Trong khách sạn, Lý Hải Phượng đổ nước vào bồn tắm trong phòng tắm xong, nàng bước ra gọi Cố Dương: “Tổng giám đốc Cố, nước đã đổ xong rồi, chị đi tắm trước đi.”
Cố Dương đang ngồi trên ghế xoay nhìn vào biểu đồ xu hướng trên màn hình máy tính. Lúc này điện thoại của cô vang lên, một lúc sau cô mới chậm rãi bắt máy.
Lý Hải Phượng không thấy Cố Dương bước vào, nàng thử nhiệt độ rồi đi ra khỏi phòng tắm. Nàng nhìn thấy Cố Dương đang nghe điện thoại, thấy nàng đi ra, cô hất cằm về phía đĩa ăn trên bàn cà phê.
Lý Hải Phượng quay đầu lại nhìn thấy trên bàn có rất nhiều thức ăn, nàng nuốt nước miếng, ánh mắt háo hức nhìn lại Cố Dương.
“Cho cô ăn cơm, cô nhìn tôi làm gì?!” Mặc dù đang nói chuyện điện thoại, Cố Dương vẫn không nhịn được mà lên tiếng.
Lý Hải Phượng vội vàng co người lại cạnh ghế sô pha, hào hứng gắp thức ăn trên bàn. Những chiếc hộp đã được sắp xếp gọn gàng, xem ra trước đó Cố Dương còn chưa động tới. Nhưng nghĩ đến Cố Dương nhìn chằm chằm nàng ăn cơm, nàng vẫn cúi đầu cầm đũa ăn.
Không biết Cố Dương đang gọi điện thoại cho ai, Lý Hải Phượng vừa ăn vừa nghe lén. Giọng nói Cố Dương dịu dàng trước nay chưa từng có, ít nhất Lý Hải Phượng chưa từng nghe thấy cô nói chuyện với ai như vậy, trong lòng không khỏi càng thêm tò mò.
“Được rồi, tôi biết rồi, ừm, các cậu cũng chú ý thân thể nhiều hơn.” Cố Dương cúp điện thoại, lại đưa mắt nhìn màn hình máy tính, gõ ngón tay lên bàn: “Lý Hải Phượng cô đi làm bao lâu rồi?”
Trong miệng Lý Hải Phượng cắn một miếng thịt vịt, mơ hồ trả lời cô: “Đến ngày mai là được một tháng đi. Tổng giám đốc Cố chị còn chưa ăn đi, chị mau tới đây ăn một chút.”
Cố Dương liếc nhìn đồ dầu mỡ kia từ xa, ghét bỏ quay mặt đi: “Buổi tối tôi ăn rồi. Đây là Vương Băng mua cho cô, ăn hết toàn bộ, không được lãng phí!”
Lý Hải Phượng: “…”
Cố Dương ngâm mình trong bồn tắm, đi ra đã hơn mười một giờ đêm. Lý Hải Phượng sớm ăn xong nằm trên sô pha ngủ, cô đi qua không nói hai lời mà đá vào sô pha để người trên ấy tỉnh lại: “Đứng lên! Ai cho cô ngủ ở đây, đi ra ngoài!”
Lý Hải Phượng dụi mắt, thấy Cố Dương đang đứng trước mặt nàng với vẻ mặt không vui. Nàng vội vàng bật dậy, thu dọn sạch sẽ bàn trà xong định chạy ra ngoài.
Cố Dương dựa vào ghế sô pha, mí mắt cụp xuống: “Lấy đồ đạc dọn sạch chỗ này, mùi đầy phòng.”
“…Ồ.”
Mấy ngày tiếp theo, Cố Dương lại đến nhà máy lọc nước nhìn chằm chằm vài lần. Tuy rằng mỗi lần cô đều che rất kín, nhưng Lý Hải Phượng vẫn nhìn ra cô bị rám nắng. Lúc ra ngoài nàng cố gắng bôi kem chống nắng, toàn thân không bị lộ ra ngoài.
Cố Dương có chút không thể nhịn được nữa, phẫn nộ nói: “Cô bị bệnh thần kinh à, mặc nhiều như vậy cô muốn nóng chết tôi sao?! Tôi cũng không phải dựa vào mặt kiếm cơm, đi đi, lấy đi lấy đi.” Nói xong cô lập tức vứt khăn lụa trên cổ vừa mới quấn xuống.
Lý Hải Phượng có chút vô tội nhìn cô, hai ngày trước rõ ràng là cô nói sợ bị rám nắng.
Chỉ trong vòng nửa tháng, Cố Dương đã có chút khó chịu, từ bên Oran trở về với Lý Hải Phượng, dự định ngày hôm sau sẽ đi đến Setif địa điểm tiếp theo còn chưa khởi công.
Chuyến đi này vô cùng gấp, bởi vì Cố Dương còn phải dành thời gian bay sang Ý, không định dừng lại lâu.
Hôm sau, Vương Băng dậy sớm bắt đầu chuẩn bị, Setif cách Algiers không gần, lần này bọn họ quyết định đi xe lửa qua.
Lần đầu tiên Lý Hải Phượng nhìn thấy nhà ga xe lửa nước ngoài, nhà ga xe lửa Algiers rất đặc sắc, khác với những chiếc cao tốc lạnh lẽo trong nước, rất cổ xưa nhưng cũng rất có hương vị.
Bởi vì buổi tối mở hội nghị truyền hình đến hơn một giờ sáng, Cố Dương lên xe ngủ thiếp đi. Tiếng nói chuyện của Lý Hải Phượng và Vương Băng cũng không dám quá lớn, ba người ngồi cùng nhau, cách rất gần, sợ âm thanh ầm ĩ đến cô.
Đến Setif đã gần trưa, Lý Hải Phượng cảm thấy kỳ diệu nói: “Hóa ra là các chuyến tàu nước ngoài cũng sẽ bị hoãn, haha.”
Vương Băng không nói gì, sau khi Cố Dương tỉnh lại, họ vẫn còn đang choáng váng. Lúc này bọn họ đang ngồi ở khu nghỉ ngơi VIP của nhà ga chờ người tới đón các cô.
“Tổng giám đốc Cố, đây là lần đầu tiên chúng ta ra ngoài với ít người như vậy. Vì bảo đảm an toàn, chúng ta nên sớm rời đi thì tốt hơn.” Từ sáng sớm khi Vương Băng thức dậy, mí mắt phải của cô ấy vẫn nhảy dựng lên. Trong lòng cô ấy luôn có chút không yên. Sau khi nhìn thấy Cố Dương gần như tỉnh lại thì cô ấy nói ra lo lắng trong lòng.
Lý Hải Phượng vừa lật túi xách, vừa đi xem Cố Dương. Nàng còn đang nghĩ về việc sau khi về nước về nhà, tất nhiên sẽ tốt hơn nếu có thể đi sớm hơn.
Hai chân Cố Dương bắt chéo lên nhau, cánh tay lười biếng khoác lên lưng sô pha, híp mắt nhìn cái túi Lý Hải Phượng đang lật: “Cô đang lấy nước cho tôi sao? Nhanh lấy ra, tôi muốn uống!”
Lý Hải Phượng vội vàng lấy chai nước qua: “Tổng giám đốc Cố, uống nóng đi.”
Cố Dương nhìn chai nước đưa tới trước mặt cô, nhíu mày “Mở ra, không mở ra tôi uống như thế nào?”
Lý Hải Phượng lại luống cuống tay chân vặn chai nước ra đưa thẳng đến bên miệng Cố Dương.
Cố Dương tiện tay cầm lấy, cúi đầu uống một ngụm: “Hơn nữa, hôm nay chúng ta xem một chút, không có chuyện gì, chúng ta ngày mốt sẽ rời đi.”
Vương Băng thở phào nhẹ nhõm, Lý Hải Phượng lại khẩn trương nhìn cô: “Về nhà sao?”
“Đi Ý.”
“Tổng giám đốc Cố… Vậy chị ở lại đó bao nhiêu ngày?”
“Không biết”
“… A.” ⊙︿⊙
Sau gần một giờ chờ đợi, Cố Dương muốn nổi giận, bên kia mới có người gọi điện thoại tới nói đã tiến vào đang đi về phía này. Điện thoại di động của Vương Băng vừa cúp máy. Một tiếng nổ đinh tai nhức óc đột nhiên nổ tung bên tai.
Kính phòng chờ cũng không biết bị cái gì phá vỡ, rầm rầm rơi xuống.
“Là súng!” Cố Dương vừa dứt lời, bên ngoài lập tức vang lên một loạt tiếng súng.
So với sự bình tĩnh của Cố Dương và Vương Băng, Lý Hải Phượng trực tiếp choáng váng, người trong đại sảnh không nhiều lắm, nhưng hiện tại phần lớn đều thét chói tai chạy trốn, hiện trường vô cùng hỗn loạn.
Một lúc sau, hàng chục người đàn ông áo đen to lớn cầm dao từ bên ngoài xông vào, mặc dù bịt mặt bằng vải đen nhưng vẫn có thể thấy rõ vẻ hung dữ trên khuôn mặt.
“Súng… Trong tay bọn họ có súng.” Lý Hải Phượng run rẩy, miệng như sắp khóc lôi kéo Cố Dương.
Đây cũng là lần đầu tiên Cố Dương gặp phải chuyện như thế này, bởi vì những người xung quanh đều đang chạy trốn. Lúc này đột nhiên có người nổ súng, tiếp theo là một tiếng kêu thảm thiết.
Bọn người này dám bắn người?! Đáy lòng Cố Dương thầm kêu không tốt, lập tức không lo được nhiều như vậy, lôi kéo người bỏ chạy.
Sau khi tiếng súng liên tiếp vang lên, dường như cả đại sảnh biến thành một lò mổ. Những người đó liều mạng không ngừng bắn súng về phía những người vô tội chung quanh.
Cố Dương một tay kéo một người. Lý Hải Phượng đi ở cuối cùng, các nàng ôm đầu chật vật không chịu nổi né tránh công kích của viên đạn. Nơi này ngoại trừ các cô, rất nhiều người bao gồm cả những người bất hạnh đã qua đời, có lẽ cũng không nghĩ tới, mình chỉ là vào một ngày bình thường tính toán đi xe lửa đến điểm đến, thế nhưng lại gặp phải chuyện như vậy.
Lý Hải Phượng cúi người ôm đầu chạy, từ khóe mắt cô phát hiện một bóng người lóe lên sau lưng họ. Mặc dù thanh âm nạp đạn vô cùng nhỏ, nhưng vì thần kinh của nàng căng thẳng quá nên vẫn nghe được.
Toàn bộ tình hình phát triển theo một hướng kỳ lạ, cơ thể của Lý Hải Phượng đã phản ứng nhanh hơn bộ não của cô. Cố Dương đột nhiên bị nàng nhào từ phía sau đẩy cô và Vương Băng ra.
Một tiếng kêu đau đớn từ phía sau vang lên, Lý Hải Phượng cảm thấy đầu gối tê dại, thân thể không khống chế được nghiêng về phía trước.
Có lẽ là bởi vì quá đau, hoặc có lẽ là bởi vì bị dọa, Lý Hải Phượng không đợi Cố Dương xoay người, hai mắt tối thui hôn mê bất tỉnh.
Cốt truyện cẩu huyết đến run sợ…
Sau Lý Hải Phượng ngất đi không bao lâu, đám người bị chế phục. Trên đường nàng được đưa đến bệnh viện, nàng lại bị đánh thức bởi đau đớn. Khuôn mặt nhỏ nhắn tròn trịa trắng bệch không có một chút huyết sắc, trên trán tất cả đều là mồ hôi lạnh.
Vương Băng đưa mắt nhìn nàng vào phòng cấp cứu, chân mềm nhũn suýt nữa quỳ xuống đất, một lúc lâu sau mới nhớ tới Cố Dương phía sau: “Tổng giám đốc Cố…”
Cố Dương sững sờ nhìn hai cánh cửa kia. Trong hành lang tất cả đều là bác sĩ và y tá chạy qua chạy lui. Vương Băng gọi cô vài tiếng, qua một thời gian dài cô mới chậm rãi phục hồi tinh thần lại.
“Trần Xung đâu?” Khuôn mặt Cố Dương bình tĩnh đáng sợ.
“Trần, tổng giám đốc Trần chắc là ở phía sau.”
“Tìm anh ta tới cho tôi.” Cố Dương vừa dứt lời, một người đàn ông trung niên từ đầu kia hành lang chạy tới, phía sau còn có vài người.
Cố Dương chậm rãi xoay người, nhìn chằm chằm người đàn ông kia, trầm giọng nói: “Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?”
“Đã lâu ở đây không phát sinh loại chuyện này, đám súc sinh kia chuyên môn chọn những nơi đông người để xuống tay, không có bất kỳ mục tiêu nào hành hung, giống như lần đó Tân Cương trong nước. Tổng giám đốc Cố có bị thương hay không?” Hiển nhiên là người đàn ông vô cùng sốt ruột.
Cố Dương lắc đầu, quay đầu nhìn cửa phòng cấp cứu: “Trợ lý của tôi bị thương, viên đạn bắn vào trong chân.”
Người đàn ông rõ ràng sửng sốt: “Cái này… tổng giám đốc Cố…”
Cố Dương phiền não khoát tay áo: “Được rồi không cần phải nói, chuyện này không trách các cậu, là tôi suy nghĩ không thỏa đáng, hai người trở về thu xếp một chút. Trong một thời gian, chúng tôi sẽ không thể rời khỏi.”
Cho đến khi sự việc hoàn toàn dừng lại, Cố Dương và những người khác mới biết được, Lý Hải Phượng là người duy nhất còn sống trong những nạn nhân này, những người khác không phải bị đánh chết thì bị bắn chết.
Đây là ở nước ngoài, cho dù là ở trong nước, đối mặt với một đám người liều mạng như vậy, Cố Dương vẫn không thể làm gì bọn họ. Giờ này phút này cô mới ý thức được, có một số việc dùng tiền cũng không giải quyết được. Cô không phải là xã hội đen, trong lòng tức giận cũng không làm được gì, chỉ có thể cầu nguyện chân kia của Lý Hải Phượng còn có thể giữ.
Ca phẫu thuật rất thành công, viên đạn nhanh chóng được lấy ra. Do gây mê nên Lý Hải Phượng cũng không cảm thấy đau. Lúc Cố Dương và Vương Băng tiến vào thăm nàng, nàng đang mở to mắt nhìn chằm chằm trần nhà trắng như tuyết ngẩn người.
“Tổng giám đốc Cố…” Lý Hải Phượng nhìn thấy Cố Dương định đứng lên, Cố Dương trừng mắt nhìn nàng: “Không muốn giữ lại chân cô nữa sao? Nằm yên!”
Mặc dù ngoài miệng nói như vậy, khi Cố Dương nhìn thấy Lý Hải Phượng, trong lòng như cũ cảm giác khó chịu. Cô đứng ở bên giường bệnh sờ sờ đầu Lý Hải Phượng: “Sao lại không làm cho người ta bớt lo lắng như vậy?”
“Em…”
“Ai bảo cô thay tôi đỡ đạn?! Bây giờ là bắn vào chân, nếu bắn vào đầu cô thì sao?!” Cố Dương nói xong thì nói không được nữa, cô dùng sức xoa tóc Lý Hải Phượng: “Cô bảo tôi nên nói cô thế nào mới tốt đây”.
Hốc mắt Vương Băng đỏ lên: “Đứa nhỏ này sao lại ngốc như vậy, nếu thật sự có chuyện bất trắc, chúng tôi làm sao có thể giải thích với gia đình em?”
Lý Hải Phượng nhìn chân mình một chút, có thể cảm giác được vẫn có tri giác, nàng cười cười: “Hiện tại không phải rất tốt sao, đừng nhắc tới chuyện này nữa. Em cam đoan lần sau gặp phải loại tình huống này, đẩy các người ra em nhanh chóng chạy, sau đó không có việc gì.”
“Cô còn muốn có lần sau!” Cố Dương không nhịn được mắng nàng một câu, thở phì phò ngồi xuống ghế: “Đừng nghĩ ngợi lung tung trong khoảng thời gian này, Vương Băng và tôi sẽ ở cùng cô, trước tiên hãy chăm sóc vết thương thật tốt.”
Lý Hải Phượng nâng chân trái không bị thương: “Em nghe bác sĩ biết nói tiếng Trung nói, viên đạn lấy ra thì không sao, vết thương không lớn nên rất nhanh sẽ ổn. Tổng giám đốc Cố còn muốn đi Ý, chúng ta nên mau chóng rời đi.”
Còn đi cái lông! Cố Dương tức giận trừng mắt nhìn nàng: “Dẫn theo một người nửa tàn tật sao?”
Lý Hải Phượng: “…”
“Đừng lo lắng nhiều như vậy, không phải cô vẫn luôn muốn về nhà sao, chờ cô tốt có thể tự mình đi. Tôi đi với cô trở về, ít nhất cho cha mẹ cô một lời giải thích.”
“Tổng giám đốc Cố. Không cần phiền phức như vậy, em không sao đâu.”
“Cô câm miệng đi!Ngoan ngoãn nghỉ ngơi”
Vương Băng thấy Lý Hải Phượng còn có thể nói chuyện với Cố Dương thì thở phào nhẹ nhõm. Cô ấy dặn dò hai câu thì đi ra ngoài mua cơm cho hai người, lăn qua lăn lại một ngày, mấy người ngay cả miếng nước cũng không thèm uống.
Sau đó Trần Xung lại tự mình mang theo thuốc bổ và một ít đồ ăn tới. Cố Dương yêu cầu ông ta đặt chúng trước, và ông ta đã bị ném ra ngoài mà không có cơ hội nói chuyện.
Cuối cùng trong phòng bệnh không có ai, Lý Hải Phượng đành phải cùng Cố Dương mắt to trừng mắt nhỏ. Lý Hải Phượng rối rắm một hồi, mới thật cẩn thận hỏi: “Tổng giám đốc Cố có phải bị dọa không? “。
“Cô nói xem?”
“Xin lỗi…”
“Được rồi, đừng nói nhảm nữa, cô muốn ăn cái gì, nể tình cô chắn đạn cho tôi, tôi cố gắng đút cho cô vậy.” Cố Dương nói xong đi kéo đồ ăn Trần Xung mang tới.
Lý Hải Phượng há miệng, mặc cho Cố Dương đút cho nàng ăn, có chút được chiều mà kinh sợ, lại có chút ngượng ngùng, đáy lòng còn có chút vui vẻ. Tâm trạng sung sướng này làm cho nàng cảm thấy làm tất cả vì Cố tổng đều thực sự đáng giá.
Cố Dương vừa đút cho nàng vừa ghét bỏ nói: “Trong lòng cô lại nghĩ chuyện hèn mọn gì đây, không cho phép YY tôi! Nếu cô thích tôi cho cô ăn thì cứ nói thẳng!”
Lý Hải Phượng: “…” Tổng giám đốc Cố, em… Em thích chị (# #)