Cố Dương nói xong thì đưa micro cho người dẫn chương trình, tiếng vỗ tay dưới khán đài vang lên rất lâu. Cô cũng đã làm từ thiện được bốn năm rồi, cho dù lần này người đứng ra tổ chức không phải là cô thì Cố Dương vẫn sẽ tham gia như cũ. Người làm kinh doanh cũng giống như người nổi tiếng vậy, đặc biệt là những người ngồi ở vị trí cao như cô, bản thân cô đầu tư vào quỹ từ thiện cũng không tốn nhiều tiền, đã vậy còn vui vẻ thu được danh tiếng tốt nữa.
Bước ra từ trong phòng vệ sinh, hành lang rất dài, Cố Dương liền bị một người chặn lại ở góc rẽ, cô thờ ơ nhìn đối phương đang cười: “Có chuyện gì vậy?”
“Cố tổng, thật là đúng lúc nha.”
Cũng không giống lần trước hai người gặp nhau, tối nay Hứa Phi Phàm mặc một chiếc đầm dạ hội màu tối cùng với mái tóc xoăn dày ngang vai, đôi mắt đầy hút hồn và quyến rũ, so với trang phục màu trung tính thì cô ta càng thích hợp với cách ăn mặc hiện tại hơn. Gương mặt của Cố Dương luôn là điều đáng tự hào của cô, nhưng ở trước mặt Hứa Phi Phàm, cô lại cảm thấy bản thân vẫn kém một chút, chỉ riêng với nét mặt đầy biểu cảm kia thôi thì cô cũng thấy xấu hổ rồi.
Cố Dương không muốn nói chuyện, định lách người qua cô ta, tiếc là lại bị ngăn cản.
“Lần đầu tiên họ Hứa tôi gặp Cố tổng thì đã rất ấn tượng, nhưng cô đều không để lại phương thức liên lạc, tôi không khỏi có chút luyến tiếc.” Trên hành lang không có một ai nên Hứa Phi Phàm hơi bước về phía trước: “Chi bằng cùng nhau dùng bữa đi.”
Một giọng nói trầm thấp, mềm mại không rõ ràng lọt vào tai Cố Dương, cô nhướng mi, tựa như muốn chìm vào giấc ngủ: “Tôi bận rồi.”
Hứa Phi Phàm khẽ cười, nghiêng người về phía trước: “Dù bận rộn đến đâu cũng nên dành chút thời gian cho người khác, cùng nhau ăn một bữa cơm, sau đó chúng ta sẽ từ từ thương lượng nắm lấy dự án của chính phủ lần nữa.”
Lông mày Cố Dương khẽ động, mặt không thay đổi nhìn người kia: “Cô nói xong chưa?”
Nhìn thấy vẻ không kiên nhẫn đã lộ ra trên mặt cô, Hứa Phi Phàm có chút khó chịu: “Tôi cũng không hiểu được, đây là lần thứ hai chúng ta gặp mặt nhau, sao cô luôn có thái độ thù địch với tôi vậy?”
Nhìn thấy khuôn mặt phía trước ngày càng gần, Cố Dương giơ tay định đẩy người kia ra. Cô đã sống hơn hai mươi năm cũng chưa từng thấy người nào da mặt dày đến như vậy. Hứa Phi Phàm bên ngoài đầy tai tiếng, bản thân dĩ nhiên phải tránh đi rồi, sao một chút tự trọng cũng không có vậy?
Thật ra Cố Dương cũng không phải sợ cô ta, chủ yếu là do hoàn cảnh của nhà họ Hứa rất phức tạp, hai giới hắc bạch đều quen biết, lo rằng gia đình mình và nhà họ Lưu dù có hùng mạnh đến đâu thì rõ ràng cũng không thể tái thành Bạch gia tộc. Đối với người như vậy, Cố Dương đương nhiên không muốn đụng vào, cô không muốn đem đến phiền toái cho gia đình.
Lúc Cố Dương đặt tay lên vai Hứa Phi Phàm muốn đẩy người kia ra thì Hứa Phi Phàm đã nhanh chóng siết chặt cổ tay cô rồi kéo hai tay ra sau lưng, trong lúc đẩy cô vào tường thì hai chân đồng thời cũng ngăn người cô lại: “Cố Dương, tôi chỉ muốn cùng cô đi ăn một bữa cơm thôi mà, cô lại trưng ra bộ mặt thanh cao đó cho ai xem vậy?”
Động tác của Hứa Phi Phàm, sức mạnh của cơ thể thật sự chứng minh được rằng cô ta có luyện tập, khuôn mặt của Cố Dương lập tức nguội lạnh: “Buông tay ra!”
“Cô cũng thật đặc biệt quá nhỉ? Danh tiếng của họ Hứa tôi mặc dù không được tốt lắm, nhưng cô như vậy thật sự làm tôi đau lòng nha. Người ta đã yêu cô ngay từ cái nhìn đầu tiên rồi mà.”
“Cố tổng, chị đang làm gì vậy?” Lý Hải Phượng biết Cố Dương đi vệ sinh, nhưng đã lâu không thấy cô quay lại nên mới sang đây tìm, kết quả lại để nàng nhìn thấy Cố Dương bị người khác đẩy vào tường, cũng thấy rõ ràng là cô đang bị đè, trong lòng Lý Hải Phượng như bốc hỏa: “Sao lại là cô?!”
Hứa Phi Phàm vốn nghĩ muốn nhân lúc Cố Dương không chú ý thì hôn một cái, nhưng khi Lý Hải Phượng vừa xuất hiện, cô ta còn chưa nhận ra được chuyện gì đang xảy ra thì đã bị đá ra một cách tàn nhẫn rồi lại bị đẩy thêm một cái thật mạnh.
“Cô điên rồi à!” Hứa Phi Phàm nhíu mày thật chặt chịu đựng cơn đau ở bắp chân.
Cố Dương muốn giữ chặt Lý Hải Phượng nhưng lại không thành, chỉ nhìn thấy nàng xô đẩy rồi đánh Hứa Phi Phàm vài cái, bắp chân Hứa Phi Phàm vốn dĩ đã đau, lại bị nàng xô đẩy thì suýt chút nữa đứng không vững.
Dù cho có tốt tính đến mấy cũng không kiềm chế được, Hứa Phi Phàm bắt lấy cánh tay của Lý Hải Phượng rồi nhìn Cố Dương cười khẩy: “Hôm nay họ Hứa tôi thật sự là được mở mang tầm mắt rồi, hai người đúng là một đôi chủ tớ điên khùng mà, hẹn gặp lại!”
Hứa Phi Phàm vừa rời đi, Lý Hải Phượng liền nhanh chân chạy tới hỏi han Cố Dương, sờ trên sờ dưới, trên mặt lộ ra vẻ lo lắng: “Cố tổng, cô ta có bắt nạt chị không? Lần trước nhìn thấy cô ta em đã cảm thấy cô ta chẳng phải tầm thường rồi, đúng là kỳ quái, về sau chị tránh xa một chút.”
Cố Dương dựa vào tường chăm chú nhìn mái tóc của nàng, cuối cùng thở dài: “ Để tôi nói cho cô biết cái gì là tốt, cô thật sự là người nào cũng dám đánh.”
Lý Hải Phượng nhíu mày lại: “Bất kể cô ta là người thế nào, em vừa nhìn thấy cô ta…cô ta đè chị, còn bắt nạt chị nữa, đương nhiên là em phải đánh cô ta rồi. Đáng lẽ em định đánh vào mặt đấy, nhưng mặt của cô ta đẹp quá nên không nỡ xuống tay.”
Cố Dương nhướng mày, giọng điệu rõ ràng không vừa lòng: “Rất đẹp? Đẹp hơn tôi sao?”
Lý Hải Phượng gật đầu, rồi lại lắc đầu: “Dĩ nhiên là Cố tổng đẹp hơn rồi.”
Cố Dương hừ một tiếng: “Đương nhiên là tôi đẹp hơn cô ta, nếu không thì sao cô ta lại thèm muốn tôi đến vậy.”
“Hả?” Lý Hải Phượng trợn tròn mắt: “Cô ta thèm muốn chị, vậy cô ta có hôn hay chạm vào chị không? Còn nữa, tại sao chị không phản kháng lại?”
Cố Dương vỗ đầu nàng, cũng không biết làm thế nào nữa: “Tôi sợ cô ta, được không?” Hơn nữa, cho dù có phản kháng thì có vẻ cô cũng không giỏi việc đó, haizz.
Lý Hải Phượng đi ở phía trước còn Cố Dương bước theo sau, cô do dự một lúc, bước chân cũng nhanh hơn, tiến đến nắm lấy bả vai của Lý Hải Phượng: “Quả nhiên thuê cô thật đúng, có thể làm trợ lý, có thể lái xe, còn kiêm luôn bảo vệ, Cố tổng tăng lương cho cô nhé.”
Lý Hải Phượng không để ý đến hành động của cô, nghe được ba chữ ‘tăng lương’ thì hai mắt lập tức phát sáng, sau đó lại xua tay: “Đây là việc em nên làm. Hiện tại tiền lương của em đã đủ rồi, hơn nữa em còn đi làm ở Cố Thị, không cần tăng lương nữa, có thể tiết kiệm một chút cho Cố tổng.”
Cố Dương giơ tay gõ đầu nàng: “Cô có ngốc không đấy, tăng lương cho cô mà cô còn không vui.” Cô hơi nghiêng nghiêng đầu, môi cố ý hay vô tình lướt qua tóc Lý Hải Phượng: “Cô có mong muốn nào không, nói ra để Cố tổng giúp cô hài lòng.”
Lý Hải Phượng sững người, ngẩng đầu nhìn cô: “Em có rất nhiều mong ước. Em hy vọng gia đình mình có thể bình an, còn có Cố tổng phải khỏe mạnh an khang, với lại sau này còn kết hôn nữa.”
“Này, tôi hỏi cô có mong muốn gì, cô nói tôi làm gì? Tôi lấy chồng hay không lấy chồng thì với cô có liên quan gì sao?” Cố Dương chẳng hiểu vì sao.
“Em, em, đây là mong ước của em.” Lý Hải Phượng vô tội nhìn cô.
Cố Dương suy nghĩ một chút rồi hỏi: “Vậy còn cô?”
“Em, em cũng không biết, nếu người em yêu tốt thì em cũng tốt.”
Cố Dương ho khan một tiếng, “Cái gì mà gọi là người cô yêu, chẳng lẽ cô cũng yêu tôi à?”
Lý Hải Phượng gật đầu một cách quyết liệt: “Đương nhiên là em yêu Cố tổng rồi.”
Cố Dương: “…”
Cả hai đang trò chuyện cùng nhau thì một giọng nói nhẹ nhàng vang lên sau lưng họ.
“Chị họ.”
Cố Dương quay lại, Lưu Mẫn Mẫn xinh đẹp đang đứng sau cô, khuôn mặt trái xoan được trang điểm tinh tế, mặc một bộ sườn xám màu trắng nhạt, cô ấy như thể bước ra từ trong một bức tranh vậy.
“Mẫn Mẫn.” Cố Dương nhìn xung quanh, có rất nhiều phóng viên đến dự buổi tiệc từ thiện, lúc sau đã có rất nhiều người tiến đến chụp ảnh hai người bọn họ.
Cố Dương nở một nụ cười điềm đạm: “Tại sao em đến đây cũng không gọi chị ra để tiếp đón? Em đến khi nào thế?”
Lưu Mẫn Mẫn cũng cười thật ngọt ngào, thậm chí cũng không nhìn đến Lý Hải Phượng đang đứng cạnh Cố Dương, cô ấy bước đến, vô cùng thân thiết mà ôm lấy cánh tay của Cố Dương: “Em đến cũng khá lâu rồi, từ lúc chị vừa mới lên sân khấu nói chuyện đó, nhưng thấy chị bận quá nên em không qua nói chuyện với chị.”
Khóe mắt của Cố Dương đều toàn là ánh đèn nhấp nháy, cô chịu đựng sự khó chịu và không thoải mái ở trong lòng, mỉm cười vỗ nhẹ vào tay Lưu Mẫn Mẫn rồi thản nhiên rút cánh tay mình ra: “Hải Phượng, đến đây nào, không phải cô cũng thích Mẫn Mẫn sao, đúng lúc để em ấy tặng cô một chữ ký.”
Lý Hải Phượng đúng là có mang theo giấy bút, nàng ngơ ngác đưa cho Lưu Mẫn Mẫn ký tên, Cố tổng đã nói như vậy rồi, nếu nàng nói mình hoàn toàn không biết người này, Cố tổng nhất định sẽ rất tức giận.
Dễ dàng nhận thấy Lưu Mẫn Mẫn rất vui khi được gặp người hâm mộ, không thể không hỏi: “Đúng lúc nhìn thấy chị họ rất vui, người này là…”
“Tôi là trợ lý của Cố tổng.” Lý Hải Phượng mỉm cười đáp.
Lưu Mẫn Mẫn cũng cười lại với nàng, sau đó thì cùng trò chuyện với Cố Dương, hai người biết điều nên đều tránh nói chủ đề về Lưu Quang Viễn, Lưu Mẫn Mẫn không đề cập đến vì cô ấy biết Cố Dương và bố của cô ấy không vừa mắt nhau, không ngốc đến mức vừa thấy mặt liền gọi ông ta như vậy, còn Cố Dương thì rất thờ ơ, ngay cả nói chuyện cùng Lưu Mẫn Mẫn cũng qua loa, càng không nói đến đến bố của cô ấy.
Giữa chừng có người tìm Cố Dương, cô liếc nhìn Lý Hải Phượng một cái rồi cả hai cùng rời đi.
Lưu Mẫn Mẫn vẫn thật khéo léo duy trì nụ cười, chẳng mấy chốc đã nhìn thấy Hứa Phi Phàm đang chuẩn bị đi ra ngoài, cô ấy nheo mắt rồi bước theo.
“Chủ tịch Hứa.”
Vốn dĩ Hứa Phi Phàm bị Cố Dương cho ăn quả đắng không có chỗ để phát hỏa, nhìn thấy có người đẹp chủ động ôm ấp yêu thương thì tâm trạng của cô ấy lập tức tốt lên rất nhiều, mang theo Lưu Mẫn Mẫn cùng rời đi.
Trên chiếc Maserati màu đỏ, bộ sườn xám của Lưu Mẫn Mẫn từ lâu đã bị xé toạc, cả người đều bị trói vào ghế ngồi, khuôn mặt ửng hồng cùng đôi mắt ngấn nước, cô ấy yếu đuối đáng thương nhìn người đối diện: “Chủ tịch Hứa, người ta lát nữa còn có việc nữa mà, chị đem dây lưng tháo xuống trước được không?”
Hứa Phi Phàm mở nắp chai nước rồi nhấp một ngụm: “Cô nói Cố Dương là chị họ của cô?”
Lưu Mẫn Mẫn sững người, lập tức gật đầu: “Đúng vậy, mẹ của chị ấy là bác của tôi.”
Quan hệ họ hàng à? Hứa Phi Phàm chăm chú nhìn Lưu Mẫn Mẫn một lúc, tuy rằng không đặc biệt nổi bật nhưng nhìn khuôn mặt của cô ấy vẫn có thể nhận ra có vài phần giống với Cố Dương.
“Chủ tịch Hứa?” Lưu Mẫn Mẫn kêu lên một tiếng.
Hơn phân nửa chai nước đá bị Hứa Phi Phàm đổ lên cơ thể trần trụi của Lưu Mẫn Mẫn, trước khi cô ấy kịp lấy lại tinh thần thì Hứa Phi Phàm đã ép sát lên.
“Chà chà, đây đúng là thời điểm tốt.” Lý Hải Phượng từ từ chậc lưỡi, không nói rõ ràng được điều gì.
Khi buổi tiệc tàn thì bụng cả hai người đều rất đói, nên họ liền phóng xe đến một con phố ăn vặt rất nổi tiếng ở Định Hải. Mười hai giờ tối ngày mùng 1 tháng 10 quả thật rất nhiều người, hai người tìm bừa được một chỗ đậu xe rồi hòa mình vào đám đông. Trong xe của Cố Dương có quần áo, cô vừa vào xe thì đã lập tức thay ngay, may là cô đã chuẩn bị sẵn trước khi ra ngoài, bằng không sẽ phải nhờ Lý Hải Phượng mua cho cô.
Lý Hải Phượng không biết nơi này, cũng chỉ là nghe vài trợ lý thư ký trong văn phòng kể lại, nàng từng mua đồ ăn vặt mang về cho Cố Dương, thấy cô ăn uống vui vẻ thì cũng muốn dẫn cô đến đây, ban đầu đương nhiên là Cố Dương không muốn đến rồi, sau đó từ từ cũng không để ý nữa.
Phố xá thật đông đúc, Cố Dương sợ lạc mất Lý Hải Phượng nên nắm lấy tay cô, hai người bọn họ quen chỗ cũ tìm đến quầy bánh bột mà lần nào đến đều ghé mua.
“Cố tổng nếm thử chút thịt này đi, không dầu mỡ chút nào cả, ngon lắm.” Lý Hải Phượng đút cho Cố Dương một miếng, rồi lại bỏ vào miệng mình một miếng khác.
Cố Dương gọi thêm một phần Oden nữa, cô ăn đã gần no nên đút phần còn lại cho Lý Hải Phượng. Hai người đều đói bụng cả một ngày nên chị một miếng em một miếng cũng đã đủ no rồi.
Lý Hải Phượng lấy giấy lau miệng cho Cố Dương: “Cố tổng, thức ăn của Nhị Phượng sáng nay chị lấy cho nó sao rồi ạ?”
Cố Dương uống một ngụm nước: “Không biết nữa, tôi quên rồi.”
Lý Hải Phượng: “…”
Đã ăn rất nhiều món nên Cố Dương lên định tiêu hóa hết thức ăn trước khi rời đi, bên cạnh phố ăn vặt có một con sông nhỏ, Lý Hải Phượng nghĩ đi bộ dọc theo bờ sông một lúc cũng được, nàng vừa đi lên trước vài bước thì Cố Dương đã gọi dừng lại.
“Cố tổng, làm sao vậy ạ?”
“Cô còn chưa nói cho tôi biết cô có điều ước nào, nói bừa một cái thôi, chẳng hạn như có thứ nào đó mà cô muốn không?” Cố Dương dựa vào cửa xe nhìn nàng.
Lý Hải Phượng lắc đầu: “Không có, em cũng không có bất cứ thứ gì muốn cả.” Hôm nay Cố tổng thật khó hiểu.
Cố Dương nhìn nàng thật lâu, sau đó xoay người mở cửa xe, ở chỗ ghế sau lấy ra một túi giấy màu trắng, đưa cho Lý Hải Phượng: “Mở ra nhìn xem.”
Lý Hải Phượng cẩn thận đón lấy, trong túi giấy trắng có một cái hộp, cô liếc nhìn Cố Dương rồi mới nhẹ nhàng mở ra.
Chiếc hộp không quá lớn, Lý Hải Phượng mở nắp ra, một chiếc vòng cổ màu trắng bạc nằm lặng lẽ trên miếng vải nhung trắng, phía trên còn có một viên kim cương trắng cỡ bằng móng tay, thiếu chút nữa đã làm Lý Hải Phượng lóa cả mắt.
“Cố, Cố tổng…”
“Thích không?”
Lý Hải Phượng lúng túng không biết nên làm thế nào: “Thích…không được, em không thể nhận cái này được.” Đây không phải là tình tiết chỉ có trong tiểu thuyết sao? Tối hôm qua nàng vừa mới xem xong, nam chính đã cầu hôn nữ chính. Mặc dù nàng luôn tự hỏi tại sao không phải là một chiếc nhẫn. Không không không, Lý Hải Phượng mày đang nghĩ gì cái gì vậy? Cố tổng, Cố tổng sao có thể như này…
“Cầm đi, có người tặng cho tôi nhưng tôi không muốn, đưa cho cô đó.” Cố Dương nói xong liền bước về phía bên sông.
Lý Hải Phượng thở phào nhẹ nhõm, trong lòng lại có chút mất mát. Tất nhiên là nàng có điều ước nhỏ rồi, nàng không muốn chiếc vòng cổ kim cương này, nàng là muốn Cố tổng cơ, nàng thật sự thích Cố tổng, nếu như cô cũng thích nàng thì thật tốt….
Tác giả: Còn nói cô không phải người tâm cơ chứ. Cái gì mà không cần dây chuyền kim cương, sau này tóm được Cố tổng rồi thì còn có thể ít đi mấy sợi dây chuyền kim cương à?
Lý Hải Phượng (nước mắt lưng tròng trên khuôn mặt ngây thơ): Tôi không hiểu cô nói gì cả…