Đây là ngày thứ ba cô Nguyễn yêu cầu lớp trưởng Trình Tư Nhiên chịu phạt.
Hôm nay là thứ năm, tiết thứ ba buổi sáng là tiết toán, sau khi giáo viên Nguyễn Mạn vào lớp, nàng không nói một lời, viết bốn câu hỏi lớn lên bảng, độ khó từ thấp đến cao, thậm chí nàng còn không ngẩng đầu lên, phủi bụi phấn dính trên tay, đồng thời khẽ nhíu mày nói: “Trình Tư Nhiên, lên đi.”
Lớp trưởng Trình Tư Nhiên là một cô gái xinh đẹp, tính cách và thành tích đều tốt, không ai là không thích cô, ít nhất là ở ngoại hình, các giáo viên ở mọi môn đều coi cô như báu vật, chỉ hận không thể nắm ở trong lòng bàn tay mà bảo vệ, cho dù có là hung thần ác sát như giáo viên chủ nhiệm cũng tình nguyện mắt nhắm mắt mở.
Mối quan hệ giữa Nguyễn Mạn và cô vẫn luôn không lạnh không nhạt, mặc dù Trình Tư Nhiên nhiều lần giành được vị trí thứ nhất trong trường nhưng nàng chỉ nhắc đến chuyện đó một cách ngắn gọn trong buổi họp lớp.
Mọi người đều có thể phát hiện ra hai người không hợp nhau, một số giáo viên cố gắng đứng ra điều hòa mối quan hệ của hai người nhưng ngay khi đề cập tới chuyện này, Trình Tư Nhiên sẽ hiểu chuyện mỉm cười phủ nhận: “Không có đâu ạ, cô Nguyễn đối với em rất tốt.”
Nguyễn Mạn luôn im lặng, xung quanh người như có một cái lồng cấm người khác tới gần, cũng không có người nào dám nhiều lời.
Sau này đối phương vẫn luôn cố ý gây khó dễ, chủ nhiệm lớp trước nay là một người không nóng không lạnh nhưng đây là lần đầu tiên gây áp lực. Tuy rằng hiện tại chuyện này chỉ liên quan đến Trình Tư Nhiên, sẽ không ảnh hưởng đến những học sinh khác trong trường, nhưng mỗi lần tới tiết Toán, cả lớp giống như đang ở trên pháp trường, thần hồn nát thần tính.
Đối mặt với việc điểm danh của Nguyễn Mạn, dường như Trình Tư Nhiên đã đoán trước được điều đó, dù sao thì hai ngày trước cũng là một bài toán quá khó mà dù điểm số của cô có xuất sắc đến đâu cũng không giải được.
Cho nên lần này cô dứt khoát không cố gắng nữa, chỉ đứng dậy, dõng dạc đáp: “Cô Nguyễn, em không biết làm.”
“Ừ.” Nguyễn Mạn vẫn cúi đầu, hai tay chống lên mặt bàn, giọng nói không chút gợn sóng: “Học sinh trực ban, lên xóa bảng đi.”
Mọi người đều biết cô Nguyễn không có ý giảng những câu hỏi đó, nàng chỉ muốn gây khó dễ cho Trình Tư Nhiên, muốn làm cho cô xấu hổ.
Thế là buổi học bắt đầu một cách kỳ lạ, các học sinh khác cũng không ngạc nhiên, họ cảm thấy tiếc cho Trình Tư Nhiên, đồng thời cũng cảm thấy bản thân mình may mắn.
Bóng dáng của Trình Tư Nhiên đứng một mình trong lớp học rộng lớn, giống như một tượng đài phủ đầy tuyết trên núi. Cô đứng thẳng nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười, Tiêu Tinh là bạn cùng bàn, như thường lệ đưa cho cô một tờ giấy nhỏ, vừa nói vừa mắng Nguyễn Mạn là kẻ vô nhân tính.
“Đừng nói cô ấy như vậy.” Trình Tư Nhiên trả lời.
“Cậu vẫn bảo vệ cô ấy, Trình Tư Nhiên, không phải cậu có khuynh hướng thích tự ngược đãi bản thân đấy chứ?”
“Vốn dĩ tớ không trả lời được câu hỏi đó, năng lực của tớ không đủ.”
“Cậu còn cảm thấy mình không đủ năng lực???” Tiêu Tinh tức giận vẽ liên tiếp mấy dấu chấm hỏi, cô ấy dùng nhiều sức tới nỗi suýt nữa xé rách tờ giấy này: “Rõ ràng là những câu hỏi mà cô ấy đưa ra quá khó! Có rất nhiều kiến thức chúng ta còn chưa được học!”
“Vậy thì do tớ chuẩn bị bài chưa đủ tốt rồi.” Trình Tư Nhiên vẫn bình tĩnh, chữ viết cũng rất vững vàng ngay ngắn: “Nếu tớ cố gắng một chút có lẽ cô giáo sẽ hài lòng.”
Nói tới vậy rồi Tiêu Tinh cũng không nói được gì nữa, cô ấy quay đầu nhìn Trình Tư Nhiên, đợi đến khi cô quay qua nhìn mình mới bất lực lắc đầu.
Tớ chưa thấy ai thích tự ngược như vậy, cậu đúng là hết cứu.
Trình Tư Nhiên cúi đầu xuống nhìn câu cuối cùng mà Tiêu Tinh phải nghẹn nửa ngày mới viết ra được, hai má đột nhiên ửng hồng.
Mình đúng là không cứu được, cô thầm nhủ trong lòng, mình thật sự không cứu được.
Trong khi học sinh trong lớp đều đang cắm cúi làm bài, Nguyễn Mạn sắp xếp lại tài liệu của mình, càng tức giận hơn khi nhìn thấy bài thi đứng đầu của Trình Tư Nhiên, cuối cùng nàng cũng nhìn cô học trò ngoan một cái, vừa mới ngẩng đầu lên nhìn nàng mới phát hiện ra đối phương đang chăm chú nhìn mình, giờ phút này đối phương giống như cún con đang cực kỳ hưng phấn thè chiếc lưỡi màu đỏ tươi lấy lòng chủ nhân.
Nguyễn Mạn vừa thẹn vừa tức giận, lập tức cầm lấy bút đỏ trừ một điểm vào bài kiểm tra của cô.
Làm như vậy cũng không khiến cho nàng hết giận, huống hồ hiện giờ cả người nàng đang căng thẳng, phía bên dưới phát đau, vẻ lạnh lùng trên khuôn mặt càng nặng nề hơn.
“Trình Tư Nhiên.” Chuông vừa vang lên, nàng thản nhiên nói: “Đứng cho đến khi tan học.”
Những cặp mắt ló ra khỏi sách. Hành lang vốn đã nhộn nhịp hoạt động nhưng mọi người trong lớp vẫn đang trong trạng thái bất an, câm như hến.
Tiêu Tinh có chút đồng cảm kéo nhẹ đầu ngón tay đang buông thõng của Trình Tư Nhiên. Chúng ấm áp, được cắt tỉa gọn gàng, thon dài, chạm vào rất thoải mái.
Cũng giống như con người của Trình Tư Nhiên, cô giống như một khối ngọc được chế tác tinh xảo, dịu dàng và quý giá.
“Được ạ.”
Cô đáp lại, giống như một cơn gió xuân ập tới.