Chuyến bay từ Paris hạ cánh xuống sân bay Algiers, khi đôi chân Lý Hải Phượng đặt xuống mặt đất, thì cả người nàng đột nhiên thoải mái cực kỳ, nàng hít thở không khí mới mẻ. Lúc này là hơn chín giờ rồi, Cố Dương nói đã chậm một giờ so với dự tính của cô, nhưng Lý Hải Phượng lại cảm thấy không quan trọng, bây giờ nàng chỉ muốn ngủ một giấc.
Cố Dương không để ý Vương Băng và Lý Hải Phượng đi theo sau, đi thẳng về phía sân bay, chỗ đó có hai hàng người đàn ông mặc vest đang đứng, tất cả đều đeo kính râm, bày ra tư thế của vệ sĩ. Đối với việc này Cố Dương cũng không ngoài ý muốn, cô mới vừa đi ra ngoài thì một đàn ông từ một bên khác đến đón tiếp cô: “Dọc đường tổng giám đốc Cố vất vả rồi.”
Cố Dương không cảm xúc bắt tay với đối phương, hỏi: “Bọn họ tới hết chưa?”
Người đàn ông cười cười: “Mấy người Trần tổng sáu giờ sáng đã đến rồi, hiện tại đang nghỉ ngơi ở khách sạn mà chúng tôi đã sắp xếp, tổng giám đốc Cố xin đi theo tôi.”
Lý Hải Phượng cầm túi của Cố Dương, đi theo phía sau bọn họ, nhỏ giọng nói với Vương Băng: “Em biết người đàn ông này, lần trước em đi theo tổng giám đốc Cố ăn cơm đã gặp rồi.”
Vương Băng hắng giọng: “Đừng có nói lung tung, nhanh chóng đuổi theo sau đi.”
Lý Hải Phượng đáp một tiếng, sau đó đi theo bước chân của Cố Dương.
Bọn họ đặt chân đến khách sạn có tên Hán ngữ là ‘Đại Kim’, Lý Hải Phượng cũng chỉ giỏi tiếng Anh, còn tiếng Pháp, tiếng Ả Rập thì thật sự là dốt đặc cán mai, nàng nhìn chằm chằm chữ màu vàng đứng ngay ngắn kia một hồi lâu, rồi mới bị Vương Băng kéo vào.
Trong mắt Lý Hải Phượng khách sạn này vừa to vừa xinh đẹp, đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy và được ở trong một khách sạn lớn nguy nga tráng lệ như vậy. Trong mắt nàng lóe lên ánh sáng hưng phấn, khi được người hầu ăn mặc quần áo rườm rà đón vào, nàng nắm quần áo của Vương Băng: “Chị Băng Băng, chúng ta sẽ ở chỗ này bao lâu?”
Vương Băng liếc nhìn nàng một cái, nghĩ thầm ai mượn cô gọi tôi chị Băng Băng: “Chuyện này là do tổng giám đốc Cố định đoạt, một chút nữa phải xem bọn họ sắp xếp như thế nào, hoặc là cô ở với tôi, hoặc là cô ở một mình.”
Lý Hải Phượng sửng sốt một chút: “Không phải em sẽ ở cùng tổng giám đốc Cố sao?”
Vương Băng lắc đầu: “Cô nghĩ hay quá, đây là đi công tác, không phải là trong nhà của tổng giám đốc Cố, đợi lát nữa lại nói tiếp, cô đừng hỏi nữa.”
Hai người được dẫn vào sảnh lớn riêng biệt thông tới hai phòng ngủ lớn, còn Cố Dương, từ buổi chiều ngày hôm qua đến bây giờ vẫn chưa được nghỉ ngơi tốt, lúc ở Paris cũng chỉ nghỉ ngơi hai ba tiếng đồng hồ. Lúc cô đang mệt mỏi thì cũng trở nên nóng tính, khi nghe thấy mấy nhà đầu tư kia muốn mở hội nghị lâm thời thì lập tức trừng mắt.
“Muốn mở thì tự bọn họ mở đi, tôi muốn đi ngủ! Trả lời với bọn họ, tôi sẽ không tham gia hội nghị lâm thời, tôi chỉ tới chơi, còn về việc bọn họ muốn sắp xếp như thế nào thì tự làm đi!” Nói xong cô chỉ về phía Lý Hải Phượng: “Cô, cô đi vào với tôi.”
Trong phòng hội nghị lớn, Vương Băng quét mắt nhìn mười mấy người đàn ông phía dưới, biểu cảm vô cùng nghiêm túc đứng đắn: “Tổng giám đốc Cố của chúng tôi nói, hội nghị lần này cô ấy sẽ không tham gia, mọi người tự sắp xếp, sau khi tổng giám đốc Cố nghỉ ngơi xong, thì tất nhiên cô ấy sẽ đến nhà máy lọc nước nếu cô ấy có thời gian. Hơn nữa, nếu cô ấy đã đồng ý hợp tác với các vị đầu tư hạng mục này thì chắc chắn trước khi cô ấy về nước sẽ trả tiền cho người phụ trách, nhưng trước khi rời đi tổng giám đốc Cố có một bản thỏa thuận, xin mời các vị xem qua một chút.”
Vương Băng cầm thỏa thuận trong tay phát từng cái một, thỏa thuận này cô ấy chưa từng xem qua, nhưng cô ấy đã nghe Cố Dương nói, nếu hạng mục lần này hoàn thành, cô phải thu được 30% lợi nhuận. Tuy rằng đối với Cố Dương việc này chẳng đáng là bao, nhưng khi có mười mấy nhà đầu tư để chia lợi nhuận thì có vẻ Cố Dương đang dùng công phu sư tử ngoạm. Những người từng làm ăn với Cố Dương đều biết tính tình của cô, tuy cô kiếm được nhiều tiền nhưng lại rất keo kiệt, tất nhiên lần hợp tác này cũng không ngoại lệ, những người này không bị cô ép khô là đã rất may mắn rồi. Không kể đến ngoài nước, thì các xí nghiệp nhỏ trong nước cũng bị cổ phần của Cố thị kiểm soát rất nhiều, nếu không phải bởi vì lý do đi lại thuận tiện hơn, thì bọn họ đã sớm bỏ của chạy lấy người.
Còn những doanh nhân kinh doanh xí nghiệp giống như Cố Dương, tất nhiên phải dùng cách khác để gọi, có lẽ nhà tư bản là cách gọi chuẩn xác nhất, sinh ra là để hút máu người ta, nếu thực lục của mình không bằng cô, thì cũng chỉ có thể bị cô sai khiến chạy tới chạy lui rồi bị áp bức.
Trong phòng họp to lớn, sau khi phát xong bản thỏa thuận thì lâm vào trầm mặc một lúc lâu, Vương Băng nhớ kỹ lời của Cố Dương, cô ấy biết nhất định những người này sẽ không vui, nên cô ấy đã sớm nghĩ kỹ đối sách.
“Là như thế này, hẳn là các vị cũng biết, Cố thị chúng tôi chỉ làm buôn bán lớn, cho dù là ai phụ trách, thì chỉ cần tổng giám đốc Cố của chúng tôi tiếp nhận, cho dù là dự án đầu tư hay đơn đặt hàng, đều chưa từng thấp hơn con số này.” Vương Băng dùng ngón tay để biểu thị con số, cũng không thèm để ý sau khi những người này nhìn thấy con số kia thì kinh ngạc thế nào, cô ấy tiếp tục nói: “Các vị rất may mắn, cô ấy đã coi trọng miếng thịt mỡ Châu Phi này, hơn nữa cũng không thèm để ý dự án đầu tư của các vị là lớn hay nhỏ, tôi nghĩ trong lòng các vị cũng hiểu rõ chứ?”
“Ý của tổng giám đốc Cố là, nếu tiếp tục đồng ý quy tắc này, thì sẽ đồng ý hợp tác lâu dài với chúng tôi sao?” Một người đột nhiên mở miệng nói.
Vương Băng không gật đầu cũng không phủ nhận, chỉ cười cười: “Cho nên hy vọng các vị quý trọng cơ hội lần này, rốt cuộc thì… Tính tình Tổng giám đốc Cố của chúng tôi mọi người cũng biết rồi, tôi cũng không nói nhiều nữa, thỏa thuận này…”
“Chúng tôi ký.”
“Chúng tôi ký.”
“Chúng tôi ký.”
“…”
Vương Băng: Ha ha…
Hội nghị bên này mới vừa kết thúc, thì nhà tư bản chuyên môn áp bức quần chúng nhân dân bên đây cũng đi ra khỏi phòng tắm. Cố Dương vừa lau tóc vừa nhíu mày: “Trong phòng này có mùi gì vậy, khó ngửi quá!”
Lý Hải Phượng đang thu xếp lại nàng quần áo, nghe cô nói xong cũng dùng mũi hít: “Không có đâu tổng giám đốc Cố, tôi ngửi thấy mùi rất thơm, huống chi đây là khách sạn lớn cao cấp, cho dù xịt nước hoa khó ngửi đi chăng nữa thì cũng là loại tốt.”
Cố Dương khinh thường bĩu môi: “Lấy bình nước hoa tôi kêu cô mang đi ra đây, xịt hết mỗi góc phòng cho tôi, xịt lên giường luôn, cái mùi này quá khó ngửi.”
Lý Hải Phượng thật sự không rõ vì sao tổng giám đốc Cố nhà nàng lại bắt bẻ, nhưng nàng cũng không dám nói cái gì. Nàng ngừng công việc đang làm lại, sau đó lấy ra chai nước hoa bắt đầu xịt, rồi mở miệng nói giống như áo bông nhỏ ấm áp: “Tổng giám đốc Cố ngồi máy bay lâu như vậy, hẳn là không có nghỉ ngơi tốt, chị ngủ đi, em thu dọn đồ đạc một chút rồi đi ra ngoài.”
Cố Dương vô cùng hưởng thụ những lời này của nàng, cô thả người lên sô pha mềm mại thỏa mãn thở dài một tiếng: “Thật là, vất vả lắm mới có thể rời công ty đi ra ngoài thư giãn, nhưng nơi tồi tàn này cũng không có gì để chơi, cả ngày ở trong khách sạn thật sự không thú vị.”
Lúc này Lý Hải Phượng đang đến gần giường xịt nước hoa: “Nơi này quá nóng, còn nóng hơn Định Hải nữa, làn da của tổng giám đốc Cố vừa trắng vừa mềm, cho nên đừng đi ra ngoài, lỡ như bị cháy đen rồi phải làm sao bây giờ.”
Cố Dương nghe thấy câu vừa trắng vừa mềm thì nghẹn lại một chút, người nói cô có làn da đẹp thì không nói, còn người nói làn da của cô vừa trắng vừa mềm như Lý Hải Phượng thật đúng là lần đầu tiên, nếu là người khác thậm chí Cố Dương sẽ đi đánh người ta, nhưng đối với Lý Hải Phượng thì lại khác, bởi vì người này nói ra lời nào cũng là lời thật lòng.
“Tôi hỏi cô, Lý Hải Phượng, cô cảm thấy tổng giám đốc Cố của cô xinh đẹp không?” Hiện tại trong phòng chỉ có hai người bọn họ, không có người khác, Cố Dương dứt khoát nằm lệch vào bên trong sô pha, liếc nhìn đối phương đang xịt nước hoa.
Lý Hải Phượng cảm thấy Cố Dương hỏi lời này có hơi lạ lạ, nhưng nàng cũng không chút suy nghĩ trả lời: “Sao tổng giám đốc Cố lại hỏi vấn đề này? Mặc dù ngoài đời em chưa gặp bao nhiêu người, nhưng cũng thấy rất nhiều người trên TV, mà tổng giám đốc Cố là người xinh đẹp và tốt bụng nhất em từng gặp.” Cuối cùng hình như nàng sợ Cố Dương không tin, lập tức gật đầu thật mạnh: “Là thật đó, tổng giám đốc Cố, chị phải tin tưởng em.”
Người này thật sự hết thuốc chữa rồi… Trên mặt Cố Dương tràn đầy sự bất đắc dĩ, nhưng tâm tình cũng tốt lên không ít, cô cười nói: “Cái miệng nhỏ rất biết nói chuyện, ngoan ngoãn đi theo tôi đi, nếu sau này cô gặp được người mình yêu, tổng giám đốc Cố của cô sẽ miễn cưỡng kiểm tra giúp cô, tính tình của cô như vậy nếu không giúp cô xem xét một chút, tôi sẽ thật sự rất lo lắng.” Sau này không biết là tên xui xẻo nào sẽ cưới cô nàng không tim không phổi này đây.