Bởi vì vấn đề của Trang Hoa mà rất nhiều hạng mục của cả bất động sản Bắc Kinh – Cửu Long đều bị đình trệ, mặc dù có những đối tác đã hợp tác nhiều năm nhưng cũng không chống đỡ được sức ép của dư luận, thậm chí tài liệu phê duyệt vừa mới đàm phán với Cục Đất Đai cách đây không lâu trong chốc lát cũng không thể phát hành.
Thái độ của Cố Dương rất rõ ràng, chuyện này xảy ra do sơ xuất, người nào phụ trách thì để người đó giải quyết, tổng giám đốc của bất động sản Bắc Kinh – Cửu Long là một người trẻ tuổi, vốn vừa mới nhậm chức chưa lâu, dự án này lúc đó là do tổng giám đốc Nhậm đảm nhiệm, tính ra từ trước đến giờ không hề liên quan gì đến anh ta, hiện tại tổng tài bày ra cái dáng vẻ muốn ném cho anh ta một mình tự xử lý, anh ta cũng chỉ có thể bất đắc dĩ tiếp nhận, thực ra nếu ngẫm lại, việc này có thể là một cơ hội để cho anh ta tôi luyện.
Sản nghiệp của Cố Thị vừa nhiều vừa phức tạp, lợi nhuận trong đó thật sự rất lớn, người phụ trách của các ban ngành mấy năm qua cũng tận tâm tận lực, ít nhất nội bộ công ty không khiến cho Cố Dương phải lo lắng, sự việc lần này sở dĩ ồn ào nghiêm trọng như vậy chủ yếu là do quá sơ ý, cho nên mấy ngày nay trụ sở chính của Cố Thị thỉnh thoảng sẽ gây áp lực cho các chi nhánh bên dưới.
Hiện tại tổng công ty chỉ vì chi nhánh bất động sản mà bị đẩy lên đứng mũi chịu sào, các người không cố gắng, không thêm chút sức, Cố tổng không vui, cái sản nghiệp này không muốn làm nữa, thì mọi người cũng nên thu dọn đồ đạc rời đi đi.
Hiện tại các giám đốc điều hành cấp cao của công ty cũng rất thận trọng, bọn họ cũng không phải là sợ cấp trên, chỉ sợ tính khí nóng nảy của sếp lại lên đây tìm bọn họ.
Sự thật chứng minh những người này là nghĩ quá rồi, Cố tổng mấy ngày nay ăn ngon ngủ ngon, tâm trạng cũng rất tốt, tuy lúc trước cùng với một vài người của Cục Đất Đai cãi nhau một trận đến mức có chút khó chịu, nhưng qua mấy ngày thì cô ấy liền phái người vừa tặng quà vừa đãi khách ăn cơm, còn về tặng bao nhiêu, thật không tiện nói, dĩ nhiên là đều phù hợp với tâm ý của những người đó.
Trong nước, các gia đình có làm việc liên quan đến các ban ngành của nhà nước thì có mấy ai không nhận hối lộ và đút lót, đến bản thân Cố Dương cũng đã nói, cô mấy năm nay cũng không ít lần nhận, con người cô vừa yêu tiền vừa keo kiệt, người quen đều biết, tiền đưa tới cửa thì cô đương nhiên sẽ không trả về, nhưng mọi thứ dù sao cũng phải có mức độ, vả lại cô cũng không thiếu tiền, những lúc người khác muốn xin cô những ân huệ ấy mà cô cũng không vừa mắt.
Khi Trần Xung đưa con của ông ta là Trần Lâm đến, Cố Dương đang cầm máy tính bảng chơi game, chơi đến mức quên cả đất trời, bởi vì có hẹn trước, hai người không có đến quầy lễ tân báo mà trực tiếp đi thẳng lên trên.
Cố Dương vừa nhìn thấy hai người họ bước vào thì cầm lấy máy tính bảng mở cửa tìm Lý Hải Phượng, Lý Hải Phượng và Vương Băng làm chung trong một văn phòng, văn phòng đối diện với lại phòng tổng tài, cửa chớp đúng lúc được kéo ra, lúc Cố Dương mở cửa ra thì Lý Hải Phượng đã nhìn thấy, nhanh chóng đặt công việc trong tay xuống và bước ra.
“Cố tổng?” Sao chị ấy không gọi điện trực tiếp mà đi ra đây?
“Pha ấm trà đem vào đây, ngăn tủ bên ngoài có Đại Hồng Bào mà Vương Băng vừa mới mua về, lấy cái đó pha.” Cố Dương nói xong liền đóng cửa lại.
Lý Hải Phượng vui vẻ đi pha trà, tuy nàng rất nguyện ý phục vụ Cố Dương, nhưng mấy ngày trước Vương Băng mới nói muốn tìm cho nàng một công việc trợ lý, dù sao thì bản thân nàng cũng có công việc phải làm, như thế này thật sự rất lãng phí thời gian.
Bên ngoài có một phòng trà nước, những người ở văn phòng tổng tài nếu không có việc thì sẽ đến đây tán gẫu, bọn họ trong đám đông có lẽ sẽ trò chuyện đến mức khí thế ngất trời, nhưng ở lúc làm việc thì lại không dám, Vương Băng bình thường nhìn thì nói nói cười cười, một khi phạt nhân viên thì một chút cũng không nương tay. Lý Hải Phượng kiên nhẫn đợi một hồi, nước trong máy pha cà phê nóng lên, vừa đủ để pha trà.
Khi mà hai người trợ lý thư ký bước vào, Lý Hải Phượng đang lấy trà, hai người tiến tới gần thần thần bí bí nhìn, sau đó che miệng “Wow” lên một tiếng rồi nói: “Hóa ra Đại Hồng Bào này là của Cố tổng, chả trách chị Băng Băng không cho bọn tôi động vào.”
Lý Hải Phượng cười cười, lén lút liếc mắt nhìn ra bên ngoài: “Không sao, nếu mọi người muốn uống, tôi để lại cho mọi người một ít” Nàng ngược lại cảm thấy không sao cả, trà của Cố Dương thì sao, đặt ở đây chứ cũng không phải đặt ở phòng làm việc của cô ấy.
Hai người đó cười nói: “Ôi chao, trợ lý của Cố tổng đúng là không tầm thường, mấy người chúng tôi làm việc ở đây lâu như vậy rồi, bình thường cùng Cố tổng nói chuyện đều rất khó, cô thì không phải nói rồi, Cố tổng đi đâu cũng đưa cô theo, chị Băng Băng cũng vậy, thật ngưỡng mộ quá đi.”
Lý Hải Phượng rót một ít trà từ trong ấm ra: “Cho dù như thế nào, thời gian làm việc của mọi người lâu hơn tôi, kinh nghiệm nhiều hơn tôi, tôi vẫn nên học hỏi mọi người, tóm lại trong công việc, Cố tổng trước giờ chưa bao giờ khen ngợi tôi.”
“Haizz, thật sự thì cũng không khác nhau mấy, mọi người đều có thể ở đây làm việc, cũng là có duyên phận.” Một người trong đó nói.
Lý Hải Phượng nhớ ra mấy ngày gần đây không trông thấy Vương Lạc, không khỏi có chút nghi ngờ: “Thư ký Tiểu Vương xin nghỉ phải không? Mấy ngày rồi không thấy cậu ấy.”
Hai cô gái kia trạc tuổi Lý Hải Phượng, một khi nói đến người này liền lập tức thấy hứng thú: “Hải Phượng, cô biết Vương Lạc thích con trai không?”
Lý Hải Phượng ngẩn người không lên tiếng.
“Vừa nhìn là biết cô không biết rồi, nghe nói bạn trai của thư ký Tiểu Vương đang làm việc ở đồn cảnh sát, ôi chao? Lần trước anh ta có đến công ty, chúng tôi còn gặp được nữa, trông có vẻ rất soái, tuổi tác không lớn lắm, vừa nhìn thì biết chính là phi công trẻ.”
Lý Hải Phượng yên lặng không nói một hồi, cho đến khi nàng pha xong trà rồi bê đi, hai người đó vẫn còn ở đó hào hứng trò chuyện, nàng bất đắc dĩ lắc đầu, yêu đương thì đã sao, nàng còn biết hai người họ đã sống chung với nhau.
Nhưng mà xem ra, con người hiện tại, cũng không phản đối chuyện yêu đương đồng giới mà.
Nghĩ đến đây, Lý Hải Phượng thở dài một hơi, không phản đối thì có thể như thế nào, Cố tổng cũng sẽ không thích nàng.
Sau khi gõ cửa bước vào, văn phòng tổng tài có bốn người, Cố Dương và Hàn Nhã Nam, còn có một người mà nàng ấy quen biết tên là Trần Xung, người đàn ông trẻ tuổi còn lại thì nàng không biết, nhưng nghĩ đến chuyện làm game mà Cố Dương kể lúc trước, lại nhìn thấy tình hình, người đàn ông trẻ tuổi này với Trần Xung rất giống nhau, nàng đã đoán được là ai rồi.
Cố Dương mấy ngày này tâm trạng luôn rất tốt, cũng không bận việc, không có gì thì sẽ tìm người lên văn phòng cùng cô đánh cờ, đến số lần mắng Lý Hải Phượng cũng ít đi rất nhiều.
Trên mặt Hàn Nhã Nam nở nụ cười, từ lần trước sau khi ăn cùng nhau bữa cơm, mối quan hệ của cô với Cố Dương ngược lại không căng thẳng lắm, thỉnh thoảng nghĩ ra chủ ý tốt, sẽ chủ động tìm Cố Dương thương lượng, lần này đến đúng lúc gặp Trần Xung, cô ấy cũng là một game thủ, nghe nói Cố Dương muốn đầu tư làm game online, ngay lập tức không khách khí cầm lấy laptop mà Trần Lâm đem qua mà xem thử.
Một giao diện phần mềm hoàn toàn bằng tiếng Anh được mở ra trong laptop, phía trên liệt kê ra một vài cấu trúc khuôn sáo, trong lúc Lý Hải Phượng rót trà cho bọn họ vô ý liếc nhìn, nhận thấy được bên trái có ánh mắt truyền đến, nàng nghiêng đầu qua chỗ khác liền phát hiện Cố Dương đang nhìn nàng.
Hàn Nhã Nam và Trần Lâm vẫn đang trò chuyện, Trần Xung ở một bên chăm chú lắng nghe, mà Cố Dương thì lại đang nhìn nàng? Lý Hải Phượng rót trà xong, đặt ấm trà xuống định đi ra ngoài, Cố Dương nói nàng đừng vội đi, cùng nhau nghe, nàng liền thấy kỳ quái, nàng không hiểu.
“Như thế này rất được, Trần tiên sinh có đoàn đội kỹ thuật riêng, Cố tổng còn có thể giảm bớt đi một khoản phí đầu tư.” Hàn Nhã Nam cười nói.
Trần Lâm gật gù: “Bọn họ đều là bạn của tôi, chuyện tiền bạc không vấn đề gì, chủ yếu là chi phí sau khi hạng mục game được khởi động, phần sau còn rất nhiều, nếu như Cố tổng có thời gian, chúng ta có thể từ từ trao đổi.”
Cố Dương suy nghĩ một hồi: “Thiết kế cốt truyện cho game là một công trình rất lớn, phương án mà các anh lúc trước bàn bạc có khoảng mấy cái?”
Trần Lâm suy nghĩ một hồi: “Ừm, có ba cái, nhưng không được toàn diện lắm, nếu như Cố tổng muốn, tôi có thể quay về cử vài người đưa tới, lúc trước cũng nghe bố tôi nói, về phương diện thiết kế cốt truyện nếu như Cố tổng có sáng kiến tốt hơn, chúng tôi nhất định sẽ nghe theo.”
Lý Hải Phượng đứng ở đó một hồi lâu, mấy người vẫn đang nói chuyện, nàng thỉnh thoảng rót thêm trà, nghĩ đến Cố Dương giữ nàng lại chính là để rót trà, cái gì mà cùng nghe, cũng không nói thật đi, còn lừa nàng (*/w*)
Máy tính đang ở trước mặt Hàn Nhã Nam, Cố Dương thỉnh thoảng muốn xem màn hình một chút, cho nên hai người dựa vào nhau rất gần, cho đến hiện tại Lý Hải Phượng mới phát hiện nguyên do mà Cố Dương dùng thủ đoạn giữ Hàn Nhã Nam ở lại Cố thị, cô gái này vừa thông minh vừa có đầu óc, nói thẳng ra chính là trong bất cứ một ngành nghề nào chỉ cần cô ấy tốn tâm tư vào đều có thể nhận được sự hoan nghênh hơn nữa còn có thể làm rất tốt, Cố Dương rõ ràng đã sớm thấy rõ cái điểm này của cô ấy, giống như cô nói trước đây, Hàn Nhã Nam chính là thiếu sự chỉ dạy mà thôi, không quá một năm, cô có thể khiến cô ấy ngoan ngoãn nghe lời, chỉ đâu thì đi đó.
Không biết tại sao, Cố Dương có thể có được một trợ thủ mạnh như vậy, nàng nên vui mừng cho cô mới phải, nhưng nhìn thấy hai người vừa cười vừa nói cùng nhau bàn chuyện công việc, giả sử Cố Dương là đàn ông, hai người bọn họ đúng là rất xứng đôi, đâu như nàng? Ngốc nghếch, làm cái gì cũng vụng về, còn làm cho Cố Dương tức giận.
Cũng không biết qua bao lâu, bọn họ bàn chuyện cũng ổn rồi, Trần Xung và Trần Lâm đứng lên chuẩn bị rời đi, Lý Hải Phượng mới khôi phục tinh thần trở lại, cả buổi trong đầu nàng đều là một mảng trống rỗng, nàng biết bản thân không nên nghĩ như vậy, hơn nữa Hàn Nhã Nam cũng rất tốt, nàng làm sao có thể nghĩ người ta như vậy chứ?
Nhưng ngoài việc đối tốt một chút với Cố Dương, nàng thật sự không biết bản thân làm sao mới có thể giống như lúc Hàn Nhã Nam mà giúp đỡ cho cô, Cố Dương nhất định cảm thấy bản thân nàng rất vô dụng, không có việc gì mới nói giỡn là thích cô, ít nhất nàng chưa từng nhìn thấy Cố Dương nói đùa với Hàn Nhã Nam.
Lý Hải Phượng không biết bản thân làm sao nữa, ngay lúc đó tựa như sa vào trong một cái ngõ cụt, làm nàng hoảng hốt không biết nên đi thế nào.
“Nếu Cố tổng không có kiêng kị tôi chút nào, vậy chuyện này tôi cũng sẵn lòng đầu tư.” Trước khi đi thì Hàn Nhã Nam nói.
Cố Dương nở nụ cười: “Cô có tiền không?”
Hàn Nhã Nam ưỡn eo, hùng hồn nhìn cô: “Không có tiền không thể mượn cô sao, Cố tổng” Hai chữ phía sau nghiến rất chặt.
Cố Dương nắm chặt xấp văn kiện trong tay liền gõ lên đầu cô ấy: “Cũng không biết người nào nhìn thấy tôi liền như nhìn thấy kẻ thù giết cha.”
Hàn Nhã Nam đỏ mặt, hất tay của cô ra: “Cô nói vớ vẩn cái gì thế?!” Nói xong liền mở cửa đi ra ngoài.
Lý Hải Phượng nhìn thấy hai người ở đó vui đùa, giọng nói của Cố Dương, nụ cười trên mặt Cố Dương, nàng trước giờ đều chưa nghe qua, cũng chưa được thấy qua, nàng cảm thấy cánh tay rủ xuống hai bên đều run lên.
Nụ cười trên mặt Cố Dương tắt đi, thuận tay sắp xếp đống văn kiện lộn xộn trên bàn, một bên nói với Lý Hải Phượng: “Gần tan làm rồi, thu dọn rồi về nhà đi.”
Lý Hải Phượng không nghe thấy lời cô nói, chỉ cảm thấy trong lòng rất tủi thân, cô không muốn cùng nàng nói chuyện sao.
Không đợi Cố Dương, Lý Hải Phượng trực tiếp cầm lấy túi xách đi thẳng đến bãi đậu xe, bước vào thang máy, nàng tựa như rất tức giận trực tiếp nhấn nút xuống tầng hầm thứ 2, sau khi thang máy mở ra, nàng vừa bước ra liền bị một người kéo lại.
Ngô Ba so với ngày trước gầy đi nhiều, cũng đen đi rất nhiều, Lý Hải Phượng sắc mặt không thay đổi nhìn hắn ta, trầm mặc không nói gì. Ngô Ba nét mặt rất nóng lòng, giữ chặt lấy nàng nói: “Chúng ta quay lại đi.”
Lý Hải Phượng cơ bản không thèm để ý hắn, nhưng mà nàng không ngờ rằng, Ngô Ba thấy nàng không nói, tay cố dùng lực, ôm lấy nàng, còn muốn hôn nàng.
Lý Hải Phượng trong lòng muộn phiền, nghĩ là hắn sẽ làm phiền nàng một hồi rồi đi, ai biết hắn lại như vậy. Nàng sợ choáng váng, đứng ở đó không nhúc nhích, Ngô Ba dùng một tay nâng phần gáy của nàng, cúi đầu xuống hôn môi nàng, nhìn nàng không phản kháng, cho là nàng đã thầm chấp nhận, sự tức giận ngày trước dường như đều đã trở lại, nụ hôn ban đầu biến thành một vết cắn.
Cảm giác được miệng tanh nồng, Lý Hải Phượng chưa kịp nói chuyện, thì tay mà Ngô Ba ôm nàng bị người khác dùng lực giật ra. Cố Dương gương mặt bình tĩnh kéo Lý Hải Phượng nép sau lưng, ngày thường dù tức giận cũng sẽ không giống như bây giờ, ánh mắt hung ác của cô, là một bộ dạng muốn lột da Ngô Ba: “Tôi nhớ đã tôi cảnh cáo cậu?”
Ngô Ba biết Cố Dương là nữ nhân, chắc chắn là đánh không lại hắn, nhưng dù sao hắn cũng không phải là trẻ con, nhìn thấy cách ăn mặc của Cố Dương liền biết không phải là một người bình thường, hơn nữa lại còn vài ba lần xuất hiện ngăn cản hắn, hắn lập tức cũng không làm gì: “Chúng tôi vợ chồng son quay lại với nhau, cô bớt lo chuyện bao đồng đi.”
Cố Dương đã không thể kiên nhẫn được nữa, sau khi cô nhìn thấy môi dưới của Lý Hải Phượng có vết máu, mí mắt hung hăng nhếch lên một cái, liền lấy điện thoại di động ra bắt đầu gọi.
Khi nhân viên bảo vệ đến đưa người đi, Cố Dương chỉ nói vài điều về hành vi quấy rối tình dục của Ngô Ba với nàng, và yêu cầu viện kiểm sát đến dẫn người, sau đó đưa Lý Hải Phượng rời đi.
Hiện tại loại tội phạm này có rất nhiều, nếu nạn nhân là người thường thì không sao, nhưng nếu là Cố Dương, Ngô Ba dĩ nhiên là không thể mà được thả ra suôn sẻ.
Sau khi lên xe, Cố Dương rút ra một tờ giấy định lau miệng cho Lý Hải Phượng, ai biết nàng trực tiếp quay đầu đi, tự rút một tờ giấy khác chậm rãi lau.
Cố Dương bị hành động của nàng làm sửng sốt: “Bị đả kích rồi?”
Lý Hải Phượng không nói gì, nếu đổi lại là trước kia, bị Ngô Ba hôn một chút là nàng sẽ cảm thấy không được tự nhiên, huống hồ lúc trước Ngô Ba không có hứng thú chạm vào nàng. Hiện tại nàng cảm thấy cái gì cũng không còn quan trọng nữa, vừa nãy nếu không phải là bởi vì cứ nghĩ đến Cố Dương, nàng sao có thể để Ngô Ba hôn mình, lại còn cắn nàng.
Lý Hải Phượng càng nghĩ càng tủi thân, trong lòng cực kỳ khó chịu, quay đầu về phía cửa sổ xe, nước trong hốc mắt chảy xuống.
Cô Dương nhìn nàng mấy giây trước vẫn rất ổn, mấy giấy sau liền biến thành Lâm Đại Ngọc, khóe miệng giật lên, vươn tay xoa tóc nàng. Cô đang ngồi ở ghế lái và trực tiếp tự mình lái xe.
Suốt đường đi đầu của Lý Hải Phượng tựa vào cửa kính ô tô, trong khi chờ đèn đỏ Cố Dương dùng tay để tách đầu nàng ra khỏi cửa kính ô tô: “Có thể ngồi đàng hoàng được không? Không phải chỉ là bị chó cắn thôi sao, cô xem Cố tổng này đã tống hắn vào đồn rồi, hay là như vầy, cô muốn nhốt hắn ta trong đó bao lâu? Tôi đi sắp xếp, được không?”
Lý Hải Phượng lau nước mắt: “Em không phải đau lòng vì chuyện của hắn ta”
Cố tổng buồn bực: “Vậy bộ dạng hiện giờ của cô là vì cái gì?”
Không được nói, Lý Hải Phượng mày không được nói mày yêu chị ấy, nói rồi chị ấy nhất định sẽ đuổi mày đi, nhịn một chút đi, có lẽ qua một thời gian thì sẽ ổn.
Cố Dương bất đắc dĩ, đành phải tấp xe vào lề, đưa tay nắm lấy cằm của Lý Hải Phượng ép nàng ngẩng đầu lên đối diện với mình: “Vậy cô nói đi, là do chuyện gì?”
Lý Hải Phượng ngửa mặt lên nhìn cô, lắc lắc đầu.
Không thể nói em thích chị, ngoài việc đối tốt với chị, cái gì em cũng không biết làm, chị không hề biết, chị cái gì cũng không biết.
Lý Hải Phượng cảm thấy mình hiện tại nhất định rất rối, nhìn Cố Dương lo lắng, nàng cũng không thể nào cười nổi, cuối cùng nhịn không được, nàng trực tiếp nhào vào lòng ngực Cố Dương, nước mắt tuôn ra: “Em nhớ nhà, em nhớ mẹ.” Lý Hải Phượng khóc nức nở, cô xưa nay không nói dối, nhưng cô thật sự không viện ra cái cớ nào tốt hơn.
Cố Dương từng thấy Lý Hải Phượng khóc, nhưng chưa hề thấy nàng khóc thương tâm như vậy, cô nhíu mày, vỗ nhè nhẹ lưng của nàng. Cô trước đó trong lúc vô tình cũng đã từng ôm chầm lấy nàng, nhưng không ôm giống như bây giờ, hiện tại cô chỉ cảm thấy người trong ngực thật sự thật mềm, đó là sự mềm mại thuộc về một cô gái, cô an ủi: “Này không phải sắp đến Quốc Khánh rồi sao, nhớ nhà thì có thể trở về mà”
Lý Hải Phượng ôm cô không nỡ buông tay, đây là lần thứ nhất nàng quang minh chính đại ôm cô như này, khác xa so với trong tưởng tượng của nàng, tuy không mạnh mẽ như cái ôm của bố, nhưng nàng vẫn cảm thấy ấm áp.