Lý Hải Phượng lái xe ở phía trước còn Cố Dương ngồi phía sau đeo kính râm tỏ vẻ bực bội, cô thấy người kia đang ngó qua kính chiếu hậu để nhìn mình, lập tức tháo kính râm mắng một trận: “Đã nói bao nhiêu lần rồi, sau này cô còn có rất nhiều thời gian để ngắm tôi, bây giờ cô vừa lái xe, vừa ngắm khuôn mặt xinh đẹp trần đầy mị lực của tôi, cô có biết rằng sẽ gây ra tai nạn xe cộ hay không? Người đẹp giống như tôi chắc chắn cô chưa gặp bao giờ, tôi có thể hiểu tâm trạng đó, nhưng không được ngây ngốc nhìn chằm chằm tôi nữa, chú ý lái xe đi”.
Lý Hải Phượng: “…” Nàng thực sự không nhìn cô mà.
Khi đến nơi, Lý Hải Phượng xoay người mỉm cười nhìn Cố Dương: “Tổng giám đốc Cố, tới rồi”.
Mặt Cố Dương không cảm xúc nhìn nàng vài giây, nghiến răng nghiến lợi nói ra mấy chữ từ trong miệng: “Nếu đã tới rồi thì cô phải xuống mở cửa xe cho tôi, chẳng lẽ cô còn muốn tôi tự mình đi ra hả.”
Lý Hải Phượng sửng sốt một chút, sau đó nàng nhanh chóng gật đầu, chạy xuống mở cửa xe cho cô.
Cố Dương giận đến nỗi cả người đều run lên, lúc xuống xe không thèm nhìn Lý Hải Phượng một cái: “Đưa chìa khóa cho anh ta, cô đi vào với tôi”.
Lý Hải Phượng vội đưa chìa khóa cho người giúp việc, nở nụ cười với đối phương, rồi vội vàng liếc mắt đuổi theo: “Tổng giám đốc Cố, tổng giám đốc Cố, xin ngài chậm một chút”.
Cố Dương dẫm lên giày cao gót, phần chân mặc một chiếc váy đỏ dài đến đầu gối, mái tóc dài được cô xử lý trở nên gọn gàng có ánh sáng, phía trước là chiếc kính râm to rộng che bớt nửa khuôn mặt. Vóc dáng cao gầy của cô vốn đã cao nay lại thêm giày cao gót lại tăng lên vài centimet, khiến Lý Hải Phượng đứng kế bên cô trở nên cực kỳ nhỏ bé.
Hai người mới vừa bước vào đã có người tiếp đón, là một người đàn ông mặc vest, thấy Cố Dương tới, trên mặt lập tức lộ ra tươi cười: “Tổng giám đốc Cố”.
Cố Dương bỏ kính râm ra, bắt tay với đối phương, trên mặt là nụ cười Lý Hải Phượng chưa bao giờ nhìn thấy, đôi môi đỏ hơi cong lên, đuôi mắt cũng nhẹ nhàng nhếch lên, nụ cười vừa khéo léo vừa thoải mái. Vốn dĩ cô đã vô cùng xinh đẹp, mà nay cười một cái khiến ánh mắt của Lý Hải Phượng càng thêm choáng váng.
Ba người bước vào thang máy, Cố Dương và người đàn ông mặc tây trang vừa nói vừa cười, phần lớn đều là chuyện liên quan đến làm ăn, đôi mắt của Lý Hải Phượng nhìn lung tung, trái tim đập rất nhanh, cho đến khi người đàn ông mặc tây trang dẫn hai người vào một căn phòng lớn, nhịp tim Lý Hải Phượng chưa kịp bình phục lại thì đã bị bàn ăn dài sáu, bảy mét và mười mấy người đàn ông mặc vest đang ngồi dọa sợ.
Cố Dương chỉ nói có bữa tiệc, nhưng không có nói là làm việc với mười mấy người đàn ông, tuy nàng biết đây chỉ là đối tác làm ăn mà thôi, nhưng một mình là Cố Dương là nữ lại hội họp với một đám đàn ông thì nàng không thể tưởng tượng được.
Cố Dương mới vừa đi vào, mười mấy người lập tức cùng đứng lên, sôi nổi tiến lên bắt tay với Cố Dương.
Suốt quá trình đó Cố Dương đều mỉm cười: “Hôm nay không có nhiều người tới đây lắm, sớm biết như vậy tôi đã không tới”.
Khi Cố Dương ngồi xuống, những người này cũng ngồi xuống theo, trong đó có một khuôn mặt hơi trẻ tuổi, đại khái là thanh niên hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi cười nói: “Tổng giám đốc Cố đừng để ý, gần đây thị trường chứng khoán chấn động quá lớn, mấy người Lưu tổng cả ngày hầu như không an giấc được, ngài phải thông cảm chút”.
Cố Dương nhìn người hầu đưa xì gà qua, sắc mặt hơi thay đổi.
Người đàn ông vừa mới dẫn họ vào phòng ra hiệu với người hầu.
Sắc mặt người hầu đỏ lên, vừa muốn lui xuống thì đã bị Cố Dương gọi lại: “Người hầu này mới tới sao?”.
Lý Hải Phượng ở một bên thấy tình huống không ổn, tuy rằng nàng mới quen biết Cố Dương chưa tới một ngày, nhưng nàng hiểu nét mặt kia chính là điềm báo của sự tức giận, nàng nhanh giọng nói: “Tổng giám đốc Cố chúng tôi không hút thuốc lá, còn không mau cất đi, coi chừng chúng tôi gọi giám đốc lên”.
Người hầu nghe xong giống như được ân xá, vội cầm điếu thuốc chạy nhanh ra ngoài.
Cố Dương gõ lên bàn, dùng sức đè ép lửa giận, ngẩng đầu cười nhìn về phía Lý Hải Phượng “Làm tốt lắm, cô cũng đi ra ngoài đi”.
Lý Hải Phượng ngẩn người, gật đầu đi ra ngoài.
Thật ra cho dù Lý Hải Phượng không mở miệng, Cố Dương cũng sẽ không sa thải người ta, chỉ là cô muốn bộc phát một chút uy quyền cho mấy đối thủ cạnh tranh còn lại nhìn mà thôi. Vốn dĩ một người phụ nữ ở trên thương trường như cô đã dễ bị người ta chú ý, nếu không phải mấy năm nay cô làm ăn không tệ, vậy thì làm sao những người này khách sáo với cô như vậy.
“Tổng giám đốc Cố, cô gái vừa rồi là……”
Cố Dương cười cười: “Đó là trợ lý tôi mới đổi gần đây, người cũ đã đi rồi, thấy cô gái này rất linh động nên tôi giữ lại, thuận tiện còn có thể thay thế luôn tài xế, tôi cũng có thể đỡ tốn tiền thuê thêm tài xế”.
Cô vừa dứt lời, mười mấy người đàn ông đều nở nụ cười.
“Tổng giám đốc Cố nói lời này hơi khiêm tốn rồi, hiện tại không nói đến việc nhà ai có xe nhiều, tài xế nhà ai tốt, nhà nào có tài xế nhiều hơn, chỉ dựa vào hiện tại Cố thị lớn mạnh như vậy, đừng nói một người tài xế, cho dù là một trăm tài xế cũng không đau không ngứa mà”.
“Nói thì nói như vậy, nhưng mọi chuyện cũng không đơn giản, bên cạnh có nhiều người cũng không bớt lo được, giữ lại một hai người thôi, quản lý cũng tiện hơn” Cố Dương bình tĩnh trả lời.
Sau đó mọi người tâm sự một chút râu ria, đề tài liền dần dần đi vào mục đích tổ chức bữa tiệc.
“Chắc hắn tổng giám đốc Cố đã hiểu rõ hạng mục này, mặc dù điều kiện ở Châu Phi rất kém nhưng khi đầu tư hạng mục này thì chắc chắn chúng ta sẽ kiếm được tiền. Đương nhiên, chúng tôi cũng nên hỏi ý kiến của tổng giám đốc Cố.” Một người đàn ông hơi lớn tuổi mở miệng nói.
Cố Dương vẫn rất để ý đối với việc đầu tư này, sau khi cô trầm tư một hồi thì hỏi: “Bao nhiêu tiền?”
Người đàn ông sửng sốt, ngay sau đó nở nụ cười: “Tổng giám đốc Cố thật là người sảng khoái, không trách được người trên thương trường tranh nhau sứt đầu mẻ trán cũng muốn hợp tác với tổng giám đốc Cố, còn về tiền… Một trăm triệu, tổng giám đốc Cố thấy thế nào?”.
Cố Dương nâng lông mày, có chút ngoài ý muốn, cô không thiếu một trăm triệu để đầu tư vào nhà máy lọc nước, thậm chí còn dư dả, nhưng bởi vì cô còn có tính toán khác, cho nên cũng chưa nói cái gì: “Chấp nhận được”.
Cô vừa dứt lời, mười mấy người đàn ông lập tức nhẹ nhàng thở ra, thầm cảm thán không hổ Cố thị, thật sự có căn cơ vững chắc.
“Nhưng tôi có một yêu cầu” Cố Dương lại nói.
Mười mấy người lại đồng thời căng thẳng, thầm nghĩ khó trách cô đồng ý nhanh như vậy, thì ra là có yêu cầu.
“Hạng mục lần này tôi đồng ý đầu tư, nhưng tôi muốn bảo đảm tiền tôi bỏ ra không hề vô ích, cho nên tôi muốn đi theo mọi người đến Châu Phi, làm công tác thị sát, nếu không có gì ngoài ý muốn, chúng ta tất nhiên là hợp tác vui vẻ” Cố Dương cầm ly có chân dài đưa lên mũi ngửi, cúi đầu nhẹ nhàng nhấp một ngụm: “Hôm nay là ai mời khách, hơi tiết kiệm đó nha”.
Người đàn ông mặc vest ngồi bên cạnh Cố Dương hơi ngượng ngùng: “Lần trước ở trong bữa tiệc tôi đã nhìn thấy tổng giám đốc Cố uống rượu này, vì thế tôi cho rằng tổng giám đốc Cố thích nó. Nếu không phải thì nhà tôi có bình rượu ủ tám mươi hai năm, nếu tổng giám đốc Cố thích vậy chút nữa tôi sẽ cho người đưa qua, xem như là thể hiện thành ý”.
Cố Dương nghiêng đầu nhìn anh ta, đột nhiên nở nụ cười: “Tôi chỉ tùy tiện nói một chút thôi, rượu ngon anh cứ giữ lại đi, hôm nay chúng ta tới đây với mục đích chủ yếu là bàn chuyện làm ăn. Nếu không bàn bạc được thì sao, vậy chẳng phải đã uổng phí một bình rượu ngon sao”.
Người đàn ông mặc vest cười xấu hổ, Cố Dương lắc đầu: “Được rồi không nói chuyện này nữa, mọi người cũng đói rồi, đi ăn thôi”.
Ăn xong một bữa cơm, Cố Dương và mười mấy người đàn ông tách ra lên xe riêng của mình, cô tựa lưng vào ghế ngồi thở dài một hơi, liếc mắt ném túi thức ăn nhanh qua một bên, khi nhìn thấy Lý Hải Phượng ở phía trước đang điên cuồng nhắn tin trên điện thoại di động, cô lập tức không vui: “Cô làm gì vậy, lái xe đi, chẳng phải đã nói không được yêu đương sao, cô đang đang làm cái gì?”.
Lý Hải Phượng cuống quít buông di động, nhanh tay khởi động xe, vẻ mặt nàng vô tội nhìn Cố Dương thông qua kính chiếu hậu: “Em không yêu đương mà, em đang nhắn tin với mẹ, mẹ kêu em hai ngày nữa về nhà, mẹ nói mẹ nhớ em”.
Cố Dương nhíu mày tỏ vẻ không vui: “Về nhà? Cô biết thân phận hiện tại của mình sao? Không nói với tôi một tiếng đã muốn đi về nhà? Cô biết ai là người phát tiền lương cho cô không? Tiền lương tháng này trừ hai nghìn, không thương lượng”.
Tuy rằng bình thường tính tình của Lý Hải Phượng rất ôn hòa, nhưng vừa nghe đến trừ tiền lương thì lập tức không bình tĩnh, nàng rất sốt ruột: “Tổng giám đốc Cố, tổng giám đốc Cố, mẹ em thật sự nhớ em, đã một năm em không có về nhà rồi, mẹ em không nhìn thấy em sẽ khóc mất, chị đừng trừ tiền lương của em mà”. Hai nghìn liền đó, nàng thật sự không dám tưởng tượng.
Vẻ mặt Cố Dương khinh bỉ nhìn nàng: “Tôi không quan tâm mẹ cô nhớ cô như thế nào, một năm không trở về nhà đó là chuyện của cô, khiến mẹ khóc cũng là cô không đúng, dù sao nhất định phải trừ tiền lương, cô cũng không thể về nhà”.
Lý Hải Phượng sắp khóc đến nơi, nàng đau lòng đến nỗi tay lái không vững, bánh xe cũng không ổn định, khiến Cố Dương đang ngồi ở sau xe khiếp sợ: “Này, cô có bệnh sao, lái xe cho tốt vào”.
Lý Hải Phượng còn đắm chìm trong tâm trạng bi thương bị trừ tiền lương, hoàn toàn không màng Cố Dương ở phía sau đang tức đến dậm chân, Cố Dương cột dây an toàn, ngón tay gắt gao cầm ghế dựa ở phía trước, gương mặt lúc nào cũng tràn đầy mị lực bây giờ toàn là hoảng sợ: “Lý Hải Phượng, Hải Phượng, tôi nói với cô, tôi không trừ lương của cô được chưa, cô mau lái xe cho vững có nghe thấy không?”.
Hai mắt của Lý Hải Phượng sáng lên, xe đi vòng quanh thật xa rồi dừng lại ở giữa đường cái, nàng vui mừng nhìn Cố Dương: “Thật sao? Tổng giám đốc Cố thật sự không trừ tiền lương của em?”.
Cố Dương vỗ ngực nhẹ nhàng thở ra: “Đúng đúng đúng, tôi không trừ tiền lương của cô”.
Lý Hải Phượng vui vẻ đến mức không biết làm thế nào mới tốt, đôi mắt ở phía sau kính cận lóe ra ánh sáng, hạ ghế dựa xuống không màng tất cả lập tức vọt tới chỗ Cố Dương.
Cố Dương còn chưa kịp phản ứng, đã bị Lý Hải Phượng nhiệt liệt hôn một cái trên mặt, hơn nữa còn có âm thanh, khiến Cố Dương vô cùng kinh sợ.
Lý Hải Phượng còn đắm chìm trong niềm vui không bị trừ tiền lương, hạnh phúc lái xe vô cùng vững chắc.
Cố Dương trợn mắt há hốc mồm, khi lấy lại tinh thần, cô chỉ cảm thấy một ngọn lửa đang bùng phát lên trên, cô hướng về phía người nào đó tức giận mắng: “Lý Hải Phượng, cô chán sống rồi có phải không, cô dám hôn tôi, dám hôn tôi sao? Cô, cô, cô…” Cố Dương nói năng lộn xộn, lại không biết tờ giấy xuất hiện từ đâu, bắt đầu dùng sức lau má phải của cô, biểu cảm tức giận trên mặt của cô trở nên hung tợn xưa nay chưa từng có.
Lý Hải Phượng nhìn Cố Dương lại sắp phát điên, lập tức cầm hết khăn giấy trước kính xe đưa cho cô: “Tổng giám đốc Cố, chỗ này còn nè”.
“Lý Hải Phượng cô không xong với tôi đâu!!!” Trong chiếc xe (BMW) đang phóng nhanh trên đường truyền ra tiếng la kinh thiên động địa.