- Hoa Trên Mây
- Vợ tôi ngày nào cũng phải giả nghèo
- Chương 55 - Đoạn kết!
Tết năm nay vô cùng sôi động.
Những năm trước nhà họ Lê luôn giống như nước sôi để nguội, nhưng năm nay thì khác, có người nhà họ Vu gia nhập, chẳng khác nào lẩu cay.
Trong nhà ồn ào đến gà bay chó sủa, tiếng cười truyền xa tận mấy mét.
Lê Nguyên Dã vừa lặng lẽ thở dài, vừa lấy trộm một lá bài, sau khi bị Vu Thiên Tung phát hiện, lập tức lại bùng phát một trận chí choé.
Vu Tư Linh say rượu bắt đầu điên cuồng, lát sau lại bò dưới đất: “Bò ụm bò, em giỏi nhất là bò.”
Một hồi lại bắt đầu cởi áo tháo thắt lưng: “Chủ nhân, em muốn chủ nhân ~~~”
Lê Nguyệt Uẩn vội vàng đưa cô về phòng phóng túng.
Lê Nguyên Dã & Trương Tình Không: . . . . .
Bọn ta liều mạng giúp con che chắn, con lại tự mình cởi sạch sẽ?
Vài ngày sau, Vu Tư Linh thu dọn hành lý, tạm biệt gia đình, lên máy bay đến đoàn làm phim.
Đồng hành còn có Lê Nguyệt Uẩn, vì Vu Tư Linh chưa tìm được công ty quản lý phù hợp, đồ đạc mang theo lại không ít, chị cũng không yên tâm để cô một thân một mình vào đoàn.
Sau khi hai người đến sân bay bên kia, liền có xe của nhà sản xuất đưa Vu Tư Linh đến khách sạn. Nhà sản xuất nói rất nhiều, kể về phong thổ vùng này, sau đó lại đến chuyện đoàn phim, ánh mắt lại thỉnh thoảng liếc nhìn Lê Nguyệt Uẩn qua kính chiếu hậu.
Sau khi đến khách sạn, Lê Nguyệt Uẩn sắp xếp hành lý, nhà sản xuất kéo Vu Tư Linh sang một bên, nói nhỏ: “Hẳn là cô lần đầu đóng phim phải không? Cô gái kia là trợ lý của cô sao? Quá xinh đẹp, cô phải thận trọng một chút, cẩn thận sau này bị đoạt mất vinh quang.”
Vu Tư Linh biết ông ấy có ý tốt, cười nói: “Vâng, nhưng chị ấy không phải là trợ lý mà là bạn gái của tôi.”
Nhà sản xuất: “À cái này. . . . . . . .” Như vậy không phải càng đáng sợ sao!
Không đúng, nữ chính của bộ phim này đã kết hôn với bạn gái, còn nữ thứ hai hiện tại lại. . . . . .Đoàn phim có độc.
Sau khi Vu Tư Linh nhận phòng, trước tiên thu dọn đồ đạc trong phòng trước, nhân lúc rảnh rỗi liền đưa Lê Nguyệt Uẩn xuống nhà hàng trong khách sạn ăn cơm.
Trước đây, Lê Nguyệt Uẩn chưa bao giờ tiếp xúc với người trong giới nghệ sĩ, chỉ cảm thấy mọi người làm công việc khác nhau mà thôi, không phân biệt cao thấp sang hèn, cũng hoàn toàn không tò mò những người trong giới giải trí sẽ như thế nào.
Vu Tư Linh biết tính cách của chị nên cũng không cố ý đưa chị đi giới thiệu với mọi người.
Sau khi hai người ăn một bữa cơm đầy thoả mãn liền đi dạo một vòng xung quanh, mua vài món đồ rồi mới trở về khách sạn.
Trên hành lang, một phụ nữ cao gầy từ phía đối diện đi tới, cúi đầu nhìn di động, mái tóc dài xoăn nhẹ được vén sang một bên, lộ ra chiếc cằm sắc sảo, gương mặt trang điểm tinh tế, cũng không biết nhìn thấy gì mà khoé môi cong lên — như một dải lụa xinh đẹp.
Lê Nguyệt Uẩn cảm thấy hơi quen mắt, đến khi đối phương mỉm cười ngẩng đầu lên, chị mới nhớ ra mình đã gặp cô ấy ở đâu.
Là ở hội trường danh dự trong trường Vu Tư Linh, khi nhìn thấy tấm ảnh của người phụ nữ này, Vu Tư Linh liền khen không ngớt.
Chị quay đầu nhìn lại, quả nhiên nhìn thấy hai mắt Vu Tư Linh bừng sáng, muốn tiến lên chào hỏi nhưng lại sợ quấy rầy, thế nên cứ đứng ngẩn ngơ bất động tại chỗ.
Người phụ nữ nọ cũng nhìn thấy hai người, bước chân hơi khựng lại, cẩn thận nhìn kĩ Vu Tư Linh, hỏi: “Em là Vu Tư Linh đóng vai em gái của tôi phải không?”
Vu Tư Linh thụ sủng nhược kinh: “Cô Quý*, chị biết em sao?”
(*Những nhân vật có tiếng tăm, đức cao vọng trọng hay tiền bối trong nghề đều được gọi là ‘lão sư’ nghĩa là thầy/cô nên mới có cách xưng hô như ở trên.)
“Tôi nhìn thấy trong danh sách diễn viên của đạo diễn.” Quý Phùng Tuyết khẽ mỉm cười, “Tôi có chút việc, chúng ta nói chuyện trong tiệc khai máy ngày mai sau nhé.”
“Dạ được dạ được!” Vu Tư Linh gật đầu như đảo tỏi.
Đối phương lướt qua họ đi đến trước cửa thang máy. Một lúc sau, cô ấy hét lên một tiếng, ngã xuống đất.
Vu Tư Linh và Lê Nguyệt Uẩn hoảng hốt, quay đầu nhìn lại, thấy một phụ nữ khác cũng đang ngã trên người cô ấy, cửa thang máy đang mở rộng, hiển nhiên là vội vàng chạy ra nên bất cẩn va vào người.
Lê Nguyệt Uẩn thấy người phụ nữ đột ngột xuất hiện đội mũ, đeo khẩu trang, bọc kín toàn thân, thoạt nhìn không giống người tốt, vừa định bước tới kéo cô ấy ra, lại bị Vu Tư Linh ngăn lại.
Lê Nguyệt Uẩn khó hiểu, nghi hoặc nhìn về phía hai người kia.
Quý Phùng Tuyết bị xô ngã còn chưa nói lời nào, thế mà người ở trên lại ây da, ây da rên la không dứt, sau đó liền thấy Quý Phùng Tuyết nở nụ cười: “Không phải đã nói không đến sao? Sao lại gấp gáp thế này.”
“Còn không phải paparazzi đuổi theo xe em sao.” Người phía trên nói: “Cũng biết chọn ngày thật, hôm nay em chưa trang điểm đã vội chạy đi tìm chị.”
Lê Nguyệt Uẩn nhỏ giọng hỏi: “Hai người đó quen nhau?”
Vu Tư Linh gật đầu, vừa định nói chuyện, liền nhìn thấy người phía trên nhìn về phía này, sau khi thấy cô thì chợt sửng sốt, sau đó bò dậy bước đến trước mặt hai người: “Các người là ai?”
Lúc này Lê Nguyệt Uẩn mới nhìn rõ mặt cô ấy, tuy rằng chỉ lộ ra đôi mắt, nhưng đôi mắt ấy xinh đẹp hơi quá đáng.
Chị đã thấy cô gái này trên áp phích cách đây vài ngày, hình như tên là. . . . . Hạ Lâm Hạ?
Vu Tư Linh nói: “Em là Vu Tư Linh, đóng vai em gái của cô Quý trong phim, cũng là đàn em khoá dưới của cô Quý. . . . . .”
Hạ Lâm Hạ đột nhiên quay lại trừng mắt với Quý Phùng Tuyết: “Sao nơi nào cũng có đàn em của chị hết vậy?”
Quý Phùng Tuyết đứng dậy phủi bụi trên người, cười nói: “Trường học quá tốt, chị có cách nào đâu chứ.”
“Nhưng em cũng thích nghe chị hát lắm!” Vu Tư Linh nói: “Cả nhà em đều là fans của chị, khi chị debut đều dồn hết phiếu cho chị!”
Hạ Lâm Hạ vui vẻ: “Thật sao?”
Vu Tư Linh: “Thật! Em cũng rất thích bộ phim chị và cô Quý đóng!”
Hạ Lâm Hạ khiêm tốn nói: “Không cần khách sáo như vậy, tôi vẫn tự biết khả năng của mình, nếu bộ phim kia không có tôi đóng thì Phùng Tuyết có thể cầm được giải thưởng sao?”
Vu Tư Linh không dám nói tiếp nữa.
Quý Phùng Tuyết đã quen thói ba hoa chích choè của cô ấy, sâu xa nói: “Hình như paparazzi tới rồi.”
“Các vị, cáo từ!” Hạ Lâm Hạ cũng không quay đầu lại tiến về phía trước, sau đó hét to: “Chết tiệt, chị Quý, phòng của chị ở đâu vậy? Hình như em lạc đường rồi!”
Quý Phùng Tuyết lắc đầu, mỉm cười bất lực, trong mắt tràn ngập sự cưng chiều, khi đi qua bên cạnh hai người còn cười nói: “Xin lỗi, làm hai người chê cười rồi.”
Sau khi họ rời đi, Lê Nguyệt Uẩn đột nhiên nhớ tới những gì Vu Tư Linh đã nói trước đó, chị hỏi: “Họ đã kết hôn?”
“Đúng rồi.”
Lê Nguyệt Uẩn suy tư nhìn cô.
Sau khi bộ phim chính thức khởi quay, Vu Tư Linh lập tức trở nên bận rộn, mỗi ngày chỉ có thể dùng giọng nói của Lê Nguyệt Uẩn để an ủi nỗi khổ tương tư.
Vốn dĩ cô cho rằng xa nhau trong thời gian ngắn không phải là vấn đề gì to tát, nhưng thỉnh thoảng khi tâm trạng tốt hoặc tâm trạng không tốt, khi thời tiết tốt hoặc cả khi không tốt, cô đều đặc biệt muốn nói chuyện với Lê Nguyệt Uẩn.
Hơn nữa, nếu không có sự so sánh sẽ không có tổn thương.
Cô vợ nhỏ của cô Quý ngày nào cũng trốn trong khách sạn chơi game cùng cô ấy, thỉnh thoảng còn đến trường quay, núp dưới cái danh mỹ miều là đến tham ban học hỏi.
Tuy rằng hai người không làm ra hành động thân mật gì quá đáng, nhưng chỉ cần thỉnh thoảng đối mắt nhau vẫn khiến cho người trong đoàn phim cảm thấy chua lè chua lét.
Vu Tư Linh chua quá chua, chua hơn ăn giấm!
Ai mà không có bạn gái chứ! Hừ!
Lúc ăn tối, Quý Phùng Tuyết và Hạ Lâm Hạ cũng rất nhập gia tùy tục, nhận cơm hộp ngồi ăn cùng mọi người.
Quý Phùng Tuyết đột nhiên hỏi một câu: “Vu Tư Linh, có phải em chưa có công ty quản lý không?”
“Dạ.” Vu Tư Linh gật đầu.
“Người đại diện của tôi muốn gặp em bàn về việc ký hợp đồng, em có hứng thú không?” Quý Phùng Tuyết hỏi.
Vu Tư Linh trợn to mắt: “Thật ạ?”
Công ty của họ là công ty quản lý lớn nhất trong giới giải trí đó!
“Ừm, cô ấy rảnh rỗi đến mức buồn chán, vẫn luôn muốn dẫn dắt người mới nên tôi đã tiến cử em.” Quý Phùng Tuyết cười nói.
Vu Tư Linh: “Woaaa cảm ơn cô Quý, em yêu chị!”
Hạ Lâm Hạ đột nhiên nâng chân lên bắt chéo, tự động quay xì lô mô xơn, cố ý triển lãm đôi chân dài miên man trước mặt cô, ý đồ uy hiếp hết sức rõ ràng.
Vu Tư Linh lập tức sửa miệng: “Không yêu không yêu, bạn gái của em sẽ tức giận.”
Hạ Lâm Hạ sửng sốt, lập tức ngồi xổm xuống bên cạnh cô ấy: “Cô cũng có bạn gái?”
Vu Tư Linh nói: “Đúng rồi.”
Hạ Lâm Hạ ngẫm nghĩ, lập tức hiểu ra: “Là cô gái bọn tôi gặp lần trước?”
Vu Tư Linh cũng không muốn giấu giếm nên liền gật đầu: “Đúng vậy.”
“Đậu xanh rau má, đẹp dã man! Cực phẩm nhân gian luôn! Lúc đó tôi đã cảm thấy cô ấy thật xinh đẹp, còn tưởng rằng cũng là diễn viên. Thế mà cô ấy cũng rơi vào tay cô, cô đúng là có năng lực!” Hạ Lâm Hạ giơ ngón tay cái lên, lại chợt thở dài, “Haizzz, ánh mắt của cô tốt hơn tôi nhiều.”
Hạ Lâm Hạ tiếp tục cảm khái: “Thật là càng nghĩ càng cảm thấy người yêu của cô quá đẹp, hay là nói cô ấy tới đoạt chén cơm của chúng ta đi*. . . . . . khụ khụ! Quý Phùng Tuyết nới tay, cổ áo siết cổ em rồi, khụ khụ, chị cmn có phải muốn mưu sát người có nhà có xe có nhan sắc có tiền có của là em. . . . . .Được, được rồi, em không nói nữa, hụ hụ hụ các người cũng đừng xem náo nhiệt nữa, mau tới giúp tôi đi! Vẫn nhìn tiếp sao, lương tâm các người bị chó gặm hết rồi!”
(*Ý là bảo cô ấy cũng đi làm diễn viên đi.)
Hạ Lâm Hạ chửi bới không ngừng bị Quý Phùng Tuyết nắm cổ áo lôi đi.
Mọi người làm như không thấy, thậm chí còn âm thầm trầm trồ.
Nhịn đôi cẩu nữ nữ chuyên rắc cẩu lương này lâu lắm rồi!
Hôm nay là Lễ Tình Nhân, theo lịch thì hôm nay sẽ quay một cảnh tương đối quan trọng về biến chuyển trong tâm lý, tính cách của hai nhân vật chính bắt đầu thay đổi.
Làm đến tận đêm khuya mới kết thúc công việc, Vu Tư Linh mệt mỏi quay về khách sạn, sau khi bước vào thang máy lấy di động ra xem tin nhắn, vẫn là cuộc đối thoại với Lê Nguyệt Uẩn từ mấy tiếng trước.
Hôm nay là ngày làm việc, công việc của đối phương cũng vô cùng bận rộn, nghe cha cô nói sau khi khởi công, Lê Nguyệt Uẩn liền làm việc không ngơi nghỉ.
Sau khi nhắn một câu “Em xong việc rồi”, cô bước ra khỏi thang máy, mở cửa phòng, đến sức để bật đèn cũng không có.
Nương theo ánh đèn từ huyền quan đi đến sô pha nằm xuống, bất chợt ngửi thấy một mùi hương nhàn nhạt. Trong ánh sáng nhập nhoạng chợt nhìn thấy trước mặt có bóng người, cô sợ hãi, lập tức kêu lên: “A a a a!”
“Là chị.”
Là giọng của Lê Nguyệt Uẩn, lúc này Vu Tư Linh mới lấy lại tinh thần sau cơn hoảng hốt, vui mừng hỏi: “Chị tới lúc nào vậy?”
“Sau khi tan tầm liền chạy tới.” Lê Nguyệt Uẩn đi bật đèn, cười mấy tiếng, “Chị đã tính toán đủ đường, nhưng thật không ngờ em lại bỏ qua ngay bước đầu tiên là bật đèn, có phải định cứ thế này mà ngủ không?”
“Đúng là em định làm như vậy.” Vu Tư Linh cười hì hì nói, lúc này mới phát hiện trên bàn tràn ngập hoa cẩm tú cầu đầy màu sắc, “Quao! Đẹp quá! Em thích lắm!”
Lê Nguyệt Uẩn lấy ra một bản vẽ thiết kế mới, nói: “Lần trước em lại thay đổi ý tưởng xây nhà nữa, chị mới đi thực địa xem thử, vẽ lại một bản vẽ mới, tất cả không gian em muốn đều có đủ. Đây là nhà của chúng ta, em xem có cần thêm gì nữa không?”
Vu Tư Linh nhìn căn biệt thự tựa như lâu đài kia, cười đến không thấy mặt trời, “Em thích lắm, nhưng cũng không cần xây vội, đợi em đóng thêm mấy bộ phim nữa.”
Lê Nguyệt Uẩn cười ra tiếng: “Em thật sự muốn nuôi chị sao?”
“Đúng rồi.” Vu Tư Linh hào khí nói: “Từ ngày đầu tiên em hẹn hò với chị thì đã luôn ôm mục tiêu này để phấn đấu!”
Lê Nguyệt Uẩn dịu dàng mỉm cười, “Vậy chị phải cảm ơn em trước, nhưng em cứ tập trung đóng phim, không cần phải lo chuyện nhà cửa của chúng ta đâu, chỉ cần bảo vệ chìa khoá nhà mình cho tốt là được rồi.”
“Chìa khóa? Nhà còn chưa xây mà đã có chìa khoá rồi sao?” Vu Tư Linh ngạc nhiên hỏi.
“Đương nhiên là có.”
Lê Nguyệt Uẩn không biết lấy từ đâu ra một chiếc nhẫn, giơ lên giữa không trung, viên kim cương rực rỡ tinh khôi sáng lấp lánh dưới ánh đèn.
“Em đeo chiếc chìa khoá này vào là chúng ta sẽ có nhà.”
Vu Tư Linh rung động bồi hồi, vươn tay, ngón tay khẽ run rẩy, cô hít sâu một hơi, khóe miệng cong lên: “Được, chiếc chìa khoá này đã định là của em rồi.”
Lê Nguyệt Uẩn đeo nhẫn cho cô, cúi đầu khẽ hôn lên đó.
“Đừng đánh mất chìa khoá nha.” Lê Nguyệt Uẩn thâm tình nói.
“Không bao giờ!” Vu Tư Linh cam đoan.
Lê Nguyệt Uẩn nói: “Chị không muốn mất nó đâu.”
Vu Tư Linh: “Câu đùa này chẳng buồn cười chút nào.”
Lê Nguyệt Uẩn: “Vậy thì nói câu buồn cười.”
Vu Tư Linh: “Câu gì?”
Lê Nguyệt Uẩn: “Chị yêu em.”
Vu Tư Linh: “Vậy thì em có câu càng buồn cười hơn, kiếp trước, kiếp này, và cả kiếp sau của em nữa, chỉ yêu mình chị thôi!”
————————————–
Tác giả:
Câu chuyện kết thúc rồi! Mặc dù tui muốn viết dài hơn nhưng quan hệ giữa hai người tiến triển nhanh quá hahaha. Chà, trên thực tế thì lý do chính là vì viết về cuộc sống hàng ngày trong các tác phẩm sa điêu không dễ như bạn nghĩ. Nếu viết một cách gượng ép thì hiệu quả có thể không được như những lần trước, có thể dẫn đến kết quả là một sự đổ vỡ hay một kết thúc không như mong muốn. Tui thà lời ít còn hơn không có tiền lời, và tôi muốn mọi người có thể giữ được cái hahaha cho đến cuối cùng! Đây là sự lì lợm cuối cùng của một tác giả sa điêu.
Ngoài ra, cp mùa hạ xuất hiện trong chương này là một tác phẩm đã hoàn “Trở thành cặp đôi hợp đồng với đối thủ không đội trời chung”, vừa sa điêu vừa ngọt, bạn nào muốn đọc truyện dài thì có thể ăn nha, khá ngon đó.
————————————–
Editor:
CP mùa hạ tác giả nói ở trên sẽ là nhân vật chính trong bộ truyện tiếp theo mà mình edit, nhân vật chính vẫn sẽ rất đáng yêu, tinh thần câu chuyện vẫn rất lạc quan và yêu đời.
Hi vọng rằng những câu chuyện sáng tươi thế này sẽ góp một phần nhỏ giúp mọi người giữ được niềm tin về một ngày mai tốt đẹp hơn, vững vàng vượt qua được những mất mát, đau thương mà dịch bệnh mang lại.
Mong cuộc đời sẽ dịu dàng hơn với tất cả chúng ta!
Mong mọi người sẽ khoan dung hơn với nhau!