Sau khi Lý Hải Phượng trở về thì Cố Dương cũng không ở lại công ty tăng ca nữa mà trực tiếp mang công việc về nhà, thỉnh thoảng Lý Hải Phượng làm chưa xong thì Cố Dương còn phải đợi nàng.
Chiều hôm nay Cố Dương có hẹn hợp tác làm ăn với một người bạn cũ quen biết nhiều năm, hai người họ bàn bạc đến hơn năm giờ chiều, sau khi tiễn người đó đi thì cô ngồi ở phòng làm việc đợi Lý Hải Phượng, vô tình nhìn thoáng qua đống tài liệu xếp chồng trên bàn mà Vương Băng đặt lên trước đó. Cô tiện tay ngẫu nhiên rút một tập tài liệu rồi lật ra xem, trang đầu tiên trên tờ giấy A4 viết ba chữ lớn Lý Hải Phượng được kẹp bên trong.
Cố Dương nhìn ba chữ đó rồi nhếch lông mày, chữ viết như rồng bay phượng múa có lực lại vừa đẹp, thoạt nhìn tưởng như nét chữ của con trai, cô lại lật tiếp mấy trang phía sau thì đều là chữ in ra, Cố Dương thầm nhủ: “Cô nàng này viết chữ còn đẹp hơn cả mình.” vừa xem xét những nội dung bên trong.
Lý Hải Phượng đi theo Vương Băng không bao lâu, Vương Băng vẫn chưa cho nàng tự viết bản kế hoạch, cho nên hầu như tất cả tài liệu này đều là Vương Băng đưa cho nàng. Nàng thông qua những tài liệu này mà tổng kết lại nội dung, Cố Dương xem xong tài liệu trong tay lại lấy một quyển khác, nội dung không đồng nhất, ghi chép cũng rất khách quan khiến Cố Dương có chút bất ngờ, cô đang muốn giở xem lại thì có người gõ cửa văn phòng.
Lý Hải Phượng ôm mấy quyển sách, sau khi đẩy cửa chỉ để ló đầu vào, cười híp mắt nhìn Cố Dương: “Tổng giám đốc Cố chúng ta đi thôi nào?”
Cố Dương không chút biểu cảm nhìn chằm chằm mặt nàng một lúc, sau đó đóng tài liệu đứng dậy chuẩn bị dọn đồ rời đi. Lý Hải Phượng thấy vậy lập tức đi vào giúp cô cầm đồ, vẻ mặt nịnh nọt.
Cố Dương liếc sách nàng ôm trong ngực, nhướn mày nói: “Đây là gì?”
Lý Hải Phượng thu dọn xong, đi mở cửa cho Cố Dương: “À, là sách mà chị Băng Băng đưa cho em, chị ấy bảo em xem nhiều một chút, chắc là kiến thức của em chưa đủ…” Lý Hải Phượng có chút ủ rũ, sau đó lại lộ ra biểu cảm đầy tinh thần phấn đấu: “Nhưng em sẽ cố gắng, nhất định sẽ không để tổng giám đốc Cố thất vọng!”
Cố Dương khinh thường liếc nàng: “Tôi chưa bao giờ kỳ vọng với cô, cho nên cô không cần lo lắng tôi sẽ thất vọng.”
Lý Hải Phượng không thèm quan tâm cô, nàng đã quen với cách nói chuyện này của Cố Dương rồi, chỉ cười hi hi đẩy cửa: “Tổng giám đốc Cố mau đi thôi, trong nhà hết thức ăn rồi, chút nữa chúng ta phải đi mua thức ăn đó.”
Lên xe rồi Cố Dương mới phát hiện một vấn đề: “Lý Hải Phượng, cô đi mua thức ăn còn bảo tôi đi cùng cô sao?”
Lý Hải Phượng gật đầu: “Đúng vậy, nếu không đưa chị về nhà rồi đi mua thì thời gian hơi kẹt, lúc sáng em đi gửi đồ ăn cho Nhị Phượng cũng chẳng còn bao nhiêu, chắc nó đói bụng lắm, lúc chúng ta quay về nấu ăn thì làm thêm cho nó một phần là được.”
Cố Dương trừng to mắt hoảng sợ, cô vừa vỗ cửa xe vừa la lớn: “Cô mau dừng xe, tôi không muốn đi mua đồ ăn với cô đâu, mau dừng xe!”
Lý Hải Phượng nhìn xung quanh, dừng xe ở trên đường lớn nếu bị cảnh sát phát hiện thì sẽ bị ăn biên bản, nàng kiên quyết lắc đầu: “Không được, bây giờ không dừng được, tổng giám đốc Cố chị đừng tùy hứng nữa, chút nữa em sẽ dừng xe trước cổng chợ bán thức ăn, chị ngồi trong xe đợi là được, em sẽ không bảo chị vào đâu.”
Chợ thức ăn!
Cái quỷ gì vậy?
“Cô, thức ăn chúng ta ăn đều được mua ở chợ thức ăn sao?” Lẽ nào không phải là siêu thị sao? Tổng giám đốc Cố thoáng nghẹn lời.
Lý Hải Phượng nhân lúc chờ đèn đỏ, quay đầu nghiêm túc nhìn sếp nhà mình: “Đúng vậy, tổng giám đốc Cố, chị không biết đồ ăn ở chợ so ra còn rẻ hơn sao?”
Cố Dương trừng mắt nhìn nàng cả buổi, biểu cảm hơi sững lại: “Tôi muốn đánh cô thì làm sao?”
Còn hai mươi mấy giây, Lý Hải Phượng vội vỗ vỗ vào cánh tay của Cố Dương: “Tổng giám đốc Cố ngoan, chị đừng ầm ĩ nữa, chút nữa chị ở ngoài đợi em là được rồi.” Nói xong nàng ngồi ngay ngắn lại, đèn đỏ vừa nhảy thì nàng lập tức chuyên tâm lái xe không còn quan tâm đến Cố Dương sắp phát điên ở bên cạnh nữa.
Cố Dương: “…”
Cửa lớn chợ bán thức ăn, một chiếc BMW màu trắng sáng loáng dừng lại ở bên lề đường, dì bán dưa leo nhìn thấy Lý Hải Phượng bước xuống xe lập tức kêu với nàng: “Cô gái, dưa leo hôm nay rất tươi đó, vừa dài vừa to, cháu qua đây dì lựa cho mấy trái.”
Lý Hải Phượng xua tay: “Không cần đâu dì ơi, hôm nay bọn cháu không ăn dưa leo, mua về đều để đến hỏng, cháu vào trong mua con cá, chút nữa ra ngoài chúng ta tán gẫu nha.”
Cố Dương đầu đầy mây đen đi theo phía sau Lý Hải Phượng, cô nhìn chợ bán thức ăn người người chen lấn thì đã không thốt nên lời.
Lý Hải Phượng đi một lúc mới phát hiện Cố Dương cũng đi theo sau, một chiếc xe kéo ba bánh chở khoai tây xém nữa va trúng người của Cố Dương, Lý Hải Phượng thấy vậy vội vàng kéo cô về phía mình: “Sao chị lại xuống xe vậy? Nơi này rất bẩn chị mau vào xe đợi em đi, em mua nhanh thôi.”
Nàng còn biết nơi này bẩn sao? Cố Dương không nói gì, biểu cảm xấu đến mức khó coi.
Lý Hải Phượng biết cô lại giở tính khí nên kéo cô đi phía bên trong: “Tổng giám đốc Cố, tối nay chị muốn ăn gì?”
Cố Dương: “…” Tôi ăn em gái cô!
Sau đó Lý Hải Phượng mua một con cá, lại mua hai cân xương sườn, lúc Cố Dương nhìn thấy nàng xách rau hẹ mặt đều tái mét: “Cô bị bệnh à, mua rau hẹ làm cái gì vậy?”
Lý Hải Phượng suy nghĩ một lúc, tiến đến nói nhỏ bên tai cô: “Mỗi tháng chị đều đến tháng vào cuối tháng, hôm qua lúc em xả nước ở phòng tắm giúp chị nhìn thấy giấy trong giỏ rác có máu.”
Câu nói kế tiếp Lý Hải Phượng còn chưa nói, cả người của Cố Dương như bị sấm đánh đến ngoài cháy trong non, cô hạ giọng quát: “Tôi không bị trĩ! Là bị thương!”
Lý Hải Phượng: “…”
Hai người họ xách đồ ăn đi đến trước cửa thì một chiếc xe điện ở phía trước trực tiếp lao thẳng về phía cả hai, Cố Dương nhanh tay kéo cánh tay của Lý Hải Phượng, kết quả kéo quá mạnh khiến cả người của Lý Hải Phượng đâm sầm vào trong ngực cô.
Người lái chiếc xe điện chính là một cậu nhóc thanh niên tầm hai mươi tuổi, mặc dù vội vàng bóp thắng lại nhưng bánh xe vẫn đụng trúng chân của Lý Hải Phượng, thời tiết vốn đang nóng nực nên khiến tính tình của cậu nhóc kia càng dễ bốc hỏa, cậu ta lập tức tuôn một tràng lời thô tục với Lý Hải Phượng.
Lý Hải Phượng vẫn bị Cố Dương kéo vào trong ngực, nàng không nói gì cả chỉ là cảm thấy chân nóng rát rất đau.
Đương nhiên là Cố Dương nhìn thấy bánh xe của chiếc xe đó đụng trúng chân của Lý Hải Phượng, khuôn mặt cô lập tức tối đen: “Cậu mắng ai không có mắt hả? Cậu có biết cô ấy là ai không?”
Cố Dương nói xong thì tiến lên trước mặt cậu nhóc đó, tâm trạng cô vốn đủ tệ rồi, người này lại còn trực tiếp nhảy trúng họng súng của cô nữa, Lý Hải Phượng thấy tình hình không ổn nhưng miệng không ngăn cản được, nên nàng dứt khoát ôm eo Cố Dương từ đằng sau: “Tổng giám đốc Cố, tổng giám đốc Cố, chị bình tĩnh đi ạ.”
Cậu nhóc kia hiển nhiên bị khí thế hùng hổ của Cố Dương dọa cho sợ, có lẽ là không ngờ đến người phụ nữ xinh đẹp đó lại hung dữ như vậy.
Cố Dương vẫn đang trong trạng thái nổi bão, chỉ vào mũi cậu nhóc đó tiếp tục quát: “Cô ấy là người của tôi, người của tôi thì chỉ có tôi được mắng, từ lúc nào mà đến lượt cậu chứ, cậu là cọng hành từ đâu ra vậy, tôi nói cho cậu biết tôi là người nhà họ Cố… Lý Hải Phượng cô buông tay ra!”
Lý Hải Phượng liều mạng đẩy Cố Dương về phía cửa chợ bán thức ăn, hối thúc cậu nhóc đó mau tranh thủ rời đi, tính khí này của Cố Dương nàng thật sự không có cách nào với cô cả, chỉ cần tí lửa liền có thể cháy.
Không dễ gì kéo được Cố Dương xối xả không ngừng ra, Lý Hải Phượng ném đồ ăn vào cốp sau xe sau đó đẩy Cố Dương lên xe, trước khi lên xe nàng còn vẫy tay với dì bán dưa leo đang đợi nàng đến tán gẫu: “Dì ơi hôm khác chúng ta nói chuyện nha.”
“Đưa tôi xem chân của cô.” Lý Hải Phượng vừa lên xe, Cố Dương đã kéo chân nàng.
Lý Hải Phượng ngứa ngáy rụt chân lại: “Không sao chỉ là trầy lớp da, không đau.”
Cố Dương nhìn phía ngoài lớp da trầy xước trên chân nàng có máu rỉ ra, cô khẽ chau mày: “Đến bệnh viện đi.”
Lý Hải Phượng giật mình: “Chút vết thương nhỏ này không đáng vào đâu, đến bệnh viện làm gì chứ, trở về khử trùng là được rồi, thật sự không sao đâu.”
Cố Dương nghi hoặc, khuôn mặt cô không vui: “Thằng nhóc kia mắt mù rồi, lần sau gặp phải chuyện như thế này nhớ tới dẫm lên chân hắn đi.”
Lý Hải Phượng: “…”
Về đến nhà, Cố Dương không thèm quan tâm đến Nhị Phượng đang vẫy đuôi trông ngóng chạy về phía hai người mà đi lấy hộp y tế thoa cồn khử trùng cho Lý Hải Phượng.
Lý Hải Phượng ngồi trên sô pha được săn sóc mà e sợ, phải biết rằng nàng chỉ bị chiếc xe điện đó làm trầy xước chút da mà thôi, nhẹ hơn so vết thương do bị ngã từ trên giường xuống vào buổi tối lúc ngủ, mà hiện tại chân của nàng đang đặt trên đùi của Cố Dương để Cố Dương tự mình bôi thuốc cho nàng.
Hạnh phúc quá!
Lý Hải Phượng nhìn Cố Dương, trong ánh mắt hiện lên trái tim màu đỏ, tổng giám đốc Cố thật sự rất quan tâm đến nàng, nói đến mới nhớ… lúc ở chợ bán thức ăn vừa nãy tổng giám đốc Cố đã nói cái gì nhỉ?
Cô ấy là người của tôi, người của tôi thì chỉ có tôi được mắng, từ lúc nào mà đến lượt cậu chứ, Cậu là cọng hành từ đâu ra vậy?
Cọng hành từ đâu ra…
Cọng hành…
Hành…
Lý Hải Phượng nghĩ đến biểu cảm lúc đó của Cố Dương, lại nhìn người lúc này đang bôi thuốc cho mình, bỗng tim nàng đập rất nhanh, tay không biết nên đặt ở đâu.
“Tổng giám đốc Cố, em yêu chị.” Lý Hải Phượng nói.
Cố Dương: “…”
Bôi thuốc xong Lý Hải Phượng vui vẻ vào phòng bếp nấu ăn, chỉ để lại một mình Cố Dương cầm bông cồn ngồi ngây người trên sô pha, vừa nãy lúc bôi thuốc cô có nhìn sơ qua chân của Lý Hải Phượng bị cậu trai kia đụng trúng, trong lòng có chút không bình tĩnh cũng không nói rõ được là cảm giác gì, thật băn khoăn không dứt.
Lúc ăn cơm Cố Dương hỏi Lý Hải Phượng định lúc nào về nhà, Lý Hải Phượng múc cho cô chén canh: “Vẫn chưa biết, hai ngày trước gọi điện thoại cho mẹ em, bà ấy bảo em lễ quốc khánh về nhà sẵn dịp có thể ở nhà thêm mấy ngày.”
Cố Dương gắp miếng sườn vào trong bát cơm, suy nghĩ rồi nói: “Tôi về cùng cô, vừa hay lễ quốc khánh công ty cho nghỉ, tôi có thời gian.”
“Hả? Tổng giám đốc Cố chị nói thật sao?” Nàng luôn nghĩ rằng cô đang đùa.
Cố Dương trừng nàng một cái: “Cô còn chưa chịu đồng ý tôi về cùng cô sao?”
Lý Hải Phượng lập tức lắc đầu, nói vô tội: “Không có không có, em, chỉ là em cảm thấy, em sợ tổng giám đốc Cố không quen.”
“Tôi không khó hầu hạ như cô nghĩ đâu.” Cố Dương nghiêm túc nói: “Dù sao tôi cũng nợ cô một ân tình.”
“Tổng giám đốc Cố…” Lý Hải Phượng ngây ra, ngơ ngác nhìn Cố Dương.
“Được rồi đừng phí lời nữa, mau ăn cơm đi.” Dừng lại một chút, Cố Dương nghĩ đến gì đó, cô lập tức nghiêm mặt nói: “Vừa nãy tôi đã vứt rau hẹ mà cô mua vào thùng rác rồi, không cần cảm ơn tôi đâu, hãy gọi tôi là Lôi Phong.”