Cho dù sau này có thể hợp tác hay không thì Cố Dương không tham gia hội nghị với bọn họ cũng khiến không ít người thở phào nhẹ nhõm. Trong mười mấy người có quan hệ qua lại với Cố thị cũng hiểu người quản lý trẻ tuổi này đôi chút, những người tiếp xúc lần đầu tiên với Cố Dương thì không cần nhắc đến, đầu tiên không nói đến con người cô ấy thế nào, mà chỉ cần dựa vào gia thế nhà họ Cố cũng đủ để bọn họ suy nghĩ cân nhắc rồi.
Cố Dương nói là theo bọn họ đến, tự mình đến chơi, đúng thật là ở khách sạn cả một tuần, đến cửa cũng không ra, rảnh rỗi lướt weibo mua sắm online, buồn chán thì lại trêu chọc Lý Hải Phượng, mỗi ngày trôi qua đều rất an nhàn thoải mái.
Mấy ngày không ra khỏi cửa mà cứ làm ổ trong phòng, cũng chỉ có Lý Hải Phượng chịu đựng được, nếu đổi lại là người khác không điên thì cũng thành kẻ ngốc rồi. Vương Băng thì hoàn toàn không đồng ý cách làm của bọn họ, ngoại trừ Lý Hải Phượng thì cô và Cố Dương đều là lần đầu đến châu Phi, mặc kệ bên ngoài mặt trời nóng rực, ngày thứ hai đến Algiers, cô đã tự mình đi dạo phố rồi.
Bình thường Lý Hải Phượng đều ở một mình, chưa kể còn ở cùng với Cố Dương, quần áo tới tay, cơm tới miệng, nàng muốn nhàn rỗi cũng không chịu ngồi yên.
“Tổng giám đốc Cố, chị Băng Băng một mình đi ra ngoài sẽ gặp nguy hiểm không?” Suy nghĩ nàng có thẳng thế nào thì cũng biết không thể so sánh châu Phi với trong nước được.
Cố Dương đang lướt mua sắm trên JD, chọn mấy cái trò chơi cầm tay, cô cũng không buồn ngẩng đầu mà nói: “Yên tâm, an ninh trật tự ở Algiers không tệ, chậc, thật ra kế hoạch ban đầu của tôi là Nam Phi, chỉ là loạn quá, nhưng nếu tôi mà là đàn ông, đi tới đâu thì chỉ cần ném chút tiền, không đến một năm là có thể quay về nước rồi, ôi, rốt cuộc vẫn là một cô gái yếu đuối.”
Lý Hải Phượng nghiêng đầu ngẫm nghĩ lời cô nói một lúc rồi nghiêm túc gật đầu nói: “Tổng giám đốc Cố nói đúng, chị có tài giỏi hơn nữa thì cũng là con gái, thật ra chị đã có nhiều tiền rồi, chúng ta đều biết mà.”
Muốn lấy mạng! Cố Dương lại mua một đống đồ linh tinh có ích vô dụng đều có, sau đó ngẩng đầu nhìn Lý Hải Phượng: “Có phải rất nhàm chán không?”
“Không có!” Lý Hải Phượng chớp mắt lắc đầu: “Ở cùng với tổng giám đốc Cố rất thú vị mà.”
Mắt Lý Hải Phượng bị cận cũng không quá nặng, những lúc ở nhà bình thường không phải làm việc thì nàng đều không đeo kính, Cố Dương nhìn chằm chằm mắt nàng một hồi lâu, vẫy vây tay với nàng: “Qua đây tôi nhìn mắt cô xem.”
“Ồ.”
Lý Hải Phượng chạy đến bên cạnh Cố Dương, khom lưng xuống để cô nhìn: “Mẹ em… Mẹ em nói cả người em từ trên xuống dưới chỉ có mắt là đẹp.” Nói xong nàng còn khẽ chớp chớp mắt.
“Mấy độ?” Cố Dương hỏi.
“Chắc khoảng một năm mươi, bây giờ cũng không biết có tăng lên hay không nữa.”
Cố Dương lại gần nhìn: “Một năm mươi em đeo kính à, mẹ cô nói đúng, cả người từ trên xuống dưới chỉ có mắt là nhìn thuận mắt, mà cô còn che nó đi?”
Lý Hải Phượng vô tội nhìn cô: “Thì em cũng không còn cách nào khác, em sợ lúc đi làm sẽ gây ra lỗi.”
Cố Dương nâng cằm nàng nghiêng trái nghiêng phải, lẩm bẩm tự nói: “Hơn một độ có thể làm phẫu thuật được.”
“Không được, phẫu thuật đắt quá, hơn nữa mẹ em nói cũng không cần thiết, thực ra bắn tia laser cũng được rồi, lại rẻ.” Lý Hải Phượng có hơi kích động nói.
“Cô im lặng!” Cố Dương trừng mắt nhìn nàng: “Tôi có người quen, có thể giúp cô hỏi thử.” Dứt lời cô khẽ chẹp miệng: “Không chữa trị cũng không sao, dù sao với chỉ số thông minh này của cô, đàn ông có tốt nữa cũng sẽ không vì một đôi mắt đẹp của cô mà thích cô đâu, đúng không?”
Lý Hải Phượng phồng má gật đầu. Cho dù nàng học có tốt, khiêu vũ có đẹp, từ nhỏ nàng đã là đối tượng bị bạn bè xung quanh cười nhạo, người bạn duy nhất của nàng năm ngoái cũng đã về quê kết hôn. Bình thường ngay cả người để nói chuyện nàng cũng không có, ngoại trừ gọi điện thoại với mẹ nàng, thì cũng là dì nhỏ dạy vũ đạo cho nàng lúc nhỏ, sau khi dì nhỏ kết hôn có con thì bọn họ cũng ít khi qua lại. Dường như mọi người đều không thích nàng, đến bây giờ nàng cũng không biết tại sao Ngô Ba lại đối tốt với nàng.
Cố Dương đã buông cằm Lý Hải Phượng, thấy vẻ mặt nàng cô đơn, tưởng rằng bản thân đã nói nặng lời nhưng cô lại không thể nói lời xin lỗi với người ta, vì vậy bèn quay đầu đi không nói gì.
Tâm tình Lý Hải Phượng không tốt lắm, không phải vì lời nói của Cố Dương, thực ra nàng cảm thấy lời của Cố Dương cũng rất đúng, quả thực nàng không phải người khiến người khác yêu mến.
Mãi đến khi Vương Băng quay lại, hai người một câu cũng chẳng hề nói, Cố Dương tìm tòi đồ của Vương Băng, thấy không có đồ gì bản thân hứng thú bèn quay người quay về phòng ngủ của mình.
Vương Băng ngây người một lúc, quay đầu nhìn Lý Hải Phượng: “Cô lại chọc chị ấy à?”
Vẻ mặt Lý Hải Phượng đau khổ, nàng cũng không biết có chuyện gì, Cố Dương không nói chuyện với nàng, nàng lại sợ mở miệng càng làm phiền đến Cố Dương, nàng gật đầu: “Hình như vậy, nhưng em không biết em nói sai lời nào nữa.”
Vương Băng thở dài: “Tổng giám đốc Cố bình thường đều như vậy, yên tâm đi, ngày mai chị ấy lại không sao thôi.”
Lý Hải Phượng gật đầu đi theo Vương Băng về phòng của bọn họ, buổi tối ăn cơm Cố Dương cũng không ăn cùng bọn họ, ăn cơm xong nhân lúc Vương Băng tắm rửa, Lý Hải Phượng run tay gõ cửa phòng Cố Dương.
Rất nhanh cửa đã mở ra, Cố Dương mặc đồ ngủ, trên mặt chính là vẻ mặt thế này (= =).
Lý Hải Phượng giữ chặt góc áo, cúi đầu như một đứa trẻ phạm lỗi, nhỏ giọng nói: “Tổng giám đốc Cố…”
“Đi vào đi.” Cố Dương nói xong thì quay người đi.
Lý Hải Phượng vội đi vào: “Tổng giám đốc Cố, em sai rồi, chị đừng giận nữa…”
Cố Dương: “…”
“Em không biết em nói sai gì, tổng giám đốc Cố, xin lỗi, chị đừng giận.” Lý Hải Phượng vẫn cúi đầu xin lỗi.
Có bệnh! Cố Dương thầm nói trong lòng một câu. Vì Lý Hải Phượng vẫn luôn cúi đầu nên không nhìn thấy vẻ mặt Cố Dương chợt có chút xấu hổ, Lý Hải Phượng suy nghĩ cứng nhắc nhưng nàng cũng biết suy nghĩ, vốn là cô ấy nói chuyện không chú ý, nhưng… Cô là cấp trên của nàng, chuyện la mắng người khác cô cũng làm thường xuyên, lại nói đến loại chuyện này, căn bản cũng không nhất thiết phải xin lỗi có đúng không?
“Ai nói là tôi tức giận?” Cố Dương lạnh nhạt mở lời: “Đừng có chuyện gì lại xin lỗi bậy bạ.”
Lý Hải Phượng: “???”
“Còn chuyện gì không, không có thì ra ngoài!”
“Ồ, không, không còn chuyện gì nữa, vậy, tổng giám đốc Cố có chuyện cứ gọi em.” Lý Hải Phượng cúi người chào Cố Dương rồi quay người bỏ chạy thật nhanh.
Cố Dương nhìn hai cánh cửa đã đóng, qua một lúc mới chậm rãi hừ một tiếng: “Cái cửa này trông xấu thật!”
Ngày hôm sau Lý Hải Phượng thức dậy vội rửa mặt rồi đến gõ cửa phòng Cố Dương, vừa nhấn chuông cửa vừa gọi: “Tổng giám đốc Cố, hôm nay chị phải ra ngoài, nên dậy đi.”
Người đang ngủ say trên giường trong phòng lật người làu bàu một tiếng, ôm lấy chăn tiếp tục ngủ.
Lý Hải Phượng không còn cách nào, chỉ đành hỏi Vương Băng lấy thẻ phòng rồi tự mình đi vào. Nàng vẫn nhớ hôm nay Cố Dương có chuyện quan trọng, không thể chậm trễ, đành không có mắt nhìn mà xốc chăn Cố Dương lên.
Kết quả kéo chăn cả một lúc mà vẫn không động đậy, nàng gấp lắm rồi chỉ đành nằm sấp xuống giường lại gần bên tai Cố Dương nhỏ giọng gọi cô: “Tổng giám đốc Cố, dậy thôi, tổng giám đốc Cố…”
“Cút! Chưa đánh răng đừng lại gần tôi!” Cố Dương nhắm hai mắt mắng một câu.
Lý Hải Phượng sững người, vội chạy về đánh răng, lúc quay lại thì Cố Dương đã thức dậy đang ngồi ngẩn người trên giường, nhìn thấy nàng đi vào thì nhướng mày: “Lần sau không đánh răng mà còn lại gần tôi thì tôi sẽ đánh cô thật đấy!”