Sau nhiều lần cân nhắc, Cố Dương quyết định để Hàn Nhã Nam tiếp tục phụ trách các dự án vận chuyển Tây Giang Nguyệt. Chỉ là đến Cố Thị làm việc thôi mà, vậy mà để bày tỏ thành ý, công ty còn đặc biệt tổ chức đại hội chào đón cô ấy gia nhập. Đối mặt với hầu hết các cấp cao và cấp trung của Cố Thị, trong lòng Hàn Nhã Nam có chút hồi hộp nhưng vẫn không mất đi bình tĩnh.
Tuy rằng Hàn Nhã Nam vẫn có chút chống đối với Cố Dương, nhưng so với mấy ngày trước thì đã tốt hơn rất nhiều, cô ấy lật mở tài liệu trong tay: “Văn phòng của tôi ở đâu?”
“Cô muốn ở đâu?”
Hàn Nhã Nam im lặng một lúc, liếc mắt nhìn Cố Dương: “Đương nhiên càng cách xa cô càng tốt.”
Cố Dương ngẩng đầu nhìn cô ấy: “Thật là ngại quá, hôm qua tôi vừa cho người dọn dẹp văn phòng bên cạnh, trước đây nó là phòng làm việc của phó tổng giám đốc đấy. Không phải là cô cũng đang hướng tới nó sao?”
Thần kinh!
Cố Dương mỉm cười nhìn Hàn Nhã Nam được thư ký dẫn ra ngoài, ngay khi cửa phòng họp đóng lại, nụ cười trên mặt cô liền biến mất. Trong máy tính trước mặt có vài email còn chưa đọc, cô tùy tiện mở một cái ra nhìn, là kết quả đo đạc loạt kiến trúc của khu dân cư Trang Hoa ở H Thị, trong một số chỗ ở cột chất lượng có vài ghi chú được ghi rõ ràng bằng một từ ‘Kém’.
Phòng họp rộng lớn là thế nhưng lại cực kỳ yên lặng, Cố Dương bình tĩnh đọc vài email khác rồi đóng hộp thư lại, cô cầm một xấp tài liệu có in dòng chữ ‘Trang Hoa’, bước đến trước bàn vẽ rồi cầm bút bắt đầu vẽ lên trên đó.
Rốt cuộc là để sót ở khâu nào? Lá gan của đội ngũ công trình không lớn như thế, vậy thì đây hẳn là vấn đề của những người nhận thầu rồi.
Nếu nói giai đoạn sau vẫn còn có cách bù đắp thì trước mắt có thể nhìn ra vấn đề chính là ngay từ lúc đặt nền móng rồi, chuyện này nếu không dập tắt sớm thì chẳng bao lâu nữa trên các trang tin tức báo đài sẽ đưa tin rằng “Khu dân cư sang trọng thật sự là công trình bã đậu”; “Bất động sản Bắc Kinh – Cửu Long đã cắt xén nguyên vật liệu vì muốn kiếm lợi từ các tòa nhà cao tầng mới.”
Cố Dương đánh dấu lần lượt từng điểm kém chất lượng được đề cập trong email kia lên bức vẽ của cô, lông mày nhíu lại, bàn tay đang kiềm nén trên bản vẽ bắt đầu hơi run rẩy. Qua một lúc lâu, cô mới nhắm mắt lại, chầm chậm thở dài.
Chạy chứng nhận, phá dỡ, đất đai, nhân lực, vật liệu xây dựng, và các trang trí cơ bản của tòa nhà, toàn bộ công trình đều là lộ tuyến quy hoạch của cộng đồng dân cư cao cấp tại các đô thị loại một. Bây giờ đã hoàn thành xây dựng nhưng nếu không bán được, tất cả tiền đầu tư mấy trăm triệu đều sẽ như múc nước bỏ đi.
Đã gần giữa trưa, Lý Hải Phượng vẫn không thấy được Cố Dương nên đành đi lung tung khắp nơi để tìm, cuối cùng lại thấy cô trong phòng họp lớn.
“Cố tổng, sao chị vẫn còn ở đây?” Trong phòng họp chỉ có mỗi mình Cố Dương, Lý Hải Phượng có chút khó hiểu.
Cố Dương ngồi ngây người trên ghế da, nghe thấy tiếng động cũng không buồn quay đầu lại, lơ đãng “ừ” một tiếng.
Lý Hải Phượng nhìn xung quanh, đây là tầng cao nhất của Cố Thị, toàn bộ hai mặt đều là cửa sổ lớn sát sàn, tầm nhìn vô cùng rộng rãi, nàng không dám bước đến gần cửa sổ thủy tinh, nhìn thấy Cố Dương vẫn không động đậy, nghĩ rằng cô đang mệt mỏi mới ló đầu nhìn một cách cẩn thận “Cố tổng?”
“Ừ.”
“Chị sao vậy?” Lý Hải Phượng nhìn Cố Dương cau mày, nhìn thế nào cũng biết là đang không vui rồi.
Cố Dương liếc nhìn nàng một cái: “Có chuyện gì?”
Lý Hải Phượng đứng thẳng người lên, nở một nụ cười thật tươi: “Không có việc gì, chỉ là giữa trưa chẳng tìm thấy chị đâu, chị có đói bụng không? Muốn ăn gì không?”
Cố Dương lười biếng nhướng mắt nhìn nàng: “Tôi muốn ăn cô, cô cho phép chứ?”
Mặt Lý Hải Phượng đỏ lên, cúi đầu khẩy góc bàn: “Em…Chị muốn “ăn” như thế nào ạ…”
“Hả?” Cố Dương không nghe rõ, nghiêng người về phía trước như còn muốn nói gì đó, nhưng cửa phòng họp lại bị đẩy ra.
Nữ thư ký kia có lẽ cũng tìm mất một lúc lâu mới tìm được cô, lúc mở cửa ra vẫn còn thở hổn hển, vẻ mặt có chút luống cuống: “Cố tổng, có cấp trên đến, đang đợi trong phòng làm việc của chị.”
Cố Dương nhướng mày, cấp trên sao? Những người trong cục à. Cô cũng không nóng vội: “Tôi biết rồi, sẽ sang đó ngay.”
Nữ thư ký đi rồi Lý Hải Phượng mới quay đầu lại nhìn Cố Dương thì đã thấy cô đang chăm chú dán mắt vào xem một bản vẽ bên cạnh, nàng cũng nhìn sang, chỉ thấy trên đó chi chít nào chữ viết nào tranh vẽ, đây là gì nhỉ?
Cố Dương xem một hồi cảm thấy cũng không có tác dụng gì, vừa định đứng dậy, ai ngờ chỉ mới bước được một bước, đột nhiên trước mặt tối sầm lại, cả người thiếu chút nữa đã không đứng vững, may là đúng lúc chống được cái bàn.
Lý Hải Phượng vội vàng chạy đến đỡ cô: “Chị sao vậy?”
Cố Dương khép mắt lại xua tay: “Hạ đường huyết thôi, không sao đâu.”
Sau một lúc, Cố Dương mới mở mắt ra thì bắt gặp khuôn mặt lo lắng của Lý Hải Phượng, cô mỉm cười: “Chuyện này cũng rất bình thường, cô ngồi lâu một thời gian cũng sẽ như vậy thôi.”
Lý Hải Phượng nhìn thấy cô hồi phục lại mới thở phào nhẹ nhõm: “Có phải chị mệt mỏi lắm không?”
Cố Dương lắc đầu: “Vài năm qua đều thế, cũng thành thói quen rồi.”
Trong lòng Lý Hải Phượng thở dài rồi thu dọn một chút tài liệu vương vãi trên bàn, bước ra khỏi phòng họp cùng Cố Dương.
Lý Hải Phượng chạy đến bấm thang máy, Cố Dương bước theo sau nàng, trong lòng nghĩ thầm những tình huống như thế này cô cũng không gặp nhiều, trừ một lần ở nhà thì đây chỉ mới là lần thứ hai.
Cũng không hẳn là vấn đề lớn gì. Những ngày này có quá nhiều việc thôi, cũng có thể là do mệt quá.
Bước ra từ trong thang máy, Cố Dương cảm thấy có chút bất đắc dĩ nghĩ, người nên đến vẫn là sẽ đến.
Trong phòng làm việc của tổng tài, một người đàn ông trung niên mặc âu phục màu xám đen yên tĩnh ngồi trên ghế sô pha, lật cuốn tạp chí trên tay. Khi Vương Băng nhìn ra cửa lần thứ n thì cuối cùng cũng nhìn thấy được Cố Dương bước đến.
“Đương cục Triệu.”
Người đàn ông trung niên đặt tạp chí xuống, liếc nhìn Cố Dương một cái: “Cố tổng.”
Cố Dương ngồi xuống ở sô pha bên cạnh, Vương Băng đưa mắt ra hiệu với Lý Hải Phượng, hai người lần lượt bước ra khỏi cửa.
“Cố tổng còn chưa kịp đọc báo à?” Trên mặt người đàn ông không có quá nhiều biểu cảm: “Trước giờ tôi vẫn rất tin tưởng cô, nhưng chuyện lần này thật phiền phức rồi, cấp trên nắm được tin tức, trực tiếp từ chối lần hợp tác này. Dự án sẽ không bị chấm dứt, chúng ta còn có thể tìm người khác để bàn bạc lại.”
Cố Dương im lặng hồi lâu rồi mới chậm rãi đáp: “Sai lầm lần này là do tôi đã sơ suất, tôi xin lỗi vì điều đó, nhưng tôi nghĩ mình cần phải làm sáng tỏ một chuyện. Chúng tôi không hề keo kiệt một chút ít vật liệu xây dựng và nhân lực. Ít nhất trong nhiều năm qua, bất động sản Bắc Kinh – Cửu Long vẫn luôn dẫn đầu trong tất cả các chủ đầu tư trong nước, cho dù là xây dựng nhà ở của người dân hay các trung tâm thương mại.”
“Được rồi. Trước đây cũng không có những chuyện này. Hiện tại các tin tức báo chí trên khắp thế giới đều là nói về chất lượng về bất động sản của các cô. Về phần các cô giải quyết không tốt hay là do đội xây dựng bên dưới mắc lỗi, cuối cùng người chịu trách nhiệm vẫn là cô. Lần này tôi đến đây đương nhiên cũng không phải để nghe cô giải thích. Hợp đồng là do cấp trên đơn phương chấm dứt, bản thân các cô cũng nên mượn chuyện này mà suy ngẫm lại một chút đi.” Người đàn ông nói xong thì đứng dậy chỉnh trang áo vest, đầu cũng không quay lại nhìn đã liền rời đi.
Vương Băng do dự ở bên ngoài một lúc lâu mới gõ cửa bước vào.
“Có mấy người chất vấn chúng ta?” Cố Dương dựa vào ghế sô pha hỏi.
“Bảy người.”
Cố Dương bật cười thành tiếng, bắt chéo hai chân đập vào bàn trà, tay chống hai bên thái dương: “Không sao, qua được lần này là tốt rồi. Cùng lắm thì chờ hai năm thôi, chúng ta cũng không phải chỉ có mỗi bất động sản mà không còn gì khác, điện tử, chữa bệnh, túi xách trang phục, phục vụ, trang sức, những cái này cũng đủ rồi, thật sự không được thì còn có ngành giải trí. Có ngoảnh lại thì lúc nào cũng kiếm được tiền thôi, đầu tư điện ảnh và chương trình truyền hình chỉ tốn ít tiền, hoàn vốn cũng nhanh.”
Vương Băng lắc đầu: “Cho dù không có bất động sản, Cố Thị của chúng ta vẫn là doanh nghiệp đứng đầu trong nước. Cố tổng đừng thất vọng. Còn về phần đầu tư cho điện ảnh, chị vẫn là nên bỏ đi.”
Cố Dương gõ ngón tay lên trán: “Như vậy cũng tốt, tôi có thể nghỉ ngơi một khoảng thời gian. Khi tôi ở châu Phi, thậm chí lão Trần còn để cho tôi cùng con trai của ông ta đi chơi game trực tuyến. Đúng lúc tôi cũng tham gia góp vui, còn có phòng tập thể thao các kiểu. Bên Bắc Kinh – Cửu Long thì tìm vài người tiếp tục nghĩ cách giải quyết vấn đề, bất kể có ký hợp đồng hay không, một chút cũng không được buông lỏng.”
“Vâng.”
“Đúng rồi, chuyện gì xảy ra ở phía chủ thầu, người phụ trách đâu?” Chính Cố Dương cũng rất ngạc nhiên khi bản thân có thể bình tĩnh hỏi câu này, nếu không phải vì đám người này thì sao cô có thể gặp ngay tình huống khó xử như vậy. .
Sắc mặt của Vương Băng trầm xuống: “Tôi vào đây chính là để nói với Cố tổng về chuyện này.”
Cố Dương ngồi thẳng người nhìn cô ấy: “Đừng nói với tôi là cầm tiền bỏ trốn nhé, loại chuyện này có phải có chút cẩu huyết không?”
Vương Băng thận trọng gật đầu: “Một chút cũng không sai, đã bỏ trốn rồi.”
Cố Dương ngây người một lúc, sau đó liền bật cười: “Đây là chuyện tốt.”
Vương Băng: “…”
“Cô nghĩ xem, bọn họ bỏ trốn không phải chứng minh rằng chính họ có tội sao? Vương Băng à, loại chuyện này thật ra cấp trên đều hiểu rất rõ ràng, chẳng qua là chịu không nổi áp lực của dư luận, đây là lý do tại sao tôi không tức giận được với đương cục Triệu. Cho dù cô có giải thích rõ ràng với ông ta thì có thể được gì chứ? Trong mắt của những người bình thường bên ngoài, chất lượng nhà ở có vấn đề thì vẫn là một tòa nhà nguy hiểm. Không ai quan tâm rằng người nào đã xây dựng ra như thế, cũng giống như người dân mua nó sẽ chẳng quản ai mới là người nhận tiền.” Dừng lại một chút, cô tiếp tục nói: “Ngay cả khi bắt được người về cũng không hẳn sẽ giúp chúng ta nhiều, nhưng ít nhất có thể giúp chúng ta giải nỗi oan này. Dù sao thì so với việc ăn xén ăn bớt nguyên vật liệu xây dựng thì tội danh không kiểm tra tốt vấn đề an toàn cũng nhẹ hơn rất nhiều.”
Một hơi nói nhiều như vậy, Cố Dương cũng lấy một cốc nước cho mình, tâm trạng của cô đã tốt hơn rất nhiều: “Lần này việc hợp tác với chính phủ xem như đã kết thúc, nhưng cũng không sao cả. Tại sao chúng ta cứ phải bám lấy chính phủ khi mà chúng ta có tiền chứ? Hằng năm không những phải đóng thuế cao mà còn phải tặng quà từng người một vào dịp cuối năm nữa, không thể nói thôi được.”
Vương Băng nghiêm túc suy nghĩ, Cố Dương nói không sai, suy nghĩ thông suốt chuyện này không thành vấn đề, cô tươi cười đáp: “Cố tổng phân tích thật đúng.”
Cố Dương uống một hớp nước: “Xe của cô đã sửa xong chưa? Mấy ngày nay tôi đều thấy cô bắt taxi về.”
Vương Băng cười nói: “Đã sửa xong rồi. Chẳng qua bây giờ trời lạnh, buổi sáng thức dậy rất dễ mệt mỏi buồn ngủ, cũng chẳng muốn lái xe, đi taxi cũng tiện lắm.”
Cố Dương liền nghĩ đến Lý Hải Phượng ngày nào cũng dậy sớm hơn cô một tiếng, không nhịn được cười: “Cô thấy không, Cố tổng tôi tìm được trợ lý thật không tồi, chẳng những giúp tôi nấu ăn và lái xe, khi tôi buồn chán thì còn có thể giúp tôi giải sầu nữa.”
Vương Băng: “…”Cố tổng sao thế nhỉ? Rõ ràng khi nảy còn đang nói về một chủ đề rất nghiêm túc, tại sao lại bây giờ lại nhắc đến trợ lý Lý? Còn cái gì mà buồn chán thì có thể bắt người ta giúp giải sầu nữa. Cô có thể nói cho tôi biết trợ lý Lý đã làm gì không vậy?
Kể từ khi Lý Hải Phượng bắt đầu tham gia các cuộc họp khác nhau của công ty với Vương Băng, không ít người trong bộ phận thư ký đã cảm thấy mối nguy hiểm, đây là muốn đề bạt trợ lý phải không? Mặc dù giữa bọn họ cũng sẽ có những lúc lục đục với nhau, nhưng trợ lý Lý thật sự rất tốt, thường hay mang đồ ăn ngon cho mọi người, đôi khi là canh chính mình nấu hoặc món kho,v..v, cũng chưa bao giờ bỏ quên các cô, như này còn muốn tốt thế nào nữa chứ?
Lý Hải Phượng không biết chút suy tính này trong lòng mọi người, kể từ khi thấy một màn “hạ đường huyết” của Cố Dương gây chóng mặt, mắt tối sầm lại thì mấy ngày nay nàng đều nấu thật nhiều những món canh và thức ăn khác nhau để bồi bổ cơ thể.
Cố Dương nói rằng là do hạ đường huyết nhưng Lý Hải Phượng lại cảm thấy là do cô đã quá mệt mỏi vì công việc. Hôm nay nàng làm món canh vịt già, ngoài trừ phần của Cố Dương, nàng còn gói thêm vài phần gửi cho nhóm người làm việc bên cạnh tổng tài.
Mấy thư ký vô cùng cảm động, nói rằng trợ lý Lý đi theo Cố tổng và thư ký Vương không những không vì được cưng chiều mà sinh kiêu ngạo, ngược lại còn đối xử rất tốt với bọn họ, thật là ấm lòng ấm dạ biết bao, món canh gà ác hầm táo tàu lần trước các cô còn nhớ rất sâu sắc.
Lý Hải Phượng hắt hơi hai cái khi đang ghi chép báo cáo cuộc họp: “Chị Băng Băng, cái báo cáo hôm trước em viết sai mấy chữ, vốn là em định sửa rồi nhưng sau lại quên mất. Là chị đã sửa giúp em phải không ạ?”
Vương Băng đang lướt xem weibo, gần đây lại có một người mới lao vào vòng tù tội, cô ấy cũng thấy thật khó chịu, cho dù là tác hại của ma túy thì ở trong nhà đã có một cô vợ xinh đẹp như vậy rồi còn dám ra ngoài quậy nữa. Rốt cuộc là hoa nhà cũng không bằng hương thơm của loài hoa dại.
“Cô vừa nói gì vậy?”
Lý Hải Phượng không còn cách nào khác ngoài việc lặp lại lần nữa.
“Ồ, chuyện này tôi cũng không rõ nữa. Các báo cáo cô làm với những kế hoạch cô viết đều được gửi trực tiếp cho Cố tổng, có lỗi chính tả sao?” Vương Băng cuối cùng cũng ngẩng đầu lên.
Lý Hải Phượng chột dạ liếc nhìn cô ấy: “Là đánh sai, em chưa kịp sửa.”
Vương Băng trừng nàng một cái: “Lần sau không được tái phạm như thế nữa. Cũng may là Cố tổng không nhắc tới. Hiện tại ở phương diện công tác là tôi dẫn dắt cô theo, dù sao cũng không được phạm sai lầm nữa, biết không?”
Lý Hải Phượng vội vàng gật đầu: “Em biết rồi, lần sau sẽ không bao giờ tái phạm nữa.”
Vương Băng cúi đầu tiếp tục lướt weibo, suy nghĩ một chút vẫn là nên nói chuyện riêng với Cố Dương, hỏi cô có ý kiến gì về những tài liệu mà Lý Hải Phượng viết không để cô ấy còn kịp thời nhắc nhở. Dù sao lúc trước cũng là Cố Dương nói công việc của Lý Hải Phượng sẽ do cô ấy hướng dẫn, còn kết quả hoàn thành cứ giao trực tiếp cho Cố Dương. Lâu như vậy rồi cô ấy cũng chưa bao giờ nghe Cố Dương nói về vấn đề công việc của Lý Hải Phượng.
Cố Dương trả lời rất nhanh, ý tứ cũng đơn giản và rõ ràng là “Thông qua.”
Nói “Thông qua” là có ý gì nhỉ. Nhưng dù sao Vương Băng cũng cảm thấy nhẹ nhõm khi Cố tống không nói ‘không tốt’.
Về phần Cố Dương rốt cuộc nghĩ như thế nào thì ngoài miệng cô cũng không nói gì. Thật ra Lý Hải Phượng làm cô rất bất ngờ. Bình thường nhìn cứ mơ hồ không tỉnh táo lại còn ngốc ngốc không có tâm kế, nhưng về phần công việc lại không khiến cô lo lắng.
Ban đầu Trần Xung gọi cho Cố Dương là bởi vì tin tức ầm ĩ huyên náo quá nhiều, kết quả tâm trạng của Cố Dương hiện đang rất tốt, còn nói với ông ta về việc con trai ông ta đang làm về game trực tuyến, ý tứ chính là nếu con trai của ông muốn làm thì cô cũng sẵn lòng đầu tư. Chỉ là lần này cô sẽ cùng nhau tham gia thiết kế nội dung của trò chơi.
Điều này nghe ra khá thú vị, Trần Xung vui vẻ cười toe toét, trực tiếp nói được. Chuyện này cứ như thế quyết định xong xuôi.
Lý Hải Phượng nghe Cố Dương nói sẽ làm về game, đây chính là khoản đầu tư cá nhân không liên quan đến công ty, nàng liền thấy điều đó rất vui: “Cố tổng, chị dự định các lời thoại và cốt truyện trong trò chơi đều do chính mình tự viết sao ạ?” Nàng nhớ rõ Vương Băng đã nói như vậy.
Cố Dương vẽ linh tinh trên máy tính bảng: “Không biết, đến lúc đó rồi nói sau. Hiện tại tổng thể cấu tạo còn chưa có, cũng không vội.” Đột nhiên cô kéo cánh tay của Lý Hải Phượng: “Tới đây, tôi nói cho cô biết một bí mật.”
Lý Hải Phượng nhanh chân chạy đến, tò mò nhìn cô chằm chằm, thấp giọng hỏi: “Bí mật gì ạ?”
Cố Dương kéo nàng đến bên cạnh mình, ghé vào tai nàng nói: “Tôi đã đầu tư vào một bộ phim điện ảnh.”
“Cái gì?!” Lý Hải Phượng hét lớn làm Cố Dương phải lập tức lấy tay che miệng nàng lại, mặc dù chỉ có hai người họ trong văn phòng.
Lý Hải Phượng vỗ vỗ tay Cố Dương: “Không phải Cố tổng đã nói là không bao giờ động vào cái này sao?”
Cố Dương đưa tay bóp mũi nàng: “Trong lòng cảm thấy ngứa ngáy, tất cả đạo diễn và diễn viên của bộ phim này đều là người mới. Tôi đầu tư cùng một người bạn, không tốn nhiều tiền. Tôi chỉ nói với một mình Lý Hải Phượng cô thôi, không được nói với bất cứ ai, Vương Băng cũng không thể.”
Lý Hải Phượng mờ mịt gật đầu lia lịa, vội vàng hỏi: “Vậy nếu ông ngoại của chị biết chuyện thì sao?”
“Không ai nói thì làm sao ông biết được.”
“Vậy tại sao chị lại nói cho em biết?” Lý Hải Phượng khó hiểu.
Cố Dương đẩy gọng kính màu vàng rồi tủm tỉm cười nói: “Tôi thích nói cho cô biết.”
Ở trước cửa, Hàn Nhã Nam gõ vài lần “cộc cộc cộc” rồi tự xưng họ tên “Hàn Nhã Nam”.
Cố Dương lấy lại vẻ mặt nghiêm túc: “Vào đi.”
Hàn Nhã Nam ôm vài xấp hồ sơ đi vào: “Đây, đây là một ít kế hoạch, dù sao mấy cái này tôi đều đã thông qua, mời cô xem qua.”