Sau khi Cố Dương trở lại, Vương Băng dùng ánh mắt hỏi cô, cô nhếch miệng, “Tôi bảo cậu ta đi tìm Nhâm Định Bắc, tôi bận rộn như vậy còn phải đi, cậu ta dựa vào đâu mà không đi.”
Trên đầu Vương Băng tức khắc xuất hiện mấy cái vệt đen, tính tình Cố tổng nhà cô ấy thật sự đáng yêu đến mức làm người ta không muốn kết bạn với cô.
Hơn mười hai giờ, Cố Dương không đợi Lý Hải Phượng mua cơm trưa, cô gởi một tin nhắn qua, hỏi nàng đang làm gì, có phải là không muốn làm nữa không.
—————————————————–
Tác giả: Cố tổng ngươi thật sự là đủ rồi, lần sau có thể đổi cách uy hiếp khác không?
Cố Dương (=_=): Ngươi không muốn sống nữa phải không?!
—————————————————–
Lý Hải Phượng vừa làm xong việc, khi Cố Dương gọi điện đến nàng đang uống nước.
“Cô chết rồi à?! Không nhìn thấy tin nhắn tôi gởi sao? Có biết là Cố tổng của cô đang đói bụng không hả?!” Điện thoại vừa kết nối, tiếng gào thét của Cố Dương liền truyền đến.
Vương Băng: “………..”
Lúc này Lý Hải Phượng mới nhìn thấy cái đầu heo nhấp nháy ở dưới góc bên phải máy tính, nàng vội vàng nuốt nước bọt, định đến chỗ Cố Dương, Vương Băng gọi nàng lại: “Tôi muốn đặt cơm, cô hỏi Cố tổng xem cô ấy muốn ăn gì?”
Lý Hải Phượng gật gật đầu rồi đi ra ngoài.
Vương Băng lắc đầu, Cố tổng không đáng thương chút nào, trợ lý nhỏ Hải Phượng mới thật sự là đáng thương đúng không? Ở nhà không biết đã bị một người một chó bắt nạt như thế nào. Lý Hải Phượng sợ chó, cô vẫn nhớ rõ.
Hiển nhiên thư ký Vương không biết tình hình trong nhà Cố tổng, cả ngày Nhị Phượng bị người ta gọi là con chó ngu ngốc, nói nó mới không phải người nhà họ Cố? Nó thích nhất vẫn là trợ lý nhỏ Hải Phượng.
Trong văn phòng tổng tài, Cố Dương đang ngồi trên ghế da giận dỗi, thấy Lý Hải Phượng bước vào, bắt đầu mắng té tát, “Cô có muốn làm nữa không? Có phải là không muốn làm nữa rồi? Không muốn làm nữa thì đến phòng nhân sự viết đơn thôi việc đi!”
Lý Hải Phượng nghe giọng phẫn nộ của cô, cảm thấy người này còn bệnh mà lại có tinh thần như vậy, cũng rất liều mạng, vội vàng an ủi nói: “Chị Băng Băng nói muốn đặt cơm, Chị muốn ăn gì?”
“Tôi muốn ăn cô!” Cố tổng chau mày nói.
Lý Hải Phượng: “………….” (⊙o⊙)…
Trong truyện có đoạn, lúc nam chính áp nữ chính lên tường hôn điên cuồng thì nói một câu y như vậy, nam chính thở hổn hển ghé sát vào tai nữ chính nói: “Tôi muốn ăn em…”
Lý Hải Phượng nhìn thấy cả người Cố Dương không ổn, lòng như đung đưa trong gió, “Cố tổng…… Chị muốn ăn em sao?”
Cố Dương: “……………….”
Vương Băng gõ cửa, “Cố tổng, thời gian không còn sớm, bằng không chúng ta đến căng tin ăn?”
Cố Dương suy nghĩ, còn thật sự nghiêm túc trả lời, “Tuy rằng tôi cũng không phải đặc biệt sẵn lòng, nhưng mà nghĩ đến buổi chiều bận rộn nhiều việc, tôi chỉ có thể miễn cưỡng cùng các cô đi ăn.”
Vương Băng: “………..” Cố tổng sau này ngài có thể đừng nói câu nào cũng cường điệu thân phận của mình được không? Tổng tài rất tài giỏi sao? Chúng ta không phải là không muốn ăn ở căng tin, nếu đó không phải là suất ăn miễn phí… Ha ha…
Vì thế, ba người miễn cưỡng, ha ha, đi đến căng tin lộng gió lầu chín.
Giữa trưa nhân viên ăn ở căng tin cũng không ít, nhìn thấy Cố Dương vẻ mặt không cảm xúc bước vào, mọi người vốn dĩ đang ồn ào đều im thin thít, không phải Cố Dương chưa từng đến đây, nhưng mà bình thường rất hiếm khi đến, cô nhìn một vòng, nhìn đồ ăn rồi đến cơm, “Nhìn tôi làm gì? Chưa từng thấy tôi sao?”
Xung quanh yên tĩnh một hồi, cũng không biết ai mở đầu trước mà cười thành tiếng, sau đó cả căng tin nổ ra một trận cười vang, sau đó mọi người quay lại việc của mình.
Căng tin Cố thị chiếm hơn một nửa tầng chín, muốn ăn gì cũng có, đôi khi còn có người ngoài công ty đến ăn, nhưng đều phải mua vì không phải món nào cũng miễn phí, Lý Hải Phượng có chút buồn rầu bưng khay, chắc chắn là Cố Dương muốn ăn ngon hơn một chút, nhưng mà nàng không mang theo thẻ.
Song sau đó vấn đề đã được giải quyết, Cố Dương có mặt ở đây, tất cả đồ ăn đều miễn phí, ai dám thu tiền bà chủ chứ, những người này bọn họ đều là ăn của người ta mà.
Lý Hải Phượng vui vẻ chọn món cho Cố Dương, “Đi theo Cố tổng thật tốt, ăn ngon mà không cần tốn tiền.”
Cố Dương: “………………”
Vương Băng: “……………….”
Vốn nghĩ rằng cơm ở căng tin Cố Dương chắc chắn chỉ ăn hai đũa rồi thôi, kết quả còn ăn khá nhiều, Lý Hải Phượng rất vui mừng, đưa gói thuốc đến trước mặt Cố Dương, “Cố tổng đến giờ uống thuốc rồi.”
Khóe miệng Vương Băng giật giật, liếc mắt nhìn Cố Dương một cái.
Quả nhiên, Cố Dương xụ mặt xuống, “Bà cô à, tôi vừa mới ăn cơm xong, cô để cho tôi tiêu hóa một chút được không?”
Bà cô… Vương Băng cũng mụ mị, gần đây có phải là cô bỏ qua chuyện gì không? Tỷ như, cách Cố tổng và trợ lý Lý ở chung…
Lý Hải Phượng gật gật đầu, “Chị tiêu hóa đi, dù sao trước khi lên lầu chị cũng phải uống thuốc.”
Em gái cô á Lý Hải Phượng! Trong lòng Cố Dương mắng một câu, cúi đầu uống canh, sau đó uống thuốc, trông thật ngoan ngoãn, suýt chút nữa Vương Băng không nhận ra cô, từ khi nào Cố tổng trở nên nghe lời như vậy?
Hầu hết mọi người đều không thích ăn bánh trung thu, dường như họ tò mò về việc liệu có thể được tặng phong bì hay gì đó hơn, Lý Hải Phượng nhìn chằm chằm vào cửa sổ một lúc, dùng bút chọc chọc lên cằm, sau đó hỏi Vương Băng lúc này đang vùi đầu vào công việc, “Chị Băng Băng, phúc lợi của công ty chúng ta tốt thật đó.”
Vương Bằng gõ bàn phím cạch cạch cạch cạch, cũng không nhìn nàng, “Đương nhiên tốt rồi, bằng không sao lại có nhiều người muốn vào đây làm như vậy.”
Nói cũng đúng, Lý Hải Phượng cúi đầu nhìn hồ sơ trong tay, gần đây Vương Băng bộn bề nhiều việc, khiến nàng cũng vô cùng bận, đôi lúc Cố Dương ở công ty tăng ca, nàng cũng sẽ tăng ca theo, nhưng mà từ tháng tám đến nay đều là tin tức tốt, đã lấy được hạng mục ở Linh Thủy, nghe nói tháng mười này Cố thị và chính phủ còn một lần hợp tác lớn, đến lúc đó sẽ có kha khá lời mời đi tiệc rượu ở Bắc Kinh, Cố Dương nói lúc đi tiệc sẽ dẫn theo nàng, để nàng mở mang tầm mắt, nghe nói còn có thể có rất nhiều quan chức lớn.
Lý Hải Phượng tự mình kích động một hồi, lại cảm tạ trên dưới cả nhà Cố tổng, sau đó mới chuyên tâm làm việc, các bảng biểu báo cáo mà nàng soạn và cả báo cáo kế hoạch viết giúp Vương Băng đều trực tiếp gởi cho Cố Dương, trong cuộc sống Cố Dương thường hay mắng nàng, nhưng trong công việc Cố Dương không phê bình nàng quá một câu, đương nhiên cũng không có khen nàng.
Dự án chính phủ này Cố Dương phải giao thiệp với người ta thật lâu mới giành được, lần này cô đích thân ra trận, lúc đầu khi nói đến chuyện này, khiến cho nhiều người lo lắng, thật sự không phải lợi nhuận cao gì, chủ yếu là muốn ngồi lên thuyền chính phủ, tạo dựng uy tín, về sau có cơ hội hợp tác hơn.
Nếu nhớ không lầm Cố Dương từng nói, dự án này có gần hai mươi công ty tranh giành, tất cả đều là những tập đoàn hàng đầu cả nước, trong đó Cố thị vẫn còn kém xa, mọi người tranh giành sứt đầu mẻ trán, không ngờ cuối cùng phần lợi này lại trao cho Cố Dương.
Có thể mắc nối quan hệ với chính phủ, cũng không phải đặc biệt ngoài dự tính của Cố Dương, cô tin những người này không phải dựa vào danh tiếng của Cố thị, mà ít nhiều là có quan hệ với ông ngoại cô, thật ra đối với điều này cô cũng không quan tâm lắm, có thể kiếm được lợi ích mới là thật.
Tâm tình Cố tổng vui vẻ, nhân viên Cố thị cũng thơm lây, tỷ như bên trong nhân bánh trung thu chắc chắc sẽ không phải chỉ là ngũ vị (chắc là bánh nhân thập cẩm???) giống như bánh trung thu năm ngoái, lại không có phong bì đỏ, năm nay mỗi người nhận được phong bì đỏ tùy theo thâm niên, doanh số tốt còn có thêm tiền thưởng. Cho nên mấy ngày nay tất cả mọi người đều nở nụ cười trên môi, ngẫu nhiên vào một phòng trà nước ở tầng nào đó cũng có thể nghe ‘Cố tổng của chúng ta quả nhiên rất hào phóng’, ‘Tôi phát hiện Cố tổng của chúng ta càng ngày càng xinh đẹp’, ‘Cố tổng thật có đạo đức nghề nghiệp’, ‘**, nữ thần của chúng ta chính là bà chủ nhà người ta mà trên mạng hay nói đến’ vân vân.
Mấy em gái chưa chồng hay mấy chị gái có chồng đều bán tán xôn xao, tỷ như sau Trung thu còn có Quốc Khánh, Quốc Khánh chắc chắn lại tiếp tục có phong bì đỏ, mấu chốt là còn được nghỉ, nhân sinh không còn gì luyến tiếc vân vân.
Lý Hải Phượng cũng rất vui vẻ, nàng nhìn hai hộp bánh trung thu trên bàn mình, cười tủm tỉm nhắn tin cho Cố Dương.
Lý Hải Phượng (Hãy gọi tôi là trợ lý của Boss): Cố tổng… yêu chị…. [Đáng yêu]
Cố Dương đang gọi điện, căn bản không nhìn đến cái đầu heo nhấp nháy, mãi cho đến lúc sắp tan làm mới phát hiện, mở ra xem suýt chút nữa ném cái ly trên tay.
Cố Dương (Hãy gọi tôi là Boss): Đừng lợi dụng tôi, bằng lời nói cũng không được [Mặt nghiêm nghị]
Lý Hải Phượng trả lời rất nhanh, giống như là đang chờ cô vậy, cạch cạch cạch cạch trả lời lại.
Lý Hải Phượng (Hãy gọi tôi là trợ lý của Boss): Vậy Cố tổng lợi dụng lại tôi đi? [Mặt nghiêm túc]
Cố Dương: “………………..”
Buổi tối về nhà, hôm nay tâm tình Cố tổng tốt, cùng trợ lý nhỏ đi chợ, rồi lại đi siêu thị, mua rất nhiều thứ.
Điều khiến Lý Hải Phượng ngạc nhiên là, Cố Dương nói đêm nay cô muốn đích thân xuống bếp, nhưng nàng thật sợ hãi.
Cố Dương bắt đầu cho rằng Lý Hải Phượng khinh thường cô, cố tình thể hiện kỹ thuật xắt rau trước mặt Lý Hải Phượng, cuối cùng dao thật sự rất bén, cắt luôn tay mình. Lý Hải Phượng băng lại cho cô, cô khăng khăng muốn làm tiếp, điệu bộ hoàn toàn không thể ngăn lại được.
Lý Hải Phượng thỏa hiệp, quay đầu đi ra ngoài tìm Nhị Phượng chơi, mới ra đã nhìn thấy Nhị Phượng đang khều hộp bánh trung thu trên bàn, Lý Hải Phượng đi qua giúp nó mở ra, bên trong không có mấy cái, nhưng nhìn rất ngon.
Rõ ràng là Nhị Phượng muốn ăn, nhưng mà có một số độc giả nói, chó không thể ăn bậy thức ăn của người, bánh trung thu có hàm lượng calo cao, cho nên về sau cứ cho nó ăn thức ăn chó cho đi. (Tác giả nói lúc nuôi chó đều là do ba mẹ chăm, mấy chuyện thường ngày này cũng không biết, phạt khẽ lên lòng bàn tay)
Lý Hải Phượng cầm miếng bánh nhân hạt sen, đưa đến bên miệng Cố Dương, “Cố tổng, ăn nè.”
Cố Dương đang cầm vá xào xào, mặc một cái áo sơ mi trắng, tóc dài được buộc lại, tạp dề treo hờ trên người, miệng còn ngậm một cái muỗng nhỏ nêm nếm, tạo hình chẳng chê vào đâu được khiến người ta bị mê hoặc.
Lý Hải Phượng giơ tay lên, trên trán Cố Dương đã đầy mồ hôi, nàng giơ bàn tay không cầm bánh trung thu lên lau mồ hôi cho Cố Dương.
“Cô làm gì vậy?!” Cố Dương la một tiếng nhưng cũng không né tránh.
Lý Hải Phượng chỉ chỉ vào bánh trung thu trên tay mình, “Chị ăn không?”
“Cái gì vậy, ghê muốn chết, không ăn!” Cố Dương đang ngậm muỗng nói không rõ tiếng.
“Đây là bánh trung thu mà, ăn nó có gì đâu mà ghê?” Lý Hải Phượng không vui lắm, nói xong còn gãi đầu nhìn cô, trong ánh mắt tràn đầy thắc mắc.
Cố Dương chau mày xào rau, đã nóng muốn chết, nghe Lý Hải Phượng luyên thuyên, có vẻ như còn nghi ngờ cãi lại, hừm, còn có ánh mắt chất vấn là sao đây?
“Tôi phát hiện cô càng ngày càng không sợ tôi, còn dám cãi lại.” Cố Dương nhả muỗng ra, “Lấy chén đĩa đến đây, xào thêm một cái nữa là đủ rồi.”
Lý Hải Phượng đi lấy chén đĩa cho cô, miệng cũng không rảnh rỗi, “Nhưng mà, bánh trung thu thì sao mà ghê tởm được.”
“Lý Hải Phượng!” Tay Cố Dương toàn là dầu, cô dọa làm như sẽ chạm lên mặt Lý Hải Phượng, “Còn dông dài nữa tôi bôi dầu lên mặt cô đó.”
Tác giả: Cố tổng, cô làm như bây giờ trông có phải quá ngây thơ không?
Lý Hải Phượng theo bản năng né ra, Cố Dương trợn mắt liếc nàng một cái muốn lấy khay đựng đồ ăn phía sau nàng, kết quả là trượt tay, thật sự là trượt tay, nói cô lấy thì trực tiếp lấy không phải là được rồi sao, còn để lên khay inox làm gì.
Cố tổng tỏ vẻ rõ ràng cô thật sự không phải cố ý, vừa rồi tay cô trơn, cả người đè lên mình cô trợ lý nhỏ, dù sau cũng không hôn lên môi nàng, trên tay đều là dầu, cằm đập thẳng vào bộ ngực đồ sộ của Lý Hải Phượng, sau đó… Quỳ xuống đất.
Lý Hải Phượng bị đập đến nỗi rơi nước mắt, có trời mới biết thịt nàng mỏng manh như thế nào, chảy nước mắt hoàn toàn là phản xạ tự nhiên, tựa như hắt xì sổ mũi, vì thế nàng vội vàng đỡ Cố Dương dậy, “Cố tổng, chị không sao chứ?”
Cố Dương không sao, nhưng quỳ xuống đất, gián tiếp dập đầu với trợ lý khiến cô thật mất mặt, cô khoát tay ra hiệu rằng cô vẫn ổn.
Sau khi nấu đồ ăn xong, Lý Hải Phượng nài nỉ Cố Dương ăn bánh trung thu, thấy cô không nói gì, nàng vào bếp lấy đồ ăn rất vui vẻ.
Cố Dương nhìn chằm chằm bóng lưng nàng, nghĩ đến một màn xúc cảm kịch liệt vừa nãy, sau đó cúi đầu nhìn lại mình, căn bản là không thể nào so được? Cô vẫn cảm thấy của mình đã rất lớn, kỳ thật loại chuyện này cũng không có gì đáng ghen tỵ, cô tự an ủi mình như vậy.
Ể? Không đúng, đàn ông còn có thể so sánh để cảm thấy mình hơn người, đương nhiên phụ nữ cũng có thể, cũng không biết trông như thế nào.
Sau khi Lý Hải Phượng đi ra, da mặt cô còn dày hơn trường thành, thậm chí còn cảm thấy da mặt chỉ là vật ngoài thân nên chuyển mắt nhìn chằm chằm ngực nàng.
Lý Hải Phượng lúc đầu không để ý, nhưng sau đó phát hiện lập tức đỏ mặt, “Cố… Cố tổng, chị nhìn gì vậy?”
Cố Dương sờ sờ cằm, “Có thể nào truyền thụ tý kinh nghiệm cho Cố tổng của cô không, sao ngực cô lại phát triển như vậy, lớn ghê.”
A a a a a!!!!!!!!!!
Lý Hải Phượng xoay người chạy vào phòng bếp, “Không biết.” Cố tổng thật sự là rất đáng ghét, sao có thể hỏi vấn đề đó chứ.
—————————————————–
Tác giả: Mà này, cô ấy cũng đã hỏi qua rồi mà? Lúc đó cô cũng không phải biểu hiện như thế này? Chẳng lẽ ngươi…
Hải Phượng (Chọt chọt hai ngón tay vào nhau): Mới không phải, ngươi nói bậy! Ngươi cũng là đồ lưu manh, các người đều là lưu manh!
—————————————————–
Cố Dương thành thật ăn cơm, thỉnh thoảng ngẩng đầu lên nhìn người nào đó buồn bực im lặng ăn cơm, trong lòng cô tặc lưỡi, con bé này thật khó chọc, đều là người trưởng thành rồi mà nói hai câu đã như vậy, còn thẹn thùng?
“Tôi đoán là một tay tôi nắm cũng không hết.” Cố Dương chậm rãi nói.
Lý Hải Phượng: “…………”
“Không phải là đàn ông đều thích như vậy sao, sau này ai cưới được cô thì ‘hưởng phước’ rồi.” Cho đến giờ Cố Dương cũng không biết mình có thể không biết xấu hổ đùa giỡn con gái người ta như vậy.
Lý Hải Phượng (khuôn mặt đỏ bừng, cúi đầu xới cơm), nàng không hề quen người trước mặt này.
“Hay là để tôi thử xem?”
“Em ăn no rồi!”
Cố Dương mặt không cảm xúc rửa chén, sớm biết như vậy cô đã không nhất thời lỡ miệng, người ta ăn cơm xong giậm giậm chân lên lầu, còn tỏ vẻ rất không vui, cô cảm thấy có chút áy náy.
Rửa chén xong, băng cá nhân trên ngón trỏ đã bị tróc, Cố Dương lại rửa tay vài lần, cô quay lại phòng khách xem TV, thoáng nhìn tờ lịch bên cạnh, cô cũng quên tính, còn hai ngày nữa là đến Trung thu, ngày mai đến công ty thu xếp một chút, ngày mốt là đi rồi, lái xe từ Định Hải đến Linh Thủy có thể mất nửa ngày, hừm, cứ như vậy đi.