Lý Hải Phượng bị người ta lôi từ trong văn phòng ra hành lang, nàng mờ mịt nhìn người phụ nữ cao gầy này, nàng tới để phỏng vấn mà, lôi kéo như vầy cũng được à?
“Cô Lý à, ban nãy trong phòng chờ cô cũng thấy rồi đó, cách ăn mặc, trang điểm của những người đó cho dù đẹp đẽ sặc sỡ đến mấy cũng không lọt được vào mắt xanh của Cố tổng đâu, tôi đã xem qua lý lịch của cô rồi, đều phù hợp với các yêu cầu của chúng tôi, đợi lát nữa, cô theo tôi đi vào phòng phỏng vấn, cô phải tin tưởng bản thân, Cố tổng chắc chắn sẽ thích cô. “ Nữ thư ký nói xong, vỗ vỗ bả vai của Lý Hải Phượng nói tiếp: “Bây giờ người ngây thơ đơn thuần như cô rất hiếm thấy, tôi cũng yên tâm hơn khi để cô làm trợ lý riêng cho Cố tổng nha. “
Lý Hải Phượng gật gật đáp: “Vâng. “
Nữ thư ký xoa bóp bả vai cho nàng nói : “Cô bé ngoan, nhớ một lúc nữa đi vào thấy Cố tổng, nàng hỏi cái gì thì cô cứ thành thật trả lời cái đó, ngàn vạn lần không được nói nhiều, cũng không được dùng ánh mắt nhìn thẳng nàng, còn có nàng không hỏi thì không cần mở miệng, về phần lương bổng và phúc lợi tôi sẽ bàn riêng với cô sau, nhớ kỹ, không cần dư ra bất kỳ biểu cảm nào, chỉ cần ngơ ngơ đi vào và ngơ ngơ đi ra là được.”
“???“ Lý Hải Phượng tiếp tục mờ mịt nhìn cô thư ký.
“Là thanh thuần ấy. “(1) Nữ thư ký tăng ngữ điệu nhấn mạnh lại lần nữa.
Lý Hải Phượng: “…… “
Người trước đã phỏng vấn xong rồi, đến phiên Lý Hải Phượng, nữ thư ký mỉm cười dẫn nàng vào phòng phỏng vấn.
Thật ra phỏng vấn thông thường không cần các cấp cao tự mình đến xem, nhưng lần này là tổng tài Cố thị muốn tuyển trợ lý cá nhân, bởi vì phải chăm sóc cho cuộc sống hàng ngày của Cố tổng, cho nên nàng phải tự mình đến chọn. Trợ lý riêng theo nàng năm năm đột nhiên từ chức vì trong nhà có việc, đã qua hai ngày phỏng vấn mà vẫn chưa nhìn thấy ai thuận mắt nên tâm tình của Cố tổng…vô cùng không tốt.
Người ngồi phía sau bàn phỏng vấn không thèm liếc mắt tới Lý Hải Phượng, không chút để ý nói: “Cô tự mình giới thiệu đi.“
Lý Hải Phượng nhớ kỹ lời thư ký nói, nàng biết tiền lương trợ lý cho Cố tổng rất nhiều. Một tháng trừ chi phí ăn ở ra có thể tiết kiệm một khoản kha khá, có thể gửi về nhà nhiều tiền hơn. Khi nàng không nghĩ đến việc có thể thông qua phỏng vấn hay không, thì một đồng nghiệp trước đây của nàng nghe nói nàng muốn đến Cố thị làm việc thì đã cười nhạo nàng suốt mấy ngày, nàng không cảm thấy buồn cười ở chỗ nào, nàng cảm thấy bản thân mình có năng lực như vậy, chắc chắn có thể thông qua được phỏng vấn.
Nàng nói: “Tôi tên Lý Hải Phượng. “
Một phút đồng hồ sau ………
Cố Dương rốt cuộc cũng dời mắt từ màn hình máy tính lên thân ảnh người đứng đối diện, đi giày đế bệt, váy hoa, khoác khăn choàng (2), để mái ngố, khuôn mặt bầu mang một đôi kính cận.
Cố Dương hỏi: “Hết rồi hả? “
Lý Hải Phượng ngẩng đầu nhìn cô, bị vẻ đẹp làm choáng váng, thế giới này còn có người đẹp như vậy hả trời? Sau đó đột nhiên nhớ đến lời cô thư ký nói, nàng nhanh chóng cúi đầu “Dạ” một tiếng.
Cố Dương cau mày dựa vào lưng ghế hỏi: “Nhiêu tuổi rồi? “
“Ừm, hai mươi bốn tuổi. “Lý Hải Phượng thành thật trả lời.
Cố Dương chúi người về trước nhìn nàng hỏi: “Câu trước tôi đã hỏi cái gì? “
Lý Hải Phượng niết quần áo không dám nhìn Cố Dương trả lời: “Nhiêu tuổi rồi? “
“Câu trước nữa ? “
“Hết rồi hả ? “
“Hừ hừm, còn câu trước nữa thì sao? “
“Tự mình giới thiệu đi. “
Cố Dương: “. . . . . . “
Lý Hải Phượng cúi đầu không biết nên làm gì bây giờ, nàng chỉ làm theo lời chị thư ký nói thôi mà, hẳn là có thể qua phỏng vấn chứ nhỉ.
“Vương Băng cô vào đây — “ Cố Dương nối điện thoại nội bộ quát!
Vương Băng chính là nữ thư ký hồi nãy, sau khi nhận được điện thoại nàng nhanh chóng vọt vào, kết quả bị ánh mắt chết người của Cố Dương dọa sợ.
“Cô tìm ở đâu ra một đứa ngốc thế này, cô xác định đầu óc cô ta còn bình thường đó chớ? ! “Cố Dương chỉ vào Lý Hải Phượng quát.
Vương Băng nhanh chóng tiến lên an ủi : “Cố tổng à, cô đừng nóng, mấy ngày nay phỏng vấn nhiều người quá rồi, cũng không thấy được có ai đơn thuần mà lại kiên định như cô Lý đây cả, quá hợp với yêu cầu của chúng ta mà. “
Cố Dương trừng mắt: “Đơn thuần??? Tôi thấy nàng chính là ngu ngốc, mặc kệ, đuổi nguời đi cho tôi, người tiếp! “
Lý Hải Phượng trợn tròn mắt, nàng không biết vì sao Cố Dương lại tức giận như vậy, luống cuống tay chân nhìn Vương Băng.
Vương Băng dùng một ánh mắt an ủi nàng, quay qua tươi cười nói với Cố Dương: “Cố tổng à, lần này chúng ta tìm người tới thay thế công việc của chị Lưu, cho nên phải tìm ai thật thà một chút, chứ nếu không để một người tâm cơ bên mình, Cố tổng cũng không muốn mà, phải không nào? “
Cố Dương khoát tay: “Người thành thật còn nhiều loại khác, nàng không được, tôi bị phiền lòng khi nhìn khuôn mặt ngốc nghếch của nàng. “
Lý Hải Phượng không biết mình cuối cùng là làm sai cái gì, lời nói của Cố Dương giống như ngang nhiên giữa bàn dân thiên hạ tát nàng một cái vậy đó, nàng ủy khuất đứng tại chỗ sắp khóc rồi.
Vương Băng bất đắc dĩ, nhìn Lý Hải Phượng, nháy mắt ra hiệu, nói: “Còn không mau mau nói với Cố tổng những cái mà em biết đi. “
Lý Hải Phượng nhìn Vương Băng, nàng biết rất nhiều thứ, phải bắt đầu nói từ đâu đây?
“Vâng, em biết chưng màn thầu (3), em học từ mẹ em đó, chưng vừa tròn vừa đẹp ăn rất ngon. “Lý Hải Phượng hào hứng nói ra điểm mạnh của mình, gương mặt tràn ngập tự tin.
Khóe miệng Cố Dương run rẩy nhìn Vương Băng: “Nghe thấy chưa, nàng còn biết chưng màn thầu đó. “
Vương Băng đầy đầu hắc tuyến trừng Lý Hải Phượng, hỏi tiếp: “Còn gì khác không, em còn biết gì khác nữa không ? “
Lý Hải Phượng nghiêng đầu suy nghĩ: ” Em còn biết nướng bánh mì, nướng xong vừa giòn vừa thơm á. “
Vương Băng : “. . . . . . “
Cố Dương : “. . . . . . “
Lý Hải Phượng thấy cả hai người đều nhìn mình chằm chằm, không chớp mắt, cho là mình sắp thành công rồi, vì thế ưỡn ngực ngẩng đầu tiến lên một bước, nói tiếp: “Em vừa mới thi đỗ bằng lái, em sẽ lái xe cho chị, em có bằng tiếng Anh cấp 8, giao tiếp không thành vấn đề, em biết đàn ghi-ta, biết hát, biết câu cá, biết nấu ăn. “
Vương Băng : “. . . . . . “
Cố Dương hung hăng nhìn nàng một hồi, cảm thấy khuôn mặt này đúng là ngốc đến không có bạn bè, nói : “Vì sao hồi nãy cô không nói thẳng mình biết nấu ăn luôn đi ? “
Lý Hải Phượng : “. . . . . . “
Cố Dương lại hỏi : “Biết khiêu vũ không ? “
Lý Hải Phượng gật đầu đáp : “Biết một chút. “
“Biết cái gì ? Nếu là biết nhảy quảng trường vũ (4) thì có thể câm miệng được rồi. “
Lý Hải Phượng trả lời : “Ba-lê. “
Cố Dương nâng mi, có chút không tin nói : “Nhảy thử một đoạn xem. “
Lý Hải Phượng do dự một chút, nhưng thấy mặt Cố Dương không cảm xúc, liền bày ra tư thế chuẩn mực, cánh tay mở ra, hai chân kép lại, kiễng mũi chân lên, cả người xoay tròn, váy hoa theo động tác của nàng xòe ra bay bổng.
Nhảy được 1 phút, Cố Dương kêu lên ngừng lại, cô ấy chống cằm lên bàn, hỏi: “Kỹ thuật lái xe thế nào ? Có thường xuyên lái xe không? “
Lý Hải Phượng gật đầu: “Có, khi thi bằng lái có lái nhiều. “
Cố Dương bất mãn hỏi: “Cô không lái xe bao lâu rồi ? “
Lý Hải Phượng thành thật đáp: “Trừ lúc thi lái xe ra thì không lái nữa rồi. “
Cố Dương : “. . . . . . “
Sau khi Lý Hải Phượng nhảy ba-lê xong, ánh mắt Vương Băng nhìn nàng càng thêm phần khẳng định, cũng không phải do nàng nhảy giỏi quá đâu, nàng là xem xét cô bé này rất thành thật, tâm tư đơn thuần, cho nên đặt bên người Cố Dương cô mới có thể yên tâm được.
“Có bạn trai không? “Ánh mắt Cố Dương quay lại màn hình máy tính hỏi.
Đợi nửa ngày chưa thấy nàng ta trả lời, nàng trừng mắt nhìn qua, Lý Hải Phượng vội vàng lắc đầu, lại gật gật đầu.
Cố Dương tăng âm lượng: “Rốt cuộc là có hay không ? “
Lý Hải Phượng bị nàng dọa sợ, co rúm lại, gật đầu.
“Chia tay! “Cố Dương bày ra khẩu khí không thể thương lượng thêm nói.
“Vì cái gì? Lý Hải Phượng khó hiểu hỏi.
Cố Dương ôm tay nhích lại gần nói: “Tôi không muốn lúc tôi đói sắp chết thì trợ lý riêng của tôi đang tám chuyện với bạn trai cô ta. “
“Ồ … “
“Sao rồi, cô có nghe rõ lời của tôi chưa vậy? Hiểu rồi thì không cần nhiều lời, ngày mai đi làm! “Cố Dương nói xong cũng không nhìn nàng nữa.
Vẻ mặt Vương Băng vui sướng vô cùng, rốt cuộc cũng tuyển được người. “Cố tổng à …… “
“Hai người đều đi ra ngoài đi, tôi còn muốn làm việc. “Cố Dương không chút khách khí phất tay đuổi người. “
Vương Băng: “. . . . . . “
Lý Hải Phượng: “. . . . . . “
Tác giả quân : “Ư ư ư , Cố tổng dữ dằn quá à . . . . . . “
Note :
(1)Ngơ ngơ và thanh thuần đồng âm đều là chun chun. Nhưng khác thanh điệu và khác nghĩa.
(2)Nguyên văn : 披肩 : Hình ảnh kèm theo sau khi search đây.
(3) Màn thầu gần giống bánh bao không nhân nhưng nghe nói xốp, mềm, ngọt hơn một chút.
(4) Bên Trung mấy cô, mấy dì, mấy bác hay ra công viên nhảy quảng trường vũ, giống như bên mình có mấy nhóm nhảy aerobic ở công viên vậy đó, nhưng mà chuyên nghiệp và thành hội nhóm lớn hơn. Có thể tra thêm để hiểu rõ hơn.