Vương Băng sau khi tắm xong cho Nhị Phượng thì đưa nó trở về chỗ ngủ, Lý Hải Phượng thở phào nhẹ nhõm, con chó này lần nào tắm xong cũng phải ăn một bữa ngon lành.
Cố Dương mặc một chiếc váy ngủ màu tím, vừa đi vừa nói chuyện điện thoại trong phòng khách, Nhị Phượng chạy loạn xạ ở phía sau cô, lâu lâu lại vươn bàn chân ra để kéo tà váy ngủ của cô.
“Nói bao nhiêu lần rồi, mấy chuyện như này đừng bao giờ hỏi tôi, không tự giải quyết được sao? Cái miệng của cậu để làm gì? Được rồi, đừng giải thích nữa, cứ làm theo yêu cầu của tôi, tôi không quan tâm các cậu dùng cách gì, cũng không cần biết quá trình như thế nào, tôi chỉ nhìn kết quả mà thôi.” Cúp điện thoại xuống, Cố Dương tiếp tục đi tới đi lui trong phòng khách: “Được nuôi như một lũ heo mà làm không được cái tích sự gì hết, một chút việc cỏn con ở Thượng Hải cũng không giải quyết được, bốn năm cái miệng mà không thể nói lại một người sắp bước vào quan tài ư? Đùa gì vậy?”
Lý Hải Phượng lặng lẽ nhìn cô đi đi lại lại trong phòng khách với mái tóc lòa xòa, nghĩ đến bữa yến tiệc vào buổi tối, không khỏi nhắc nhở: “Cố tổng, tám giờ tối nay chị có một bữa tiệc ở Phú Hào, bây giờ đã là sáu giờ rồi, chị nhanh chóng chuẩn bị chút đi.”
Cố Dương quay đầu nhìn nàng, lông mày nhíu lại: “Tiệc gì tối nay cơ? Bữa tiệc ăn mừng ngày thành lập Long Đằng đó sao?”
Lý Hải Phượng gật đầu: “Đúng vậy, hôm nay chị vừa đồng ý với tổng giám đốc Nhậm, chị Băng Băng cũng vừa gọi điện báo đang trên đường đến đây rồi. Chị mau thay quần áo đi.” Bộ dáng hiện tại của cô ấy quả thực là vô cùng thê thảm.
Cố Dương đá Nhị Phượng – chú cún đang rúc rúc thân hình nó bên cạnh cô, gần đây cơ thể nó khỏe mạnh hơn rất nhiều rồi, một cú đá căn bản không thể làm đau nó được, Cố Dương bực bội đi lên tầng thay quần áo.
Cứ như vậy gần đến bảy giờ bốn mươi, Vương Băng đã đến đợi được một lúc. Sau đó, ba người lên xe đi đến khách sạn Phú Hào, trên đường đi, Lý Hải Phượng không ngừng nhìn trộm vào gương chiếu hậu, trang phục dạ hội màu đen, chi tiết thủ công tinh xảo làm tôn lên vừa đủ những đường nét trên cơ thể Cố Dương, không những không lộ liễu mà còn làm nổi bật khí chất tổng tài có một không hai của cô.
Phù…Ngay khi Lý Hải Phượng nghĩ đến hai từ “Tổng tài”, trong đầu liền nghĩ tới nhân vật trong cuốn tiểu thuyết, sau đó liền nghĩ tới Cố Dương, tất cả những hình ảnh đẹp đẽ lập tức sụp đổ.
Cố Dương vốn đang dựa vào lưng ghế chợp mắt, như cảm nhận được ánh mắt của Lý Hải Phượng, cô đột nhiên mở mắt ra, vừa lúc bắt gặp đôi mắt cười Lý Hải Phượng, bốn mắt nhìn nhau, Lý Hải Phượng chớp mắt vài cái, rồi tập trung lái xe.
Vương Băng đột nhiên nhận ra, cô ấy mím môi, cảm nhận được hành vi kỳ lạ và không bình thường của hai người này, không nói gì mà chỉ ho khan một tiếng.
Mặc dù Lý Hải Phượng đã không còn nhìn nữa, thế nhưng Cố Dương vẫn trừng mắt nhìn vào gương, hừ một tiếng rồi nói: “Tôi mà còn phát hiện ra cô không tập trung lái xe thì đừng nghĩ tới chuyện nhận được bất kỳ khoản tiền thưởng nào trong tháng này nữa.”
Lý Hải Phượng: “…”
Vương Băng: “…” Đến khách sạn Phú Hào, Lý Hải Phượng vẫn ở trên xe, nàng cảm thấy Cố Dương sẽ không để nàng đi theo vào, kết quả là vừa định không nghĩ nữa thì cửa kính xe đã bị ai đó mất kiên nhẫn mà gõ vài cái.
Ngay khi Lý Hải Phượng vừa mở cửa, Cố Dương liền mắng mỏ: “Nghiện ngồi trên chiếc BMW này rồi hả? Cả buổi không bước xuống, muốn tôi phải mời cô xuống hay gì?”
Cuối cùng, Lý Hải Phượng cùng song song bên cạnh Vương Băng mà đi theo Cố Dương.
Vương Băng chỉnh trang lại bộ đồ dạ hội của mình, mặc dù Lý Hải Phượng chưa có sự chuẩn bị khi theo đến đây, nhưng bộ nàng mặc cũng coi như đến dự tiệc, chả trách khi nãy Cố Dương yêu cầu nàng mặc chiếc áo lễ phục này, lại nói đến, chắc là khi nàng cùng Cố Dương đến trung tâm mua sắm, Cố Dương chọn nó cho nàng.
Tiệc tối diễn ra trên tầng cao nhất của khách sạn, vì thân phận của Cố Dương nên thang máy dành cho ba người đều đã được chuẩn bị trước.
Tầng trên cùng lúc này đã rất sôi động, những chàng trai tuấn tú cùng các cô gái xinh đẹp được chiếu sáng bởi ánh đèn, đều làm người xem lóa mắt, Lý Hải Phượng thận trọng nhìn xung quanh, đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy cảnh tượng xa hoa này, vì thế nàng không kìm nổi sự lo lắng.
Sự xuất hiện của Cố Dương gây náo loạn, một số liền tiến đến chào hỏi với ly rượu, một số đứng nhìn từ xa như muốn tiến tới ra vẻ nịnh bợ nhưng lại không dám đến nói chuyện, cảnh tượng rất thú vị.
Nhưng mà vào lúc này, trong một góc đại sảnh không có gì nổi bật, có một đôi mắt thích thú mà chăm chú nhìn cảnh này, giọng nói từ tốn trầm thấp có chút mê hoặc: “Mạc Dao, đây là ai?”
“Giám đốc Hứa không biết sao? Ngài có biết CEO của Cố Thị không?”
Hứa Phi Phàm vô cảm liếc mắt nhìn những người đang đứng trong đám đông, cười nói: “Thật là một người thú vị.”
“Khụ khụ, giám đốc Hứa, tối nay chúng ta tới đây để tâng bốc tổng giám đốc Nhâm, xin đừng nói xằng bậy nữa”
“Cục cưng à, có thể đừng nói câu này để tôi vui vẻ chút được không?” Ánh mắt Hứa Phi Phàm vẫn không rời mắt khỏi người ở đằng xa, cô liếm môi: “Cố thị… Cố Viên?”
Mạc Dao bất lực nói: “Người hay quên chuyện quá, người ta gọi là Cố Dương, còn Cố Viên là em trai của cô ấy.” Nam nữ đều có thể lẫn lộn với nhau.
Đột nhiên, Hứa Phi Phàm chợt nhận ra gì đó, ngón tay chậm rãi xoa đáy ly cốc: “Hóa ra là cô ấy, quay lại tìm thông tin cho tôi.”
“Đừng lấy thông tin, giám đốc Hứa, đừng trách Mạc Dao nói quá nhiều, ở đây người bình thường khác thì có thể tùy tiện tìm, nhưng cô ấy thì không thể, không thể gây sự với Cố Dương, ông ngoại của cô ấy là thành viên trong khu quân đội.”
“Ồ? Nói như vậy địa vị của cô ấy không hề nhỏ”
Đâu chỉ vậy!
Hứa Phi Phàm tỏ ra khá nhàm chán: “Này, đã lâu không tìm được một người như này rồi, cô còn dội cho tôi chậu nước lạnh thật đấy, nhìn vẻ mặt của cô ấy kìa, tôi rất thích những cô gái nào có biểu cảm này, thật muốn cùng cô ấy làm chút gì đó.”
Đối với một cấp trên không có liêm sỉ như này, Mạc Dao hết sức đau đầu, cô đưa một ly rượu ra: “Đêm nay ngài vẫn thật thẳng thắn.”
“Nếu không thể lên giường, vẫn có thể làm một người bạn, phải không?” Hứa Phi Phàm nói, đứng dậy và đi về phía đám đông.
Mạc Dao: “…”
“Cố tổng, tôi nghe nói rằng cô đã có một thỏa thuận với chính phủ vào tháng trước, khi nói đến điều này, chúng tôi quả thực không thể sánh bằng cô.”
“Cũng không phải, tuy nó không phải là một công trình lớn, chúng tôi cũng rất mong Cố tổng sẽ chiếu cố nhiều hơn trong tương lai.”
“Mấy hôm trước tôi gặp tổng giám đốc Trần, ông ta nói Cố tổng là nhà đầu tư chính trong dự án ở châu Phi, Cố tổng là đang giăng lưới ở khắp mọi nơi, chuẩn bị một con cá lớn sao?”
“Ha ha ha ha…”
“…”
Nhậm Định Bắc cũng bị bao quanh vào thời điểm này, không thể chú tâm Cố Dương được, nhưng khi quay đầu lại thì liền nhìn thấy một bóng người quen thuộc đi về phía Cố Dương, mí mắt đột nhiên giật vài cái.
“Đã sớm nghe quý danh, cuối cùng hôm nay tôi đã có thể nhìn thấy người thật.” Hứa Phi Phàm đút tay vào túi, đứng sau lưng Cố Dương và nói.
Xung quanh Cố Dương thấy có người tới, đều cười đùa lấy cớ đi vệ sinh, đi ra ngoài thở không khí, sau một lúc là không còn ai đứng đó.
Nếu nói Cố Dương là không thể chọc vào, thì Hứa Phi Phàm cũng không dám khiêu khích, người trước bị thần kinh, thì người sau liền có tố chất thần kinh.
Cố Dương nhìn người bên cạnh, ngoại trừ Vương Băng đang ở cách cô không xa, Lý Hải Phượng cũng không biết đã đi đâu, cô nhướn mày nhìn về phía của Hứa Phi Phàm chào: “Giám đốc Hứa.”
Hứa Phi Phàm không nói gì mà chỉ chậm rãi nhìn cô và nói: “Cố tổng, có thể dành cho tôi một chút thời gian để nói chuyện không?”
Cố Dương liếc nhìn một cái rồi nói: “Không thể.” Hai chữ này nói thật lưu loát, lập tức làm cho Hứa Phi Phàm cảm thấy buồn cười, tiến lại gần hai bước, môi gần như áp lên tai của Cố Dương: “Em yêu thật đẹp.”
‘Ngu ngốc’. Cố Dương trong lòng tổng kết lại một câu, vừa âm thầm mắng bản thân hôm nay ra ngoài không xem giờ Hoàng đạo, không tính tới chuyện lại gặp phải sao ác ma này ở đây, mặc dù đây là lần đầu tiên hai người gặp nhau, đến tận đáy lòng cô không thích người này. Thật kỳ quái.
Lý Hải Phượng đã mang về một đĩa nhỏ với xoài thái hạt lựu, Cố Dương thích ăn cái này, nàng đi tới liền nhìn thấy một người phụ nữ ăn mặc kiểu Tây phục, thân hình tương xứng đang kề sát nói chuyện bên cạnh Cố Dương, mái tóc đen dày xoăn được buộc hờ hững sau đầu, chỉ cần nhìn từ bên cạnh thì nàng đã biết cô ta là một người rất xinh đẹp.
Vương Băng từ xa thấy Lý Hải Phượng vẫn tiếp tục đi về phía trước, nhanh chóng chặn nàng lại giữa chừng và cầm lấy chiếc đĩa sứ trong tay nàng: “Ồ, đều là xoài thái hạt lựu, tôi thích món này.”
Lý Hải Phượng đâu thèm quay đầu nhìn cô ấy, đôi mắt cứ nhìn chằm chằm vào hai người cách đó không xa, nàng không nghe được bọn họ đang nói gì, nhưng nụ cười trên mặt của người phụ nữ xa lạ kia thật sự rất chướng mắt, sao mà đứng gần Cố tổng vậy?
Thật đáng ghét!
Vương Băng đang ăn xoài bằng dĩa nhỏ, bất cẩn để Lý Hải Phượng chạy mất, trong nháy mắt, tiểu nha đầu đã chạy đến chỗ Cố Dương.
“Cố tổng, chuyện đó, em xin lỗi đã làm phiền chị, tổng giám đốc Nhậm nhờ em chuyển lời rằng có chuyện cần bàn bạc với chị, chị mau mau qua đó đi.” Lý Hải Phượng đứng trước mặt hai người và cười nói.
Cố Dương thở phào nhẹ nhõm, quay đầu nhìn Lý Hải Phượng, nhịn không được sờ sờ đầu của nàng, rõ ràng không vừa lòng, nói: “Cô đi đâu vậy?”
Lý Hải Phượng khịt khịt mũi, chỉ chỉ vào Vương Băng: “Em đi lấy xoài cho Cố tổng ngài đây, mới lấy về thì sau đó bị chị Băng Băng cướp đi rồi.” Cố Dương không để ý tới Hứa Phi Phàm nữa, quay người đi về phía Nhậm Định Bắc.
Lý Hải Phượng cũng muốn đi theo, nhưng Hứa Phi Phàm gọi lại: “Vị tiểu thư này là?”
Không biết có phải vì chuyện vừa rồi hay không, Lý Hải Phượng không có ấn tượng tốt với người này, lộ ra sắc mặt khó chịu: “Trợ lý của cô ấy.”
Hứa Phi Phàm chỉ còn lại một mình, Mạc Dao bất đắc dĩ đi tới bên cạnh: “Tôi đã nói rồi, cho dù nhà cô ấy không có bối cảnh chăng nữa, tính cách này cũng khiến ngài đứng hình đó.”
“Thật sao?” Cô ta thấy người trợ lý kia rất thú vị, không nhất thiết che chở chủ đến như thế này đúng không?
Mạc Dao thầm nghĩ thật may mà Hứa Phi Phàm không làm bất động sản, nếu không hai người sẽ thật sự bị đánh chết, tuyệt đối xong đời, Cố Dương tuy rằng không nhiều biểu cảm, nhưng nghe nói khi bàn tới công việc thì chuyện cô ấy không biết điều là thật, có vẻ như tính tình cũng không tốt lắm. Nhưng cô lại hiểu về cô ấy một cách thấu đáo, nếu dùng những từ ngữ trong tiểu thuyết ngôn tình hiện tại để miêu tả thì chính là “dã tâm” cùng “gian tà”. Là nữ nhân đủ làm người ta sợ hãi, cả đàn ông cũng chẳng là thá gì.
Cố Dương nghiêm mặt đứng trước mặt Nhậm Định Bắc: “Sao cô ta lại ở đây?”
Nhậm Định Bắc vẻ mặt vô tội nhìn cô: “Hai người có thù oán gì à, tôi thật sự không biết, cô không thích cô ấy sao?”
Lý Hải Phượng điên máu, cái này không phải đã rõ ràng sao?
Nhậm Định Bắc suy nghĩ một lúc: “Cô ấy chọc cô à?”
Cố Dương bày ra bộ mặt (=_=) đầy biểu tình: “Không chỉ chọc đâu, đây là lần đầu tiên hai người chúng tôi gặp mặt, tôi đáng lẽ còn phải cảm ơn anh, nhưng chẳng lẽ anh không biết cô ta thích phụ nữ sao? Tôi ghét loại người kỳ quái này.”
Cố tổng thật sự chỉ chán ghét Hứa Phi Phàm mà thôi, nhưng Lý Hải Phượng lại hiểu lầm lời nói của cô, nàng có chút sợ hãi, sự chán ghét trong mắt Cố Dương quá rõ ràng, nếu Cố Dương biết nàng thích cô ấy thì cũng sẽ dùng loại ánh mắt này nhìn nàng sao?
Sau đó Nhậm Định Bắc cầm micro nói một đoạn lớn, lại tỏ vẻ cảm tạ những người tham gia yến hội một chút, thời gian sau đó chính là vũ hội. Lý Hải Phượng đã không còn hứng thú gì nữa, nội tâm nàng đang kịch liệt đấu tranh, tuy rằng nhất định sẽ không mở miệng thổ lộ gì, nhưng vừa nghĩ đến ánh mắt kia của Cố Dương, nàng thật sự không được tự nhiên, đứng ngồi không yên.
Cố Dương nhìn Lý Hải Phượng im lặng không lên tiếng ngồi trên sô pha nhìn chằm chằm sàn nhảy mà ngẩn người, cô nhíu mày, đưa tay xoa nhẹ làm rối bù tóc nàng: “Cô buồn ngủ hay là muốn ngủ?”
Lý Hải Phượng quay đầu vẻ mặt mờ mịt mà nhìn cô, sau đó lắc đầu: “Buồn ngủ không phải là giống với muốn ngủ sao, Cố tổng đang bị ngốc à?”
Cô mới ngốc! Cố Dương ngồi gần nàng một chút: “Tôi hỏi cô, cô nói tôi và người vừa rồi, ai đẹp?”
Lý Hải Phượng nhìn cô nghiêm túc nói: “Đương nhiên là Cố tổng đẹp hơn, Cố tổng luôn là người đẹp nhất mà em từng gặp qua.”
“Vậy cô thích tôi không?”
“Thích.”
“Thật ngoan”
Lý Hải Phượng: “…”
Vương Băng (vẫn không thèm đếm xỉa): “…”
Bữa tiệc tối còn chưa kết thúc, Cố Dương đã lấy lý do thân thể không thoải mái mà rời đi trước, sau đó vừa lên xe đã bắt đầu mắng nhiếc: “Đồ thần kinh, miệng dán vào tai tôi, cũng không biết đã đụng qua bao nhiêu người, ghê tởm chết mất, Lý Hải Phượng lấy giấy!”
Cố Dương ngồi ở ghế sau, cầm gương nhỏ không ngừng lau lỗ tai: “Hình như còn sờ tay tôi, sao lại ghê tởm như vậy, quả thực quá ghê tởm.”
Lý Hải Phượng lái xe, nghe Cố Dương ở phía sau một lúc lại mắng, cũng không biết tiếp lời như thế nào, vốn trong lòng rất phẫn nộ, kết quả bị Cố Dương lải nhải mà mất bình tĩnh.
Hứa Phi Phàm dọc theo đường đi cũng không dễ chịu, liên tiếp hắt hơi vài cái, thầm nghĩ có phải bị cảm lạnh hay không, dù bình thường thân thể cô rất khỏe mạnh.