Trong lúc lên lầu, Cố Dương không ngừng quở trách Lý Hải Phượng, sau đó hai người đến lầu ba, Cố Dương vào phòng, biểu cảm trên mặt không đổi. Lý Hải Phượng cũng đã ở cùng Cố Dương một đoạn thời gian, ít nhiều cũng biết một chút về tốc độ thay đổi sắc mặt của cô, ngoan ngoãn đi theo sau lưng cô.
Trong phòng có một người đàn ông đang ngồi, tuổi tác ước chừng khoảng ba bốn mươi tuổi, tuấn tú bất phàm, khí chất điềm tĩnh, Lý Hải Phượng chỉ hơi ngẩng đầu liếc nhìn rồi lại cúi đầu.
Trên mặt Cố Dương không có biểu cảm gì, ngồi xuống bên cạnh người đàn ông, “Chúng ta nói chuyện đến đâu rồi?”
Người đàn ông cũng không nhìn nàng, chỉ buồn bực nở nụ cười, “Cô đi ra ngoài nửa ngày, không định giải thích gì với tôi sao? Còn cô bé này là ai?”
Cố Dương nhìn vào mắt Lý Hải Phượng, “Cô định đứng ở đó luôn sao?”
Lý Hải Phượng cúi đầu chầm chậm ngồi xuống bên cạnh cô, không lên tiếng.
Cố Dương nhíu mày một cái, quay đầu sang nhìn người đàn ông đang nhìn nàng chằm chằm, “Trợ lý của tôi, không có gì để giới thiệu với anh, Nhâm tổng, chúng ta tiếp tục đi.”
Nhâm Định Bắc bất đắc dĩ lắc đầu: “Chẳng qua là một bữa cơm thôi mà, hà cớ gì lần nào cũng giương cung bạt kiếm* như vậy?”
*Giương cung bạt kiếm: đại khái có nghĩa là căng!
Cố Dương giống như vô cùng nghiêm túc tự hỏi, “Đúng vậy, chỉ là một bữa cơm thôi, vậy anh có thể đảm bảo lần sau đừng đoạt chén cơm của tôi không? Anh có biết mỗi lẫn tôi nhìn thấy mặt anh, tôi sẽ nhớ đến mười tỷ năm đó, Nhâm tổng, tính khí của tôi không tốt, tôi nghĩ anh cũng biết mà.”
“Cố Dương, lần này tôi đến, chính là muốn mọi người cùng ngồi xuống ăn một bữa cơm, chúng ta đều là người trưởng thành, tôi hi vọng cô có thể bình tĩnh nói chuyện với tôi ôn hòa nhã nhặn một chút.”
Cố Dương cười cười, “Anh muốn nói chuyện phiếm với tôi, sao anh không hỏi xem tôi có sẳn lòng nói chuyện với anh không? Tôi tiếp quản Cố thị bảy năm, có năm nào anh để tôi được yên, tôi thật sự không biết Cố Viên coi trọng anh ở điểm nào.”
“Cố Dương, tuy rằng tôi lớn hơn cô, nhưng mà theo lý đáng ra tôi phải gọi cô là chị.”
“Đừng, tôi không nhận nổi.” Cố Dương khoát tay, “Tốt hơn là anh nói thẳng anh mời tôi ăn cơm có chuyện gì, tôi nói cho anh biết Nhâm Định Bắc, nếu anh dám đoạt dự án y tế ở Châu Phi kia của tôi, ngày mai tôi sẽ tìm một người phụ nữ để kết hôn với Cố Viên, tôi nói được làm được.”
Người đàn ông cười khổ, “Có thể nào đừng lôi chủ đề về Tiểu Viên ra nói được không, em ấy đã đi hai năm rồi, cho dù bây giờ cô muốn làm chúng tôi chia tay, cũng là chuyện rất dễ dàng.”
Cố Dương hừ lạnh một tiếng, “Có thể tự biết như vậy thì tốt, vậy chúng ta nói vấn đề chính, tuy rằng hôm nay là anh tìm tôi, nhưng tôi cũng đang có việc muốn tìm anh, tôi cũng không vòng vo, tôi muốn khai thác thị trường ở Nam Phi, Long Đằng đã có thể đứng vững ở Châu Âu, như vậy cũng không khó để giải quyết vấn đề ở Châu Phi.”
Nhâm Định Bắc hơi bất ngờ nhìn Cố Dương, “Nam Phi, dã tâm của cô cũng thật lớn, bằng cách nào, nói tôi nghe thử một chút.”
Lý Hải Phượng nghe hai người nói chuyện muốn ngủ gục, Cố Dương, người này khi nói đến chuyện công việc, chỉ cần cô ấy hứng thú, không thể kết thúc nhanh được.
“Tôi có thể giúp cô, nhưng tôi cũng có điều kiện.” Nhâm Định Bắc tự động bỏ qua ánh mắt đầy tham vọng của Cố Dương, nếu không phải anh ấy cũng là người trong giới kinh doanh, thật khó để anh ấy tưởng tượng ra một người phụ nữ có thể có tham vọng lớn như vậy, có điều cũng may, bọn họ không phải đối thủ.
Cố Dương tỏ vẻ hiểu rõ, “Tôi biết anh muốn cái gì, chuyện tình cảm, tốt nhất là tự mình tranh thủ, người khác giúp đỡ cũng vô ích, tôi nghĩ điểm này chắc là anh rõ hơn tôi, lời này anh không thích nghe, nếu không phải anh tổn thương nó, em trai tôi cũng không đi lâu như vậy, tóm lại, tôi có thể giúp anh gọi điện hỏi thăm một chút, nó có trở về hay không, có đồng ý gặp anh hay không lại là một chuyện khác.”
Lý Hải Phượng ngồi nghe nửa ngày, cuối cùng cũng nghe ra chút chuyện gì đó, hai người nói chuyện công việc, nàng nghe lùng bùng như trong sương mù, nhưng vừa nói chuyện riêng tư, nàng không cần đựng lỗ tai lên cũng nghe hiểu được. Nghĩ đến đây, đột nhiên nàng đưa mắt nhìn người đàn ông sâu sắc và điềm tĩnh này, chẳng lẽ anh ấy thật sự đang yêu dương với em trai của Tổng giám đốc Cố.
Ngó thấy đã ba giờ chiều, thức ăn của bọn họ trên bàn còn chưa động vào, bụng Lý Hải Phượng đã đói cồn cào, ánh mắt nhìn chằm chằm Cố Dương.
“Bất luận thế nào, tôi đều sẽ khiến em ấy trở về, trước Tết năm nay, nếu như em ấy không về, tôi sẽ đến New York tìm em ấy, dù trói cũng phải trói em ấy về.” Trong mắt người đàn ông tràn đầy kiên định.
Cố Dương nhún vai, “Tùy anh, có thể trói nó về cũng tốt, hai ông bà già ở nhà vui mừng, nói không chừng sẽ đồng ý chuyện của hai người.”
Sau khi Nhâm Định Bắc đi, vốn là Lý Hải Phượng tưởng rằng các cô có thể hớn hở về nhà, ai biết được Cố Dương còn hẹn người khác, nàng đau khổ ra mặt, đói đến mức ngực dính vào lưng.
Cố Dương đã sớm nhìn ra nàng đói bụng, vì vậy bảo nàng mua gì đó ăn trên đường đi.
Đến điểm hẹn, Lý Hải Phượng rất ngạc nhiên vì Vương Băng đã ở đó sẵn, địa điểm Cố Dương đã hẹn chính là sân golf tốt nhất cực kỳ nổi tiếng ở Định Hải, những người đến đây cùng không phải là người giàu có bình thường, đa số là người có địa vị cao.
Trên đường đi vào sân golf, Vương Băng cầm Ipad vừa đi vừa nói chuyện với Cố Dương, Lý Hải Phượng đi sau chỉ nghe đến bốn chữ đại hội cổ đông, nàng không thể nào cảm thấy hứng thú, đành phải nhìn ngắm quang cảnh xung quanh, thầm nghĩ trời nóng như vậy sao Cố Dương lại chơi golf.
Đi được một đoạn, các cô đã vào đến sân golf.
Cố Dương không thay quần áo, đi thẳng đến chỗ những người đang chơi golf, hôm nay cô mặc một chiếc váy trắng dài, đẹp thì đẹp, nhưng mà mang giày cao tám phân mặc váy dài đi trên sân cỏ, cảm giác thật lạc quẻ.
Đến gần “Thành Lão”, bước chân của Cố Dương hơi nhanh một chút, trên mặt cũng lộ ra nụ cười tươi.
Đây là lần đầu tiên Lý Hải Phượng nhìn thấy biểu cảm này của Cố Dương, đó là biểu hiện khiêm tốn và cung kính của người trẻ với người lớn, thái độ trước sau thay đổi một trăm tám mươi độ khiến người ta không sợ hãi cũng không được.
Lúc này Cố Dương chấp tay sau lưng, không còn dáng vẻ kiêu ngạo hống hách ngày thường, thậm chí còn có chút dễ thương, “Thành Lão, cháu còn nhớ rõ lần trước ở đây ông còn thua cháu một quả đó nha.”
Tuy rằng Thành Lão năm nay đã gần bảy mươi tuổi, thân thể vẫn còn vô cùng cường tráng, sau khi ghi được một bàn thắng, ông cụ đưa gậy cho caddie*, cười haha nói, “Ta đã là một lão già rồi, người trẻ tuổi còn so với ta làm gì?”
*Caddie hay Caddy: Nhân viên hướng dẫn phụ vụ khách chơi golf
Trong chỗ nghỉ, Cố Dương đỡ Thành Lão ngồi xuống, tự mình ngồi xuống ở đối diện ông cụ, “Lần này Thành Lão gọi cháu đến quá đột ngột, ông xem cháu còn chưa kịp thay quần áo đi tiệc này ra nữa.”
Thành Lão cười khoát tay, “Lần sau không như vậy nữa, biết cháu bận rộn, vốn dĩ cũng không định giữ cháu ở lâu.”
“Thành Lão và cháu không phải người ngoài, ông khách sáo với cháu quá, Lão Cố nhà cháu mà biết sẽ mắng cháu mất.” Cố Dương cầm bình trà vừa rót trà cho Thành Lão vừa cười nói.
Thành Lão thở dài, “Lão Cố cũng nên biết đủ, bây giờ có cháu và cả Tiểu Viên lo cho gia đình, đừng nói là ông ấy, ba cháu cũng không cần lo, không giống tình hình Hoa Khoa hiện tại, từ sau khi ta lui về sau, không biết lúc nào nội bộ mới ổn định nữa.”
Cố Dương nhẹ nhàng nhíu mày, “Lần này Thành Lão gặp cháu là có liên quan đến chuyện của tập đoàn ạ?”
Thành Lão gật đầu, “Ta già rồi, cho dù có uy tín cũng không quản nổi đám thanh niên này nữa, Thành gia ta nhiều thế hệ rối loạn, vì tranh giành cổ phần công ty mà chuyện gì cũng có thể làm được, Thành Uy còn trẻ lại không đủ kinh nghiệm, nếu ngày nào đó ta không còn, nếu thật sự khiêu chiến, chưa chắc nó có thể giữ vững được, nhìn bề ngoài người trong ban giám đốc là muốn tốt cho tập đoàn, nhưng sau lưng âm mưu tính toán không ngừng, làm sao nó có thể là đối thủ của đám người đó chứ.”
Nhất thời Cố Dương cũng không biết nói gì, cô tiếp quản Cố thị nhiều năm như vậy, chỉ có cô và Cố Viên lo cho gia đình, bây giờ Cố Viên lại ở nước ngoài, tỏ rõ không muốn tiếp quản Cố thị, cô cũng không còn cách nào mới ngồi vào vị trí này, tuy rằng không có chuyện nội bộ đấu đá gay gắt, cô cũng biết thương trường hiểm ác, bao nhiêu người vì lợi ích của mình mà không từ thủ đoạn.
“Thành Lão không cần lo, chỉ cần có Cố Dương cháu ở đây, bọn họ sẽ không thể làm gì Tiểu Uy, vừa rồi Vương Băng có nói sơ qua nội dung của đại hội cổ đông Hoa Khoa tháng sau cho cháu nghe, chỉ cần bọn họ còn kiêng kỵ Cố thị, sẽ không dám tùy tiện khinh suất, tốt xấu gì ngoại trừ là thân phận Giám đốc điều hành Cố thị, cháu còn là một trong những cổ đông lớn của Hoa Khoa.”
Thành Lão gật gật đầu, “Có những lời này của cháu ta cũng an tâm, vốn dĩ đại hội cổ đông lần này cháu có thể không đi, nhưng để bảo đảm không có rủi ro, Thành Lão không còn cách nào khác.”
Cố Dương nói an ủi, “Cho dù cháu có bận như thế nào cũng sẽ đến, chuyện này ông yên tâm, tháng sau cháu chắc chắn sẽ đi, về phần Tiểu Uy, lát nữa cháu tìm em ấy tâm sự, cháu trai này của ông tính khí còn kém hơn cháu, nhưng mà, có một câu nói rất đúng, bạo quân cũng còn tốt hơn hôn quân.”
Thành Lão cười lắc đầu, “Con bé này, thôi không nói chuyện nữa, chúng ta lại đánh hai gậy đi.”