Mỗi khi tới cuối tuần là Lý Hải Phượng lại cảm thấy buồn bực, ngoài việc ra ngoài dắt chó đi dạo thì cũng chỉ ở trong nhà, chẳng có một chút thú vị nào cả, ít nhất lên công ty thì nàng còn có việc để làm.
Mặc dù bình thường Cố Dương rất chú ý đến việc chăm sóc bản thân, thế nhưng từ trước tới giờ cô ấy không hề thích vận động, cách làm việc và nghỉ ngơi cũng vô cùng có vấn đề. Vào cuối tuần, ban ngày thì cô ngủ một giấc đến tận trưa, sau đó dậy ăn cơm, buổi chiều chỉ nghỉ ngơi có hai tiếng rồi bắt đầu làm việc, ăn xong bữa cơm tối thì lên lầu chơi game, sau khi ra ngoài thì lại tiếp tục làm việc. Ban đêm Nhị Phượng rất nhiều lần cào cửa phòng ngủ của Lý Hải Phượng, lúc Lý Hải Phượng thả nó vào trong cũng đều có thể nhìn thấy ánh đèn vẫn còn sáng từ khe cửa hơi hé mở của phòng làm việc.
Lý Hải Phượng ngáp một cái rồi sờ sờ cái đầu to của Nhị Phượng, bây giờ nàng đã không còn sợ chú chó này nữa, ở chung lâu ngày rồi, nàng cảm thấy lời miêu tả của Cố Dương khá đúng, chú chó này quả thật rất ngốc.
Nhìn đồng hồ đã hơn mười một giờ, Lý Hải Phượng lê dép xuống tầng chuẩn bị bữa khuya cho Cố Dương, nàng mở tủ lạnh ra xem rồi lấy ra một quả cà chua và hai quả trứng, nàng định nấu mì cho Cố Dương ăn.
Nước sôi lăn tăn, Nhị Phượng bèn ngoắt ngoắt cái đuôi kêu to hừ hừ ở sau lưng của Lý Hải Phượng, nàng do dự một lúc rồi vẫn cho thêm vào trong nồi một chút, cuộc sống của chú chó này nhanh chóng đồng bộ với bọn họ, trừ việc nàng và Cố Dương không ăn thức ăn cho chó thì Nhị Phương bữa bữa đều có thể ăn đến no bụng đồ ăn mà bọn họ ăn.
Nấu xong mì rồi, Lý Hải Phượng đổ một ít vào chén cho chó trước, toàn bộ phần còn lại đều để cho Cố Dương, nàng đã quen với việc không ăn khuya lúc nửa đêm rồi, mỗi lần nấu đều chia cho chó trước, Cố Dương lúc đầu rất tức giận, sau đó thì đã trở nên lười so đo rồi. Tổng giám đốc của Cố thị chia sẻ thức ăn với chó, việc này mà truyền ra chắc chẳng có ai tin.
Lý Hải Phương gõ cửa một cách tượng trưng rồi bưng mâm đồ ăn đi vào, trong chiếc bát sứ Thanh Hoa là món mì còn nóng bốc khói, ngoài ra còn có vài lát bánh mì được đặt trong một chiếc đĩa nhỏ khác.
“Tổng giám đốc Cố, gần mười hai giờ rồi…”
Cố Dương tháo kính xuống, day day khóe mắt, hơi mệt mỏi mà nói: “Mới mười hai giờ? Vẫn còn sớm mà.”
Lý Hải Phượng bưng mì đến cho cô, vẻ mặt nhu hòa: “Tổng giám đốc Cố mau uống chút canh nhân lúc vẫn còn nóng, khẩu vị mà tối nay chị ăn quá mạnh, như thế thì sẽ dễ bị nóng trong người.” Nói xong bèn nhanh chóng rót ly nước đặt ở trên bàn, sau đó tha thiết mong chờ mà nhìn cô.
Dường như hôm nay Cố Dương không có cảm giác thèm ăn, có lẽ là bởi vì dạo này thức đêm quá nhiều, sắc mặt cũng không được tốt cho lắm, cô cúi đầu uống một hớp canh rồi mới chậm rãi nói: Cô đã làm lâu như vậy rồi, hôm qua Vương Băng mới gửi tài liệu thông tin cá nhân của cô tới cho tôi, cô ấy cũng rộng rãi thật đấy.”
Lý Hải Phượng không nói gì. Vốn dĩ Cố Dương là sếp của Cố thị, cho dù là lãnh đạo cấp cao của công ty khác khi thuê mỗi một tài xế cũng đều phải điều tra lý lịch bối cảnh của người này trước, lúc ký hợp đồng cũng phải làm các loại công tác bảo mật, điều này đương nhiên cũng là vì lý do an toàn.
Mặc dù Lý Hải Phượng đã ký hợp đồng rồi, cũng nói với Cố Dương về tình hình gia đình mình, hơn nữa nàng lại là trợ lý riêng của Cố Dương, thế nhưng Cố Dương lại hoàn toàn không để ý đến những chuyện này một chút nào, sự yên tâm đối với nàng không phải chỉ là một chút, Lý Hải Phượng có chút cảm động.
Cố Dương cầm lấy đũa gắp mấy sợi mì, cô khịt khịt mũi rồi bảo Lý Hải Phượng bật điều hòa cao thêm một chút, hai ngày nay thời tiết nóng bức, điều hòa trong phòng cô bật chưa đến hai mươi độ, ngày nào cũng bật như vậy, hiển nhiên là đã có dấu hiệu cảm lạnh rồi.
Lý Hải Phượng thấy ngày nào Cố Dương cũng liều mạng như vậy, cảm thấy hơi khó chịu, lại hơi đau lòng, thế nhưng lại không biết phải nói cái gì. Công việc của Cố Dương vẫn luôn bận rộn, ngay cả bản lĩnh mắng nàng cũng chẳng có, nàng nghĩ nghĩ rồi đi tới phía sau lưng Cố Dương: “Tổng giám đốc Cố, chị nghỉ ngơi một lát đi, hay là chị lên giường nằm, em sẽ xoa bóp cho chị.”
Cố Dương ăn xong mì thì ngồi tựa vào ghế da lười động đậy: “Thôi bỏ đi, cô đấm bóp luôn cho tôi ở đây đi, ấn mạnh vào đây này, hai ngày nay tăng ca, buổi tối ngủ rất đau.”
Lý Hải Phượng vâng một tiếng rồi bước đến bên cạnh cô, từ từ chậm rãi xoa bóp, mặc dù thời gian ở cùng với Cố Dương chưa được lâu, bình thường tính tình của Cố Dương người này không được tốt, chuyện bé cỏn con cũng có thể làm cô tức giận, lại còn thích mắng người nữa, nhưng Lý Hải Phượng vẫn cảm thấy cô rất tốt, tuy nói năng chua ngoa mà lòng như đậu hủ (miệng lưỡi sắc bén che dấu trái tim quan tâm). Như ngày hôm đó nàng bị người ta va phải, nàng đã biết được Cố Dương đã thừa nhận nàng, nếu không thì cũng chẳng bảo vệ nàng như vậy, vậy nên bất kể là Cố Dương có tức giận như thế nào với nàng thì nàng cũng sẽ không ghét cô ấy, mà nàng cũng thích phần công việc hiện giờ của bản thân.
Cố Dương rất giàu, vô cùng giàu có, chí ít thì lúc Lý Hải Phượng đi theo cô dạo phố mua quần áo, mỗi lần cô quẹt thẻ đều là giá trên trời, mắt cũng không chớp một cái, thẻ còn chẳng có mật mã, một bộ dáng tùy ý, nhưng cũng chỉ là dành riêng cho nàng mà thôi.
Thực ra Cố Dương ở một số chỗ cũng khá keo kiệt, ví dụ như ăn cơm với người khác thì đều là tiêu tiền của người ta, bản thân cô lại rất ít khi mời khách, lại ví dụ như lần thứ hai cùng Lý Hải Phượng đi chợ mua thức ăn, chỉ vì vài đồng bạc mà cô cò kè mặc cả với một ông chú, ông chú đó làm sao mà có thể nói lại được cái miệng đã bàn điều kiện với không biết bao nhiêu lãnh đạo giới kinh doanh kia của cô cơ chứ.
Cố Dương là một người cuồng công việc, còn là một người cuồng làm việc chăm chỉ, bình thường cô ở nhà lôi thôi, trong công việc lại chưa bao giờ qua loa, nhớ có lần nghe Vương Băng nói, từng có một quản lý có thành tích kinh doanh vô cùng tốt ở bên đó, doanh số bán sản phẩm điện tử hầu như năm nào cũng chiếm vị trí đầu tiên, cũng chỉ vì trong báo cáo tổng kết nhập sai một con số lẻ, mà Cố Dương không nói hai lời, trực tiếp sa thải.
Mực dù là bị sa thải, nhưng người quản lý đó lúc rời đi lại không có một lời phàn nàn nào, nghe nói là bây giờ anh ta đang làm việc ở một công ty nước ngoài, lại rất được bên trên trọng dụng, thỉnh thoảng còn gặp mặt Cố Dương ăn cơm một bữa. Ngay cả với chỉ số IQ của Lý Hải Phượng cũng cảm thấy là Cố Dương cố ý, ví dụ như là gián điệp – thương mại gì đó, kỳ thực thì người ta đơn thuần chỉ là quan hệ tốt mà thôi.
Nói tới nói lui thì Lý Hải Phượng cảm thấy bà chủ nhà mình tốt đẹp các thứ, vừa mắt các kiểu, yêu thích các loại. Không biết đã nghĩ bao lâu, Cố Dương rất nhanh bị nàng xoa bóp đến sắp thiếp đi rồi.
“Gần đây công ty địa ốc bên kia có hai dự án không lớn lắm, vừa hay là của Linh Thủy các cô, tôi có xem qua phương án một chút, bên đó của các cô nơi nào thì sầm uất hơn?” Cố Dương híp mắt lại, đột nhiên hỏi một câu.
Động tác trên tay của Lý Hải Phượng dừng lại một chút, sau đó nàng lại tiếp tục ấn: “Thực ra thì em ở Linh Thủy chưa lâu, thế nhưng vẫn biết được nơi nào phát triển hơn, tổng giám đốc Cố đang suy nghĩ chọn mảnh đất nào sao?”
Cố Dương gật đầu: “Bình thường thì tôi rất ít khi nhận những đơn hàng như vậy, tuy rằng thành phố Linh Thủy không lớn, nhưng dân số tương đối nhiều, có thị trường tiềm năng.”
“Là hai mảnh đất nào vậy?”
“À… thực ra thì khá gần nhau, Linh Thủy đi tới đi lui cũng chỉ to như vậy, vành đai hai phía Bắc có một miếng, rồi ngoại ô thành phố khu bên kia cũng có một miếng.” Cố Dương kéo chuột lên vài lần: “Ừm, là hai cái này à.”
Lý Hải Phượng nghiêng đầu suy nghĩ một chút: “Mặc dù đường vành đai hai có vẻ sầm uất, thế nhưng có rất nhiều khu dân cư sẵn có ở đó, giá nhà cũng đắt hơn, khu dân cư ở ngoại ô thành phố vẫn đang mở mang phát triển, thế nhưng dân cư lại nhiều hơn ” Ngừng một chút, Lý Hải Phượng đột nhiên nghĩ đến: “Tổng giám đốc Cố, mảnh đất ở ngoại ô thành phố kia rẻ hơn đúng không?”
“Thì chắc chắn là rẻ rồi.” Cố Dương ngẩng đầu liếc nhìn nàng: “Cô cảm thấy chọn vùng ngoại ô thành phố đó thì tốt hơn à?”
Lý Hải Phượng gật đầu: “Tổng giám đốc Cố cũng đã nói, vốn dĩ là Linh Thủy không lớn, nếu như chọn vùng ngoại ô thì giá nhà sẽ rẻ hơn ở vùng đường vành đai hai một chút, em nghĩ nếu là em thì chắc chắn sẽ mua vùng ngoại ô, đương nhiên là nếu là người tiền bạc dư dả thì không tính toán chuyện này rồi.”
Cố Dương im lặng một chút: “Dân cư của vùng ngoại ô thành phố bên đó của các cô tương đối nhiều, họ là những người nào?”
“Có người vẫn luôn sống ở Linh Thủy, cũng có người giống như em.” Lý Hải Phượng thành thật nói.
Cố Dương ngay lập tức hiểu được ý của nàng, cô phì cười một tiếng, tay cầm chuột cũng run lên: “Được rồi, tôi biết rồi, công ty không nhận nhiều dự án như vậy, lần này nếu như thị trường phản ứng tốt thì chúng ta có thể hướng tới việc thử phát triển thành phố lên hạng ba.”
Lý Hải Phượng không biết cô cười cái gì, tay dùng thêm một chút sức lực, Cố Dương đột nhiên bị đau bèn hét ầm lên: “Cô muốn bóp chết tôi đấy à?!”
Cuối cùng thì Cố Dương tắt máy tính, vừa đuổi Lý Hải Phượng ra ngoài, mới cảm thấy hài lòng với quan điểm mà nàng nói ra, thì một hồi sau hội chứng tuổi dậy thì lại phát tác rồi.