- Hoa Trên Mây
- Vốn Dĩ Tôi Luôn Yêu Em
- Chương 2: Rất thích dáng vẻ cô ấy nhìn mình giống như rác rưởi
“Được ạ.”
Đây là lời ngoài miệng của học sinh ngoan.
Cô nói điều này trong lớp học đông người, lúc ở lớp bổ túc cô cũng nói như vậy, khi hai người lăn lộn trên giường làm tình thì cô học trò ngoan cũng vẫn sẽ nói như thế.
Cả người Nguyễn Mạn bị đối phương ép xuống trong tư thế nằm sấp, hai tay cũng bị đối phương giữ chặt sau lưng.
“Buông ra! Trình Tư Nhiên! Em làm tôi đau quá!” Mặt cô vùi vào chiếc gối mềm mại, giọng nói như bị bóp nghẹt.
“Được, cô giáo.” Trình Tư Nhiên nói xong buộc chặt dây buộc tóc trên tay, trên cổ tay trắng nõn của nàng lập tức xuất hiện một vết đỏ.
“Cô có ngửi thấy mùi gì không, cô Nguyễn?” Giọng điệu giễu cợt: “Lần trước cô dùng nó tự mình “làm”, cô quên rồi à?”
Rèm cửa không kéo kín, một vài tia nắng lọt qua khe hở chiếu vào eo Nguyễn Mạn, nàng có thể cảm nhận được độ ấm trên lưng. Vòng eo của nàng vô cùng thon thả, làn da mịn màng lúc này như bị đốt cháy ửng hồng, giống như một chiếc vòng tay quý giá.
Trình Tư Nhiên cẩn thận chạm vào, bắt đầu từ mông rồi chạy dọc theo sống lưng, ngón tay biến thành những chiếc lá, run rẩy trên cành cây yếu ớt. Cuối cùng, cô cuộn lấy một lọn tóc đen lười biếng trên xương bướm, xoa xoa hai lần như thể đang đánh giá nó. Một lúc sau, vẻ mặt của cô lập tức thay đổi, không chút lưu tình dùng sức kéo cả người đối phương lên.
Đối diện với hai người là một chiếc gương soi toàn thân, biểu tình của Trình Tư Nhiên có chút âm trầm đáng sợ, so dáng vẻ ngoan ngoãn nghe lời ngày thường giống như hai người hoàn toàn khác nhau.
Cơ thể Nguyễn Mạn gần như cong thành hình cánh cung, đầu bị kéo về phía sau phải tựa vào vai đối phương, hô hấp rối loạn.
“Sao cô lại thở dốc như vậy? Có phải mệt rồi không? Em phải đứng cả ba ngày còn chưa nói mệt, cô mệt cái gì?” Vừa nói xong, bàn tay của cô đã lướt qua bả vai của đối phương dừng lại trước bầu ngực cao vút.
“Em…” Cơ thể của nàng vì động tác của đối phương càng ưỡn nhiều hơn, bởi vì cổ phải ngửa hết về phía sau, Nguyễn Mạn khó chịu nuốt nước bọt, nàng không nói được một câu hoàn chỉnh, chỉ có thể dùng bàn tay đã bị trói chặt túm lấy áo của Trình Tư Nhiên.
“Cô định nói gì?” Nghe thấy khí thế yếu ớt của đối phương, bộ dạng cẩn thận túm lấy áo của mình, Trình Tư Nhiên tưởng rằng nàng định dịu dàng nói gì với mình, cuối cùng cũng rủ lòng thương buông lỏng cánh tay đang túm lấy đầu nàng ra.
“Khụ khụ… khụ khụ…” Ai ngờ Nguyễn Mạn thoát khỏi trói buộc, lập tức cúi đầu ho khan, giả vờ đau đớn, sau đó đột nhiên ngẩng đầu đập thật mạnh vào mũi Trình Tư Nhiên: “Đáng đời!”
Giọng nói của nàng vẫn lạnh lùng, trên khuôn mặt luôn nghiêm nghị của nàng hiện lên vẻ kiêu ngạo. Trình Tư Nhiên đang ôm mũi, cả người co rúm lại thành một quả bóng vì đau, khuôn mặt ngày càng trở nên lạnh lùng hơn.
Thật sự cô rất ghét dáng vẻ này của đối phương, Trình Tư Nhiên nghĩ. Nàng luôn luôn trịch thượng và độc đoán như vậy, từ nhỏ tới lớn luôn trưng ra vẻ mặt không mặn không nhạt, là người tài năng, là người có công việc tốt thì sao? Không phải vẫn vì tiền thôi à, còn giả vờ thanh cao.
Nhưng cô rất thích bộ dạng này của đối phương, nhanh chóng bình tĩnh lại, quay người mở tủ cạnh giường, lấy ra một chiếc bao cao su ngón tay mới, trong lòng thầm nghĩ, lúc nào cũng khinh thường mình. Giây tiếp theo có lẽ người này ném bảng điểm lớp một vào thùng rác, như thể cô ở trước mặt nàng là một thứ rác rưởi không hơn không kém.
Mình đã cố gắng hết sức rồi, cô vừa nghĩ vừa cẩn thận đeo thứ kia vào ngón tay. Ngay từ đầu cô đã không giỏi toán nhưng vì muốn đối phương nhìn mình một cái, thậm chí cô đã chăm chỉ làm đề giống như những người khác, đồng thời cũng là người nhanh nhất tìm ra lời giải trong tiết học của nàng, khi các bạn học khác không có đáp án, cô cũng là người tìm ra cách giải.
Vốn tưởng rằng không có gì có thể gây ấn tượng với cô nhưng không ngờ cô Nguyễn, hóa ra thứ cô muốn lại là tiền.
Nguyễn Mạn luôn nhìn cô bằng ánh mắt lạnh lùng. Mái tóc hơi xoăn như rong biển khiến nàng trông đặc biệt quyến rũ, có thể là một nàng tiên cá hết lòng vì tình yêu nhưng khi cụp xuống, nàng lại giống một nàng tiên cá xinh đẹp bị mắc cạn.
Vốn dĩ cô không nghĩ như vậy, cuối cùng Trình Tư Nhiên cũng nhìn nàng một cái, trong đầu vẫn vang vọng câu chuyện tự mình viết ra, cô lại quỳ xuống giường, không để ý tới sự phản kháng của đối phương mà đẩy nàng vào chiếc gối mềm mại như mây.
Lúc đầu em chỉ muốn cô thích em, không nên làm như vậy.