Muốn nói ra cho đỡ phiền muộn, Hàn Nhã Nam hiện tại quả thực rất nhẹ nhõm, xảy ra chuyện lớn như vậy, cô muốn giả vờ không biết cũng khó, trên weibo có một vài chủ đề về nhà phát triển bất động sản uống máu dân chúng. Nhưng điều đáng ngạc nhiên chính là, việc mắng chửi Kinh Cửu sở hữu đất đai lại không nhiều lắm, Cố thị càng không ai nhắc tới, ngược lại có một đám người bắt bẻ chính phủ không ngừng.
Cô lại có ý kiến khác với Cố Dương, hiện tại Hàn Nhã Nam cũng là người của Cố thị, mặc dù cô chưa từng tiếp xúc với việc bất động sản nhưng lại thấy dáng vẻ nhàn nhã tự do của Cố Dương, khác xa với hình ảnh cáu kỉnh, vò đầu bứt tai mà cô tưởng tượng ra nên có chút buồn bực: “Hình như cô có vẻ không để tâm đến vấn đề này chút nào nhỉ, ít nhất cũng nên mở một buổi họp báo giải thích một chút đi chứ.”
Cố Dương uống một ngụm trà Lý Hải Phượng pha cho cô, rồi đưa ly trà về phía Hàn Nhã Nam: “Cô uống không?”
Hàn Nhã Nam nhìn cô một lúc lâu, ngồi xuống đối diện, nghiêm túc nói: “Cố tổng, tôi biết cô rất lợi hại, nhưng người kiêu ngạo quá mức ắt sẽ chịu thiệt.”
“Vậy cô nói bây giờ phải làm sao?”
“Tôi nào biết làm sao, bây giờ khi mà ngoài kia các trang báo đang đưa tin ầm ầm thì cô vẫn còn có tâm tình ở đây mà uống trà, ít nhất cũng nên có chút lo lắng đi chứ.”
Cố Dương hừ một tiếng: “Lo lắng? Lo lắng có thể giải quyết vấn đề à? Nhà thầu phụ trách Trang Hoa, còn có đội ngũ phía dưới công trình đều đã hợp tác với công ty ta rất nhiều lần rồi, ai mà biết đột nhiên lại xảy ra chuyện này.”
“Các cô lúc ấy nếu thật sự muốn kiểm tra, chẳng lẽ còn có thể để cho bọn họ thực hiện được những hành động đó, nói cho cùng vẫn là các cô vô trách nhiệm, hơn nữa, thương nhân bất động sản như các cô hãm hại người khác còn chưa đủ nhiều sao?”
Cố Dương nhíu mày: “Cô nói ra từng câu từng chữ này, nếu không thể làm tôi sặc, cô sẽ cảm thấy không thoải mái phải không?”
Hàn Nhã Nam quay đầu không nói gì.
Cố Dương cầm văn thư trong tay: “Phương án này không thành vấn đề, sau này cô xem có thể trực tiếp thông qua là được, không cần tới tìm tôi.”
“Hả?”
“Còn gì nữa không?”
Hàn Nhã Nam chỉ hai túi đựng tài liệu khác đặt trên bàn trà: “Đây là một ít lô thiết bị y tế đã ký với Bắc Kinh vào tháng trước, thời gian tương đối gấp gáp, bây giờ mới có thể nói cho cô biết.”
Tây Giang Nguyệt chủ yếu chú trọng thẩm mỹ làm đẹp, các tiệm spa hầu như trải rộng khắp cả nước, ngoài ra còn kinh doanh về phương diện thiết bị y tế, hơn nữa bọn họ ở trong nước có danh tiếng nhất định. Có thể mua lại Tây Giang Nguyệt, cho dù có tăng gấp đôi số tiền thu mua thì Cố Dương cũng bằng lòng, đây thật sự là một miếng thịt béo bở.
“Bệnh viện bên Bắc Kinh tình hình thế nào?” Cố Dương hỏi.
“Ngoài bốn bệnh viện, bên quân y cũng đã đặt mua một lô, chi phí cũng không quá cao. Tuy nhiên, mấy ngày trước cổ phiếu giảm tương đối mạnh, trước mắt có lẽ không thể xoay tiền vốn được.”
Cố Dương bật cười: “Cô đến đây là vì muốn tôi cấp tiền à?”
“Tôi…”
“Hiện tại Tây Giang Nguyệt đã được đưa vào dưới trướng Cố thị, nếu không có thì sao? Cô Hàn, cô định làm gì?”
Trong mắt Cố Dương tràn đầy vẻ châm chọc, Hàn Nhã Nam tức giận lại không thể làm gì cô, lạnh lùng nói: “Đúng vậy, hiện tại tôi chẳng phải đang tới cầu xin cô sao?”
Nghĩ đến khoảng thời gian gần đây có thể thảnh thơi, an nhàn một chút, sự lười biếng trên người Cố Dương toàn bộ đều bay biến, cô khua tay như đuổi ruồi nhặng: “Được rồi, được rồi, tôi biết rồi, ngoại trừ việc mỗi tháng phải báo cáo cho tôi, những thứ khác tôi không quan tâm, tiền không đủ thì đi tìm tài vụ, tìm tôi thì tôi cũng chẳng có.”
Hàn Nhã Nam trừng mắt nhìn cô một cái, cầm văn kiện đi ra ngoài, thật không hiểu nổi một người như vậy làm sao có thể quản lý cả công ty.
Vốn đang sắp đến buổi hội nghị khen thưởng hàng năm của Cố thị, vậy mà lại xảy ra những chuyện này bên Kinh Cửu, nội bộ công ty tuy rằng không ai nói ra bên ngoài, nhưng chắc hẳn trong lòng không chừng đang mắng thầm. Lại nói, Trang Hoa tuy rằng là do Cố Dương đấu thầu, nhưng một loạt quy trình sau đó cô cũng không trực tiếp tiếp quản, có truy cứu thì cũng phải là truy cứu người phụ trách trực tiếp của bất động sản Kinh Cửu.
Lý Hải Phượng nghe Vương Băng nói xong mới biết là chuyện gì xảy ra, nàng có chút giật mình, trong lòng tự nhủ không trách được việc Cố Dương cả buổi sáng ở trong phòng họp lớn kia không di chuyển gì, nhất định là đang tức giận, và cảm thấy bất lực.
Cố tổng xử lý việc này chắc hẳn rất mệt mỏi, Lý Hải Phượng nghĩ thầm. Nàng chợt nhớ ra khi thấy Cố tổng ở trên tầng khi nãy, cô đang ngồi một mình thất thần, phòng họp trống trải hoàn toàn bao trọn lấy bóng lưng cô đơn gầy gò của cô.
Thật tội nghiệp, Cố tổng thật sự thật đáng thương.
Buổi tối, Cố Dương bảo Vương Băng đặt bàn, Hàn Nhã Nam vừa tới làm, cô nên mời một bữa cơm.
Kể từ khi theo Cố Dương, toàn bộ cuộc sống của Lý Hải Phượng đã có một bước nhảy vọt về chất lượng cuộc sống. Nàng có thể ăn ở, thỉnh thoảng lái xe về nhà đi ngang qua quán ăn vặt, đều có thể được theo dõi ánh hào quang của tổng giám đốc.
Nếu như nhớ không lầm, nhà hàng trước mắt Lý Hải Phượng, tên là Trương Ký, lúc mới đến, nàng còn tới nơi đây giúp Cố Dương gọi đồ ăn, rất đắt tiền, một bữa cơm phải hơn vạn, một chút cũng không khoa trương.
“Em sẽ không vào đâu, thực ra ở bên ngoài tùy tiện ăn một chút là được rồi, mọi người vào đi.” Lý Hải Phượng nói vậy với Cố Dương trên tư cách là trợ lý.
Cố Dương không nói gì, Hàn Nhã Nam liền bật cười, đưa tay nhéo má Lý Hải Phượng: “Trợ lý nhỏ nhà cô thật đáng yêu.”
Cố Dương: “…”
“Cô ấy có tên.” Trợ lý nhỏ? Bộ còn trẻ lắm sao? Cố tổng tỏ vẻ bất lực tiếp nhận.
Lý Hải Phượng có chút lúng túng: “Em thật sự không đi.”
Cố Dương xoay người rời đi: “Có phải muốn yêu đương rồi không?”
Hàn Nhã Nam trừng mắt nhìn bóng lưng Cố Dương, quay đầu cười tủm tỉm nhìn Lý Hải Phượng: “Tôi nhớ cô, cô nói mình làm cái gì cũng không tốt, tại sao lại muốn làm trợ lý của tên thần kinh này vậy, bình thường cô lúc nào cũng khen ngợi con người hung dữ có phải hay không, a, hai người có phải còn sống cùng nhau phải không?”
Ánh mắt kì quái của tiểu thư Hàn như rực lửa, Lý Hải Phượng cười khổ: “Cố tổng rất tốt.”
“Cô ta mà tốt ư? Cô đừng đùa nữa, vừa rồi không nhìn ánh mắt kia của cô ta sao, à, nếu không thì như vầy, cô đi theo tôi đi, tôi cũng thiếu một trợ lý, tính cách của tôi so với Cố tổng tốt hơn nhiều, bình thường tôi cũng đều vô cùng săn sóc cho cấp dưới.”
Lý Hải Phượng nhìn về phía cửa chính: “Tổng giám đốc Hàn, cô mau đi vào đi, Cố tổng đợi lâu sẽ nổi giận đó.”
Hàn Nhã Nam không nói nên lời, chỉ nhìn trời nói: “Cũng không biết may mắn của cô ta đã tu luyện mấy đời, bây giờ trợ lý giống chó con trung thành bảo hộ chủ nhân như cô thật sự không còn nhiều, đi thôi, cùng vào, cô không vào thì tôi sợ cô ta giết tôi mất.” Cuối cùng Lý Hải Phượng lại bị Hàn Nhã Nam kéo vào.
Vừa bước vào căn phòng trang trí trang nhã, Lý Hải Phượng liền cúi đầu, không dám nhìn Cố Dương, có đôi khi nàng là như vậy, không hiểu sao nàng sẽ có cảm giác mình thua kém mọi người một cách khó hiểu, tuy rằng Cố Dương đã không chỉ một lần vì chuyện này mà nói chuyện với nàng, nói nàng là người của cô, đừng cả ngày thấy ai là không muốn làm phật ý, rồi lại tự ti như thế.
Cố Dương cảm thấy Lý Hải Phượng đi theo cô thì không được tự nhiên, nhìn Vương Băng người ta, nói chuyện làm việc, có đôi khi so với bà chủ còn khí thế hơn.
“Hai người gọi đồ ăn đi, tôi thế nào cũng được.”
Cố Dương đẩy thực đơn đến trước mặt hai người nói.
Lý Hải Phượng ngồi xuống bên cạnh cô, nhìn Hàn Nhã Nam lật thực đơn, vụng trộm liếc Cố Dương một cái, tùy hai người sao? Cố tổng nói một cách tùy tiện, nàng suy nghĩ một chút, sau đó yên lặng cầm lấy một tờ thực đơn, thầm thất vọng một hồi, nàng dưới ánh mắt kinh ngạc của nhân viên phục vụ mà gọi một đống đồ ăn, nàng gọi rất nhiều đồ Cố Dương thích ăn, từng món từng món nói ra, nhân viên phục vụ nhìn chằm chằm nàng, đột nhiên nghĩ đến mấy tháng trước người tới đặt đồ ăn chính là người này, không chỉ thở dài trong lòng, lại phải viết lên giấy mấy thứ này để đi gọi đồ, hiện tại dường như đã thuộc lòng rồi.
Khóe miệng Hàn Nhã Nam giật giật rồi nhìn cô, không nói gì.
Cố Dương ban đầu đang cúi đầu uống nước một cách vô cảm, sau khi nghe Lý Hải Phượng nói một loạt, một tràng như thế, khóe miệng nhịn không được nhếch lên cười.
Nhân viên phục vụ ghi đồ ăn xong liền đi ra ngoài, vừa mới đóng cửa liền làm động tác nắm hai tay lại, sau đó bước nhanh xuống lầu, quản lý đại sảnh dưới lầu thấy vẻ mặt hưng phấn của cô, ghẹo cô một câu: “Vừa ý nguyện chưa?”
“Quản lý sao có thể nói như vậy, người ta vốn chỉ là chiêu đãi mà thôi, rõ ràng là anh bảo tôi đi lên giúp khách đặt đồ ăn mà” Nói xong xoay người rời đi.
Quản lý: “…”
Ba người trên tầng có chút ngượng ngùng, Hàn Nhã Nam và Cố Dương không hợp nhau, Lý Hải Phượng lại chỉ là trợ lý, bức bình phong quả thực không hợp, lúc này điện thoại của Lý Hải Phượng vang lên, nàng nhìn thấy cuộc gọi đến là Vương Băng, thiếu chút nữa khóc, người cứu mạng rốt cục cũng tới.
Quả nhiên sau khi Vương Băng tới tốt hơn rất nhiều, Vương Băng xử sự từ trước đến nay đều có phương pháp riêng của mình, đối với Cố Dương cô là một cấp dưới tốt, đối với Lý Hải Phượng cô vừa làm cấp trên vừa làm chị gái, đối phó với Hàn Nhã Nam thì tốt hơn, cô ấy tuổi không lớn vì thế tính cách cởi mở, nói chuyện còn nhanh nhẹn.
Ba người trò chuyện hăng hái, Cố Dương cũng không nói nhiều chuyện riêng, ngoại trừ việc quát tháo nhân viên đến mức không thở nổi trong cuộc họp, đương nhiên Lý Hải Phượng là ngoại lệ. Lúc này không xen vào được, cô đành phải yên lặng gắp đồ ăn trên bàn ăn, tâm tình thoải mái.
“Cố tổng ăn cái này đi.” Lý Hải Phượng gắp một miếng thức ăn cách Cố Dương tương đối xa, nàng vừa mới nếm thử, không cay chỉ có chút mặn, Cố Dương có khẩu vị nặng, có thể ăn.
Cố Dương cau mày nhìn thịt trên đĩa nhỏ: “Có thể ăn được không?”
Lý Hải Phượng gật gật đầu, cười tủm tỉm nhìn cô: “Đương nhiên có thể, rất mọng nước, thịt săn hồng, nhưng không cay, chị nếm thử một chút đi.”
Dừng một chút, nàng lại tiến đến trước mặt Cố Dương nhỏ giọng nói: “Nơi này bán khá đắt, bên ngoài chợ có đầy, hơn mười đồng một cân sống, khá rẻ.”
Hàn Nhã Nam vốn đang nói chuyện với Vương Băng, kết quả nghe được mấy chữ “trong chợ có đầy, hơn mười đồng một cân sống” thì lập tức cười ra tiếng. Vương Băng ho khan một tiếng, lần này được rồi, không cần tự hỏi hai người bọn họ ở chung như thế nào rồi, hóa ra Cố tổng đi theo Lý trợ lý mỗi ngày đều ăn đồ chợ.
Cố Dương tối sầm mặt, nàng ấy hình như không biết hai chữ “mất mặt” viết như thế nào.