Chương 27:
Vương Băng hơi ngạc nhiên, lịch trình của Cố Dương đều do cô ấy sắp xếp, trước đây cũng chưa nghe cô xin nghỉ phép, hình như cách vài ngày nữa là Tết Trung thu rồi đúng không?
“Tôi muốn cùng Lý Hải Phượng về nhà. Vì tôi sẽ tự lái xe nên sẽ đi sớm hơn một ngày. Cô có ý kiến gì không?” Cố Dương gửi xong email thì liếc nhìn Vương Băng.
Sau khi Vương Băng chắc chắn rằng mình không nghe lầm thì ho một tiếng: “Không có, vậy thì Cố… Hai người định khi nào thì trở về ạ?”
Cố Dương nhíu mày suy nghĩ rồi nói: “Không biết, tùy tình hình. Cô yên tâm, chuyện ở châu Phi nếu không nhắc tới thì tôi sẽ cố không nhắc đến, để cha mẹ cô ấy đừng lo lắng, nhưng đưa thêm chút tiền thì cũng được.”
Cố tổng, cô đừng làm loạn được không! “Đưa tiền thì có thể, chỉ là chị theo về, có chút không…”
“Có chút gì? Chẳng lẽ cô cũng cảm thấy rằng tôi không thích hợp đến nhà cô ấy sao? Tôi đi theo thì cô ấy mất trinh tiết ư, nên tôi không được hoan nghênh à!” Cố Dương lập tức trừng mắt nhìn.
Vương Băng trong lòng nổi nóng nhạo báng sếp, người này suy nghĩ thật khác người: “Không phải, tôi không có ý đó. Dù sao thì Cố tổng cũng là cấp trên của Hải Phượng, chị về nhà thì người nhà cô ấy hỏi, chị sẽ trả lời thế nào? Kể cả là đưa tiền thì chị lấy danh nghĩa gì để đưa ạ? Dù sao cũng phải có một lý do.”
Cố Dương không nói gì, cô gõ bàn suy nghĩ một hồi: “Thì nói là tình hình hiện tại của Lý Hải Phượng rất tốt, rất được sếp xem trọng. Lần này đến đây để xem xét tình hình gia đình, tiện thăm hỏi bố mẹ cô?”
Cứ đi như vậy có thật sự ổn không Cố tổng! Vương Băng đau đầu: “Vậy thì chị cứ đi đi. Ngày tết trung thu quây quần sum họp, dù sao chị cũng chỉ ở nhà một mình, cũng không có chỗ để đi, ăn chực một bữa cơm cũng không tệ.”
Cố Dương nghiêm mặt nhìn cô ấy một hồi lâu: “Còn gì nữa không, thư ký Vương.”
“Chị… cũng có thể nói hai người là người yêu.” Vương Băng không nghĩ gì đã nói.
“Đi ra ngoài!” Cố Dương nói với vẻ mặt (==), làm sếp của một cô thư ký luôn hãm hại cấp trên của mình mọi lúc mọi nơi như vậy, đến lúc này cô đã cạn lời.
“Cố tổng, em yêu chị!” Đôi mắt Lý Hải Phượng đỏ hoe, ngón tay luống cuống đan vào nhau, nàng nhìn Cố Dương đầy xúc động. Giờ phút này nàng cảm thấy Cố Dương lúc nào cũng là người xinh đẹp nhất trên thế giới.
Cố tổng lộ ra ánh mắt đã quá quen với câu nói “Em yêu chị nhiều lắm.” của trợ lý, nghe hoài quả thực nhàm chán, cô bình thản nói: “Lái xe đến nhà cô mất nửa ngày, cô phải tự lái xe đi, đừng nửa đường thì kêu mệt với tôi, tôi sẽ không thay cho cô đâu.”
Lý Hải Phượng gật đầu trước, sau đó mới nhớ đến điều gì, lo lắng hỏi: “Chị thật sự phải về cùng em sao?”
“Tôi không muốn nhắc lại nữa, nếu không có việc gì thì tranh thủ thời gian đi.” Cố Dương cảm thấy không thể bình tĩnh được nữa.
Hai người đi đã mất mấy ngày, lần này trực tiếp giao Nhị Phượng cho Vương Băng. Vương Băng thật ra cực thích chó Husky, tâm trạng có chút mừng rỡ ẵm cún về nhà.
Trong chiếc Bentley đang phóng nhanh trên đường cao tốc, Lý Hải Phượng tập trung cao độ để lái xe, bài hát “Hotel California” của Eagles đang phát, nàng khẽ ngâm nga theo điệu nhạc vừa lén liếc nhìn Cố Dương đang ngủ gật ở ghế sau của xe thông qua kính chiếu hậu.
Hôm nay, Cố Dương mặc một bộ quần áo thường ngày thoải mái màu xanh nhạt, mái tóc dài cũng được vén nhẹ lên, khuôn mặt xinh đẹp không tỳ vết, gương mặt vừa phải, sống mũi cao, cằm đầy đặn, những lúc bình thường hay đeo kính râm nên đã che mất nửa khuôn mặt. Rõ ràng là một gương mặt xinh đẹp và nhã nhặn nhưng chỉ cần mở miệng là khiến người khác khó thở.
Lý Hải Phượng quan sát một lúc thì cảm thấy Cố tổng dễ mến hơn khi ngủ, đôi mắt hoa đào của Cố Dương có thể sắc bén khi đối diện với người khác, nhưng lúc đối diện với Lý Hải Phượng nàng thì, haha.
Khi đến khu vực nghỉ ngơi Cố Dương vẫn đang ngủ say. Lý Hải Phượng nhìn ra bên ngoài, có tầm ba bốn chiếc xe đường dài ở đây, một số người nhìn về phía hai người chỉ trỏ gì đó. Lý Hải Phượng thoáng chút ngây người rồi lập tức thở phào nhẹ nhõm. Nàng không hiểu biết nhiều về xe, cũng chỉ biết lái xe thôi, phải mất một thời gian rất lâu nàng mới gọi tên được từng chiếc có giá trị xa xỉ trong nhà xe của Cố Dương.
Nàng còn nhớ rõ khi biết chiếc xe mà bản thân đã quẹt trúng là một chiếc Maybach phiên bản giới hạn có trị giá hàng chục triệu, nàng không cần nhìn cũng biết vẻ mặt mình đặc sắc biết bao nhiêu. Bình thường để thuận tiện lái xe thì nàng vẫn chở Cố Dương đi làm bằng chiếc BMW. Lần này về nhà, Cố Dương đã bảo nàng lái chiếc Bentley này. Nàng cũng kiểm tra qua mẫu mã, cuối cùng run rẩy đóng trang web lại. Trước hết không nói về mấy chiếc xe này, nàng từng nghe Vương Băng nói, bất động sản ở trong nước của Cố Dương nằm rải rác vài nơi, nhưng đều nằm trong khu đắt đỏ. Ngẫm lại, nàng làm công việc này, có nên giữ lại cho mình vài chỗ tốt không?
Nhìn người ta xem, chưa đầy ba mươi tuổi, ngoại trừ việc chưa lập gia đình thì cái gì cũng đều có. Ngay cả kết hôn cũng không biết có bao nhiêu người đang xếp hàng đợi. Mặc dù trước mắt chưa nghe cô ấy có tin đồn với người đàn ông nào, nhưng nếu như cô ấy thật sự để ý đến ai thì hẳn người đó cũng môn đăng hộ đối.
Haizz, Lý Hải Phượng thầm thở dài trong lòng rồi buộc chính mình phải trở về thực tại.
“Cố tổng thức dậy đi, đã đến khu vực phục vụ rồi.” Lý Hải Phượng lay Cố Dương.
Cố Dương bực mình xua tay, lầm bầm nói: “Biết rồi, cô để tôi ngủ tiếp đi.”
Lý Hải Phượng: “…”
Sau khi từ nhà vệ sinh bước ra, Cố Dương đã tỉnh táo hơn nhiều, cô ngồi trong xe ăn chuối mà Lý Hải Phượng đưa cho, nhìn thoáng qua bên ngoài: “Lát nữa tôi sẽ lái xe, cô nghỉ ngơi đi.”
Lý Hải Phượng nhớ lại những gì cô đã nói ngày hôm đó, lo lắng một hồi: “Hay là thôi đi, cứ để em lái xe. Lỡ đâu chị đang lái xe thì ngủ gật sao?”
Cố Dương (cắn một miếng chuối): “…”
Sau khi nghỉ ngơi được nửa tiếng, đoạn đường cuối vẫn giao cho Cố Dương, lái xe trên đường cao tốc cần tăng cường sự chú ý hơn, lái xe lâu rất dễ mệt mỏi, Cố Dương cũng không muốn đem sự an toàn của bản thân tùy tiện bàn giao.
Hai người khởi hành lúc bảy giờ sáng, quá trưa một chút mới đến nơi, Lý Hải Phượng không quen thuộc với đường đi khi vào Linh Thủy, hai người dựa vào hướng dẫn, đoạn đường trước chỉ mất một tiếng giờ phải đi đến hai tiếng, bất ngờ là Cố Dương lại không hề tức giận, hơn nữa còn ngạc nhiên nhìn xung quanh.
Nhà của Lý Hải Phượng ở trên núi, bởi vì mới làm đường nên bọn họ rất may có thể trực tiếp lái xe lên, vừa xuống xe Lý Hải Phượng đã rất vui.
Cố Dương không đổi biểu cảm mở cửa xe đi xuống, sau đó ra phía sau xe lấy mấy thùng đồ, trong đó có đủ loại, có đồ của cô mua, cũng có những món do Lý Hải Phượng tự mình mua.
Lý Hải Phượng thấy vậy vội vàng chạy tới giúp cô cầm, cười hì hì nói: “Cố tổng em đến đây, chị nghỉ ngơi đi.”
Cố Dương mặc kệ nàng, một mình xách túi lớn túi nhỏ, hỏi: “Nhà cô ở đâu?”
Lý Hải Phượng vừa định mở miệng nói gì thì nghe thấy ai đó gọi tên mình, nàng nhanh chóng trả lời lại. Cố tổng gần như bị sốc bởi tiếng địa phương.
Người đến là mẹ của Lý Hải Phượng, một phụ nữ trung niên rất gọn gàng. Cố Dương do dự một lúc rồi nói: “Xin chào, dì.”
Lý Hải Phượng rất vui, đôi mắt cười híp lại, chỉ vào Cố Dương: “Đây là sếp của con ạ.” sau đó lại vỗ nhẹ vào bả vai của mẹ nàng rồi nhìn Cố Dương: “Đây là mẹ của em.”
Giới thiệu ngắn gọn. Mẹ Lý nghe nói là sếp của con gái bà nên có chút vừa mừng vừa lo. Cố Dương cảm thấy rằng các việc bàn bạc với Vương Băng lúc trước đều vô ích, giờ đành bịa một lý do: “Trong công việc Hải Phượng làm rất tốt. Trước đó không lâu công ty có chút vấn đề, cô ấy đã giúp rất nhiều, giúp chúng tôi tránh được mất mát đáng kể. Lần này tôi đến đây để thay mặt toàn thể công ty bày tỏ lòng biết ơn.”
Trên mặt Cố Dương khẽ mỉm cười, cho dù là giọng điệu hay câu nói đều được sắp xếp rất ổn thỏa, thái độ biểu hiện vô cùng chân thành. Chỉ cần nàng vui lòng thì cô có thể nói mấy câu, để đối phương hiểu ý của mình, hơn nữa lời nói của cô rất đáng tin tưởng không chút ngờ vực gì.
Lý Hải Phượng ngơ ngác nhìn Cố tổng nhà nàng đang nói dối với mẹ mình, mẹ nàng còn bày ra biểu cảm ‘nên làm’, cho đến khi đổi xưng hô từ “Cố tổng” thành “Tiểu Cố”.
Mặc dù lời nói của Cố Dương là bịa đặt, nhưng Lý Hải Phượng đã thật sự cứu cô, cứu cô xem như là gián tiếp cứu Cố Thị, vừa nghĩ vậy thì lời nói của cô cũng đúng.
Bởi vì một lý do nào đó mà chiếc xe có giá cả phô trương kia của Cố Dương không thể lái vào nhà Lý Hải Phượng được, cha của nàng đành phải làm phiền hàng xóm, gửi nhờ xe vào trong nhà họ.
Bọn họ đều là những gia đình nông dân trên núi, bình thường có không ít người lái xe đến chơi, chỗ đậu xe thật ra có rất nhiều nhưng Lý Hải Phượng biết giá của nó, vì sợ không cẩn thận sẽ xước mất xe. Cố Dương thờ ơ nói: “Chỉ là một chiếc Bentley thôi, hỏng thì cùng lắm là bỏ đi, lái nó chủ yếu là vì lái xe đường dài tốt. Đây cũng không phải là thái độ của cô khi cô từng đối xử với chiếc Maybach của tôi nhỉ?”
Lý Hải Phượng không còn gì để nói, chỉ là lúc đó nàng không biết thôi mà, có cần phải thù đến vậy không?
Sự xuất hiện của Cố Dương đã khiến căn nhà của Lý Hải Phượng trở nên náo nhiệt hơn rất nhiều. Lý Hải Phượng đã không về nhà một thời gian, vừa bước vào cửa thì liên miệng nói. Cố Dương bắt đầu cảm thấy khá phiền phức, sau đó nàng lại ba hoa nói chuyện không ngừng, đến giữa trưa mọi người đều vui cười. Bọn họ khó có mấy ngày lễ Trung thu cả nhà sum họp bên nhau, ngay cả ngày Tết cả nhà cũng không được gặp nhau chứ đừng nói đến một ngày lễ nhỏ như vậy.
Cô nhớ rõ Lý Hải Phượng từng nói rằng nàng có một em gái tên là Nhị Phượng, hôm nay khi đến nhà, rõ ràng chỉ có Lý Hải Phượng và cha mẹ nàng. Cố Dương nghĩ xong liền hỏi: “Người em gái tên Nhị Phượng ở nhà của cô đâu?”
Lý Hải Phượng đang giúp mẹ Lý làm nhân bánh, trên chóp mũi nàng đổ một chút mồ hôi: “Nhị Phượng là em họ của em, là con gái út của gia đình chú em, em là con một trong nhà.”
Cố Dương nhìn chằm chằm chóp mũi của nàng một hồi, sau đó đưa tay lên giúp nàng lau đi: “À, hóa ra là em họ, không ngờ cô lại là con một, cũng được chăm sóc tốt hơn tôi.”
Bởi vì hành động của Cố Dương mà tai của Lý Hải Phượng trở nên đỏ bừng, nhẹ nhàng đáp: “Làm con một cũng không vui, không có ai chơi cùng.”
“Có gì để mà chơi chứ, không như những gia đình có hai con có thể suốt ngày ầm ĩ với nhau, tôi và Cố Viên chỉ cách nhau vài tuổi, nhưng từ nhỏ nó đã rất trầm tính, từ trước đến giờ chỉ có tôi bắt nạt nó thôi. Mỗi lần tôi bắt nạt nó quá đáng thì nó mới hét lên một tiếng “chị”, một chút vui vẻ cũng không có.” Cố Dương ghét bỏ nói.
Lý Hải Phượng mỉm cười: “Cố tổng khi còn nhỏ nhất định rất nghịch.”
Cố Dương “a” một tiếng rồi còn nghiêm túc suy nghĩ: “Cũng không tính là nghịch ngợm. Khi tôi còn nhỏ cả gia đình chúng tôi vẫn sống cùng nhau. Gia đình rất nuông chiều, vì vậy tôi thường thích ức hiếp những đứa trẻ khác, mấy đứa nhỏ trong khu biệt thự đều rất sợ tôi. Lúc đầu còn có một đám nhỏ chơi cùng tôi, sau đó nhìn thấy tôi thì đều chạy đi chỗ khác.”
Lý Hải Phượng cười lên, nàng không thể tưởng tượng được Cố Dương lúc đó như thế nào.
Khoé môi Cố Dương hơi nhếch lên khi nghĩ đến chuyện trước kia, “Sau này trưởng thành thì tốt hơn một chút, chơi cùng bọn họ không tệ, bây giờ thỉnh thoảng cũng tụ tập lại.” Nói đến đây, trong mắt cô thoáng hiện lên vẻ hài lòng: “Nhưng dù người trong dòng tộc của tôi có giỏi đến đâu thì tôi vẫn là người tài năng nhất trong số bọn họ.”
Nhìn thấy Cố Dương vênh váo đắc ý như một đứa trẻ, Lý Hải Phượng cảm thấy một góc nào đó trong lòng ấm áp không hiểu được, nàng cúi đầu tiếp tục làm việc, che dấu cảm xúc lại.