Ngô Ba rời đi, Lý Hải Phượng nhìn chằm chằm bóng lưng tức tối của hắn, nhất thời không biết nói gì, nếu nói trước kia nàng không biết tại sao Ngô Ba lại phải tốt với mình, bây giờ nàng đã biết, lúc học đại học, nàng đi làm thêm kiếm tiền tiêu vặt, hôm nay nghĩ lại gần như toàn bộ tiền đều vào túi Ngô Ba, chuyện của nàng và Ngô Ba cha mẹ hai bên đều biết, nàng nghĩ theo lẽ tự nhiên hai năm sau khi tốt nghiệp sẽ kết hôn với Ngô Ba.
Ai ngờ……
“Đi thôi còn phát ngốc ở đó làm gì, về nhà!” Cố Dương vò vò đầu Lý Hải Phượng rồi buông nàng ra.
“Cố tổng, có phải là em rất ngốc không?” Sau khi lên xe Lý Hải Phượng hỏi Cố Dương, dường như tâm tình còn có chút tuột dốc.
Hôm nay Cố Dương không ngồi ghế sau, mà ngồi trên ghế phụ bên cạnh người lái, cô vừa lên xe thì đá văng giày cao gót ra, Lý Hải Phượng hỏi xong cô lập tức bật cười, “Không nên hỏi tôi vấn đề ngu ngốc như vậy, bản thân cô phải tự biết chứ, nhưng mà Cố tổng nói cho cô nghe một chút, sau này cô hãy tránh xa tên bạn trai kia ra một chút.”
Lý Hải Phượng lái xe khỏi nhà xe, nàng nghe nửa câu trước của Cố Dương tưởng thật, trong lòng thấy khá hơn một chút, nàng khó chịu không phải bởi vì Ngô Ba, mà là vì nàng cảm thấy mình quá ngu ngốc, “Em biết rồi, sau này chắc chắn em sẽ không gặp anh ta nữa.”
Cố Dương chống tay lên cằm nhìn ra ngoài cửa sổ, lần này bị cảm hơi nặng, đau đầu đến mức không muốn nói chuyện, nhưng vẫn không nhịn được nhắc nhở, “Cô là một cô gái, tìm một nửa của mình là chuyện rất quan trọng, không cần vì chuyện lấy chồng sinh con mà tùy tiện gả cho người nào đó, trước khi tìm chồng phải rửa mắt cho sáng ra, đừng để đến khi chung sống với nhau rồi phát hiện anh ta không tốt với cô, lúc đó đã muộn rồi.”
Lý Hải Phượng gật gật đầu, “Chuyện này em đều biết, nhưng mà em như vậy, sau này vẫn còn phải về nhà, lần trước em nói chuyện điện thoại với mẹ, bà ấy biết em và Ngô Ba chia tay, bà ấy lập tức có ý định là để lần sau em về phải đi xem mắt.”
“Xem mắt?” Cố Dương quay đầu……. Giống như không nhận ra Lý Hải Phượng, “Hóa ra cô liên tục muốn về thăm nhà là để đi xem mắt?” Náo loạn nửa ngày, là muốn cùng trợ lý của mình về nhà tìm chồng?
Tuy rằng Cố tổng bị bệnh rất mệt, nhưng mà có một cô trợ lý nhỏ nói chuyện cùng rất vui vẻ, ai ngờ vừa nghe Lý Hải Phượng nói về nhà xem mắt, cả người cô đều không ổn, vốn đang tựa vào ghế lập tức ngồi thẳng lưng lên, mở miệng bắt đầu mắng, “Tôi cho phép cô tìm đối tượng từ lúc nào? Cô có đọc hợp đồng không, Lý Hải Phượng?”
Đột nhiên bị mắng Lý Hải Phượng sợ đến mức rụt cổ lại, “Nhưng mà em không có cách nào mà, mẹ tôi đã nói rồi, khi về nhà chắc chắn là không thể tránh được, cho nên Cố tổng, chị không cần theo em về nhà.”
“Dừng xe!” Cố Dương hô một tiếng.
Lý Hải Phượng dừng xe bên đường, Cố Dương nhanh chóng mở cửa xuống xe, đi đến bên ghế lái phía Lý Hải Phượng mở cửa ra, vẻ mặt bình tĩnh, “Xuống xe!”
Lý Hải Phượng nghe lời xuống xe, Cố Dương đẩy nàng qua một bên, tự mình ngồi vào ghế lái đóng sầm cửa, sau đó nhấn ga rời đi.
Lý Hải Phượng: “………..”
Trên làn đường ô tô, một chiếc taxi dừng lại trước mặt Lý Hải Phượng hạ cửa kính xuống, nghe được Lý Hải Phượng nói bây giờ mình không có tiền sau khi về nhà mới có thể đưa, anh ta tức giận mắng, “Không có tiền mà đi xe cái con khỉ!” rồi lái xe đi.
Sau đó thêm ba bốn chiếc xe nữa dừng trước mặt nàng, nàng liên tục nói với tài xế sau khi về nhà nhất định sẽ trả tiền.
Lần này, người tài xế có vẻ dễ nói chuyện hơn, nghe nàng nói địa chỉ nhà ở Tĩnh Hải Dương, không chút do dự cho nàng lên xe, nơi đó chính là khu biệt thự mà có lẽ người có tiền cũng chưa chắc vào được.
Lý Hải Phượng ấn chuông cửa một lúc lâu Cố Dương mới mở cửa, trên mặt không có biểu cảm gì, rõ ràng là còn giận, Lý Hải Phượng nôn nóng muốn tiền trả cho tài xế, chạy lên lầu lấy tiền.
Cho đến khi Lý Hải Phượng cầm tiền chạy xuống, Cố Dương vẫn còn đứng ở cửa, em gái cô! Tôi giận như vậy rồi mà không mau an ủi tôi, còn chạy ra ngoài?!
Trả tiền xong, lúc Lý Hải Phượng trở về, Cố Dương đã tức giận thở phì phì ngồi trên ghế sô pha, quả thực giống như đứa nhỏ gây sự vô lý.
“Cố tổng……” Lý Hải Phượng gọi cô một tiếng.
“Cô đi đi, tôi không cần cô nữa.”
Lý Hải Phượng: “……..” Người này bị làm sao vậy nhỉ?
“Cố tổng…… Chị đừng nói chơi mà, em sai rồi.”
“Ai nói chơi với cô, cô xem tôi có giống như đang nói chơi không? Tôi muốn sa thải cô, cô nghe hiểu không?” Cố Dương lạnh lùng nói.
Trong lòng Lý Hải Phượng vô cùng bất lực, bây giờ nàng mới thực sự hiểu được, một người phụ nữ gần ba mươi tuổi, còn là bà chủ của một công ty niêm yết, trước mặt người ngoài mạnh dạn quyết đoán, ngay cả chuyện hạt đậu lớn hơn mọi ngày, cô ấy cũng sẽ khiến bạn rắc rối một ngày, đòn chí mạng của cô ấy chính là chiến tranh lạnh.
“Cố tổng… Em xin lỗi, em biết rồi sai rồi, em hứa với chị không về nhà xem mắt nữa, mẹ em có nói thế nào em cũng không đi, chị đừng không cần em nha.” Lý Hải Phượng ngồi xổm bên chân Cố Dương, đáng thương nói.
Cố Dương hừ một tiếng, “Ai tin cô!”
“Em thề, vả lại không phải chúng ta đã ký hợp đồng rồi sao? Thật sự thì em đã hứa với mẹ em, nhưng mà tuyệt đối là em không coi trọng việc đó, bằng không mẹ em đâu có thúc giục dữ như vậy, Cố tổng…”
Cố Dương cuối đầu liếc nhìn nàng, “Cô nói thật không?”
Lý Hải Phượng vội gật đầu, vẻ mặt chân thành, “Em thích đi theo bên cạnh Cố tổng, cho dù có đi xem mắt cũng chỉ là vì ứng phó mẹ em.”
“Vậy cũng không được, lỡ như cô vừa ý thì sao.” Cố tổng trừng mắt nói.
“Được được được, không xem mắt.” Lý Hải Phượng có một cảm giác giống như tìm được đồng lọai có chỉ số IQ xấp xỉ mình.
Tâm trạng của Cố tổng tốt hơn, cảm giác đau đầu lại lần nữa xẹt qua đầu cô, cô nhíu mày, “Tôi muốn ăn hoành thánh.”
“Được, em đi làm cho chị.” Lý Hải Phượng vui vẻ nói.
“Chỉ được làm cho một mình tôi, không được làm cho con chó ngu ngốc kia, hôm nay cho nó ăn cơm chó.” Cố tổng mở miệng nói một cách tàn nhẫn.
Nhị Phượng đang chơi bóng cao su hình như biết bà chủ của nó nói gì, lập tức phóng vào lòng Lý Hải Phượng, rên rỉ tựa như làm nũng.
Lý Hải Phượng: “………”
Cuối cùng Cố tổng cảm thấy thật mãn nguyện khi ăn hoàng thánh, còn ‘con chó ngu ngốc’ Nhị Phượng thì ăn cơm chó, nó trợn mắt nhìn cô bằng ánh mắt ai oán khinh bỉ: Thật sự muốn cắn người này một cái. Nhưng mà nó sẽ không cắn người.
Sau khi ăn cơm chiều, trong phòng làm việc, Lý Hải Phượng đang xem số hiển thị trên nhiệt kế dưới ánh đèn, đột nhiên nàng hét to lên, “Ba mươi chín độ, Cố tổng, em đưa chị đến bệnh viện.”
Cố Dương đang hứng quạt, ngồi trên ghế dựa trùm một cái chăn lông, “Không đi, ba mươi chín độ không chết được.”
Lý Hải Phượng vội la lên, “Ba mươi chín độ là rất nghiêm trọng đó.” Lần trước không biết là ai chỉ vì một vết trầy nhỏ xíu ở chân mà muốn nàng đưa đi bệnh viện.
Cố Dương tỏ ra kiên quyết, cô không thích mùi của bệnh viện, “Nói không đi là không đi, uống thuốc là được rồi.”
Lý Hải Phượng đi qua tắt quạt của cô, “Được rồi, uống thuốc thì uống thuốc, không được bật quạt.”
“Lý Hải Phượng, cô muốn tạo phản có phải không?” Cố Dương lập tức muốn ném chăn lông xuống sàn, đây không phải là muốn cô nóng chết sao? Tuy rằng biệt thự này thiết kế theo kiểu đông ấm hạ mát, nhưng bây giờ là trời tháng tám đó.
Lý Hải Phượng khom người đè bàn tay đang muốn ném chăn của cô, “Nếu chị nóng em đi lấy quạt quạt cho chị, nói chung là không được để trúng gió, uống thuốc rồi nghỉ ngơi sớm một chút, hôm nay đừng tăng ca.”
Cố Dương bực mình, bây giờ cô bị bệnh, cả người không có chút sức lực, chỉ ngồi đó không động đậy, cô liếc Lý Hải Phượng một cái, “Chờ tôi khỏe rồi xem tôi xử lý cô thế nào?”
“Chị muốn xử sao cũng được.” Sau khi nói xong Lý Hải Phượng đi ra ngoài tìm một cây quạt, nàng nhớ rõ lúc trước trong phòng mình có một cây quạt được người ta phát trên đường.
Cố Dương bĩu môi không nói chuyện.
Sau khi uống thuốc, Cố Dương cầm cái quạt có in dòng chữ ‘chuyên trị vô sinh’ quạt vài cái, “Ngày mai tôi muốn hẹn tổng tài Hoa Khoa, công việc thì không thể không làm, tôi lười xem hồ sơ đó, cô đọc cho tôi nghe đi, căn cứ theo tính cấp thiết của nó rồi giải quyết sau.”
Lý Hải Phượng nhìn một đống hồ sơ trên bàn, do dự một chút rồi hỏi, “Cố tổng không sợ em để lộ cơ mật sao?”
Cố Dương ‘xùy’ một tiếng, “Chỉ bằng chỉ số IQ của cô? Tôi rất yên tâm, mau đến đọc đi.”
Hai người một người đọc một người nghe, phối hợp cũng thật ăn ý, trong cuộc sống hằng ngày Cố Dương rất lười nhác, nhưng trong công việc lại vô cùng nghiêm túc, nàng cảm giác mình sắp không nhận ra cô.
Có điều Lý Hải Phượng hơi buồn bực, lúc nàng đọc hồ sơ, ánh mắt của Cố Dương cứ nhìn chằm chằm nàng, mặc dù nàng biết rõ là cô ấy đang thật sự nghe nội dung hồ sơ, nhưng mà bị nhìn như vậy, thật sự là hết sức ngượng ngùng.
Đúng là Cố Dương đang nghe Lý Hải Phượng đọc, nhưng mà cũng đang nhìn nàng, khi nhận thấy khuôn mặt nàng đỏ bừng, thậm chí hơi thở đều có chút không ổn, cô cũng từ từ chuyển tầm mắt đi nơi khác, khóe miệng nhếch lên một cách không tự chủ.
Kéo dài gần hai tiếng, Lý Hải Phượng sắp chịu không nổi, Cố Dương bảo nàng ngừng lại, “Được rồi, hôm nay đến đây thôi, mệt thì về nghỉ ngơi đi.”
Lý Hải Phượng lắc đầu, “Chị chưa đi ngủ thì em cũng sẽ không ngủ.”
Cố Dương còn chưa nói gì, di động trên bàn reo lên, cô liếc nhìn Lý Hải Phượng một cái, “Tôi nghe điện thoại xong sẽ ngủ, được rồi, bà cô có thể về ngủ rồi đó.”
Lý Hải Phượng luôn miệng dặn dò cô một tràng mới chịu ra khỏi phòng làm việc, Cố Dương nhìn thấy cửa đã đóng, cười lắc lắc đầu, trong ánh mắt tràn đầy bất lực, không biết còn thể tìm ở đâu người thứ hai phiền cô giống như Lý Hải Phượng. Nói là phiền nhưng thật ra là quan tâm.
Cô bé này thật tốt, Cố Dương nghĩ như vậy.
Nhìn xuống tên người gọi, cuộc gọi xuyên đại dương này, cô đã chờ không biết bao lâu rồi.
“Thì ra em còn nhớ đến người chị này à.” Cố Dương uể oải nói.
“Chị, em xin lỗi, lâu như vậy mới gọi cho chị.” Trong điện thoại truyền đến một giọng nam nhẹ nhàng trầm ấm.
Cố Dương sờ sờ trán, vẫn còn nóng, cô kéo chăn xuống lại muốn bật quạt, sau đó giống như là nhớ ra gì đó, vươn tay lấy cây quạt nhỏ trên bàn quạt quạt, “Chịu về chưa?” Cô hỏi.
Bên kia im lặng một lúc, rồi từ từ trả lời cô, “Chưa được, gần đây em khá bận.”
Cố Dương cũng không nổi giận, cô đã quen, “Tùy em, không có việc gì thì nhớ gọi về nhà, nhất là hai ông bà già bên đó, đừng khiến họ lo lắng.”
“Dạ, em biết rồi, chị… dạo này chị có khỏe không?”
“Chị rất khỏe.” Cố Dương hít mũi một cái.
Bên kia do dự một hồi, mới nói, “Chị là bệnh nữa sao? Không cần phải liều mạng như vậy, không có chị thì trái đất vẫn quay.”
“Chị đúng là mệnh khổ, nếu em thật sự thương chị của em thì mau về giúp chị đi.” Nghe bên kia không nói gì, Cố Dương sờ mũi rồi nói tiếp, “Còn người đó, nếu rảnh thì gọi cho anh ta đi, bằng không anh ta không có việc gì lại đến quấy rầy chị, chuyện đó, thật ra… Anh ta cũng không phải rất tệ, lập nghiệp bằng hai bằng tay trắng mà có thể làm Long Đằng lớn mạnh như vậy, em rước một người con rễ như vậy về nhà cũng không tệ.”
“Em và anh ấy có thành hay không còn chưa biết.” Giọng nói của người đàn ông có chút mệt mỏi.
Cố Dương ngồi thẳng lên, “Anh ta nói nếu như em không về thì sẽ đi tìm em, chị nói với em trước, không thôi đến lúc đó làm em hoảng hồn.”
“…. Dạ.”
“Được rồi không nói với em nữa, bên chị đã mười giờ rồi, em ở ngoài chú ý sức khỏe một chút, biết không?” Cố Dương ném cây quạt, đứng dậy muốn lấy hồ sơ trên bàn, đột nhiên trước mặt tối sầm lại, cô vội vàng nắm lấy góc bàn để giữ thân thể mình đứng vững.
Sau khi nói chào tạm biệt rồi cúp điện thoại, cơn choáng váng trong đầu Cố Dương cũng từ từ qua đi, cô lắc đầu, cảm lạnh phát sốt thôi mà, tại sao lại còn choáng váng? Cố Dương cảm thấy có lẽ là gần đây quá mệt mỏi, cũng không nghĩ nhiều, đóng cửa phòng làm việc đi ra ngoài.