- Hoa Trên Mây
- Vợ tôi ngày nào cũng phải giả nghèo
- Chương 54 - Chị phải vui vẻ lên nha
Người nhà Lê gia ở lại đến tận bữa tối, hết lời khen ngợi đối với những món ăn trên bàn.
Nhìn không ra, đầu bếp này cũng có chút tài năng.
Lê Nguyên Dã chuẩn bị đưa mọi người về nhà, phát hiện Lê Nguyệt Uẩn không theo kịp, mọi người quay đầu nhìn lại, thấy Vu Tư Linh giống như gấu Koala, treo trên người Lê Nguyệt Uẩn không cho chị đi.
Lê Nguyên Dã: “. . . . . .”
Trương Tình Không cười nói: “Đôi bạn trẻ thật mặn nồng, Nguyệt Uẩn, con có muốn về không?”
Lê Nguyệt Uẩn đương nhiên không muốn trở về, chị tỏ vẻ đáng thương nhìn Vu Thiên Tung: “Bác Vu. . . . . .”
Vu Tư Linh cũng ngoan hiền đến vô cực: “Ba ba. . . . . . daddy. . . . . . ”
Vu Thiên Tung nhìn thấy cả cơ thể lẫn trái tim của con gái mình giống như dán cả lên người Lê Nguyệt Uẩn, thầm mắng “đồ không có tiền đồ”.
Ông ta phất tay: “Ba cũng lười quản mấy đứa.”
Vu Tư Linh “A” một tiếng, vui vẻ ôm Lê Nguyệt Uẩn, nói với Lê Nguyên Dã: “Hẹn gặp lại hai bác, hôm nào con sẽ đến nhà cầu hôn!”
Lê Nguyên Dã: “?” Chú ý thân phận của con đi.
Lê Nguyệt Uẩn chỉ cười không nói.
Đến tối, Lê Nguyệt Uẩn ngồi trong phòng khách trò chuyện cùng Vu Thiên Tung, Vu Tư Linh thúc giục chị đi ngủ sớm, nắm tay chuẩn bị dẫn chị lên lầu.
Vu Thiên Tung sâu xa nói: “Chị Vương, dọn dẹp phòng cho khách.”
Vu Tư Linh ngạc nhiên hỏi: “Sao dì Vương lại muốn ở phòng cho khách?”
“Là Lê tiểu thư muốn ở, đúng không?” Vu Thiên Tung nhìn về phía Lê Nguyệt Uẩn.
Lê Nguyệt Uẩn nói: “Dạ? Con muốn ở cùng Linh Linh mà.”
Vu Thiên Tung: “. . . . . .”
Một chút mặt mũi cũng không cho! Ý ở ngoài lời của ta con nghe không hiểu sao! Con cố ý đúng không?
Vu Tư Linh hì hì cười, kéo Lê Nguyệt Uẩn chạy về phòng.
Vu Thiên Tung lẻ loi hiu quạnh, ôm Tiểu Ái cam chịu: “Con gái không yêu ta.”
“Còn có tôi nè.” Lão Trương đứng bên cạnh, thâm tình nhìn ông ta.
Vu Thiên Tung hoảng hốt bần thần, biết lão Trương là kẻ nam nữ ăn thông, bản thân mình không chỉ có gia sản kếch sù mà còn có thêm mấy chục phần tư sắc, so sánh với những người ở độ tuổi này cũng có thể xem như Dương Quá giữa nhân gian, sẽ làm người khác nhớ thương suốt đời.
Ông ta cảnh giác nhìn lão Trương: “Ông thì sao?”
“Còn có tôi nè, tôi cũng không yêu ông.” Lão Trương chậm rãi nói, khẽ mỉm cười, khi Vu Thiên Tung vừa thả chó liền lấy ra một thanh hoàng gia sát kê đao*, Tiểu Ái sợ đến mức phe phẩy mông lùi về sau.
(*dao giết gà quý tộc.)
“Độc ác!” Vu Thiên Tung phỉ nhổ ông ta.
Lão Trương tất nhiên không chịu thua: “Hắc hắc, phì.”
“Phì phì!”
Lê Nguyệt Uẩn vừa mở cửa ra liền nhìn thấy hai người nước miếng đại chiến, lập tức đóng cửa lại, nói: “Chắc chị không cần đi uống nước nữa.”
Vu Tư Linh vừa nghe liền biết hai ông già lại không chịu ngồi yên, ngượng ngùng cười nói: “Em xin lỗi, người nhà em ai cũng ầm ĩ.”
“Cũng vui, rất thú vị.” Lê Nguyệt Uẩn cười nói: “Nhà của chị thì hoàn toàn ngược lại, mỗi khi ăn cơm đều giống như mở họp, không dám đùa giỡn chút nào, nếu có Thâm Tinh ở nhà thì có lẽ tốt hơn một chút.”
Vu Tư Linh vui mừng nói: “Vậy thì tết năm nay chúng ta đến nhà chị ăn cơm đi.”
“Được, nhiệt liệt hoan nghênh.” Lê Nguyệt Uẩn nói.
Không lâu sau đó là kỳ nghỉ đông sau Tết Dương lịch, Vu Tư Linh thi xong, thu dọn đồ đạc rồi nhét lên xe, thấy Trương Dao Phi đang vất vả kéo vali, vội chạy đến giúp.
“Cảm ơn.” Trương Dao Phi cong môi, “Cô thì sướng rồi, sang năm có thể bắt đầu đóng phim.”
“Không phải cô cũng thử vai thành công sao?” Vu Tư Linh cười nói.
“Tôi thử vai mẹ kế của cô! Tuyệt lắm, bà đây trẻ trung xinh đẹp như vậy, sao có thể làm mẹ kế của cô chứ!” Trương Dao Phi giận điên người, nhấc chân chuẩn bị đá chiếc xe trước mặt, nhưng nhớ ra giá cả xa xỉ, lập tức xoay người đá vào cái ống màu xanh.
Tiếp theo, rác chất đống trên đó rớt vào giày cô ta.
“A a a a! Tôi không thể thở nổi nữa!”
Vu Tư Linh buồn cười nói: “Đi đổi giày đi.”
“Vứt đi cho rồi.” Trương Dao Phi chui thẳng vào xe Vu Tư Linh, “Đến nhà cô đi, cho mượn chỗ tắm rửa.”
Vu Tư Linh: “Cô có chắc muốn đi không?”
Trương Dao Phi nói: “Ừ, nghe nói nhà cô gần đây mà, nhanh lên, tôi sắp chết rồi.”
“Đúng rồi, vậy đi thôi.” Vu Tư Linh lái xe lên đường.
Trương Dao Phi chỉ lo nhìn xuống giày của mình mà không để ý phương hướng, chờ đến khi dừng lại, cô ta lập tức xuống xe, sau đó đứng ở giao lộ, ngơ ngác.
“Đây là cái nơi quái quỷ gì vậy!” Trương Dao Phi nghi ngờ Vu Tư Linh nhân cơ hội này đem cô ta đi bán.
“Nhà tôi đó, cô tới đúng lúc lắm.” Vu Tư Linh mở cốp xe, lấy ra hai chiếc túi da rắn, “Tới giúp tôi một tay đi.”
“?” Trương Dao Phi hoảng sợ vạn phần, “Đồ khốn nhà cô không phải là muốn đem tôi đi bán thật chứ?”
Nghe vậy, Vu Tư Linh nghiêm túc đánh giá cô ta: “Bộ dạng của cô thế này, e rằng bán cũng không được mấy đồng.”
Trương Dao Phi: “? Nực cười! Làm gì có gương mặt nào tươi tắn sáng láng hơn tôi. . . . . . Phì! Đồ độc ác!”
“Rốt cuộc cô có muốn đi tắm rửa hay không?” Vu Tư Linh nói.
Trương Dao Phi cúi đầu nhìn chân mình, nện những bước chân kì dị đi theo Vu Tư Linh, bất đắc dĩ tiếp nhận chiếc túi da rắn của cô ấy.
Sau đó cô ta đi vào một con hẻm nhỏ, bò lên trên lầu bốn, trong đầu hiện lên đủ loại hình ảnh trong phim kinh dị.
Chỉ thấy Vu Tư Linh quen thuộc gõ cửa một căn nhà, bên trong truyền đến tiếng bước chân.
Trương Dao Phi nhìn đến người mở cửa, ngạc nhiên kêu lên: “Gặp ma rồi!”
Ở nơi ma quái thế này mà gặp được người đẹp thế kia, tất nhiên là ma rồi, nhưng ma nữ này trông khá quen mắt.
“Bạn học của em cũng tới sao?” Lê Nguyệt Uẩn nói.
“Dạ.” Vu Tư Linh cười nói: “Lao động miễn phí, không tốn cơm.”
Trương Dao Phi đầu đầy dấu chấm hỏi: “Có phải các cô có hiểu lầm gì không? Tôi chỉ tới mượn nhờ toilet.”
Đương nhiên, cô không ngờ cái nhà này nát như vậy! Toilet chỉ có một!
Cô ta đứng ở cửa toilet: “A a a a a a tôi lại ô uế!”
Vu Tư Linh và Lê Nguyệt Uẩn cùng dọn dẹp đồ đạc trong nhà, nghe Trương Dao Phi hô to gọi nhỏ, cười cười: “Lần đầu tiên em vào phòng tắm tắm rửa, phản ứng cũng không kém cô ta bao nhiêu.”
Lê Nguyệt Uẩn buồn cười nói: “Ai nói không phải đâu.”
Trương Dao Phi cố nén cảm giác khó chịu, không đi tắm, chỉ thò chân vào, qua loa rửa giày.
Sau khi làm xong, liền thấy Vu Tư Linh và Lê Nguyệt Uẩn đứng trong phòng nhìn cô ta.
Bên cạnh hai người còn để một đống hành lý và bao tải.
Trương Dao Phi: “?”
“Tới phụ mang xuống đi.” Vu Tư Linh cười cười, nói rất đúng lý hợp tình.
“Rốt cuộc các người là ma quỷ gì vậy!” Trương Dao Phi đã nhìn thấu, “Không phải mục đích các người dẫn dụ tôi tới đây là để làm vậy với tôi chứ? Chúng ta nào có thù oán gì đâu?!”
“Bọn tôi không thèm làm trò đó nha.” Vu Tư Linh mỉm cười, “Không phải cô chủ động đưa mình tới cửa, nói muốn đến nhà tôi sao? Nhà này của tôi tiền điện nước không rẻ chút nào, cô nghĩ không cần phải trả giá gì sao?”
“Nếu tôi không trả thì thế nào?” Trương Dao Phi chống nạnh.
Vu Tư Linh linh hoạt xoay lắc cổ tay: “Vậy thì xem cô cứng đầu hay quyền cước của tôi cứng hơn.”
Trương Dao Phi lanh lẹ khiêng bao tải xuống lầu, thở hồng hộc ném vào trong xe, suýt chút nữa để lại đây nửa cái mạng.
Cô ta dựa vào thành xe, giống như khô cá đuối chết dở, sau đó liền thấy đám người của công ty chuyển nhà đi lên lầu.
Không bao lâu sau, đám người kia liền ôm theo vali và bao tải xuống, rõ ràng chính là hành lý của Vu Tư Linh.
Trương Dao Phi giận dữ, hung hăng nói với hai người đi sau cùng: “Nếu các người đã gọi người tới thì sao còn bắt tôi làm nữa?”
Vu Tư Linh vô tội chớp chớp mắt: “Tôi không bảo cô khiêng bao tải nha, tôi chỉ nhờ cô quăng giúp túi rác, kết quả là cô ôm theo bao tải chạy, tôi còn tưởng cô thích tập thể dục kiểu này.
Trương Dao Phi: “. . . . . . . . . . . .”
Trương Dao Phi giận điên người.
Sau khi Vu Tư Linh và Lê Nguyệt Uẩn mời cô ta ăn cơm, cô ta mới cảm thấy mình sống lại, bừng bừng truy vấn tại sao lại ở chỗ thế kia.
Vu Tư Linh liền kể với cô ta ngọn nguồn sự tình.
Trương Dao Phi cười ha hả: “Các người gạt tôi tốn nhiều tâm huyết thật đó, tôi không thèm tin đâu.”
Vu Tư Linh nhún vai, nhìn Lê Nguyệt Uẩn cùng nhau mỉm cười.
Trương Dao Phi cười được một lúc liền ngừng lại: “Á, không đúng, thời gian trước cô luôn ăn mặc rách tung toé, còn lừa tôi không ít tiền. . . . . . Cho nên, cô nói thật? !”
“Đúng vậy.”
Trương Dao Phi không thể tin được há hốc mồm, hơn nửa ngày hồn mới về với xác, sau khi tiếp nhận được sự thật, cũng dự định ngày mai đi tìm thuê một căn nhà rách nát, chờ chân ái xuất hiện.
Đêm giao thừa, Vu Tư Linh dẫn theo một nhà già trẻ lớn bé, kể cả đầu bếp lẫn vệ sĩ cùng tới Lê gia ăn chực.
Không bao lâu sau, cứ điểm nhà bếp đã bị lão Trương xâm lược.
Lê Nguyên Dã và Trương Tình Không ngồi trò chuyện cùng Vu Thiên Tung trong phòng khách, Vu Tư Linh đi theo hai chị em nhà họ Lê tham quan nhà cửa, cũng xem qua những tấm ảnh ngày xưa.
Vu Tư Linh vừa xem vừa cười, chỉ vào Lê Nguyệt Uẩn khi còn nhỏ cười không ngớt, nhân tiện cười nhạo luôn bạn học cũ.
Khi lật đến tấm ảnh chụp cùng Lê Thâm Tinh lúc tốt nghiệp tiểu học, cả hai hàn huyên rất lâu, nói về những chuyện thú vị trong trường học ngày trước, cũng như tình hình của bạn học bây giờ.
Lê Nguyệt Uẩn im lặng hồi lâu, bỗng nhiên chỉ vào một cô bé, hỏi: “Linh Linh, đây là em sao?”
Vu Tư Linh: “Đúng rồi, đẹp đúng không?”
Lê Nguyệt Uẩn im lặng một lúc, nhìn không chớp mắt vào người trong ảnh, trong mắt toát ra sự ngây ngất ngạc nhiên lẫn vui sướng.
“Trước đây chị đã từng thấy em. . . . . .khi em đang chụp tấm ảnh này.”
Vu Tư Linh sửng sốt: “Thật sao?”
“Ừ.”
Lê Nguyệt Uẩn gật đầu, khóe môi nâng lên một độ cong vô cùng dịu dàng đẹp đẽ.
Lần đầu gặp gỡ Vu Tư Linh, điều đầu tiên ở đối phương khiến chị bị thu hút chính là đôi mắt long lanh, trong veo sáng ngời.
Trong ký ức đã từng gặp qua, nhưng lại không nhớ nổi.
Mãi đến bây giờ, khi đối diện với người trong ảnh, hình ảnh đã bị lãng quên từ lâu chợt ùa về.
Vào ngày Lê Thâm Tinh chụp ảnh tốt nghiệp, chị vừa từ nước ngoài trở về nhân kỳ nghỉ, rất thất vọng vì kết quả của cuộc thi chị vừa tham gia không được như ý.
Tình cờ rảnh rỗi nên chị đi đón em gái, đúng lúc họ chụp ảnh nên đứng bên cạnh chờ.
Khi đang ngẩn ngơ thì một bé gái chạy tới, đưa cho chị một bó hoa: “Chị ơi, chị có thể cầm giúp em không?”
Chị thấy đối phương đang bận chụp ảnh nên thuận tay nhận lấy.
Chờ đến khi chụp xong, mọi người tản ra, chị mới phát hiện cô bé kia không quay lại lấy hoa. Sau khi tìm thấy người bên ngoài lớp học, trả hoa lại thì cô bé kia mỉm cười lắc đầu.
“Tặng cho chị đó, hình như chị có chuyện không vui.”
Chị tự cho là đã che giấu rất tốt, ngay cả người nhà cũng không nhận ra, thế mà lại để một người xa lạ phát hiện được, chị khẽ mỉm cười, “Sao em lại thấy được vậy?”
Dường như cô bé cảm thấy câu hỏi của chị rất ngốc, liền trả lời: “Đương nhiên là dùng đôi mắt để nhìn rồi.”
Chị nhìn vào đôi mắt cô bé, nhoẻn miệng cười: “Thì ra là vậy, đôi mắt của em thật đẹp.”
Cô bé nở nụ cười, nghe thấy tiếng chuông vào lớp, tươi cười vẫy tay: “Hẹn gặp lại chị, phải vui vẻ lên nha.”
“Được rồi.” Lê Nguyệt Uẩn mỉm cười nhìn đoá tú cầu màu trắng trong tay, xốc lên tinh thần của mình, hướng về tương lai.