Người ở Định Hải không nhiều nên giờ cao điểm kẹt xe lúc đi làm tan làm cũng không khoa trương, buổi sáng Cố Dương đều có thể ngủ thêm chút, lúc còn trợ lý ban đầu cô còn nghiêm khắc, nhưng từ sau khi đổi thành Lý Hải Phượng cô đã càn rỡ đến mức mỗi ngày đều để cho Lý Hải Phượng giúp mình mặc áo quần.
Lý Hải Phượng đã chuẩn bị xong bữa sáng, nhìn đồng hồ còn sớm, kết quả vừa quay người Cố Dương đã đứng phía sau nàng, nàng giật mình ồ một tiếng: “Tổng… tổng giám đốc Cố, sao chị lại dậy rồi?”
Cố Dương lướt qua nàng đi đến bên cạnh bàn ăn, cô nhìn chất lỏng sền sệt màu xám ở trong bát sứ trắng có giá trị: “Đây là trò đùa gì vậy?”
“Ồ, bên trong cái này có gạo, hạt đào nhân và mấy loại quả khác rất có dinh dưỡng, em không biết tổng giám đốc Cố có ăn ngọt hay không cho nên không có bỏ đường.”
Cố Dương chau mày cúi đầu ngửi: “Cũng thơm đó… đương nhiên là tôi ăn ngọt, mang đường qua đây cho năm thìa trước đi.”
Lý Hải Phượng: “…” Tổng giám đốc Cố chị không sợ ngọt chết sao?
Cố Dương tựa lên ghế hài lòng nhìn Lý Hải Phượng: “Con chó ngốc đó vẫn đang còn ở chỗ Tiểu Vương, lát nữa cô đón nó về cho tôi, đón về rồi thì tắm cho nó trước, hôm nay cô không cần đến công ty với tôi, xem xem trong nhà thiếu thứ gì bổ sung lại toàn bộ đi, còn nữa, tối nay tôi muốn ăn thịt.”
Lý Hải Phượng: “…”
“Tôi nói cô nghe rõ chưa?” Cố Dương thấy nàng không nói gì, chân đang mang dép lê đá nàng một cái ở phía dưới bàn.
“Nghe, nghe thấy rồi.” Lý Hải Phượng cúi đầu, thầm nghĩ cái nàng sợ nên đến cũng đến rồi, hôm nay nàng phải đi đón Nhị Phượng.
Cố Dương thu dọn xong trực tiếp lái xe rời đi, để lại Lý Hải Phượng với khuôn mặt phiền muộn.
Tiểu Vương chính là thư ký nam, Lý Hải Phượng đi dạo một vòng trong ga ra xe của Cố Dương, trước khi Cố Dương đi có nói với nàng chìa khóa xe đều được để trong tủ chỗ cửa trước, lúc này nàng cầm một chùm chìa khóa to đi đến ga ra, phía bên trong… Lý Hải Phượng đếm một lượt, tổng cộng có sáu chiếc xe, nàng phải chọn một chiếc đi đón Nhị Phượng.
Lý Hải Phượng không hiểu xe nhưng vẫn đi dạo một vòng mấy chiếc xe đó, Lý Hải Phượng suy nghĩ quyết định lái chiếc màu xanh đi, bởi vì chiếc màu đỏ là xe mui trần, nàng không dám lái.
Trên đường đón Nhị Phượng, Lý Hải Phượng không ngừng ma sát tay lái, cảm thán tổng giám đốc Cố có nhiều tiền có nhiều xe như vậy, vậy sau này tìm đối tượng chắc chắn phải là người có tiền hơn cô ấy, thật ngưỡng mộ.
P/S: Đối tượng gì nữa, sau này chị thành Cố phu nhân
Nhà của Tiểu Vương ở khu thành phố cách Cố Thị rất gần nên Lý Hải Phượng rất dễ tìm thấy, xa xa đã nhìn thấy bóng dáng một anh đẹp trai dắt theo Husky đứng đợi ở cửa lớn của tiểu khu.
Lý Hải Phượng xuống xe Nhị Phượng đã nhào về hướng cô, không sai chính là nhào, khiến chân Lý Hải Phượng mềm nhũn ra.
Anh đẹp trai lịch sự đưa tay ra với Lý Hải Phượng: “Xin chào tôi là bạn trai của Vương Lạc.”
Lý Hải Phượng: “…” Bạn bạn bạn… bạn trai?
“Ồ, tôi là trợ lý của tổng giám đốc Cố, mấy hôm nay cảm ơn sự chăm sóc của hai người.” Lý Hải Phượng đáp lại rất nhanh.
“Nên làm thôi.”
Cho đến khi lên xe, Lý Hải Phượng vẫn chưa dừng sự khiếp sợ không thể tự thoát ra từ trong lòng, thư ký Tiểu Vương đó nhìn đúng là có điểm gì đó nhưng… a, hóa ra anh ấy thích con trai, đây gọi là gì? Ồ, đồng tính luyến ái!
Lý Hải Phượng không tự chủ được sờ lên chiếc đầu to của Nhị Phượng: “Nhị Phượng à, mấy ngày này mày sống ở nhà Tiểu Vương có tốt không.”
Nhị Phượng thân mật thè lưỡi ra liếm vào bàn tay nàng, Lý Hải Phượng bị dọa đến vội vàng rụt tay lại.
Trên đường Nhị Phượng không ngừng quấy rối Lý Hải Phượng, Lý Hải Phượng đặt nó phía sau xe cũng không được, cuối cùng dẫn đến kết quả là… bị đụng xe.
Lý Hải Phượng ngốc ra, nàng run rẩy bước xuống xe, Nhị Phượng bị nhốt trong xe ngoi đầu lên nhìn ra ngoài.
Nói thế nào nhỉ, coi như là hai xe đụng cùng lúc nhưng không nghiêm trọng, xe của Lý Hải Phương bị trầy đường sơn, còn thanh bảo hiểm phía trước xe đối phương lại bị gãy mất, rốt cuộc là đụng như thế nào mà ngược đường cũng có thể đụng được vậy.
Lý Hải Phượng khổ não đang muốn xin lỗi chủ của chiếc xe đó, ai ngờ chủ của chiếc xe đó lại trưng ra khuôn mặt trắng bệch nhìn lấy nàng.
Lý Hải Phượng: “…”
“Xin… xin lỗi.” Chủ xe đó là một người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi, lúc này ông ta không ngừng khom người xin lỗi nàng.
Lý Hải Phượng không hiểu gì cả, rõ ràng xe của người này bị đụng trúng rất nghiêm trọng? Tại sao còn xin lỗi nàng chứ?
Lý Hải Phượng xua tay, dáng vẻ rất băn khoăn: “Nên là tôi xin lỗi ông mới đúng, xe đụng nghiêm trọng như vậy, ông xem sửa lại thì cần bao nhiêu tiền?” Cùng lúc áy náy, Lý Hải Phượng còn thấy da thịt mình rất đau.
Người đàn ông đó bị dọa đến ngây ngốc, không ngờ chủ nhân Maybach lại dễ nói chuyện như vậy, quả thật muốn khóc luôn rồi, nói không cần tiền của Lý Hải Phượng rồi chạy đi như một làn khói.
Đầu Lý Hải Phượng đầy dấu chấm hỏi bước lên xe, trước khi lái xe dạy dỗ lại Nhị Phượng một hồi, ví dụ như: “Lần sau mày không được như vậy nữa đó, lần này đụng xe lần sau đụng người thì sao, may mà chủ xe dễ nói chuyện, nếu như không nói đạo lý thì làm sao?” …
Nhị Phượng cũng không quan tâm đến nàng, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, không còn quậy với nàng nữa.
Về đến nhà Nhị Phượng vui mừng chạy tới chạy lui, Lý Hải Phượng vẫn đang còn đắm chìm chuyện suýt chút nữa bồi thường tiền, liên hệ đến lợi ích trước mặt khiến nàng quên đi chú chó Nhị Phượng trước mặt, sau đó trong quá trình tắm rửa luôn lầm bầm.
Toàn bộ hành trình trung thực của Nhị Phượng đều vùi vào trong bồn cúi đầu để cho nàng tắm rửa, vừa nghe nàng lầm bầm ỉu xìu rồi lải nhải, toàn bộ cuộc sống của chú chó đều u ám rất nhiều.
Dùng bữa trưa xong Lý Hải Phượng lại dọn dẹp trong nhà một lượt, sau đó mò lên lầu ba, đúng vậy quả thật nàng có chút tò mò, Cố Dương sống ở căn biệt thự lớn như vậy chẳng phải trên truyền hình diễn người có tiền đều sẽ mời rất nhiều người giúp việc sao, không có người giúp việc thì ít nhất cũng phải có bảo mẫu, đương nhiên không tính mấy dì dọn dẹp vệ sinh rồi.
Lầu ba và lầu hai không khác nhau lắm chỉ là phòng ngủ cách nhau khá xa, với lại đều dựa vào bên trong, bên trên không mở đèn, lúc tiến đến lối đi trong hành lang tối om, Lý Hải Phượng nhận thức được thả lỏng bước chân.
Xung quanh yên tĩnh, nàng đặt tay lên tay cầm cửa của cánh cửa gần đó nhất, thầm nghĩ chỉ nhìn một cái, chỉ một cái thôi. Cửa không khóa khiến nàng mừng thầm, sau đó nhẹ nhàng đẩy cửa ra.
Lý Hải Phượng nhìn cảnh tượng bên trong căn phòng kinh ngạc cả buổi không nói nên lời, là một phòng ngủ nhưng bên trong không có giường, khắp bên trong căn phòng đều bày giá vẽ, càng khiến Lý Hải Phượng cảm thấy kỳ lạ là những bức vẽ trên trong phòng bao gồm cả những bức vẽ trên giá vẽ đều chưa phác họa xong, toàn bộ đều là phụ nữ khỏa thân!
Lý Hải Phượng to gan đi xem các căn phòng khác, mỗi căn phòng đều có hoặc nhiều hoặc ít, nàng đóng cửa lại run rẩy chạy xuống lầu, Nhị Phượng đang ve vẩy đuôi đứng ở bậc thang lầu một đợi nàng.
Buổi chiều nàng đến siêu thị mua sắm, mua đủ các loại thịt, nàng phát hiện Cố Dương thích ăn thịt lợn, đương nhiên xào không ngon thì cô nhất định sẽ không ăn.
Buổi tối Cố Dương trở về, Lý Hải Phượng nhìn thấy cô vào cửa, tim không tự chủ được mà đập nhanh hơn, trong lòng mặc niệm nhiều lần: Tổng giám đốc Cố nhà mình không phải là biến thái, tổng giám đốc Cố nhà mình không phải là biến thái…
Cố Dương nhếch lông mày, vẫy tay về phía sau lưng Lý Hải Phượng: “Chó ngốc, qua đây.”
Lý Hải Phượng: “…”
Nhị Phượng: “…” Cô mới là chó ngốc, cả nhà cô đều là chó ngốc, người ta có tên đó có biết không hả?
Cố Dương hì một tiếng, bước qua sờ vào chiếc đầu to đầy lông của Nhị Phượng: “Sau này cho nó ăn ít lại, chó mập mạp nhìn khó coi chết đi được.”
Lý Hải Phượng ồ một tiếng, không dám đưa mắt nhìn Cố Dương: “Tổng giám đốc Cố chị lên tắm rửa trước đi, để em làm cơm cho chị.” Nói xong quay người bỏ chạy.
Ăn cơm xong Cố Dương lướt tiệm số một, đồ ăn vặt trong nhà không còn đủ, cô đeo kính mắt gọng vàng lướt bất diệt, mua mấy hộp sôcôla: “Lý Hải Phượng cô ăn bánh quy không?”
Lý Hải Phượng: “…”
“Có ăn không hả?” Cố Dương trừng nàng.
“Không, không ăn.”
“Không ăn thì bỏ!”
“Tổng giám đốc Cố, hôm nay lúc em đón Nhị Phượng đã đụng xe người khác.” Lý Hải Phượng cảm thấy chuyện này bắt buộc phải nói với Cố Dương một tiếng, may mà người đó không bắt nàng bồi thường tiền.
Cố Dương ừm một tiếng: “Sau đó thì sao?”
“Bảo vệ xe của người ta gãy mất nhưng chủ xe không bảo em bồi thường tiền, ha ha.”
Cố Dương ngẩng đầu nhìn nàng, bỗng nhiên có dự cảm chẳng lành: “Cục cưng, cô lái chiếc xe nào vậy?”
Vẻ mặt Lý Hải Phượng ngây thơ: “Chiếc màu xanh.”
Cố Dương: “…”
Nữa phút sau, Cố Dương mỉm cười nhìn Lý Hải Phượng: “Xe của tôi thì sao, có bị thương không?”
“Ồ chỉ là bị trầy sơn, ngày mai em sẽ lái xe đi phun sơn lại.”
“Lý Hải Phượng cô qua đây, tôi hứa sẽ không đánh chết cô!” Mấy chữ sau của Cố Dương dường như là đang rống lên, máy tính bảng trên tay cô cũng ném về phía Lý Hải Phượng.
Lý Hải Phượng luống cuống tay chân đón lấy máy tính bảng đáng thương, vẻ mặt đau khổ: “Tổng giám đốc Cố chị đừng vội, chỉ là bị trầy sơn không có tổn thất quá lớn.”
“Trầy sơn trầy sơn, khốn kiếp, cô có biết chiếc xe đó của tôi mua bao nhiêu tiền không? Tôi vốn dự định bảo cô vài ngày nữa về nhà thăm người thân, được lắm Lý Hải Phượng, đây là do cô tự chuốc lấy đó, muốn về nhà à, đừng hòng!” Cố Dương ngồi trên giường, tư thế kia tựa như một con cọp cái. Hình dung này…
Lý Hải Phượng vội vàng chạy đến quỳ bên cạnh giường bóp chân cho cô: “Tổng giám đốc Cố em sai rồi, tổng giám đốc Cố chị đánh em đi, em thật sự không cố ý, đón Nhị Phượng xong nó luôn quậy em ở trên xe, tổng giám đốc Cố, tổng giám đốc Cố đừng giận nữa, giận sẽ mọc nếp nhăn đó.”
Cố Dương nhào đến chửi: “Cô mới mọc nếp nhăn, cả nhà cô đều mọc nếp nhăn, hừ!”
“Đúng đúng đúng, không đúng, bố mẹ em đều đã mọc nếp nhăn rồi, nếu như em mọc nếp nhăn thì phải vài năm nữa.” Lý Hải Phượng nghiêm túc nói.
Cố Dương nắm lấy chiếc gối đập vào trên mặt nàng: “Tôi sắp bị cô chọc tức chết rồi đó Lý Hải Phượng.”
“Tổng giám đốc Cố tha mạng, tổng giám đốc Cố tha mạng.” Trước tình thế cấp bách, Lý Hải Phượng vội vàng ôm đùi của Cố Dương: “Vậy tổng giám đốc Cố, làm sao chị mới nguôi giận đây?”
Cố Dương trừng lấy nàng, bỗng nhiên như nhớ đến chuyện thú vị gì đó, đạp nàng qua một bên, xuống giường bước ra ngoài: “Cô theo tôi qua đây.”
Lầu ba.
Lý Hải Phượng vịn lan can không chịu bước vào trong, nàng cơ hồ kêu thảm: “Tổng giám đốc Cố em sai rồi, chị bảo em làm gì cũng được nhưng chị không thể vẽ hình khỏa thân của em được, mẹ em đã nói khỏa thân chỉ dành cho chồng tương lai của em xem, tổng giám đốc Cố chị không thể đối xử với em như vậy!”
Cố Dương: “…”
“Cô bị bệnh thần kinh à! Ai muốn vẽ hình khỏa thân của cô chứ!” Cố Dương không thể nhịn được nữa, chỉ khắp tầng lầu: “Phía trên này đã lâu không được dọn dẹp rồi, nói không chừng còn có chuột gián gì đó, đêm nay phải quét dọn sạch sẽ toàn bộ cho tôi, quét dọn không xong thì không được phép ngủ, ngày mai tôi sẽ lên kiểm tra, không sạch sẽ trừ lương!”
Cố Dương nói xong thở phì phì muốn xuống lầu, đi được mấy bước mới nhớ đến gì đó, cô quay đầu khiếp sợ nhìn chằm Lý Hải Phượng: “Cô đã từng lên đây sao?”
Nhìn dáng vẻ Cố Dương muốn xông lên bóp chết nàng, Lý Hải Phượng đã bắt đầu lui về phía sau: “Em, em em chỉ tò mò.”
Cố Dương tiến lên một bước: “Vậy cô đã nhìn thấy gì?”
Lý Hải Phượng nhìn thấy biểu cảm bỗng nhiên trở nên quỷ dị của Cố Dương, khóc lớn một tiếng, trực tiếp xông vào trong phòng: “Tổng giám đốc Cố em tin chị là người tốt, chị không phải là biến thái!”
Cố Dương: “…”