Trong tiệm cái lẩu, hai mắt của Lý Hải Phượng đói đến mơ màng, nàng nhìn đồng hồ, thấy người ta vẫn chưa đến nên gọi phần cho mình, xong đặt nồi ăn một cách không vui.
Ăn sắp no rồi, cuối cùng người nàng chờ cũng đến, nàng vui vẻ vẫy tay, người đó nhìn hành động ngu ngốc của nàng, khuôn mặt có biểu cảm “Đừng nói là tôi quen biết cô”.
Người đến chính là Ngô Ba, bạn trai của Lý Hải Phượng, hắn từ từ ngồi xuống đối diện Lý Hải Phượng, gương mặt thiếu kiên nhẫn: “Có gì mau nói nhanh, chút nữa anh còn có việc.”
Lý Hải Phượng gắp đồ ăn bỏ vào miệng, mơ hồ nói: “Chúng ta chia tay đi.”
Ngô Ba ngây người ra, cho rằng nàng đang đùa: “Chia tay sao?”
Lý Hải Phượng gật đầu: “Đúng vậy, chia tay đi.”
“Em không thích anh nữa sao?” Ngô Ba hỏi.
“Thích chứ.”
Ngô Ba khinh thường nhìn nàng: “Học cách lạt mềm buộc chặt của mấy người phụ nữ trong phim truyền hình à, chỉ dựa vào cô sao? Mau tỉnh lại đi, được rồi, không có gì thì tôi đi đây.”
Thấy Ngô Ba đứng dậy muốn đi, Lý Hải Phượng kéo hắn lại: “Tôi nói thật đó, chẳng phải anh muốn sớm chia tay sao, em đã thấy cô gái lần trước anh dẫn theo.”
“Lý Hải Phượng, cô đủ rồi, đàn ông mấy ai mà không đa tình chứ, huống hồ cũng sống chung với nhau hơn một năm rồi, miệng không cho tôi hôn, là thằng đàn ông tôi không chịu nổi đó có được không?” Ngô Ba nhỏ giọng quát.
Lý Hải Phượng ngây ra: “Không phải mà, mẹ tôi nói là trước khi kết hôn thì không thể lên giường với đàn ông.” Âm thanh câu nói này của nàng rất lớn, hầu như tất cả mọi người trong cửa hàng đều nhìn đến.
Ngô Ba lập tức cảm thấy có chút không chịu được, hắn hận rèn sắt không thành thép, nhìn Lý Hải Phượng: “Cô nói nhỏ chút có được không, hôn với lên giường thì có liên quan gì đến nhau chứ? Dựa vào dáng vẻ ngu ngốc của cô, ngoại trừ tôi thì còn ai cần cô nữa hả.”
Lý Hải Phượng chớp mắt: “Nhưng tôi cũng không muốn, lần trước tôi còn thấy anh và một người phụ nữ làm tình ở chỗ anh ở, điều này chẳng phải chỉ có những người yêu thương nhau mới có thể làm được sao, như vậy đối với chúng ta đều tốt mà.”
“Chết tiệt!” Ngô Ba nhìn thẳng vào mắt nàng: “Lý Hải Phượng cô nói bậy mà không đỏ mặt sao, tôi với mấy cô gái đó đâu phải một hai lần, sao trước đó cô không nói bây giờ lại lấy chuyện này ra để nói.”
Lý Hải Phượng nhìn hắn, chỉ có thể nói thật: “Gần đây tôi đã thay đổi công việc, sếp chúng tôi nói không cho phép yêu đương, cô ấy nói cô ấy không muốn lúc bản thân mình đói, trợ lý của mình lại bận nói chuyện với bạn trai.”
Ngô Ba ngây ngốc: “Trong đầu cô đang chứa gì vậy, sếp đó của cô là cái gì chứ, hắn coi cô là cái gì, ồ cô còn nấu ăn cho hắn nữa à, có phải là còn hầu hạ hắn ngủ nữa hay không?”
“Đúng vậy.” Lý Hải Phượng gật đầu.
Ngô Ba không thể tin được trừng mắt: “Lý Hải Phượng không ngờ cô lại là loại người như thế, vì kiếm nhiều tiền mà ngủ với người khác, lại còn chia tay với tôi, cô điên rồi.”
Ngủ? Lý Hải Phượng suy nghĩ, không biết trợ lý riêng có cần phải ngủ cùng hay không, nàng an ủi bạn trai cũ của mình: “Anh yên tâm tôi tin rằng anh có thể gặp được người tốt hơn, với lại sếp tôi là phụ nữ, ngủ chung cũng không có gì cả.” Nghĩ đến dáng vẻ nhìn chằm nàng của Cố Dương, Lý Hải Phượng rụt cổ, nàng chưa bao giờ gặp người phụ nữ nào hung dữ như vậy.
Ngô Ba thật sự không biết nên nói gì mới được, hắn vẫy tay: “Tùy cô, cô thích ngủ với ai thì ngủ, công ty nào, sếp nữ đó của cô có phải là kẻ biến thái không?”
Lý Hải Phượng nghe thấy bạn trai cũ nói sếp mình là biến thái, vội vàng xua tay ra vẻ bảo vệ chủ của mình: “Cô ấy không phải là kẻ biến thái, chỉ là tính tình cô ấy không tốt, tâm không xấu, không chọc đến cô ấy thì không sao cả.”
Ngô Ba đang bước chân đi thì phía sau điện thoại của Cố Dương đã gọi đến.
“Có phải là Lý Hải Phượng không muốn làm nữa không?” Phía bên kia điện thoại truyền đến tiếng hét giận dữ của Cố Dương.
“Cô, cô là? Ồ tổng giám đốc Cố, xin chào!” Lý Hải Phượng nghe thấy giọng nói của Cố Dương, ánh mắt lập tức nheo lại.
“Chào cái đầu cô! Cô còn muốn làm nữa không? Bây giờ mấy giờ rồi, cô ở đâu?” Cố Dương tiếp tục nổi giận qua điện thoại.
Lý Hải Phượng nhìn ra cửa sổ: “Ồ, em đang chia tay.”
“Chia tay gì?”
“Chính là chia tay, chẳng phải hôm qua chị bảo em chia tay sao, cho nên em mới chia tay với người yêu của em xong.” Lý Hải Phượng nói.
Cố Dương phía bên kia điện thoại càng bực tức: “Được rồi được rồi, cô mau đến nhà tôi, hôm nay tôi không đến công ty, phải tham gia một bữa cơm, nhanh lên, nửa tiếng nữa đến không được thì trừ lương cô, không nói nhiều.”
Cố Dương tắt điện thoại không bao lâu thì gọi lại: “Cô ngốc à, cô đã từng đến nhà tôi chưa, có biết nhà tôi ở đâu không, vừa nãy gọi điện thoại không biết hỏi tôi địa chỉ sao?”
“Ồ, địa chỉ nhà của tổng giám đốc Cố ở đâu vậy?”
Cố Dương: “…”
Hai mươi phút sau, Tĩnh Hải Hương.
Lý Hải Phượng có chút đau lòng lấy tiền từ trong túi ra đưa cho tài xế, bình thường nàng không bao giờ gọi xe, điều này đã khiến nàng tốn kém mấy chục tệ.
Lý Hải Phượng bị chặn ở chỗ gác cửa không lâu thì nhìn thấy Cố Dương mặc bộ đồ ngủ đến, mặt mày nàng hớn hở đi lên chào đón: “Tổng giám đốc Cố…”
Cố Dương không để ý đến nàng mà cười với bảo vệ phía sau nàng, đảm bảo hình ảnh Cố Thị của mình còn nguyên vẹn không tổn thất gì, chào hỏi rồi dẫn Lý Hải Phượng đi về phía chỗ mình ở.
Cố Dương đi dép lê như bay, Lý Hải Phượng chạy bước nhỏ phía sau cô, liên tục nhìn về phía xung quanh: “Nơi này lớn quá.”
Cố Dương lại xác nhận xung quanh không có ai, quay người mắng: “Có phải cô muốn chết hay không, tôi gọi cho cô mấy cuộc điện thoại cô đều không nghe, bây giờ mới đến.”
Lý Hải Phượng nhìn thấy vừa nãy trên mặt cô còn có nụ cười và sự ấm áp, bỗng chốc lật mặt, lập tức cúi đầu xin lỗi: “Xin lỗi tổng giám đốc Cố, lúc đó quả thật em…”
“Được rồi được rồi đừng giải thích nữa, nhìn thấy khuôn mặt này của cô là thấy tức, mau đi thôi!”
Đi một mạch đến nơi Cố Dương ở, lúc trong lòng Lý Hải Phượng đè xuống nhìn căn biệt thự lớn thì lập tức quay người, hai mắt nàng phát sáng: “Một mình tổng giám đốc Cố ở cái sân to như vậy sao.”
Cố Dương vào cửa trước không kìm được hừ nàng một câu: “Hừ, đây là biệt thự, biệt thự, không phải cái sân!”
Dường như Lý Hải Phượng đã dần dần thích ứng với việc cô thích hừ, đi theo vào trong, nghe thư ký Vương Băng nói sau này nàng phải chuyển vào sống chung với tổng giám đốc Cố, thật tốt, nàng cũng có thể ở cái sân lớn như vậy, trở về chắc chắn phải nói với mẹ để mẹ cũng vui theo.
Cố Dương hất một đống áo quần ra: “Bình thường trong nhà sẽ có người đến quét dọn đúng giờ, chuyện vệ sinh cô không cần quan tâm, cô chỉ cần chăm sóc tôi là được rồi, nấu ăn giặt đồ là chuyện của cô, cái nào không giặt được thì mang đi cho người ta giặt, cái nhỏ bao gồm nội y thì cô cần phải giặt tay biết chưa, không được dùng nước giặt phải dùng bột giặt. Còn nữa, buổi tối đi ngủ thì phải ngủ phòng cạnh tôi để tiện tôi có việc cần gọi cô, buổi tối ngoại trừ đi vệ sinh thì không được đi bậy đâu cả, đương nhiên ngoại trừ những lúc tôi bảo cô rót nước hay là chuẩn bị đồ ăn đêm cho tôi, cho dù là lúc nào cần thì phải có ngay, biết cái gì gọi là cần thì phải có ngay không? Cho dù cô ngủ đến sét đánh không nghe, tôi gọi cô một tiếng thì cô phải chạy ngay vào hỏi tôi có chuyện gì, tiền lương Vương Thủy sẽ nói cho cô sau, làm tốt thì lương sẽ tăng gấp đôi, nghe hiểu chưa?”
Lý Hải Phượng tiêu hóa một lúc, nữa ngày mới nhìn gương mặt cô đang nhìn nàng gật đầu, trong lòng nghĩ tổng giám đốc Cố xinh đẹp như vậy, có phải lúc cô không hừ với nàng thì càng đẹp hơn không.
Cố Dương bị Lý Hải Phượng nhìn đến lông sau lưng dựng lên, cô “Này” một tiếng: “Tôi biết tôi xinh đẹp, sau này rồi nhìn, bây giờ phân loại những bộ áo quần này đi, xem xem cầm cái nào đi giặt, cái nào cô tự giặt, tôi đi thu dọn một chút, chút nữa cô hãy ra ngoài với tôi.”