Trần Xung đã giúp mấy người Cố Dương đặt khách sạn, nhưng Cố Dương chưa từng ở đó một lần nào, về phần chân của Lý Hải Phượng đã tương đối ổn, vẫn còn cần ở trong bệnh viện quan sát một đoạn thời gian nữa, vì thế Cố Dương và Vương Băng thay phiên nhau chăm sóc nàng.
So với thời gian ở Algiers thì mấy ngày gần đây, Cố Dương rất bận, có đôi khi Vương Băng đi nghỉ ngơi, chỉ còn cô và Lý Hải Phượng ở bên nhau, cô cũng có thể ngồi trước máy tính nguyên một ngày, một ngày mười mấy cuộc điện thoại, nhiều lúc tận mấy chục cuộc lận, Lý Hải Phượng biết bởi vì chân của mình đã khiến Cố Dương chậm trễ rất nhiều thời gian, không chỉ một lần nàng đã đưa ra đề nghị trở về nước, nhưng cuối cùng đều bị Cố Dương mắng ngược lại.
Thoáng chốc đã tiến vào giữa tháng sáu, Vương Băng cũng suy xét thấy Cố Dương còn có rất nhiều chuyện cần xử lý, cho nên đề nghị Cố Dương đi về trước, còn cô ấy sẽ ở lại với Lý Hải Phượng.
Một ngày mấy chục cái điện thoại giống như đòi mạng, Cố Dương cũng chưa nói cái gì, hai ngày sau cô sẽ đi về trước, lần đầu tiên cô tới Châu Phi công tác lại xảy ra việc này, tất nhiên tâm trạng rất xấu. Sau khi về nước vẫn còn một đống chuyện đang chờ cô, ngày đầu tiên đến công ty cô lập tức xả cơn giận lên mấy người giữ chức vị cao trong công ty.
Phía bên Ý gọi hỏi cô vì sao cô lại chưa tới, cô tức giận nói một câu không có thời gian rồi trực tiếp treo máy.
Về nước ngày thứ ba, Cố Dương có một chút thời gian thì mới bắt đầu sắp xếp mấy vệ sĩ đến Châu Phi tìm Vương Băng, tuy rằng những người phát động bạo loạn đã bị bắt lại, nhưng cô vẫn chưa yên tâm lắm.
Sau gần một tuần Cố Dương ở công ty tăng ca đến khuya, hai mắt lờ đờ muốn ngất đi mới động đến đồ ăn đã nguội lạnh ở trên bàn, cô chỉ ăn hai miếng rồi bỏ qua một bên, muốn uống nước nhưng lại lười động đậy, sau đó ngồi ở trên ghế ngơ ngẩn.
Sau khi cô trở về và thông qua vài cuộc gọi với Vương Băng, hỏi han tình trạng khôi phục của Lý Hải Phượng, nhưng chưa từng nói chuyện trực tiếp với Lý Hải Phượng, Cố Dương chống cằm, cô dùng đầu ngón tay xoay bút máy vài vòng. Nhớ tới hoàn cảnh hỗn loạn ngày hôm đó, cô bất đắc dĩ thở dài, cuối cùng vẫn là cầm điện thoại lên.
Cố Dương suy xét múi giờ sai lệch, bóp ngón tay tính toán, hiện tại bên kia đã là sáu giờ sáng, vì thế cô lập tức gọi điện thoại, Lý Hải Phượng bên kia vẫn còn đang ngủ thì bị tiếng chuông đánh thức, khi nhận điện thoại âm thanh nàng cũng mềm mại.
Lý Hải Phượng (=_=): “Alo…”
Cố Dương: “…”
“Này…???”
Cố Dương (tức giận): “Mấy giờ rồi mà cô còn ngủ? Cô là heo sao?!”
Lý Hải Phượng ngủ đến mơ màng, lúc Cố Dương đang la hét thì nàng vẫn đang lẩm bẩm hừ hừ, sau đó ý thức chậm rãi thanh tỉnh lại, đột nhiên nàng trừng lớn mắt, suýt chút nữa đã ngồi dậy: “Tổng giám đốc Cố?”
“Cô nhìn đồng hồ bây giờ là mấy giờ rồi?!” Cố Dương tiếp tục hét lên!
Lý Hải Phượng vội cầm di động xem đồng hồ, nàng mê mang nói: “Mới năm giờ thôi.”
Chết tiệt! Rõ ràng tôi tính ra 6 giờ! Cố Dương bất mãn mắng ở trong lòng, nhưng ngoài miệng vẫn không buông tha người ta: “Năm giờ thì sao, năm giờ cũng đâu có sớm.”
Lý Hải Phượng hoạt động quai hàm, khi vừa mở mắt nàng đã bị mắng nên có chút buồn bực, nhưng nghĩ đến Cố Dương gọi điện thoại cho nàng, thì nàng vẫn rất vui: “Tổng giám đốc Cố, sao chị lại nghĩ đến việc gọi điện thoại cho em?”
Cố Dương sửng sốt một chút, sau đó lập tức phản ứng kịp, không kiên nhẫn nói: “Đói bụng không có ai mua cơm!”
Lý Hải Phượng chớp chớp mắt: “Đúng vậy, hiện tại bên tổng giám đốc Cố là buổi tối đúng không? Không đúng, là nửa đêm, tổng giám đốc Cố, sao chị không chịu ăn cơm? Chị có thể gọi dì hôm bữa tới nấu cơm mà.”
Cố Dương đổi tay cầm di động: “Tôi ở trong công ty tăng ca.”
“Tăng ca? Đã trễ thế này rồi, chỉ có một mình chị sao?” Phía đầu dây bên kia Lý Hải Phượng sốt ruột hỏi.
Nghe được giọng nói của nàng có sự quan tâm, tâm tình của Cố Dương trở nên tốt hơn, âm thanh cũng trở nên dịu dàng: “Chăm sóc tốt bản thân trước đi, tôi đã quen tăng ca rồi, chân của cô thế nào? Có thể trở về nước được chưa?”
Lý Hải Phượng ừ ừ hai tiếng: “Có thể có thể, em trở về sẽ không để tổng giám đốc Cố bị đói nữa, chị kêu em nấu cơm hay đi mua cơm đều được.”
Cố Dương cong khóe miệng nhưng ngữ khí lại rất nghiêm túc: “Vậy thì nhanh chóng trở về đây đi.”
“Vâng, tổng giám đốc Cố không còn sớm nữa, chị mau về nhà ngủ đi.” Lý Hải Phượng nói xong che miệng ngáp một cái: “Buồn ngủ quá, tổng giám đốc Cố em ngủ tiếp đây, em sẽ nhớ chị, hẹn gặp lại.”
“!!!” Vậy mà dám cúp điện thoại của tôi? Cố Dương trừng mắt nhìn cuộc gọi đã kết thúc, không sai, cuộc gọi đã kết thúc rồi. Cô buồn bực ném điện thoại lại trên bàn, lẩm bẩm: “Tuy rằng là trợ lý tư nhân của tôi, thời gian thử việc vẫn là ba tháng, dám cúp điện thoại của sếp, kéo dài thời gian một tháng, hừ!”
Cuối tháng sáu, Vương Băng mang theo Lý Hải Phượng về nước.
Cố Dương nhận được điện thoại chỉ nói cho người đưa Lý Hải Phượng vào trong nhà, cũng nói thêm gì khác, Lý Hải Phượng bị người ta đưa đến trong nhà Cố Dương, nàng không ở mấy ngày nay, chắc là Cố Dương có gọi dì Thanh Khiết đến đây quét dọn, trong nhà rất sạch sẽ, thật ra nếu để nàng làm việc này cũng không mất nhiều thời gian.
Nhưng khi Cố Dương nhìn đống quần áo sắp xếp thành ngọn núi nhỏ, Lý Hải Phượng đã biết, dì lao công tới đây chỉ là quét dọn phòng mà thôi, Cố Dương không gọi người đến giặt quần áo.
Tuy quần áo mùa hè không nhiều, nhưng quần áo của Cố Dương thoạt nhìn rất đắt tiền, cho nên nàng không cầm đi giặt, mà là dùng tay giặt sạch từng cái, sau khi Cố Dương trở về muốn mắng nàng thì mắng, dù sao đều giặt sạch hết rồi. Có thời gian giặt vì sao phải bỏ tiền đi giặt.
Biệt thự của Cố Dương là tòa nhà ba tầng, rộng kinh người, lầu một lầu hai mỗi ngày Lý Hải Phượng đều đi qua, chỉ có lầu 3 là nàng chưa đi qua, cho nên nàng có chút tò mò, nhưng nàng quyết định không lên trên đó.
Lúc sáu giờ, Lý Hải Phượng đã nấu cơm xong, khi Cố Dương trở về thì Lý Hải Phượng đang ngồi trên sô pha gọi điện thoại, thấy cô vào cửa, nàng lập tức cúp điện thoại đứng lên.
Cố Dương nhìn nàng từ trên xuống dưới: “Mấy ngày cô ở đó không ăn cơm sao?”
“Ăn rồi.”
Có ăn mà gầy nhiều như vậy?! Cố Dương không nhìn nàng nữa: “Buổi tối cô nấu cái gì?”
Lý Hải Phượng nhìn cô đi lên lầu, nàng liếc mắt nhìn phòng bếp: “Em thấy trong nhà không có thịt, cho nên làm toàn thức ăn chay.”
Cố Dương dừng bước chân, quay đầu nhìn nàng: “Không có thịt sao? Tôi muốn ăn thịt.”
Lý Hải Phượng: “…”
Trên bàn cơm.
Cố Dương gắp một đũa rau xanh: “Chân đi đứng bình thường rồi sao?”
“Đi bình thường rồi ạ, khôi phục khá tốt.” Trong lúc nói Lý Hải Phượng còn nhảy nhót hai cái.
Đầu Cố Dương đầy hắc tuyến nhìn nàng giống như người bị bệnh thần kinh: “Nếu đã khỏi rồi, vậy trong nhà không có thịt cô không biết đi ra ngoài mua sao?! Tổng giám đốc Cố tôi hai ngày nay đều ăn chay, trong miệng nhạt nhẽo lắm rồi.”
Lý Hải Phượng co quắp nhìn cô: “Vậy bây giờ em đi ra ngoài nua nha?”
Cố Dương thật sự không muốn nhiều lời với nàng nữa, cúi đầu im lặng ăn cơm. Tuy rằng tất cả đều là đồ ăn chay, nhưng xào cũng không tệ lắm, Cố Dương khen ở trong lòng.
Cơm nước xong, Lý Hải Phượng đang đeo tạp dề rửa chén, thì Cố Dương túm một chiếc váy màu xanh da trời chạy xuống cầu thang: “Lý Hải Phượng!!! Không phải tôi kêu cô mang đồ đi giặt sao?! Ai kêu cô dùng tay giặt?!”
Lý Hải Phượng đang rửa mâm, lúc Cố Dương hét nàng, suýt chút nữa cái mâm tuột ra khỏi tay nàng.
“Em… Em cảm thấy mình có thể giặt.”
“Cô, cô phải chọc tôi tức chết mới vui hả.” Cố Dương chỉ vào nàng, quay đầu nổi giận đùng đùng đi lên lầu.
Lửa giận của Cố Dương tới nhanh mà đi cũng nhanh, khi Lý Hải Phượng rửa chén xong thì lửa giận cũng hết: “Tôi còn chưa tắm đó, cô trở về không biết nấu nước cho tôi sao?”
Lý Hải Phượng: “…”
Sự thật chứng minh, Cố Dương ngồi một thời gian dài không hề nhúc nhích, là để chờ Lý Hải Phượng đi lên chuẩn bị nước cho cô, không sai tổng giám đốc Cố ở nhà thật sự lười như vậy đó!
Lý Hải Phượng đến phòng tắm chuẩn bị nước ấm rồi đo nhiệt độ nước tắm cho cô, Cố Dương nghe tiếng nước xôn xao, mới bắt đầu chậm rãi cởi quần áo, khi Lý Hải Phượng ra ngoài, thì Cố Dương đã cởi gần hết, nàng cũng không kiêng dè cái gì, dưới ánh mắt ngây ngốc của Lý Hải Phượng đi thẳng vào phòng tắm.
Lý Hải Phượng thu dọn quần áo và sách quăng lung tung trong phòng, trên mặt đất cũng có quần lót linh tinh.
“Lúc mở đèn ~ trước mắt là căn phòng to như vậy, giường ngủ trống vắng ~ tắt đèn cũng là như thế ~ tình cảm trong lòng không thể chia sẻ, cuộc sống trôi theo năm tháng dần dần già đi với mái đầu bạc…”
Lý Hải Phượng: “…”
“Em rất nhớ anh, rất nhớ anh, rất nhớ anh nhưng lại không thể hiện ra, em vẫn nhớ về điều đó, em vẫn còn để ký ức xoay quanh, em nhắm mắt rơi lệ nhưng vẫn tỏ ra mình không sao cả, em rất nhớ anh, rất nhớ anh, rất nhớ anh nhưng lại lừa gạt chính mình ~”
Lý Hải Phượng: “???” Tổng giám đốc Cố đang ca hát?! Cô nhớ ai chứ?
Giọng hát cũng rất dễ nghe, Lý Hải Phượng lầm bầm lầu bầu một câu, cầm quần lót của Cố Dương đi qua phòng kế bên giặt sạch.