Nửa đêm Lý Hải Phượng thức dậy một lần, nàng biết Cố Dương có thói quen không khóa cửa phòng, chân tay nhẹ nhàng đi đến bên giường cô, dựa vào chút ánh sáng ngoài cửa sổ, nàng đưa tay sờ thử lên trán cô, cảm giác không nóng mới thở phào nhẹ nhõm, xem ra đã hạ sốt rồi, thuốc kia vậy mà cũng rất hiệu quả.
Đi ra cửa, nhìn thấy Nhị Phượng ngồi xổm trước cửa ngẩng đầu nhìn nàng, Lý Hải Phượng xoay người sờ sờ đầu nó, nhỏ giọng nói: “Trễ vậy rồi mà còn chưa ngủ hả?”
Đương nhiên là Nhị Phượng không trả lời, đi theo nàng vào phòng ngủ, nhảy thẳng lên chiếc giường mềm mại rộng lớn, nằm xuống bên cạnh chỗ của Lý Hải Phượng, nhìn Lý Hải Phượng đang cười ngây ngốc.
Một người một chó giao lưu một hồi, rồi dần dần chìm vào mộng đẹp.
Hôm sau Cố Dương tỉnh lại, dường như cô đã quên chuyện hôm qua mình bị sốt, bởi vì còn chưa hết cảm, sáng sớm thức dậy hít thở không thông, nhìn có vẻ mới hơn năm giờ, cô ngáp một cái chuẩn bị gọi Lý Hải Phượng dậy làm bữa sáng, kết quả vừa đẩy cửa ra đã nhìn thấy hai sinh vật đang ngủ ngon lành trên giường lớn, Nhị Phượng ngủ bốn chân chỏng vó, một cái chân nhỏ ngắn ngủn còn gác lên bụng Lý Hải Phượng. Vẻ mặt Cố Dương không biểu cảm gì nhìn một hồi, sau đó đóng cửa lại.
Bình thường Cố Dương ở một mình, thật ra cô cũng sẽ nấu cơm, nhưng mà hơi lười, thực ra khi có trợ lý Cố Dương cũng không làm cơm cho người ta, bình thường đều mà gọi bà vú lại nấu. Trước khi Lý Hải Phượng đến, Vương Băng hỏi cô có muốn thuê bà vú không, cô không hề nghĩ ngợi đã từ chối, cho nên lúc Cố Dương phỏng vấn Lý Hải Phượng nhân tiện hỏi nàng có biết nấu cơm không.
Trong khi chiên trứng, Cố Dương nhìn đống túi nhỏ đựng hạt đậu lộn xộn trong tủ lạnh, cô nhớ là mỗi ngày Lý Hải Phượng đều làm cho cô.
Cố Dương: “???” Ngày hôm qua không phải nói là trong nhà không còn sao? Còn nhiều như vậy mà.
Chuẩn bị xong bữa sáng đã gần sáu giờ, Cố Dương đi lên lầu gọi người, đẩy cửa ra, Nhị Phượng đã đổi tư thế, cuộn người quay mặt về cửa, nhướng mắt nhìn Cố Dương, bởi vì tròng trắng trong mắt hơi nhiều nên Cố Dương nhìn ra là con chó ngốc này đang trợn mắt với cô.
Nhị Phượng nhảy xuống giường cũng không để ý Cố Dương, lắc lắc mông đi ra ngoài.
Cố Dương cạn lời, cô bước qua đẩy Lý Hải Phượng vài cái, “Tôi nghi rằng con chó ngốc này có chỉ số IQ.”
Lý Hải Phượng mơ mơ màng màng, căn bản nàng không nghĩ đến Cố Dương sẽ đến gọi nàng dậy, bởi vì cho đến nay đều là nàng đi gọi Cố Dương dậy, nàng lăn qua một bên đưa mông về phía Cố Dương hậm hự một tiếng, “Đừng làm phiền tôi!”
Cố Dương: “!!!”
“Đứng lên!” Cố Dương nhấc chân đạp vào mông Lý Hải Phượng một cái, “Còn dám cãi? Xoay người lại.”
Lý Hải Phượng rề rà ngồi dậy, hai chân giậm giậm lên giường, mắt nhắm nghiền bắt đầu lầu bầu, “Cố tổng, sao chị lại phiền như vậy chứ, mới sáng sớm không cho người ta ngủ, đừng phiền em nữa.”
Cố Dương trừng mắt nhìn một lúc, nghĩ đến mấy ngày nay nàng vẫn luôn chăm sóc mình, ngồi xuống bên giường nàng, “Tôi làm bữa sáng rồi, cô có ăn không?”
Lý Hải Phượng vò đầu, mở mắt ra nhìn người bên cạnh, một lúc sau mới sửng sốt mở to mắt, “Cố tổng?! Sao chị lại dậy rồi?”
Cố Dương phớt lờ nàng, đứng dậy rời đi.
Lý Hải Phượng: “!!!”
Sau khi rửa mặt, xuống lầu thì nhìn thấy một bữa sáng đã bày sẵn trên bàn, còn có Nhị Phượng ngồi bên cạnh đang ăn, Lý Hải Phượng chớp mắt mấy cái, “Cố tổng, chị khỏe hơn chút nào chưa?”
“Cái gì khỏe?” Cố Dương khó hiểu.
“Cảm mạo, để em sờ trán chị thử.” Tuy rằng tối qua nàng đã xác nhận rồi, Lý Hải Phượng vẫn đi đến trước mặt Cố Dương giơ tay lên sờ trán cô.
Cố Dương không né tránh, thậm chí còn cúi đầu cho nàng sờ, vừa nhìn nàng, “Cô không nói tôi cũng quên, tôi bị cảm sốt như cơm bữa, ngủ một giấc là khỏe rồi.”
Lý Hải Phượng xoay người ngồi vào ghế, sau đó vừa ăn sáng vừa lải nhải, “Chị như vậy sao được chứ, bị bệnh thì phải đi khám, nghỉ ngơi nhiều, làm sao có thể không coi trọng thân thể của mình như vậy, chị chính là cơm áo cha mẹ của hàng ngàn nhân viên Cố thị đó.”
Cố Dương ngồi đối diện, thản nhiên nói, “Cô yên tâm, tôi có chết cũng sẽ có người trả lương cho cô.”
Lý Hải Phượng: “……………” Cô không phải có ý đó.
Đến công ty, Vương Băng vừa vào cửa đã nhìn thấy sắc mặt Cố Dương không tốt, cô đi theo Cố Dương nhiều năm, Cố Dương hai ba ngày lại sinh bệnh là chuyện bình thường, có lẽ ban đầu còn có thể quan tâm một chút, về sau, ngay cả thư ký của cô ấy cũng quen rồi, chỉ cần không có chuyện gì lớn, còn có thể làm việc được, nhiều lắm cũng chỉ mua thuốc cho cô ấy.
Nhiều năm trôi qua như vậy, cô vẫn một mình, vợ chồng Cố thị đều ở nước ngoài, Cố Viên đi Mỹ cũng đã hai năm, bốn ông bà Cố gia và Lưu gia đều còn khỏe mạnh, nhưng mà bình thường bận rộn căn bản không có thời gian gặp mặt, người có địa vị cao có lẽ đều như vậy, lúc muốn tâm sự bên cạnh cũng không có ai, sinh bệnh cũng không có ai quan tâm. Nhìn bề ngoài hào nhoáng nhưng thực ra cũng rất đáng thương.
Cố Dương cũng không để ý đến ánh mắt kỳ quái đó của Vương Băng, đi thẳng vào văn phòng, Lý Hải Phượng đi theo sau nhìn thấy cánh cửa đóng lại buồn bực nói, “Chị Băng Băng, em không vào, chị đưa thuốc cho chị ấy giúp em, sáng này chị ấy quên uống.”
Vương Băng ngẩn người cầm thuốc, cô nhớ là mình đã mua cho Cố Dương rồi mà?
Lý Hải Phượng tiếp tục nhìn chằm chằm vào cánh cửa một lúc, “Không biết là thuốc trên bàn là ai đưa cho chị ấy, bị cảm sốt sao lại mua thuốc bao tử? Dạ dày của Cố tổng không tốt sao?”
Vương Băng lắc đầu cứng đờ, “Không có.” Dạ dày của Cố Dương so với người bình thường đều tốt hơn, lúc mua thuốc cô còn đặc biệt hỏi, tại sao lại mua sai được chứ?
Lý Hải Phượng yên tâm gật đầu, “Vậy là tốt rồi, công việc hôm qua chị giao em còn chưa làm xong, em đi trước, chị nhớ đưa thuốc cho chị ấy, nhớ xem chị ấy uống, bằng không chị ấy sẽ lén ném nó đi.”
Vương Băng: “………..”
Hơn mười giờ sáng, Cố Dương xử lý xong công việc, ngồi chờ dưới quán cà phê dưới lầu, nếu không phải nể mặt Thành Lão, đường đường là Tổng tài Cố thị mà để cô ở chỗ này chờ lâu như vậy cô đã sớm lật bàn bỏ đi rồi.
Gần mười một giờ Thành Uy mới vác mặt thối đến, theo sao còn có hai vệ sĩ, ra ngoài cẩn thận như vậy, chắc là bình thường bị không ít người ám toán.
Thành Uy hơn hai mươi tuổi, dung mạo tuấn tú, nhưng mà vẻ mặt lạnh khó ưa khiến cho người ta không thoải mái, Cố Dương dựa vào ghế sô pha dài, thản nhiên liếc anh ta, không nói gì.
“Có gì thì nói nhanh, tôi bộn bề nhiều việc.” Thành Uy cũng không thèm liếc nhìn Cố Dương một cái, nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ nói.
Cố Dương tiếp tục trầm mặc, đôi mắt đen sâu thẩm, giống như có thể nhìn thấu người khác.
“Rốt cuộc cô muốn nói gì?” Lần này Thành Uy thật sự hết kiên nhẫn, vốn dĩ anh ta không muốn đến gặp Cố Dương, thế nhưng ông nội bắt anh ta phải đến, tập đoàn Hoa Khoa của anh ta lớn như vậy, vì cái gì mà phải dựa vào Cố thị?
“Gia đình cậu không dạy cậu cái gì gọi là lễ phép sao?” Cố Dương thản nhiên liếc anh ta, trong mắt không có bất kỳ cảm xúc gì.
“Đm cô là cái thá gì mà dám dạy tôi?!” Thành Uy nói xong đứng dậy.
“Ngồi đàng hoàng xuống cho tôi!” Cố Dương quát một tiếng, giọng của cô không lớn nhưng lại đủ uy nghiêm, “Ông nội cậu không nói cho cậu biết tôi là ai sao?”
Thành Uy bị giọng nói kia làm cho chấn động, nhưng tính khí vẫn như vậy, “Tổng tài Cố thị rất giỏi sao? Anh đây là tổng tài Hoa Khoa.”
Cố Dương nhíu mày, liếc nhìn vệ sĩ phía sau anh ta, không nói gì, ý tứ đã rất rõ ràng.
Hai vệ sĩ này đều là người của Thành Lão, đương nhiên là biết Cố Dương, thấy Thành Uy không nói gì, gật gật đầu rồi đi ra ngoài.
“Cũng đúng, tuy rằng tôi lớn tuổi hơn cậu nhưng địa vị tương đương.” Khóe miệng Cố Dương nở một nụ cười, “Thành tổng, tôi mạo muội hỏi một chút, danh sách mấy đại cổ đông Hoa Khoa, cậu đã xem qua hết chưa?”
“Hửm, Cố tổng quản cũng rộng quá đó.”
Cố Dương bưng tách trà trước mặt lên nhẹ nhàng nhấp một ngụm, “Hay là chưa từng nhìn thấy, cũng đúng, mới vừa nhậm chức thôi mà, cái gì cũng không hiểu.”
“Cố Dương!” Thành Uy rõ ràng là thẹn quá hóa giận, anh ta ghét nhất chính là có người nói anh ta non nớt.
Cố Dương không nhanh không chậm tiếp tục nói, “Trước hết không đề cập đến những cổ đông nhỏ, lúc cậu tiếp quản Hoa Khoa đầu tiên nên kiểm tra kỹ danh sách đại cổ đông phía sau, ít nhất cũng nên biết bọn họ là ai, ví như tôi chẳng hạn.”
Thành Uy kinh ngạc ngẩng đầu, vẻ mặt không thể tin được, “Cô nói bậy bạ gì vậy?”
“Chuyện trọng đại như vậy, thế mà Thành Lão không nói cho cậu biết, không biết là ông ấy có coi trọng cậu không nữa, hay là sợ cậu biết thì bị dọa sợ nên mới không nói cho cậu biết, haizz, nhưng mà nói thật ra, chuyện này, cậu làm Tổng tài điều hành Hoa Khoa, không cần người khác nhắc nhở cũng nên biết tự đi thăm dò chứ?”
Cố Dương cười ha hả khi nhìn thấy sắc mặt ngày càng khó coi của Thành Uy, trong lòng không ngừng mắng anh ta là phế vật.
“Trong tay cô có bao nhiêu?” Thành Uy hồi hồn, biết Cố Dương không thể nào lấy loại chuyện này ra đùa, mới thấp giọng hỏi cô.
“Tự tra đi” Cố Dương lạnh lùng nhìn anh ta, “Tiểu Uy, nếu ông nội cậu không thật sự không coi trọng cậu, cậu cảm thấy bản thân cậu có thể ngồi lên vị trí này sao? Cậu có biết vì để con đường sau này cậu đi dễ dàng hơn, ông ấy đã cầu cạnh bao nhiêu người không? Đừng tưởng rằng bây giờ cậu là tổng tài Hoa Khoa thì có thể thư thái, bên trong Hoa Khoa bây giờ đã muốn rối tung. Ông nội cậu già rồi, nếu như cậu là thức ăn, anh chị cậu chính là động vật ăn thịt đến uống máu của cậu, ăn thịt của cậu.”
Thành Uy biết Cố Dương nói như lời này không phải để dọa anh ta sợ, đương nhiên anh ta biết tính nghiêm trọng của sự việc, anh ta cúi đầu, giọng nói rầu rĩ, “Vậy cô nói xem phải làm sao bây giờ?”
Sắc mặt Cố Dương hơi dịu đi một chút, “Cậu còn trẻ, tính tình nóng nảy, cũng không ai trông mong cậu có thể tự lập ngay lúc này, điều cậu có thể làm là nhẫn.”
“Nhẫn?!” Thành Uy ngẩng đầu nhìn Cố Dương, trong mắt tràn đầy sự nghĩ hoặc, “Tại sao tôi phải nhẫn?”
Cố Dương nhướng mi, “Bây giờ nhịn một chút cũng không có gì, đối với cậu không tổn hại gì nhiều, chỉ xem cậu có thể trụ được không.”
“Tháng sau là đại hội cổ đông.” Thành Uy nói.
“Nếu không có gì thay đổi, tôi sẽ đến dự, đến lúc đó cậu không cần làm gì cả, để cho mấy lão già đó cấu xé lẫn nhau, cậu không nói gì, bọn họ sẽ không biết trong lòng cậu nghĩ gì, sau đó cũng không cần truy cứu việc này, bọn họ gây sức ép mệt thì sẽ ngừng thôi, vậy là tốt nhất, cậu có thể vững vững vàng vàng làm việc của mình.”
“Nếu bọn họ không ngừng thì sao?”
“Vậy thì càng đơn giản, thanh lọc nội bộ, còn lại đều là người của cậu.” Cố Dương nói xong nheo mắt nhìn ra cửa một cái, “Cậu sẽ càng an toàn hơn.”
Thành Uy nắm bàn tay đang ở dưới bàn thật chặt, “Được, cô nói vậy, tôi sẽ nghe lời cô.”
Cố Dương nở nụ cười, người nghiêng về phía trước, vốn dĩ cô đã rất xinh đẹp, nụ cười này lại khi cô thêm động lòng người, “Nhóc con, chẳng lẽ cậu không phát hiện, tôi chỉ nói mấy câu đã mua chuộc được cậu rồi sao?”
Thành Uy sửng sốt, vừa lúc bắt gặp ánh mắt chế nhạo của Cố Dương, “Cô!”
Cố Dương đứng dậy cười tủm tỉm vỗ vỗ vai anh ta, “Tôi hay nói đùa, nên đó chỉ những gì tôi nói, còn về phần làm như thế nào, vậy phải xem bản thân cậu.” dừng một chút, Cố Dương thu lại nụ cười trên mặt, “Còn nữa, tôi nể mặt Thành Lão mới giúp cậu, nhưng mà cậu không cần lo lắng, tôi đã nói thì nhất định sẽ giữ lời.”
Cố Dương phủi thẳng áo, đi hai bước rồi lại xoay người lại, mấy ngày này tốt nhất cậu cũng nên đi thăm hỏi vị kia bên Long Đằng đi, anh ta cũng là một trong những cổ đông của Hoa Khoa, tháng sau không nhất định là anh ta sẽ đi, nếu cậu có thể thuyết phục anh ta, anh ta sẽ giúp cậu được rất nhiều.”
Thành Uy cúi đầu nhìn ly trà còn chưa động đến trước mặt, Nhâm Định Bắc? Chủ tịch của Long Đằng, vậy mà lại là cổ đông Hoa Khoa, chết tiệt, anh ta nhớ rõ người này, tên ngu ngốc này ở trong quán bar uống say đã lợi dụng anh ta, ôm lấy anh ta mà lại gọi tên người khác, đồ đồng tính chết tiệt!