tình của chồng hay giám định con dâu.
Tuy rằng lần trước người giúp việc Philippines kia đeo kính râm, nhưng bà vẫn có ấn tượng với đường nét khuôn mặt, chưa kể đến giọng nói của hai người giống nhau như vậy, lại đồng thời sở hữu cặp má lúm đồng tiền xinh đẹp này.
Sự thật chỉ có một.
Người giúp việc Philippines chính là con dâu của bà.
Ô mai chúa, trước mặt con dâu bà đã nói cái gì vậy chứ? Nói bà thích nhất con gái nhà họ Vu, chỉ chấp nhận mỗi cô ấy, lại còn nói quan hệ vô cùng tốt, thậm chí còn diễn sâu, gọi điện thoại cho con gái Vu gia ngay trước mặt chính chủ.
Chuyện cũ nghĩ lại mà kinh, bỗng nhiên quay đầu, vai hề lại là chính ta!
Để mọi người không phát hiện ra sự thật mình là vai hề kia, cũng hiểu được nguyên nhân nguỵ trang của Vu Tư Linh, bà liền giả vờ chuyện gì cũng không biết, chuyện gì cũng chưa từng xảy ra.
Họ chỉ là mẹ chồng nàng dâu lần đầu gặp mặt! Bà là mẹ chồng hiền lành, thân thiện, còn Vu Tư Linh cũng chỉ là một cô gái trong trắng ngây thơ, không biết cái gì gọi là trò chơi tình thú đâu!
“Bác cũng thật xinh đẹp.” Vu Tư Linh cười hì hì nói.
“Con thật trẻ trung.” Trương Tình Không cười nói.
“Bác bảo dưỡng cũng rất tốt, con còn tưởng rằng là chị của A Lê đó.”
Trương Tình Không cười vui muốn nghẹn, “Thật sao? Cạc cạc cạc cạc khanh khách.”
Mẹ chồng nàng dâu hài hoà quá mức quy định.
Lê Nguyệt Uẩn cười bất lực, đi đến bên cạnh Lê Nguyên Dã, dùng giọng nói chỉ hai người có thể nghe được: “Ba, ba cảm thấy thế nào?”
Lê Nguyên Dã gật đầu, không tiếc lời khen ngợi “Không tồi, phóng khoáng lanh lợi, tràn đầy sức sống, rất xứng đôi với con, nhưng chỉ là. . . . . .” Nói đến đây, ông ấy bỗng ngừng lại.
Lê Nguyệt Uẩn không nhịn được hỏi: “Chỉ là cái gì?”
Lê Nguyên Dã thở dài, nhỏ giọng nói: “Chui gầm bàn, bò dưới đất, những chuyện thế này đừng lặp lại nữa, để người ta nhìn thấy còn ra thể thống gì. Nếu con nói sớm với ba thì không sao rồi, còn bày đặt chế biến ra thân phận lao công gì đó, khiến toàn bộ người trong công ty đều xem con là trò cười.”
Lê Nguyệt Uẩn ngượng ngùng sờ sờ mũi mình, cười nói: “Ba nhận ra sao?”
Lê Nguyên Dã gật đầu.
Nói đùa, thế này mà còn không nhận ra mới lạ!
Ông ấy là ai, ông ấy là Lê Nguyên Dã, là người tinh thông các loại số liệu tính toán.
Từ việc so sánh chiều sâu, chiều rộng và chiều cao của Vu Tư Linh, cũng như tính toán tốc độ bò và tốc độ chạy, mỗi chỉ số đều vô cùng ăn khớp với cái gọi là cô lao công nhìn thấy ở công ty lần trước.
“Ba chỉ không hiểu, sao cô bé ấy phải chui ra từ gầm bàn. . . . . .” Lê Nguyên Dã đang nói, đột nhiên không biết nghĩ tới chuyện gì mà khựng lại, vô tình hữu ý liếc mắt nhìn Trương Tình Không, nhớ đến tuổi trẻ oai hùng.
Thôi thôi, thanh niên thật biết cách chơi : )
“Sau này chú ý một chút.” Lê Nguyên Dã tức giận nhắc nhở.
“Dạ, bọn con sẽ chú ý.” Lê Nguyệt Uẩn không biết suy nghĩ trong đầu ông ấy, chỉ nghĩ là sợ bọn họ lại làm trò cười trong công ty.
Lê Nguyên Dã trầm ngâm nói: “Dù như vậy. . . . . . cũng nên về nhà, hoặc đi khách sạn cũng được, sao có thể ở văn phòng chứ?”
Lê Nguyệt Uẩn chậm rãi đánh ra một dấu: “?”
“Ba, ba đang nói gì vậy? Con cảm thấy không hiểu lắm.” Lê Nguyệt Uẩn buồn bực thật sự, bạn gái đón mình tan làm, tại sao không thể ở trong văn phòng, lại còn phải đi khách sạn?
“Đừng giả ngu ngơ với ba, hừ, tốt xấu gì ba cũng là người từng trải.” Lê Nguyên Dã không để ý tới chị nữa, xoay người đi về hướng Vu Thiên Tung.
“Lão Vu, không mời chúng tôi vào trong ngồi sao?”
“Ngồi ngồi mau vào ngồi chơi.” Vu Thiên Tung đưa mọi người vào nhà, chỉ đạo người giúp việc châm trà rót nước mời khách.
Người của Lê gia ngồi một bên, Vu Thiên Tung ngồi một mình một bên, Lê Nguyệt Uẩn và Vu Tư Linh ngồi cạnh nhau trên chiếc sô pha nhỏ ở giữa, chịu sự soi mói trực tiếp của mọi người.
Sau một lúc lâu, vẫn là Trương Tình Không đi đầu phá vỡ sự bối rối: “Nguyệt Uẩn, có thật là hai đứa vừa xem mắt đã nhất kiến chung tình không?”
“Không phải.” Lê Nguyệt Uẩn lắc đầu, quay đầu nhìn về phía Lê Thâm Tinh, “Em chưa nói với ba mẹ sao?”
“Em làm gì có thời gian.” Lê Thâm Tinh ngã vào lòng bạn trai, “Còn bận yêu đương đây, chuyện của mình thì tự mình nói.”
Lê Nguyệt Uẩn: “. . . . . . .” Có cô em thế này thì còn mong cầu gì ở cuộc đời nữa!
Vu Tư Linh trả lời: “Dạ không, tụi con yêu nhau từ lâu rồi, chỉ không ngờ đi xem mắt lại gặp nhau.”
Trương Tình Không nói: “Chuyện này thật hiếm thấy.”
Vu Tư Linh và Lê Nguyệt Uẩn cùng nhìn nhau cười, chị một câu em một câu mà kể về quá khứ giả nghèo hào hùng thế nào, rồi sau đó bị phát hiện ra sao.
“Mọi chuyện là như vậy.” Vu Tư Linh nói.
Một khoảng lặng bất thình lình diễn ra, cả ba vị phụ huynh đều tưởng rằng mình đang xem phim truyền hình trên TV, còn là bộ phim cẩu huyết chiếu lúc tám giờ chết tiệt.
Sợ là biên kịch cũng không dám viết kiểu này, chỉ có tác giả phê pha mới dám viết ra như vậy!
Đột nhiên, Trương Tình Không hai mắt lấp lánh: “Cho nên cô vợ tào khang trên thực tế chính là Linh Linh?”
Lê Nguyệt Uẩn: “Đúng vậy.”
Trương Tình Không và Lê Nguyên Dã đồng thời thở phào nhẹ nhõm, vậy là tốt rồi, con gái mình không đi vào tà đạo.
Vu Thiên Tung bỗng nhiên buồn bã nói: “Các người nói ai là cô vợ tào khang chứ? Linh Linh của tôi là tiểu công trúa đáng yêu như vậy, sao có thể là cám gạo!”
Lê Nguyên Dã nói: “Ặc. . . . . Lão Vu, ông nghe tôi giải thích!”
Vu Thiên Tung: “Tôi không nghe, tôi không nghe!”
Trong lúc tranh chấp, người giúp việc tiến lên châm trà cho Lê Nguyên Dã, đôi vai khẽ run lên. Thật quá buồn cười, sau khi cô ấy nghe được tiểu thuyết tình yêu cẩu huyết của các tiểu thư xong, tính tượng hình thật sự quá mạnh, giống như chọc trúng huyệt cười của cô ấy, cô ấy liền cười thành tiếng: “Ha!”
Lê Nguyên Dã sửng sốt, hoài nghi cô giúp việc này đang khiêu khích ông ta.
“Tôi xin lỗi.” Cô giúp việc cố nhịn cười, lấy lại hình tượng vô cảm, hung thần ác sát liếc nhìn ông ta, “Lê tiên sinh, để tôi châm trà cho ông.”
Lê Nguyên Dã: Cô châm trà thì châm trà, sao phải bày ra bộ dạng tôi đồ sát cả nhà cô vậy?
Cô giúp việc khom lưng chuẩn bị châm trà, dư quang nhìn thoáng qua Vu Tư Linh và Lê Nguyệt Uẩn, không khỏi bật cười lần nữa, tay bắt đầu run rẩy, miệng ấm trà lắc lư, đã có vài giọt nước trà đổ ra bàn.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, dì Vương lo cô ta sẽ hất nước trà vào người khách, vươn tay đoạt lấy ấm trà, xoay người một vòng, biểu diễn chiêu thứ mười tám trong Thái Cực, trong nhu có cương, vô cùng thành thạo.
Cuối cùng, dì Vương hạ eo, ngửa người ra sau, rót đầy trà cho Lê Nguyên Dã.
Lê Nguyên Dã: “. . . . . .”
Đây là không thèm nể mặt sao? Đối xử với khách còn không khách sáo như vậy, sau này có thể khách sáo với Nguyệt Uẩn sao?
Lại nhìn sang Vu Thiên Tung, dường như ông ta cũng không để ý đến chuyện này, dương dương tự đắc uống trà, bộ dáng như cáo già.
Đây là ra oai phủ đầu!
Lê Nguyên Dã ha hả cười: “Lão Vu, người nhà ông đúng là nhân tài xuất hiện lớp lớp.”
Vu Thiên Tung vui vẻ: “Cảm ơn, tôi cũng cảm thấy như vậy, khắp nơi đều là nhân tài, hẳn ông cũng cảm thấy không tệ phải không?”
Lê Nguyên Dã: ?
Ông không nghe ra sự mỉa mai của tôi à? Đồ con gà!
Lê Nguyên Dã đành nói trắng ra: “Võ công của quý cô vừa rồi khá tốt.”
“Vậy cũng vô dụng, số phận đã định chỉ có thể làm lão Nhị*” Vu Thiên Tung cảm khái nói: “Võ công có tốt hơn nữa cũng không chắn được đao.”
(*người về nhì, kẻ đứng sau.)
Lê Nguyên Dã đang hết sức nghi hoặc thì thấy có một đầu bếp bước qua bọn họ, đeo tạp dề màu trắng, phía trên có thêu hình rồng.
Lê Nguyên Dã: Á trời đất ơi! Ông mặc tạp dề hay long bào vậy!
Trên lưng tạp dề còn giắt một thanh đao, sắc bén đến mức loé lên hàn quang. Đầu bếp khéo léo lấy đao ra, xoay chuyển trong tay, bỗng nhiên quay đầu, hỏi: “Ăn gà không?”
Lê Thâm Tinh lập tức cầm lấy di động: “Ăn!”
“Được.” Đầu bếp múa may đao bước ra khỏi phòng khách.
Lê Nguyên Dã ngạc nhiên hỏi: “Ông ta đi đâu vậy?”
Vừa dứt lời, liền nhìn thấy cô giúp việc cùng nữ hiệp múa quyền kia đồng thời niệm kinh: “A di đà Phật, ngã Phật từ bi, gà cay Cung Bảo.”
Lê Nguyên Dã: “?”
Người nhà này ở hành tinh nào xuống vậy?
Chắc chỉ có Vu Tư Linh là người duy nhất còn bình thường!
Ông ấy quay đầu liếc nhìn Vu Tư Linh, trong ánh mắt yêu thương hiện lên một tia nể trọng.
Lúc này, bên ngoài vang lên một tiếng gà gáy.
Vu Tư Linh đột nhiên đứng dậy, hưng phấn nói với Lê Nguyệt Uẩn: “Chú Trương lại giết gà, em đi bứt mấy sợi lông làm cầu cho chị đá, lông nóng hổi luôn nha.”
Lê Nguyên Dã: “. . . . .”
Tôi sai rồi, sai triệt để.