Trong cuộc họp thường lệ vào thứ hai, tất cả các phòng ban đều báo cáo nội dung công việc, Cố Dương nghiêm túc lật từng trang báo cáo, thỉnh thoảng mở miệng hỏi mấy câu, nói đến cuộc đấu thầu ở thành phố Linh Thủy, cô nghĩ nghĩ, rồi lặp lại những gì Lý Hải Phượng nói ngày đó.
“Lần đầu làm đô thị loại ba, đợt đấu thầu cho hai lô đất trước đó bị hủy bỏ, lúc trước lấy được hai bãi đất ở khu vực ngoại thành, hạng mục này không quá lớn, mọi người không cần tự làm, gần đây không phải đã tuyển thêm người mới sao, cử hai người mới đến đó là được rồi.” Cố Dương bị cảm nhẹ, nói chuyện bằng giọng mũi, so với trước đây, chỉ cần họp không nhiều cũng ít nhất định sẽ vỗ bàn đập ghế mắng chửi người.
Vài người ngồi bên dưới không dám lơ là, đều nói chuyện cẩn thận.
“Cố tổng, phương án của chúng ta đã trình lên, đột nhiên thay đổi, sợ là khó mà nói…” Một cô gái trẻ tuổi đột nhiên mở miêng.
Cố Dương thuận tay lấy một tập tài liệu ở bên cạnh, cúi đầu xem vài tờ, “Mặt dù đất ở Linh Thủy rẻ nhưng mà không cần tiêu tiền không cần thiết, trước hết làm như vậy, chi tiết xử lý như thế nào mọi người tự mình nghĩ cách đi, mặt khác, lúc cử người mới đi qua đó phải bàn giao rõ ràng, miếng đất nào có giá trị thì giữ lại, còn không thì bỏ đi.”
“…… Vâng.”
Họp xong, Cố Dương vừa mới quay về văn phòng, Lý Hải Phượng xách theo một túi nhựa nhỏ đi vào, nàng thò đầu vào cửa dò xét, trong mắt tràn đầy quan tâm, “Cố tổng, em mua thuốc cho chị nè.”
Cố Dương liếc nhìn thuốc cảm sáng nay Vương Băng mang cho cô, gật đầu, “Vào đi.”
Lý Hải Phượng phồng má, ánh mắt có chút u oán nhìn Cố Dương, từ lâu đã nhắc cô là buổi tối ngủ không được bật điều hòa, nói gì cũng không nghe, ngày hôm qua còn tốt, sáng này thức dậy dã hắt hơi liên tục.
“Uống thuốc viên thôi, loại pha nước kia thì không, khó uống.” Cố Dương ngồi trên ghế da, chau mày liếc nhìn hai màn hình máy tính vài lần, “Tôi vừa bỏ công mở cuộc họp, tại sao lại đột nhiên rớt nhiều như vậy?”
Lý Hải Phượng mang cho cô một ly nước, đưa thuốc đến trước mặt Cố Dương, “Làm sao vậy? Cái gì rớt?”
Cố Dương nhíu mày thật chặt, đổ thuốc ra lòng bàn tay, sau đó bỏ vào miệng, cô uống một miếng nước rồi nuốt thuốc vào, “Thật sự là muốn cái mạng già này của tôi mà, Lý Hải Phượng, cô gọi Vương Băng và Vương Lạc vào đây, nhanh lên.”
Lý Hải Phượng không biết tại sao lại như vậy, vội vàng chạy ra ngoại gọi hai người đó vào.
Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Cố Dương, Vương Băng không khỏi nghi hoặc hỏi, “Cố tổng, chuyện gì xảy ra vậy?”
Cố Dương chỉ vào biểu đồ xu hướng trên màn hình, “Mới hai tiếng, hạ gần một trăm điểm, bảo người tra xem chuyện này tại sao lại như vậy?”
Vương Băng chỉ liếc nhìn biểu đồ một cái vẻ mặt lặp tức đông cứng, đáp lại một tiếng rồi rời đi.
Vương Lạc nhìn chằm chằm đường cong kia hồi lâu, có chút đăm chiêu nói: “Hôm qua chỉ giảm mấy điểm, Hoa Khoa giảm còn nghiêm trọng hơn, nhưng mà không ảnh hưởng gì đến chúng ta, tôi không để ý, chỉ hai tiếng ngắn ngủi, Cố tổng, có khi nào có liên quan đến Quang Viễn?”
Cố Dương sờ sờ cằm, “Không đâu, công ty nhỏ bé đó thì có thể ảnh hưởng gì đến chúng ta, kỳ thật tình huống này cũng xem như bình thường, gần đây thị trường chứng khoán không ổn định, nhìn chung đều giảm sút, ít nhất là trong số những công ty lớn, Cố thị không phải thấp nhất.”
Không bao lâu, Vương Băng gõ cửa bước vào.
“Cố tổng, có một tin tốt và một tin xấu, chị muốn nghe tin nào trước?” Vương Băng mỉm cười, tâm trạng rất tốt.
Cố Dương nhướng mày, không nói gì, một lúc sau quay đầu về phía Lý Hải Phượng đang đứng ngơ ngốc bên cạnh nãy giờ, “Cô muốn nghe không?”
Mất nửa ngày Lý Hải Phượng mới phản ứng lại, lắc đầu, “Em không nên nghe.” Vương Băng đã từng nói với nàng, ở trước mặt Cố Dương tự giác một chút, nên nghe thì nghe, nên xem thì xem, không nên nghe thì không nghe, không nên xem thì không xem, có thể tránh thì tránh.
Cố Dương rút khăn giấy ra bịt lên mũi, nhàn nhạt nói, “Ở lại đi, đầu tiên nói chuyện tôi thích nghe đi.”
Vương Băng liếc nhìn Lý Hải Phượng một cái, chậm rãi nói, “Cố tổng còn nhớ Tây Giang Nguyệt không?”
Cố Dương hít mũi, “Hưm… Tây Giang Nguyệt, để tôi nhớ xem, con bé đã hất ly rượu trước mặt tôi trong cuộc họp thường niên của doanh nghiệp năm ngoái? Tây Giang Nguyệt là công ty của cô ta?”
Vương Băng gật đầu, “Vừa mới đây, cổ phiếu của Tây Giang Nguyệt rớt xuống mức thấp nhất, đã có không ít người như hổ rình mồi, nhưng người thật sự muốn mua không nhiều, Cố tổng, đó là một cơ hội.” Năm ngoài Cố Dương đã tung tin rằng muốn thu mua Tây Giang Nguyệt, nhưng lại không muốn tiêu nhiều tiền, cuối cùng bỏ mặc.
Vương Lạc cười cười, “Quả thật là một cơ hội, ngoại trừ làm thẩm mỹ viện, Tây Giang Nguyệt còn làm mảng chăm sóc y tế, điều này hợp ý với Cố tổng ngài rồi.”
Cố Dương không thể hiện quá vui vẻ, hỏi: “Vừa rồi là chuyện gì? Điều tra ra không?”
Nụ cười trên mặt Vương Băng tắt hẳn, “Có liên quan đến một số ngân hàng, là phản ứng dây chuyền của toàn bộ thị trường, ít nhiều cũng tổn hại một ít.”
“Cũng còn ổn.” Cố Dương vừa lòng, nhìn Vương Băng cười nói, “Con bé họ Hàn kia không biết còn nhớ tôi không, nhưng dù là quên cũng không quan hệ gì, tôi sẽ sớm khiến cho cô ta nhớ ra, chuẩn bị một chút đi, chúng ta sẽ mở cuộc họp.” Sau đó Cố Dương ngăn Vương Lạc lúc này đã đi đến cửa lại, “Gởi email cho tất cả những người phụ trách bên dưới, thu mua tất cả cổ phiếu của Tây Giang Nguyệt.”
Cũng không biết vì điều gì, lúc Cố Dương nói câu cuối, Lý Hải Phượng đã nhớ đến đoạn tiểu thuyết đã đọc tối qua, vẻ mặt nam chính ngang ngược độc đoán nói: “Trời lạnh rồi, khiến cho công ty XX phá sản đi.”
Lúc Lý Hải Phượng nhìn Cố Dương, Cố Dương đang dùng khăn giấy chùi mũi, căn bản không hề lãnh diễm cao quý khí thế bức người như trong tiểu thuyết viết, ngay cả khi lợi dụng lúc người ta khó khăn thu mua cổ phiếu của người ta với giá thấp, cũng là vừa chùi mũi vừa nói.
Quả nhiên là tiểu thuyết mà…
Lý Hải Phượng thở dài, có chút đau lòng nhìn bà chủ của mình đang mang bệnh tác chiến, “Cố tổng, lát nữa họp xong chị nghỉ ngơi một chút đi, cứ như vậy thân thể sẽ không chịu nổi mất.”
Cố Dương cầm bút ký vào hồ sơ, cũng không ngẩng đầu lên, “Tôi cũng thật sự muốn nghỉ ngơi, gần đây có quá nhiều chuyện lộn xộn, không có việc gì cô đi ra ngoài xử lý công việc trước đi.”
“… Ò.”
Trong cuộc họp, đúng như dự đoán có một số người không chấp nhận mua toàn bộ cổ phần của Tây Giang Nguyệt như vậy, cho rằng cách làm này của Cố Dương quá khinh suất.
Cố Dương ngồi ở vị trí đầu, ghế da hơi nghiêng sang một bên, cô cầm điều khiển từ xa ấn mở từng slide của ppt, “Tôi đương nhiên là đã cân nhắc rất kỹ lưỡng mới làm như vậy, thành thật mà nói tổng số cổ phần của công ty Tây Giang Nguyệt không tính là nhiều, rõ ràng những cổ đông lớn đã muốn bỏ, đến lúc đó chúng ta thu mua cổ phần riêng lẻ, coi như Tây Giang Nguyệt chính thức thuộc về Cố thị, tôi còn chưa nói với mọi người, sang năm chúng ta sẽ chạy ba dự án chăm sóc y tế ở ba quốc gia Châu Phi, dự án nhà máy lọc nước năm nay đối với chúng ta chỉ là bước khởi động thôi.” Cố Dương nói xong, nhìn vào mắt mọi người, “Nói cách khác, sang năm Cố thị mới chính thức đánh vào thị trường Châu Phi.”
Trong phút chốc phòng họp trở nên yên ắng, tính tình của Cố Dương tuy rằng có hơi độc đoán, nhưng chắc chắn những lời nói của cô đều làm cho mọi người ngồi đây lộ vẻ cảm động, nhất là một vài người đã đi theo Cố Dương nhiều năm, nghe xong lời này của cô không khỏi phấn khởi.
Hai năm qua Cố thị không ngừng mở rộng và phát triển, điều này hoàn toàn chứng tỏ khả năng cầm lái của Cố Dương, thật sự không dễ dàng gì, người cỡ tuổi cô trông giới kinh doanh cũng rất phổ biến, nhưng thật sự có thể làm được như cô lại rất hiếm.
Ít nhất hơn một nửa người ngồi ở đây đã hiểu rõ Cố Dương, cảm thấy Cố Dương nói khá đúng, thu mua Tây Giang Nguyệt căn bản không tốn bao nhiêu tiền, tuy rằng là thừa dịp cố phiếu rớt giá, thủ đoạn không tính là cao minh, nhưng ít ra bọn họ làm ăn kiếm lời, thương trường như chiến trường, đối mặt với lợi ích, sẽ không ai đi thương hại đối thủ.
“Cô chủ nhỏ phía sau Tây Giang Nguyệt là Hàn Nhã Nam, năm nay 25 tuổi, vừa mới du học ở Đức về, cha mẹ đều ở nước ngoài, mấy năm trước gần như quản lý cấp cao của công ty đều là do Hàn gia thuê ngoài, năm ngoái Hàn Nhã Nam tiếp quản Tây Giang Nguyệt, năng lực của cô bé này không tệ, nhưng về kỹ năng giao tiếp không ổn.” Cố Dương nghịch cái điều khiển trên tay, nửa người dựa vào ghế da, khóe miệng mở một nụ cười, “Kỳ thật tôi có một vấn đề, mọi người cho rằng, sau khi sáp nhập Tây Giang Nguyệt vào Cố thị, cô chủ nhỏ của họ, cũng chính là Hàn Nhã Nam, nên sắp xếp thế nào mới tốt đây?”
Tất cả mọi người đều xấu hổ toát mồ hôi, tuy nói rằng bên dưới đã tiến hành thu mua hàng loạt cổ phiếu, nhưng bây giờ ở đây quyết định tương lai của cô chủ công ty người ta, có phải là hơi không có đạo đức không?
“Cố tổng muốn sắp xếp như thế nào?” Có người hỏi.
Cố Dương liếc mặt nhìn người nọi một cái, “Nếu tôi có ý tưởng thì hỏi mọi người làm gì, đây không phải là nhân lúc người ta còn chưa đến, chúng ta bàn bạc một chút, nếu không chờ khi người ta đến đây, nói trước mặt người ta, thật không tử tế.”
Người nói nọ thật muốn tự tát cho mình hai cái, thầm nghĩ hóa ra cô còn biết hai từ tử tế, tôi sắp không biết hai từ này rồi.
Cuối cùng bàn bạc nửa ngày cũng không có kết quả, Cố Dương tỏ vẻ nên để khi nào gặp cô chủ nhỏ của Hàn gia rồi tính sau.
Bên này Cố tổng rất vui vẻ, miếng thịt béo bỡ đưa đến tận miệng chắc chắc không thể nào buông tha, bên Tây Giang Nguyệt thì…
“Hàn tổng, vậy phải làm sao bây giờ? Hiện tại Cố thị đang thu mua cổ phiếu của chúng ta với số lượng lớn, chuyện này nếu đợi thêm một thời gian nữa, tất cả chúng ta đều tiêu rồi.” Khuôn mặt thư ký nhăn nhó sắp khóc.
Cô gái mà Cố Dương nhắc đến là Hàn tổng Hàn Nhã Nam, khuôn mặt xinh đẹp có nét lai, giờ phút này đang thẫn thờ ũ rũ ngồi trên ghế sô pha, tóc xoăn bồng bềnh xõa trên vai, bộ dạng có vẻ hơi đáng thương.
Nếu như để cha mẹ cô biết chuyện này, nhất định sẽ rất thất vọng, rốt cuộc nên làm gì bây giờ?
“Cố thị, Cố Thị nào? Chủ của bọn họ là ai, tôi và họ không thù không oán, tại sao phải làm như vậy?” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hàn Nhã Nam nhăn lại, nước mặt rưng rưng, nhưng mà không chịu rơi xuống.
Thư ký vội vàng rút hai tờ khăn giấy, “Còn có thể là Cố thị nào, ở Định Hải của chúng ta chỉ có một, Hàn tổng cô đã quên rồi sao, đại hội tổng kết thường niên năm ngoái, người phụ nữ bị ngài tạt rượu lên người, cô ấy Cố Dương, là bà chủ của Cố thị.”
Hàn Nhã Nam ngẩng người, đột nhiên hét to một tiếng, “Hóa ra là con đàn bà điên đó?! Sao cô ta có thể là bà chủ của Cố thì được chứ? Bộ dạng chua ngoa, hứ, thật buồn cười!”
Thư ký: “……………” Hàn tổng cô nói Cố tổng như vậy có ổn không vậy?
Buổi chiều Cố Dương nhận được một cuộc gọi từ quầy lễ tân, cũng không phải rất bất ngờ, cô biết Hàn Nhã Nam sẽ tới tìm cô, đối với con bé này không nên nhìn bằng cấp, hai mươi mấy tuổi đầu cũng không tính là nhỏ, mà lại giống như Lý Hải Phượng, trong đầu thiếu một sợi dây.
Hàn Nhã Nam được thư ký đưa đến, đúng lúc Cố Dương vừa dùng tư thế mà cô tự cho là hoàn mỹ nhất ném cục khăn giấy cô vừa dùng để hỉ mũi xong vào thùng rác, khi cô mở miệng, giọng mũi nặng nề khiến người ta không muốn nghe cô nói.
“Cô Hàn, vị này chính là Cố tổng của chúng tôi.”
“Tôi có mắt nhìn, không cần cô nhắc nhở.” Hàn Nhã Nam nói với giọng điệu khó nghe.
Sau khi thư ký rời khỏi, Cố Dương ngửa lưng dựa vào ghế, đánh giá Hàn Nhã Nam, “Cô đến muộn hơn tôi dự đoán hai tiếng.” Vừa dứt lời chỉ chỉ vào ghế dựa đối diện, “Ngồi đi.”
Hàn Nhã Nam làm sao có tâm trạng ngồi nói chuyện phiếm, cô chống hai tay lên bàn làm việc của Cố Dương, trong đôi mắt đẹp đẽ lúc này chỉ có tức giận, “Cố Dương, sao cô có thể chơi dơ như vậy.”
Lý Hải Phượng bị Vương Băng sai bưng trà vào, kết quả nhìn thấy một màn giương cung bạt kiếm này, đương nhiên còn có câu nói kia của Hàn Nhã Nam.
“Cố tổng, trà…”
Cố Dương nghiêng đầu, cười với Lý Hải Phượng, “Cơn tức giận của cô Hàn hôm nay có vẻ lớn, cô đi pha cho cô ấy một bình trà Tây Hồ Long Tĩnh đi, để hạ hỏa.”
Hàn Nhã Nam suýt chút nữa thì túm cổ áo Cố Dương, “Cô có biết xấu hổ không vậy?”
Lý Hải Phượng nhíu mày, nàng hơi không thích cô gái có vẻ ngoài xinh đẹp này, nghĩ nghĩ, nàng mở miệng, “Mong cô nói chuyện tôn trọng một chút.”
Hàn Nhã Nam quay đầu trừng mắt liếc nàng một cái, “Liên quan gì đến cô?! Chẳng lẽ chỉ cho phép Cố Dương cô ta bắt nạt người khác, mà không cho phép tôi vặn lại hai câu sao? Hứ!”
Lý Hải Phượng: “………..”
Cố Dương rút khăn giấy tiếp tục hỉ mũi, “Cô gái nhỏ cáu kỉnh cũng thật ghê gớm thật, cô không thể nói gì tốt sao? Đều là chuyện làm ăn, tôi cũng không có cách nào, cô nói có đúng không?”
“Đúng cái rắm!”
Cố Dương nhìn cô một lúc lâu, tiếp đó chậm rãi thu lại ý cười trên mặt, “Tôi hỏi cô là đang làm gì vậy? Cô hỏi tôi tại sao lại thu mua cổ phiếu của Tây Giang Nguyệt sao? Đừng ở lỳ chỗ này khóc lóc om sòm chọc đến giới hạn của tôi, tôi không ngại nói cho cô biết, chuyện năm ngoái tôi còn nhớ rất rõ, tôi là tiểu nhân thù dai, lý do này đủ không? Cô Hàn?”
Hàn Nhã Nam ngẩn người, bị khí thế của Cố Dương làm cho giật mình, một lúc lâu cô mới nói, “Đừng gọi tôi là cô Hàn.”
Cố Dương cười nhạo một tiếng, cũng lười ngước mặt nhìn, “Chờ khi thu mua hết số cổ phần đó, chúng ta mới nên chính thức nói chuyện, rõ ràng bây giờ chưa phải lúc, nếu Hàn tổng không còn việc gì mời cô về cho, tôi bận rộn nhiều việc, lần sau đến nhớ hẹn trước, đi thong thả không tiễn.”
Em gái cô!
Hốc mắt Hàn Nhã Nam đỏ lên, “Cô thì vui rồi, nếu cha mẹ tôi biết tôi hai tay dâng công ty cho người ta, thế nào cũng sẽ tức chết.”
“Đó là chuyện của cô, không liên quan đến tôi.” Cố Dương tỏ vẻ không liên quan đến mình, khiến cho người ta căm hận nghiến răng nghiến lợi.
Hàn Nhã Nam vẫn không kìm lại, nước mắt to như hạt trân châu tuôn ào ào ra trước mặt Cố Dương, cô vừa nức nở vừa chỉ trích người đang vô cảm gõ bàn phím kia, “Tại sao cô lại đáng ghét như vậy, ngày đó cũng không phải là tôi cố ý, tôi nhận lỗi với cô được không?”
Lý Hải Phượng pha xong trà Tây Hồ Long Tĩnh, không gõ cửa mà đi vào.
“Đây không phải là trò chơi trẻ con, mua cũng đã mua rồi, không thể trả lại.” Cố Dương lạnh lùng nói.
Lý Hải Phượng đặt bình trà xuống, vội vàng rút khăn giấy đưa cho Hàn Nhã Nam, “Cô Hàn, cô đừng khóc, Cố tổng của chúng tôi nói rất đúng mà, chuyện này không phải đùa, nói dừng là dừng, kỳ thật sau này cô đến Cố thị làm cũng rất tốt mà, Tây… Tây Giang Nguyệt nhỉ? Nếu có thể sáp nhập vào Cố thị, nói không chừng có thể phát triển rất tốt nữa là khác, cô Hàn cô lạc quan lên, Cố tổng của chúng tôi là người rất tốt, yêu thương cấp dưới, trả lương cũng rất nhiều…”
Cố Dương đỡ trán, Lý Hải Phượng này mà nói chuyện thì cô lại thấy đau đầu, cô ngồi dậy lấy một bản hợp đồng từ trong ngăn kéo ra, “Thấy không, trợ lý của tôi còn nhìn xa trông rộng hơn cô, ở đây có một hợp đồng, vốn dĩ bây giờ không nên cho cô xem, nhưng mà kỳ thật cũng không có gì quan trọng, có thời gian thu xếp việc sáp nhập một chút, về phần cô muốn gia nhập Cố thị làm hay là vẫn ngồi ở ghế Tổng giám đốc đó, tôi có thể cho cô toàn quyền quyết định.”
Buổi chiều sau khi tan làm, Lý Hải Phượng nói với Cố Dương một tiếng, đi đến nhà xe lấy xe trước, kết quả vừa đến nhà xe lại gặp một người mà nàng không muốn gặp nhất, Ngô Ba.
Rõ ràng là Ngô Ba đã ngồi đây chờ một lúc, nhìn thấy Lý Hải Phượng, trên mặt hiện lên một tia vui mừng, “Xem ra đồng nghiệp của cô nói không sai, quả nhiên có thể chờ được cô.”
Lý Hải Phượng nhìn thấy hắn “Có việc gì sao?”
Ngô Ba không nhắc gì đến chuyện ngày hôm đó, giữ chặt tay Lý Hải Phượng kéo nàng ra ngoài, kết quả là Lý Hải Phượng đứng yên tại chỗ.
“Cô sao vậy?”
“Anh có việc gì không?”
Ngô Ba ngẩn người, lập tức sờ sờ mũi, “Thật ra cũng không có việc gì, chính là, haizz, muốn tìm cô mượn chút tiền.”
“Không có tiền, anh có tay có chân không biết tự kiếm sao? Anh tìm cô ấy làm gì, cô ấy là mẹ anh sao?!” Trong lời nói của Cố Dương tuy mang theo giọng mũi, nhưng âm thanh vang vọng trong nhà xe trống không có vẻ vô cùng chói tai.
Lý Hải Phượng vừa định quay lại nhìn, một đôi tay đã khoác lên vai nàng từ phía sau, mùi hương quen thuộc trong phút chốc tràn ngập chóp mũi nàng.
“Sao lại là cô?” Ngô Ba nhìn thấy Cố Dương thì vô cùng xấu hổ, giọng điệu cũng thay đổi.
Cánh tay Cố Dương miễn cương khoác lên vai Lý Hải Phượng, ánh mắt lạnh lùng nhìn Ngô Ba, “Đúng vậy, là tôi, tôi nói cho anh biết, đây là lần cuối cùng, nếu để cho tôi nhìn thấy anh tìm cô ấy mượn tiền, tôi sẽ tống anh cho cục cảnh sát mấy ngày.”
Lý Hải Phượng muốn mở miệng, Cố Dương đưa tay lên bóp mặt nàng, một bên trừng mắt liếc Ngô Ba một cái, “Còn chưa đi?!”