Về đến nhà, mắt Lý Hải Phượng vẫn còn hồng hồng như con thỏ nhỏ, nàng không hiểu nổi tại sao lúc đó mình lại như vậy. Nghĩ đến việc nàng ôm Cố Dương khóc trong xe bất chấp hình tượng như vậy thì nàng cảm thấy vô cùng mất mặt, cũng may Cố Dương vẫn chưa nói lời nào.
Lý Hải Phượng đi nấu cơm, Cố Dương đi quanh phòng khách một vòng, ngạc nhiên hỏi: “Tiểu tử kia đi đâu rồi?”
Cố Dương đã tìm khắp tầng một và tầng hai cũng đều không nhìn thấy bóng dáng của Nhị Phượng, cô ngẩng đầu nhìn lầu ba một hồi, sau đó liền đi lên, nghĩ rằng bình thường con chó này không thế nào chạy lên lầu ba được. Sau khi mở cửa mấy phòng, rốt cuộc cũng tìm được nó ở một căn phòng chứa đồ linh tinh.
Nhị Phượng nhìn thấy Cố Dương bước vào, nó có chút tủi thân kêu vài tiếng, cả người bị kẹt trong ngăn tủ, đầu thì bị chặn bởi ghế dựa. Hẳn là nó đã cố gắng vùng vẫy nhưng không thành công nên đã bỏ cuộc, trên đầu nó phủ một tấm vải màu vàng, khiến cho Cố Dương thấy nó trong cảnh như vậy không nhịn được cười.
“Ai bảo mày chạy đến đây?” Cố Dương nói xong liền ôm cứu nó ra. Ngay khi Nhị Phượng được tự do thì liền bám lấy ống quần của Cố Dương, bắt đầu dùng chiêu trò làm nũng của riêng nó.
Cố Dương mang Nhị Phượng xuống lầu, nhớ lại những gì Lý Hải Phượng đã nói khi nàng ấy yêu cầu cô dọn dẹp tầng ba, lời nói của Lý Hải Phượng trong tình huống như thế, thì chắc hẳn nàng ta đã nhìn thấy bức tranh khoả thân kia rồi.
“Lý Hải Phượng.” Cố Dương dựa vào khung cửa bếp và gọi nàng.
Lý Hải Phượng đang nêm muối, nghe cô đột nhiên lên tiếng thì nàng sợ đến mức tay run cả lên và lỡ cho luôn cả một thìa muối vào đồ ăn. Nàng bực bội trừng mắt nhìn Cố Dương: “Lần sau chị đừng đi sau lưng em một cách bất thình lình như vậy, chị xem đi, em bỏ nhiều muối quá rồi.”
Cố Dương đi vòng ra sau nàng, khoác một cánh tay lên vai nàng rồi cười nói: “Tôi nhớ là cô còn chưa nói với tôi, cô đã nhìn thấy gì trong căn phòng trên tầng ba nhỉ.”
Thân thể mềm mại của Lý Hải Phượng run lên, cả tay đang xào rau cũng run rẩy, nàng tỏ ra vẻ tươi cười nói: “Cái gì, em có thấy gì đâu.”
“À? Nói như vậy là cô không nhìn thấy bức tranh khỏa thân đó?” Cố Dương hơi cúi đầu xuống, và môi gần như kề sát tai Lý Hải Phượng: “Hay thực ra cô đã thấy nhưng không dám thừa nhận, sợ tôi bắt cô cởi hết đồ rồi vẽ một bức tranh như vậy cho cô đúng không?”
Lý Hải Phượng ném chiếc thìa, chạy ra khỏi trong lồng ngực của cô: “Cố tổng, chị phải bình tĩnh.”
Cố Dương nhìn thấy vẻ mặt cảnh giác của nàng thì không kìm nén được việc mình đã nhịn cười cả buổi mà cười phá lên, cô chống tay lên tủ mà cười ra nước mắt: “Cô giỏi liên tưởng thật đấy, hahaha.”
Lý Hải Phượng (==): “…” Sao lại có một người đáng ghét như vậy!
“Đó là tranh của Cố Viên, lúc đầu thằng bé theo một người bạn của tôi học vẽ tranh, mẹ tôi thì không cho thằng bé vẽ tranh ở nhà, nên mỗi ngày nó đều chạy tới chỗ của tôi mà vẽ, nên là bức tranh mà cô xem là bức tranh do Cố Viên vẽ đó, haha.” Cố Dương nói xong, đưa tay xoa đầu Lý Hải Phượng: “Cô thật là khờ đến đáng yêu.”
Lý Hải Phượng né tay của cô, bất mãn nói: “Cố tổng, chị thật nhạt nhẽo, em không phải đứa nhỏ để một đại lão như chị đùa giỡn em đâu.”
“Bởi vì cô thú vị.” Cố Dương vừa lau nước mắt, vừa đi ra ngoài.
Hừ! ╭(╯^╰)╮
Nấu cơm xong, Lý Hải Phượng định kêu Cố Dương vào ăn cơm thì thấy cô ngồi xếp bằng trên sô pha, Nhị Phượng nằm trong lòng ngực cô, một người một cún đang chơi đùa, còn có một chiếc máy tính bảng đặt trên đùi Cố Dương. Cô cầm hai móng vuốt của Nhị Phượng đang đặt trên máy tính bảng, rồi nhấc ra.
Lý Hải Phượng ló đầu nhìn thoáng qua, nhíu mày nói: “Nếu để mấy nhân viên trong công ty nhìn thấy bộ dạng ở nhà cả ngày của chị thì không biết họ sẽ nghĩ như thế nào.”
Cố Dương đang tập trung chơi đùa, nghe Lý Hải Phượng nói xong cũng còn chưa phản ứng gì đáp lại, một lúc sau mới ngẩng đầu nhìn nàng hỏi: “Cô vừa nói cái gì thế?”
Nhị Phượng thì bày ra bộ dạng ‘nhân sinh không còn gì luyến tiếc’, mặc cho Cố Dương cầm lấy móng vuốt của nó chơi đùa, nó ai oán liếc một mắt nhìn Lý Hải Phượng, ánh mắt kia như đang muốn nói: Lão tử thực sự không muốn tiếp tục chơi đùa cùng tên họ Cố mắc bệnh xà tinh này nữa, ngươi đã thấy chủ nhân nào lấy chó ra tự luyến như vậy chưa.
Cố tổng buông máy tính bảng xuống, tha cho Nhị Phượng, sau đó đi ăn cơm, vẫn còn rất vui vẻ.
Ăn cơm xong, Lý Hải Phượng mở máy tính thì thấy có tài liệu Vương Băng chuyển cho nàng lúc chiều, là lịch trình lần này của Cố Dương, nàng nhìn qua tổng thể một lần, buổi chiều ngày mai có một cuộc phỏng vấn bên đài truyền hình, có khả năng là liên quan tới chuyện Trang Hoa lần này.
“Cố tổng, buổi chiều ngày mai chị có một cuộc phỏng vấn bên đài truyền hình, chị Băng Băng nói là lúc đó có thể có phóng viên, chị nhớ chuẩn bị…” Lý Hải Phượng còn chưa nói dứt lời đã bị Cố Dương ngắt lời: “Tôi không đi, cô gọi cho Vương Băng, bảo để cho Gia Thụ đi, hắn là người phụ trách Bắc Kinh-Cửu Long.”
“Dạ, với lại, buổi tối trước ngày mở đại hội cổ động có một buổi tiệc từ thiện, chị có đi được bữa tiệc này không?” Lý Hải Phượng hỏi.
“Ừ, tiệc tối kia chắc chắn phải đi, ngày mai nhớ phải nói Vương Băng chuẩn bị một danh sách, tôi muốn biết có những vị khách quý nào tham gia.”
“Được ạ”
Cố Dương đang lướt trên Weibo, gần đây Cố Viên không có một chút động tĩnh gì khiến cô có chút buồn chán, trên bảng đề tài chỉ có mấy bảng tin vụn vặt của mấy minh tinh ghép lại, miệng cô líu lo, muốn đổi sang nick phụ để lướt nhưng lại lười đi lấy điện thoại trên đầu tủ. Đang tính nhờ Lý Hải Phượng lấy giúp mình, đúng lúc cô lại nhìn thấy điện thoại của Lý Hải Phượng đặt cách chân mình không xa, cô tiện tay cầm lên.
Trên màn hình chờ là hình ảnh Nhị Phượng đang lè lưỡi trông rất ngốc nghếch, Cố Dương cau mặt nhíu mày lại, trong lòng tự nhủ thầm thật xấu xí, sau đó mở ra album ảnh nghĩ muốn đổi giúp nàng một hình nền khác, lại thấy chỉ toàn ảnh chụp cảnh ăn uống và chơi đùa, Cố Dương có chút không thích mà tiếp tục lục lọi. Đến lúc cô nghĩ muốn từ bỏ và buông điện thoại xuống thì lại thấy trong mục phân loại có một bóng dáng quen thuộc, chính là cô.
Nhìn khung cảnh thì chắc là ở trong một quán cà phê, ảnh chụp cô đang mỉm cười nhìn ra ngoài cửa sổ, mái tóc đen dài xõa vương trên vai, tóc mai rơi xuống được cô nhẹ nhàng vén ra sau tai, có lẽ do vấn đề góc chụp nên trông cả người cô nhìn qua vừa điềm tĩnh lại vừa xinh đẹp, khiến Cố Dương gần như không nhận ra mình. Cô có chút ấn tượng, hôm đó hình như là cô khá mệt mỏi sau khi đi dạo phố nên cô và Lý Hải Phượng liền vào một quán cà phê nghỉ ngơi, vậy mà dám chụp ảnh?
Cố Dương nhìn chằm chằm vào bóng lưng Lý Hải Phượng rồi cúi đầu tiếp tục nhìn điện thoại, kết quả là lục lọi được không ít ảnh, cô quả thực không nói nên lời, tại sao trong album của Lý Hải Phượng không có một tấm ảnh nào của nàng, trái lại của cô lại có nhiều như vậy, có tấm chụp cô ở Châu Phi, cũng có tấm ảnh chụp khi cô đang ngủ gật trên xe, còn có hình khi cô đang ngồi trên ghế dựa cau mày xem tài liệu trong một cuộc họp…
Người này bị điên sao!
Trong lòng Cố Dương không thể hiểu được, cô nghĩ có lẽ đây là cách người ta thể hiện sự yêu thích với những điều xinh đẹp mà thôi, nhưng mà…trong điện thoại cô gái này sao có nhiều hình chụp của mình như vậy, rốt cuộc là muốn làm gì đây?
Nội tâm Cố tổng nóng nảy dường như có chút khó chịu, cô đơn giản chỉ muốn tìm thử trong điện thoại còn cái gì khác không nên đã lướt xem trang lịch sử web.
“Weibo cũng không lướt, vậy mà còn chơi diễn đàn?” Cố Dương vừa lẩm bẩm, vừa mở xem lịch sử duyệt web gần đây .
…
Cố Dương (==): “……”
Trợ lý của cô cả ngày đều xem cái quái gì vậy? Mở bừa một trang lướt một chút, Cố Dương chết lặng, mấy cái này là cái gì vậy? Một người 24 tuổi, tuy rằng thời niên thiếu có lẽ sẽ có chút chuyện ngoài ý muốn, nhưng người lớn như vậy mà lại đọc loại tiểu thuyết này, thực sự là không có vấn đề gì sao?
Ngay khi ghế của Lý Hải Phượng khẽ động, Cố Dương lập tức thoát khỏi trang web, ném điện thoại di động ra xa và tiếp tục lướt Weibo một cách nghiêm túc.
Lý Hải Phượng duỗi thắt lưng nói: “Cố tổng, em đi ngủ trước, chị cũng nên đi ngủ sớm một chút.”
Cố Dương ừ một tiếng, nhìn nàng cầm theo điện thoại bước lên phòng ngủ, tự hỏi có khi nào cô nàng này mỗi tối nằm trên giường đều sẽ xem loại tiểu thuyết như vậy không?
Lãnh Tiêu bóp chặt cái cổ mịn màng của Hạ Tử Di, trong mắt hiện lên vẻ hung ác: “Tôi không có được, người khác cũng đừng mơ tưởng có được.”
Cố Dương nghĩ về tình tiết trong cuốn tiểu thuyết, trong lòng có chút không hiểu. Cô không biết những người khác thế nào, dù sao cô cũng chưa từng siết cổ người khác, còn một chương khác trên đó có viết về chiếc giường lớn dài mấy trăm thước*, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra vậy! Trong giới tổng tài còn có người đốt tiền như vậy sao?!
*100 thước: gần 33m
Trên ghế lô trong quán bar, khi cửa được mở ra, mùi thuốc lá và rượu kết hợp với mùi nước hoa tỏa ra phả vào mặt làm choáng váng đầu óc, Cố Dương cau mày bước vào, trên ghế lô có tám chín người ngồi, có cả trai lẫn gái.
“Đến đây, mấy người mau nhanh đứng lên, tôi sẽ giới thiệu với mọi người?” Một người phụ nữ khoảng ba mươi tuổi mặc trang phục giản dị chỉ vào ba nữ và hai nam đang ngồi gần mình.
Ngay khi một vài người đứng lên, Cố Dương đã vẫy tay để họ ngồi xuống: “Mấy cậu cũng thật biết chọn địa điểm, lại chọn một nơi như vậy để mời tớ.”
Người phụ nữ ngồi xuống bên cạnh cô, nói: “Không phải chuẩn bị ghi hình sao, bọn họ đều là người mới, mang đến đây cho cậu xem thử.”
Cố Dương đầu tư vào điện ảnh thực ra là muốn thử sức một chút, lúc trước mấy người bạn của cô có lôi kéo nhau đi đầu tư nhưng cũng không nghĩ tới cô, sau đó khi đi ăn cùng nhau lại vô tình nói ra, dù sao cũng không quá nhiều tiền, vì vậy cô đã đi theo làm loạn một lần.
Trình Tiệp và Cố Dương bạn thời đại học, hai người gặp nhau ở nước ngoài, trên phương diện tính cách và tính tình hai người rất giống nhau, lại tán gẫu rất hợp nên sau khi về nước vẫn liên lạc tới bây giờ.
Cố Dương biết rõ tính tình của Trình Diệp, cô cầm ly rượu uống một ngụm: “Nếu là người mới, cậu cũng đừng làm người ta khó xử, tùy tiện chọn địa điểm là được rồi”
“Còn tưởng gần đây tâm tình Cố tổng không được tốt, dù sao thua lỗ như vậy, cũng không phải không đau lòng.” Người đang nói chuyện là Tôn Vĩ, còn gọi là Tôn soái, mặc dù cha anh ta có tiền nhưng anh ta cũng không phải một đại phú nhị chỉ biết nằm ăn chờ chết, anh ta tự mình kinh doanh một công ty quảng cáo, hiện tại công việc làm ăn càng ngày càng tốt.
“Tớ lỗ vốn hình như cậu rất vui nhỉ, khu du lịch Hải Nam kia của cậu không còn muốn tiếp tục kinh doanh sao?”
“Ấy đừng đừng đừng, chị gái à em sai rồi, đây không phải chỉ là đùa vui thôi sao? Hôm nay Chương viện trưởng không tới, mình thay cô ấy kính cậu một ly” Tôn Vĩ nói xong cười hớn hở uống hai ly rượu, sau đó cầm chai rượu vang đưa về phía bên phải: “Tên nghệ sĩ kia cậu cũng lại đây đi, đến quán bar rồi đừng ra vẻ u buồn như vậy, mau, cũng lâu rồi không gặp cậu, tới một ly đi.”
Bạn bè của Cố Dương rất ít, chỉ đếm trên mười ngón tay trở lại, có Trình Tiệp và Tôn Vĩ, còn có tên Bạch Thần trước mặt gọi là ‘nghệ sĩ’, quả thực cậu ta muốn làm nghệ thuật, bức tranh của Cố Viên khi đó là đi theo Bạch Thần học mà thành, còn có một viện trưởng tên Chương Văn Văn. Dù chọn ra bất cứ người nào thì cũng đều rất xuất chúng, Cố Dương thở dài, nếu cô sinh ra trong một gia đình bình thường, chắc chắn sẽ không thể quen biết bọn họ.
Rốt cuộc, mấy diễn viên mới kia cuối cùng vẫn nâng tay kính Cố Dương một ly. Tửu lượng của Cố Dương vẫn ở mức chấp nhận được, bình thường cũng hay phải đi xã giao nên qua thời gian dài tự nhiên tửu lượng sẽ tăng lên.
Lần này đến đây cũng xem như một lần tụ tập, bình thường mọi người đều rất bận rộn, khó có thể tới đây. Trình Tiệp cũng nhân cơ hội mà đưa người mới đến và để Cố Dương nhìn qua, không đến mức nhàm chán, một vài người đã sớm bắt đầu trò chuyện.
Khi uống hơn nửa chai Whiskey, Trình Tiệp càng nói lại càng nhiều lời, cô kéo nữ diễn viên ngồi gần bên cạnh mình nói: “Tiểu Chu, tôi nói em biết, sau khi bộ phim này được công chiếu, em nhất định có thể thành công, nhìn người này đi” Trình Tiệp chỉ vào Cố Dương: “Cô ấy tên là Cố Dương, tổng giám đốc của Cố thị, cũng là một trong những cổ đông lớn của Hoa Khoa, có được lời bảo đảm của cô ấy là phúc mấy đời ông bà nhà em cũng kiếm không ra, sau khi thành danh thì nhớ bám lấy cô ấy là được, nghe rõ không?”
Nữ diễn viên có thể là nữ chính của bộ phim mới này tuổi còn nhỏ, nhìn thoáng qua thì bộ dáng có vài phần ngây ngô, hẳn là còn chưa tốt nghiệp, nghe lời Trình Tiệp nói xong, không gật đầu cũng không lắc đầu, chỉ đỏ mặt nhìn Cố Dương.
Cố Dương khoanh chân, gác tay lên lưng ghế sofa, ánh mắt lạnh nhạt nhìn Trình Tiệp mạnh miệng: “Tớ nghĩ rằng những lời kiểu như thế cậu không nên nói trước mặt tớ, cậu uống nhiều rồi miệng lưỡi cũng lanh lợi hơn nhỉ, nói cho cậu biết, nếu còn tiếp tục như vậy, lần sau đừng gọi mình đầu tư.”
Trình Tiệp ghé vào trên vai nữ diễn viên kia, đùa giỡn nói : “Đừng giả vờ nữa Cố tổng, cậu còn chưa nói với bọn này về chuyện cậu và Thẩm Hiên đâu? Cuộc sống thật hạnh phúc hả, khách sạn cũng đi rồi, tiểu tử kia có được không?”
Cố Dương nhấc chân đá vào đùi cô ấy: “Quan hệ giữa tôi và Thẩm Hiên là gì cậu còn không biết sao, chẳng phải mấy hôm trước cậu ta vừa xuất quỹ à, Quang Ảnh cậu không thuận mắt Farrell thì cũng đừng tạo ra tin đồn như vậy.”
Tôn Vĩ ở một bên nghe cũng lấy làm lạ: “Dạo này, xã hội ngày càng kỳ lạ, Thẩm Hiên comeout thực ra mình biết, mình thấy người hâm mộ của anh ta hầu như đều ủng hộ, không lẽ vẫn còn người khác, Hứa Phi Phàm khi đó chẳng phải cũng là người khéo miệng sao? Tớ đã gặp vài lần, lần nào cũng thấy một mỹ nữ nũng nịu vây quanh cô ấy, theo tớ, nữ nghệ sĩ dưới trướng Farrell, tám phần là, ha ha.”
Cố Dương nhướng mày, lời này thì cô tin, dựa vào lần đầu tiên gặp Hứa Phi Phàm, cô ta đã dám khinh thường mà nói những lời đó với cô, vậy, cũng không biết đã làm hại bao nhiêu người, so với mấy tên khốn nạn thì không có gì khác biệt.
“Này? Cố Dương, em họ kia của cậu không phải là người của Farrell sao?” Trình Tiệp đột nhiên hỏi: “Là Lưu Mẫn Mẫn, bộ dạng còn rất xinh đẹp”
Cố Dương gật đầu: “Ừ, con bé đã ký hợp đồng với Farrell.”
“Ôi, tự cầu nhiều phúc đi, giới nghệ sĩ bây giờ thật sự rất loạn.” Tôn Vĩ châm thuốc, hít một cái: “Tớ nói Cố tổng này, cậu lúc nào cũng bận rộn, còn không lo lắng một chút chuyện lấy chồng sao?”
“Lo chuyện cả đời cũng cần phải có vốn liếng.” Trình Tiệp cười nói: “Bọn mình chắc chắn không dám làm phiền cậu rồi, ánh mắt cậu rất cao nha, hiện tại không vội, nhưng sớm muộn gì cũng sẽ có ngày nôn nóng, nếu thật không tìm được ai, đi nước ngoài tìm một người có khi cũng là chuyện tốt”
Tôn Vĩ đang uống một ngụm rượu xém chút phun hết ra ngoài: “Mấy người nói lại lần nữa coi, đàn ông trong nước thì sao chứ, thực lực đàn ông trong nước cũng rất tốt nha”
Bạch Thần ở một bên nghe không lọt mấy chuyện này, liền muốn đứng dậy đi ra ngoài, đối với một nghệ sĩ thanh nhã như cậu, thật sự không thích hợp đi với mấy người này làm bậy.
Cố Dương cười nói: “Bây giờ trên đường không phải đầy cặp đồng tính sao, sao tôi phải tìm một người đàn ông chứ? Con gái cũng được nha, chỉ cần thích hợp là được.”
Trình Tiệp kinh động, bỗng dưng lại tỉnh rượu hơn tý, còn Tôn Vĩ cũng khó trở nên đứng đắn một lần.
Nhìn thấy bộ dáng hai người kia như đánh trận gặp phải đại binh, Cố Dương cười nhạo một tiếng: “Tớ chỉ đùa một chút mà thôi, thật buồn cười không nhịn được mà”
“Làm người ta sợ muốn chết, những chuyện như vậy sao nói bậy được chứ.” Trình Tiệp trừng cô một cái.
“Cũng không phải là không có khả năng, mà mình còn tưởng là sự thật, dù sao hiện tại quả thực có quá nhiều người như vậy” Trong lòng Tôn Vĩ vẫn còn sợ hãi.
Cố Dương cúi đầu nhìn đồng hồ: “Thời gian không còn sớm, mình phải về nhà đây.”
“Đừng mà, còn chơi chưa đủ nha”
Nếu chỉ có mấy người họ, Cố Dương có lẽ sẽ ở lại lâu hơn, nhưng có những người khác ở đây, cô vừa ngồi thì đã muốn đi.
Trình Tiệp tiễn Cố Dương ra ngoài, thấy cô cầm chìa khóa muốn đi, nhịn không được cằn nhằn: “Lần sau đừng đùa với bọn mình như vậy”
Bước chân Cố Dương dừng lại một chút, quay đầu lại nhìn cô ấy, trong mắt cô dù có ý cười nhưng ngữ khí lại rất nghiêm túc: “Mình không hay nói giỡn.”. Đợi Trình Tiệp phản ứng lại, người kia đã đi xa rồi.