Cố Dương nói không sai, hiện tại vợ chồng Cố thị vẫn còn sống. Dù Lưu Quang Viễn có hung hãn đến đâu thì cô cũng không thể làm gì được ông ta, dù sao vẫn có quan hệ máu mủ. So với lúc cô phải bấm bụng chịu khi mới tiếp nhận Cố thị, hiện tại cô đã có thể vỗ bàn đối đầu với Lưu Quang Viễn.
“Lúc đó tôi cũng lớn như cô, thân thể của bố tôi không tốt, em trai tôi còn đang học đại học ở nước ngoài, nên đành phải ném Cố thị cho tôi. Lúc ấy Lưu Quang Viễn là phó giám đốc điều hành của Cố thị, phía châu Âu bên kia có một đơn đặt hàng lớn có giá ba trăm triệu, ông ta ngồi không yên. Lúc đó không hiểu tình huống cụ thể là như thế nào, cuối cùng thì hợp đồng cũng không được ký kết thành công. Ông ta làm mất lòng tổng giám đốc bên kia, sau đó đổ hết trách nhiệm lên người tôi. Nếu như không phải ông ngoại tôi ra mặt thì tôi sẽ không được thả sau khi ngồi tù nửa năm. Hiện tại biết vì sao tôi thấy ông ta phiền phức rồi chứ.” Giọng điệu Cố Dương bình thản, giống như đang nói một chuyện không liên quan gì đến cô.
Lý Hải Phượng cúi đầu cạo hoa văn tối trên mặt bàn đá cẩm thạch, trong lòng cảm thấy khó chịu. Tính cách của Cố Dương không giống như từng ngồi tù, chưa kể lúc đó cô ấy mới hơn hai mươi tuổi: “Vậy, bố mẹ chị nhất định là đứng về phía chị.”
Cố Dương gật đầu: “Từ nhỏ bố tôi đã rất thương tôi, nên lúc đó ông ấy tức giận suýt nữa giết người. Nhưng ông ấy đã ném công ty cho tôi, ngoại trừ việc huy động người liên hệ thì không làm gì khác được, sau đó cô đoán xem?”
Lý Hải Phượng tò mò hỏi, Cố Dương khẽ mỉm cười, đôi mắt dưới tròng kính mỏng manh lại lạnh như băng lạnh: “Lưu Quang Viễn có một cô con gái nhỏ hơn tôi năm tuổi, chính là cô em họ bạch liên hoa hiện tại đang trong giới giải trí của tôi. Khi đó cô ấy và em trai tôi đều đang học ở nước ngoài, tôi đã tấn công con gái của ông ta. Tôi dùng thanh danh con gái ông ta để ép ông ta rời khỏi Cố thị*. Lúc ấy bố mẹ vẫn chưa hay biết gì, Lưu Quang Viễn cũng coi như có chút lương tâm, cho nên mới thật sự ký thỏa thuận kia, ngoài mặt là ông ta tự nguyện rời đi. Sau đó tôi chuyển một khoản tiền từ công ty để ông ta làm lại từ đầu.”
• Ghi chú: Chắc ý tác giả là lúc đó cô em họ đó đi học để chuẩn bị vào giới giải trí, CD dùng thanh danh để uy hiếp, nếu có vết nhơ thì sẽ không vào được giới giải trí, hoặc là sau khi vào được sẽ phá
Lý Hải Phượng tròn mắt ngạc nhiên: “Sau này xảy ra chuyện gì, ông ta không kiện chị sao?”
Cố Dương chống cằm cười vui vẻ: “Ông ta dám sao! Tôi thừa dịp ông ta còn chưa tạo thành mối đe dọa với tôi, tôi đã gom góp đầy đủ chứng cứ về những chuyện ông ta đã làm bằng cách thu mua và cả tự nguyện, bởi vì không ai nguyện ý đi theo kẻ xấu như ông ta. Ông ta dám kiện tôi, tôi dám kiện ông ta ra tòa, dù sao tôi cũng có tiền để chơi với ông ta. Cô thấy đó ông ta có gây ra loạn lớn đến đâu, vẫn phải tới tìm tôi. Tổng giám đốc Cố tôi đây chính là lạnh lùng như vậy, không muốn giúp chính là không giúp. Ông ta có thể làm gì tôi sao? Thật đúng là có nhiều người thích cậy già lên mặt.”
“Tổng giám đốc Cố, chị khát sao?” Ánh mắt Lý Hải Phượng sáng quắc.
Cố Dương (mặt không chút thay đổi): “Tôi đã nói với cô nửa ngày mà cô không thể thể hiện sự ngưỡng mộ của cô một chút sao? Chẳng lẽ cô không cảm thấy tổng giám đốc Cố tôi đây rất lợi hại sao?”
Lý Hải Phượng gật đầu: “Rất lợi hại, nhưng em cảm thấy chị nói lâu như vậy, nhất định sẽ khát nước, dù sao em cũng không hiểu rõ.”
Cố Dương đỡ trán “Quên đi, tôi cũng không trông cậy cô có thể nói gì với chỉ số thông minh này. Rất ít người biết chuyện này, Vương Băng cũng không biết, đi ra ngoài đừng nói lung tung. Tổng giám đốc Cố tôi ở bên ngoài vẫn luôn nổi tiếng là nhà từ thiện, đừng hủy hoại hình tượng của tôi biết không?”
Lý Hải Phượng xấu hổ. Đương nhiên cô biết quan hệ lợi hại bên trong này, nói ra thì Cố Dương sẽ gặp phiền phức. Nhưng mà chuyện quan trọng như vậy, mà cô chỉ nói cho một mình nàng biết, quả nhiên tổng giám đốc Cố thực sự thích nàng (*^__^*).
Sau khi Lý Hải Phượng đi ra ngoài, Cố Dương mới đẩy kính cúi đầu xem tài liệu. Đương nhiên cô không lo lắng Lý Hải Phượng đi ra ngoài nói cái gì, cho dù nói cũng không sao, bởi vì không ai tin.
Nhắc đến người em họ kia của cô, Cố Dương trực tiếp cười to trong lòng. Cô thường rất chăm chỉ lướt Weibo, cô nhóc này không thân thiết với cô nhưng hết lần này tới lần khác mỗi lần tiếp nhận phỏng vấn đều giả vờ vô ý nhắc tới chị họ là Cố Dương, bà chủ Cố thị, nói ra có nhiều mặt mũi, so với tìm cha nuôi tai to mặt lớn đi quy tắc ngầm còn tốt hơn.
Năm đó khi cô làm chuyện kia, cô nghĩ rằng mình đã giấu giếm chuyện đó với mọi người. Sau đó nếu không phải ông ngoại tìm cô nói chuyện, thậm chí cô còn không biết rằng ông ấy đã biết tất cả những gì cô làm.
Sở dĩ không ai dám động vào Cố thị, không chỉ vì nó quá lớn, chủ yếu liên quan đến xuất thân của nó. Ông nội Cố Dương đã kinh doanh từ nhỏ, mạng lưới quan hệ rộng khắp ở nước ngoài, chọn ngẫu nhiên một người trong đó đều là những tên tuổi lớn trong giới kinh doanh. Về phần ông ngoại của cô, ở nhà Cố Dương sợ nhất chính là ông cụ, ông Lưu xuất thân từ quân nhân, ở quân khu có địa vị vô cùng trọng yếu, mặc dù hiện tại về hưu ở nhà, vẫn liên hệ thường xuyên với Bắc Kinh. Vào ngày lễ tết, Cố Dương sẽ không đến đó trừ khi cần thiết, vừa vào cửa toàn bộ sân đều mặc quân phục, có hơn phân nửa đều đeo quân hàm, đứng với một nhóm người như vậy có thể đè người không thở nổi.
Trong nhà có ông cụ trấn giữ còn có người mẹ độc đoán cực mạnh của Cố Dương, sự nghiệp của cô thuận buồm xuôi gió, nhưng tính tình lại càng ngày càng trở nên khó tính. Đương nhiên nếu Cố Dương không có một chút năng lực, bố cô ấy không có thể giao Cố thị cho cô.
Hành vi của Lưu Quang Viễn, ông Lưu chủ yếu mở một con mắt nhắm một con mắt. Ông ấy chưa bao giờ coi thường Cố Dương bởi vì cô là con gái. Ông có một con trai và một con gái, con trai út chỉ có một đứa con gái ở nước ngoài học vài năm trở về thì vào giới giải trí, ngay cả mở miệng khuyên can ông cũng lười. Ngược lại là hai đứa con của con gái lớn không chịu thua kém, Cố Dương hiện giờ đang nắm lấy toàn bộ Cố thị, em trai Cố Viên của cô làm giám đốc điều hành tại một công ty tài chính ở Manhattan, New York. Cả hai đều dựa vào khả năng của bản thân để kinh doanh
Ông cụ không phản đối gì hai chị em bọn họ. Nhớ xuất thân quân nhân của mình, ông ấy khó chịu nhất chính là cái thùng thuốc nhuộm lớn như làng giải trí, nên cho tới bây giờ ông ấy không hề nhắc tới cô con gái nhỏ của Lưu Quang Viễn. Đây cũng là nguyên nhân mấy năm qua Cố Dương làm rất nhiều thứ, nhưng duy chỉ có không đụng vào ngành công nghiệp giải trí. Cô rất tôn trọng suy nghĩ của ông cụ.
Không phải Cố Dương chưa từng nghĩ tới việc đầu tư vào ngành giải trí kiếm tiền, trừ phi cô tự bỏ tiền ra đầu tư, nhưng lại sợ bị ông cụ phát hiện ra sẽ mắng cô, nên cô lao vào trong ngành nghề khác, chỉ cần có thể kiếm được tiền trong tay là được. Nếu không phải bởi vì cô nắm một nửa cổ phần Cố thị, hàng năm dựa vào chút tiền lương của tổng giám đốc điều hành thì hoàn toàn không đủ để cô tiêu xài.
Đằng sau mỗi một doanh nghiệp khổng lồ đều có một mối quan hệ phức tạp, Cố Dương rất may mắn ông bà nội và ông bà ngoại chưa mất, nếu không cô đã không thể được yên ổn như vậy.
Lý Hải Phượng đi ra từ phòng tổng giám đốc, ngồi vào vị trí công tác vẫn ngẩn người. Lời nói của Cố Dương khiến nàng vô cùng sốc, nàng không biểu hiện ra trước mặt Cố Dương nhưng thật ra trong lòng nàng rất lo lắng. Lúc Cố Dương nói chuyện, nàng không dám thở ra lớn tiếng, vì sợ ảnh hưởng đến ký ức của cô ấy. Cô ấy cảm thấy tâm trạng như thế nào khi vào tù ở độ tuổi của cô ấy, không biết Cố Dương có khóc hay không?
Lý Hải Phượng rầu rĩ vì bà chủ của mình một hồi, quyết định sau này sẽ chăm sóc cô thật tốt, cố gắng hết sức ít chọc cô tức giận, dù sao cô cũng rất đáng thương.
Nếu Cố Dương biết trong lòng Lý Hải Phượng đã tự động xếp cô vào vai cô bé bán diêm, nhất định sẽ tức hộc máu.
Một lúc sau, Lý Hải Phượng mới nhớ tới một chuyện, nàng lấy điện thoại di động ra, chuyển ra tin nhắn chưa đọc vừa rồi, nàng mở nó ra mà không có chút nóng nảy nào.
Ý nghĩa chung trong tin nhắn chính là, bây giờ nàng sống như thế nào, sống ở đâu… Lý Hải Phượng xem xong rồi xóa đi. Nàng thừa nhận đôi khi mình có chút ngốc, có chút nghĩ không ra, nhưng nàng đã sớm hiểu Ngô Ba hoàn toàn không thích nàng. Hắn vẫn luôn níu kéo nàng, tuy rằng nàng cũng không biết vì sao hắn níu kéo nàng.
Lý Hải Phượng không trả lời tin nhắn và dồn hết tâm tư vào công việc. Gần đây nàng thêm một nhóm QQ của bộ phận thư ký. Đều là con gái, các cô cũng không kiêng dè nàng, cả ngày không có việc gì thì nói chuyện ở trong nhóm. Ví dụ như, hôm nay tổng giám đốc Cố mặc một chiếc áo sơ mi màu hồng nhạt, có phải đi hẹn hò với bạn trai hay không? Có điều còn kỳ cục hơn nữa, có một cô gái tên là ‘Mỗi ngày tôi đều quỳ liếm nam thần’ vừa phát ra biểu tượng cảm xúc đáng yêu, vừa gào khóc nói. Tổng giám đốc Cố rõ ràng là cấm dục, tôi cảm thấy cô ấy hoàn toàn không thích đàn ông…
Lý Hải Phượng không hay lướt web, nàng nhìn chằm chằm hai chữ “quỳ liếm” một hồi lâu, mới chậm nửa nhịp hỏi: Các chị ơi, “quỳ liếm” là có nghĩa là?
Không ai trong nhóm lên tiếng trong vòng năm phút, vô cùng yên tĩnh. Nơi làm việc hiện tại của Lý Hải Phượng ở trong phòng làm việc của Vương Băng, cho nên nàng hoàn toàn không nhìn thấy biểu cảm đặc sắc trên mặt mấy người bên ngoài.
Chết tiệt, người này vào từ khi nào vậy?
Đứng hình, nàng không phải là trợ lý riêng bên cạnh tổng giám đốc Cố sao?
Không đúng, không đúng bây giờ nàng còn là trợ lý của Vương Băng.
Quả thực không thể nhịn được!
Trong lòng một đám người đều âm thầm khinh thường Lý Hải Phượng. Nhóm trưởng suy nghĩ thật lâu mới nhớ ra tháng trước cô ấy kéo người vào.
Và sau đó …
Thư ký A nói: Hahaha, là ý nghĩa nguyện trung thành và tôn trọng.
Thư ký B: Đúng vậy đúng vậy, chính là ý này.
Lý Hải Phượng:”…”
Sau nửa tiếng…
Lý Hải Phượng (Hãy gọi tôi là trợ lý của Boss): Quỳ liếm… Tổng giám đốc Cố…
Trong nhóm thư ký
Lý Hải Phượng: Các chị em, quỳ liếm nam thần, vậy nam thần là gì?
Thư ký C: Hahaha, nam thần cũng không biết sao, tra google nha!
Lý Hải Phượng: Google?
Thư ký A (bất đắc dĩ vịn trán): Đây là ý nghĩa của nam thần và quỳ liếm [ảnh chụp màn hình qq]
Sau mười lăm phút nữa…
Lý Hải Phượng (Hãy gọi tôi là trợ lý của Boss): Quỳ liếm… Nữ thần…
Lý Hải Phượng (Hãy gọi tôi là trợ lý của Boss): Quỳ liếm… Tổng giám đốc Cố nữ thần… (*^__^*)
Cố Dương (Hãy gọi tôi là Boss): ???
Lý Hải Phượng (Hãy gọi tôi là trợ lý của Boss): Haha …
Cố Dương (Hãy gọi tôi là Boss): Có phải cô uống nhầm thuốc không? Tôi đang bận, đừng làm phiền tôi!
Lý Hải Phượng nhìn chằm chằm màn hình chớp mắt, sau đó đóng cửa sổ trò chuyện, bắt đầu viết kế hoạch với những tài liệu mà Vương Băng đã đưa cho nàng vào buổi trưa, muốn chuẩn bị xong trước khi Cố Dương họp vào sáng mai.
Vậy nên tổng giám đốc Cố chờ nửa ngày, ngoại trừ trao đổi công tác giữa các phòng ban, Đầu Heo Nhỏ không còn nhảy ra làm phiền cô nữa, cô buồn bực kéo chuột hai cái: “Còn nói quỳ liếm nữ thần, nữ thần chờ cô trả lời, sao cô không nói nữa.”