Cuối cùng, Vu Tư Linh nghĩ ra một cách, cô âm thầm đi theo mấy bác gái, học theo cách họ trả giá, nhờ vậy mà thuận lợi kì kèo được thêm vài cọng hành cùng với mấy củ tỏi.
Vu Tư Linh dương dương đắc ý show ra thành quả của mình: “Chị xem, thấy thế nào?”
Lê Nguyệt Uẩn nhỏ giọng tán thưởng: “Lợi hại lợi hại, không hổ là Linh Linh.”
“Tất nhiên rồi!”
Vu Tư Linh tự hào hếch cằm lên, liếc nhìn đồng hồ, vội thúc giục: “Aish, trễ rồi, chị mau đi làm đi, sáng nay em không có tiết, chị không cần đưa em đi học.”
“Được, vậy chị không lên lầu nữa, chiều nay em tự đi học phải cẩn thận nha.”
“Không sao đâu.” Vu Tư Linh kiễng chân rướn người nhìn theo, thấy chị đã đạp xe đi xa mới chạy vọt về nhà. Sau khi cất đồ ăn vào tủ lạnh tí nị, cô xuống lầu chạy về hướng ngược lại, lao ra khỏi cổng sau của ngôi làng, gọi một chiếc xe, “Bác tài, đến Tân Đông Phương*.”
(*Tập đoàn giáo dục chuyên cung cấp các dịch vụ giáo dục tư nhân ở Trung Quốc, trụ sở đặt tại quận Hải Điến, thành phố Bắc Kinh.)
Là thời điểm học tập kỹ năng chân chính!
Tân Đông Phương nằm ngay bên ngoài làng đại học, đối diện với cổng chính trường Lam Tường.
Hôm qua cô viết một bài trên Diễn đàn làng đại học, bày tỏ nguyện vọng sẵn sàng trả giá cao để tìm một học viên ở Tân Đông Phương cho cô học ké một khoá, ngay sau đó đã có người ứng cử.
Cô đợi một lúc trước khi có một cô gái áo đỏ đến trước mặt cô nói mật mã: “0101, tôi là 003. Xin hãy cho biết mật hiệu giữa chúng ta.”
Vu Tư Linh nhìn cô ấy đội mũ, đeo khẩu trang che chắn kín mít, nuốt một ngụm nước bọt, đáp: “Chào cô 003, tôi là 0101, mật hiệu giữa chúng ta là —— Học nấu ăn, liền đến Tân Đông Phương.”
“Bingo.” Cô gái tháo kính râm, sau đó lại đeo lên chiếc kính cận vừa lấy từ trong túi ra, nheo mắt lại nhìn, “Sặc! Cô không phải là cái người đó sao!”
“Tiểu Phương!” Vu Tư Linh kích động nhìn cô ấy, kéo cô ấy xoay hai vòng, “Tiểu Phương, thật sự là cậu sao?!”
“Tôi đã nói tôi không phải Tiểu Phương, tôi tên là Sở Vũ Huân.” Sở Vũ Huân tấm tắc hai tiếng, lại kéo cô xoay hai vòng, “Tôi còn chưa biết tên cậu đó?”
“Tôi tên Vu Tư Linh.”
“Xác nhận.” Sở Vũ Huân cầm điện thoại lên, mở mã QR thanh toán ra, “Đặt cọc trước đi, chờ khi kết thúc khoá học thì trả hết phần còn lại.”
“Được.” Vu Tư Linh đi theo cô ấy vào Tân Đông Phương sau khi đã quét mã thanh toán, tò mò hỏi: “Cậu không phải là sinh viên của Lam Tường sao? Sao giờ lại trở thành học viên ở Tân Đông Phương vậy?”
“Tôi đang học song song hai văn bằng.” Sở Vũ Huân đẩy gọng kính lên, ánh nắng chiếu rọi xuống khuôn mặt phúc hậu của cô, phía trên tròng kính loé lên một tia trí thức, “Thế giới của học bá*, người như cậu không hiểu đâu.”
(*Học bá: chỉ những người luôn đứng đầu trong lĩnh vực học tập, hoặc có cách giải thích khác là vì siêng năng học tập nên đạt điểm cao.)
“Thất kính thất kính.” Vu Tư Linh vô cùng ngưỡng mộ.
Sở Vũ Huân lén lút đưa Vu Tư Linh đến cửa lớp, sau khi nhìn cô một lúc mới kéo sụp cái mũ trên đầu cô xuống, lấy kính râm cánh dơi của mình đeo lên cho cô, hài lòng tán thưởng: “Khuôn mặt trắng trẻo nõn nà thế này không thể nấu ăn được, vừa vào lớp sẽ lập tức bị người ta nhận ra không phải học sinh của trường này.”
“Vẫn là Tiểu Phương cậu cơ trí.” Vu Tư Linh giơ lên ngón tay cái.
Sở Vũ Huân tức giận trừng mắt với Vu Tư Linh, kéo tay cô đi vào trong, cười dặn dò: “Vì cậu là người mới nên tôi đặc biệt sắp xếp một lớp mới cho cậu. Đây là lớp nhập môn, tất cả đều cùng một trình độ, cậu sẽ nhanh chóng tiến bộ.”
“Vậy cậu đang ở trình độ nào?” Vu Tư Linh nhỏ giọng hỏi.
“Trình độ Vua Bếp.”
Vu Tư Linh bước vào lớp, lúc này mới nhận ra phòng học của họ là một nhà bếp, trước mặt mỗi người đều để đủ loại gia vị và một cái chảo to.
Sở Vũ Huân đi tới chỗ ngồi tận trong góc, đẩy Vu Tư Linh vào bên trong, những bạn học khác không nhịn được nhìn về phía này, tầm mắt rơi vào cách ăn mặc kỳ quái của Vu Tư Linh.
Sở Vũ Huân thẳng lưng ngăn chặn ánh mắt của họ: “Nhìn gì vậy, không được đeo kính râm sao? Gái già nhà tôi vừa thất tình, tối qua khóc sưng hết cả mắt, hôm nay lại bị khói dầu hun hỏng thì biết làm thế nào?”
Các bạn học cùng lớp rối rít trao gửi những ánh mắt đồng cảm, sau đó quay lại nhìn cái chảo đen kịt của mình.
Không lâu sau, giáo viên lên lớp.
Vu Tư Linh tập trung tinh thần, nín thở lắng nghe bài giảng của giáo viên, nhưng thật không ngờ, giáo viên văng nước bọt cả nửa ngày mà nội dung bài học chỉ tóm gọn trong hai từ —— Xóc chảo*.
(*Kỹ thuật xóc chảo là một trong những phương pháp được các đầu bếp chuyên nghiệp thường xuyên sử dụng để đảo thức ăn trong chảo thay vì dùng đũa hoặc thìa đảo theo cách thông thường.)
Giáo viên làm mẫu trước một lần, sau đó để các bạn học tự do luyện tập.
“Xóc thế nào vậy?” Vu Tư Linh yếu ớt hỏi Sở Vũ Huân.
Sở Vũ Huân một tay giữ lấy cán chảo, vừa nhấc lên liền run run: “So easy.”
Nhưng lại chẳng hề đơn giản!
Vu Tư Linh nghĩ như vậy, thành thành thật thật cầm chảo lên.
Để làm được những bữa cơm ngon cho bà xã thì nhất định phải học!
Xoay tới xoay lui hơn nửa tiếng, lớp học kết thúc.
Ngay sau đó là lớp thứ hai, vẫn là xóc chảo! Nhưng lần này có giáo viên hướng dẫn riêng cho từng người một, lúc này Vu Tư Linh mới biết, lớp học khi nãy của mình không phải là xóc chảo, mà chính là đập phá.
Vì vậy, cô lại nước mắt rưng rưng tiếp tục luyện tập.
Sau khi tan lớp, Sở Vũ Huân mở mã QR thanh toán ra: “Nào, phần còn lại.”
Vu Tư Linh run rẩy bấm vào thanh toán, nước mắt như mưa.
Sở Vũ Huân sửng sốt: “Cậu làm sao vậy? Mười đồng cũng không thể trả nổi sao?”
“Không phải, chỉ là nhớ đến vài chuyện rất khó chịu đựng.” Viền mắt Vu Tư Linh ươn ướt.
Tay mỏi nhừ thế này, hẳn là tối nay không thể pha chế nước sốt cùng vợ yêu rồi QAQ
“Đừng khóc mà.” Sở Vũ Huân nhìn quanh một vòng, kéo tay cô chạy lên sân thượng. Bước đến một vách tường, chống hai tay xuống đất, làm ra một tư thế trồng chuối rất đẹp, nghiêm túc nói: “Nếu như muốn khóc thì hãy lộn đầu như tôi, như vậy nước mắt sẽ không chảy ra khỏi mắt cậu.”
Vu Tư Linh vô cùng cảm động: “Cảm ơn cậu, nhưng cậu đang mặc váy.”
“Ể? Ngại quá, hèn gì tôi thấy cứ thấy cái mông mát mát.” Sở Vũ Huân đứng dậy như không có gì xảy ra, phủi mông một cái, nói: “Sợ gì chứ, không phải đều là con gái sao, với lại ở đây cũng chỉ có hai chúng ta.”
Vu Tư Linh mấp máy môi: “Nhưng tôi thích con gái.”
“Cậu chắc chứ?” Sở Vũ Huân nửa tin nửa ngờ nhìn Vu Tư Linh.
“Ừ, vô cùng chắc chắn.”
Sau khi nhận được ánh mắt khẳng định, Sở Vũ Huân ba chân bốn cẳng nhảy ra xa, hai tay che ngực: “Xin giữ khoảng cách với tôi, sức hấp dẫn của tôi quá lớn, e rằng sẽ nhiếp hồn cậu.”
Vu Tư Linh phụt cười thành tiếng: “Yên tâm đi, tôi có bạn gái rồi.”
“Thật sao?”
“Thật.”
“Vậy cũng tốt.” Sở Vũ Huân lại bước đến gần, hiếu kỳ hỏi: “Bạn gái của cậu có phải là cô gái đưa cậu đến trường mấy hôm trước không?”
“Đúng, chính là chị ấy.”
Sở Vũ Huân hồi tưởng lại chị gái xinh đẹp chạy xe đạp kia, trầm ngâm nói: “Hai người thật xứng đôi.”
Vu Tư Linh ngạc nhiên liếc nhìn cô ấy, trong ánh mắt mang theo nét vui sướng. Cô hẹn hò lâu như vậy nhưng đây là lần đầu tiên có người không hỏi gia cảnh của Lê Nguyệt Uẩn trước, mà vừa bắt đầu đã nói ngay rằng hai người thật xứng đôi.
“Có thật không?”
“Ừm, có thể cảm nhận được.” Sở Vũ Huân ngồi xuống dựa vào góc tường, ngửa đầu nhìn Vu Tư Linh, cô gái này có dáng người yểu điệu, khuôn mặt xinh đẹp, tràn đầy vui vẻ, có thể nhìn ra trong lòng đang dạt dào niềm vui.
Cẩu độc thân vạn năm Sở Vũ Huân đột nhiên tò mò: “Sao hai người lại quen biết nhau?”
Cũng không biết tại sao, đối diện với Đào Thư Cần và bạn học, cô không muốn tâm sự hết lòng, nhưng ngược lại, ở trước mặt người bạn xa lạ mới gặp này, cô lại muốn chia sẻ chuyện của mình.
Cô ngồi xuống bên cạnh, ngẩng đầu nhìn mây bay trên bầu trời, “Vào ngày mà bọn tôi gặp gỡ, thời tiết so với hôm nay. . . . . . À, xin lỗi, tôi quên mất thời tiết hôm đó thế nào rồi. Để tôi bắt đầu lại, chị ấy tên Lê Nguyệt Uẩn. . . . . .”
*
Lê Nguyệt Uẩn đột nhiên hắt hơi một cái.
Người trong phòng họp lập tức nhìn về phía chị.
“Xin lỗi, chúng ta tiếp tục.” Lê Nguyệt Uẩn mỉm cười xin lỗi, nói tiếp ý tưởng của mình, độ khó của thiết kế “Mạng nhện” tương đối lớn, cần mọi người cùng thảo luận để đưa ra quyết định.
Cuộc họp kéo dài đến tận trưa, lúc này mọi người mới thống nhất ý kiến, sau khi phân công nhiệm vụ, Lê Nguyệt Uẩn trở về văn phòng ăn trưa.
Bữa trưa giống nhau được đặt ở quầy lễ tân, chị vừa ăn cơm vừa mở ra phần mềm đồ hoạ, nhìn chăm chú vào những đường nét trên đó hồi lâu, đột nhiên trên đầu xuất hiện một bóng đen.
Chị nhìn lên, chỉ thấy Tư Vũ Đồng đã âm thầm nằm bò lên bàn của chị.
“Làm gì vậy?”
“Sư phụ, chị chưa bao giờ đi trễ, sáng nay lại trễ tận năm phút nha.” Tư Vũ Đồng cười xấu xa, “Là vì kẹt xe sao? À, không đúng, chị cưỡi xe đạp tới công ty, sao lại kẹt xe được kia chứ?”
Nghe vậy, Lê Nguyệt Uẩn một tay chống lên trán, lúng túng hỏi: “Bên ngoài nói gì?”
Mấy ngày trước chị đều đưa Vu Tư Linh đến trường, sau khi đậu xe gần trường Lam Tường thì gọi taxi đến công ty, đoạn đường đó ít xe nên có thể kiểm soát được thời gian.
Nhưng hôm nay không phải đưa người, ngược lại đi ngay vào giờ cao điểm buổi sáng ở trung tâm thành phố, gọi xe cũng chẳng có, chị phải tăng nhanh tốc độ đạp xe. Cuối cùng, ngay dưới ánh mắt của tất cả nhân viên, chị vững vàng chạy xe đến dưới lầu, đậu xe khóa xe, động tác vô cùng lưu loát.
Khi vào đến phòng làm việc, trên mặt vẫn còn ướt đẫm mồ hôi, trên người mang theo hương vị biển cả, túi quần jeans phía sau còn bonus thêm hai cọng lông gà.
Nhân viên: “. . . . . .”
Đây là Trưởng công chúa tinh tế cao quý sao!
“Họ nghi ngờ chị phá sản.” Tư Vũ Đồng cười hắc hắc, “Còn có người suy đoán chị bị dính vào ân oán hào môn, bị Chủ tịch Lê đuổi khỏi nhà. Lại còn quái dị hơn nữa là, có người hoài nghi chị xuyên không, bây giờ mấy bộ phim cô bé Lọ Lem xuyên vào thân xác thiên kim thế gia đang đặc biệt được ưa chuộng.”
Lê Nguyệt Uẩn: “. . . . . .”
Lê Nguyệt Uẩn hỏi tiếp: “Vậy họ có biết gì không?”
Đặc vụ ngầm Tư Vũ Đồng ngồi xuống phía đối diện, cười nói: “Em nói này sư phụ, chị tưởng bọn em đều bị mù hết sao, mấy ngày nay chị không có chuyện gì đi thu thập vỏ chai, lại còn vơ vét báo chí cũ, ngay cả cây cảnh trong phòng làm việc cũng ôm về nhà không tha, thiên kim nhà giàu sẽ làm những chuyện thế này sao?”
Lê Nguyệt Uẩn thở dài, tiếp tục đỡ trán: “Tôi cũng đâu còn cách nào, không phải vì như vậy tiện lợi sao? Không lẽ tôi phải đến vựa ve chai mua một ít đem về nhà. . . . . . À mà, đây cũng là một cách.”
“. . . . . .” Tư Vũ Đồng gõ gõ lên bàn, “Trọng điểm bây giờ là chuyện này sao? Em muốn hỏi chị, chị muốn chơi trò ‘Kỳ tích ấm áp’ này đến bao giờ?”
Lê Nguyệt Uẩn trầm mặc chốc lát, thở dài một hơi: “Tôi chưa nghĩ ra cách nói với em ấy, lỡ như em ấy tức giận nói chia tay với tôi thì biết làm thế nào?”
“Ai có thể từ chối hẹn hò với người có tiền?” Tư Vũ Đồng khó tin nói.
“Linh Linh.” Lê Nguyệt Uẩn khẳng định.
Tư Vũ Đồng càng ngày càng hiếu kỳ, không nhịn được hỏi lần nữa: “Chị xác định cô ấy thật sự không thích người có tiền?”
“Ừ, em ấy chính miệng nói với tôi.” Lê Nguyệt Uẩn nói: “Từ lần đầu gặp gỡ, em ấy đã nói với tôi như vậy.”
“Nói vậy ngay lần đầu gặp mặt?”
“Ừm.”
Tư Vũ Đồng cẩn thận nhớ lại, ngạc nhiên nói: “Em đi theo chị suốt, sao lại không biết chị gặp cô ấy lúc nào vậy?”
Nghe vậy, Lê Nguyệt Uẩn ngả người về phía sau, thả lỏng, quay đầu nhìn lướt qua cửa sổ sát đất, bên ngoài từng áng mây lững lờ trôi, ánh nắng ấm áp.
“Khi dự án kia của Chính phủ vừa thi công, tôi đi đến công trường khảo sát, vô tình gặp Linh Linh.”
Nói xong, suy nghĩ của chị trôi về thời điểm nửa năm trước: “Hôm đó, thời tiết cũng giống như bây giờ. . . . . . À, có giống không nhỉ??”
“Tôi quên rồi, nhưng chuyện này cũng không quan trọng.”
“Quan trọng là. . . . . .đó là ngày chúng tôi gặp nhau!”