Vương Băng xin nghỉ một tuần, nhưng chỉ mới qua có hai ngày mà chân tay Lý Hải Phượng bận rộn sắp biến thành cún rồi. Đại hội cổ đông của Hoa Khoa Cố Dương chỉ đi có một ngày. Ba hôm sau bên đó gọi điện tới nói rằng có vị cổ đông bị phát bệnh đau tim, nguyên nhân là do trước đó không lâu, trong hai vị phó tổng đã có một người rời đi, vị cổ đông đó không biết từ đâu mời đến một người khác, khiến bên Thành Uy trở mặt tại chỗ
Sau đó Cố Dương đã liên lạc với Nhâm Định Bắc nói rằng không cần ngăn cản, Cố Dương liền gọi điện cho bên kia, dành ra hai tiếng đồng hồ không dài không ngắn để mà nói chuyện với nhau. Khi Thành Lão nhận được tin nhắn thì Cố Dương đã giải quyết xong vấn đề.
Lý Hải Phượng vừa nói chuyện điện thoại với Vương Băng vừa tìm thứ gì đó: “Chị Băng Băng, chị đừng lo lắng, em có thể kiên trì được. Hơn nữa bộ phận thư ký nhiều người như vậy, hai ngày này sẽ không có vấn đề gì đâu, Cố tổng cũng rất tốt, không bực dọc nữa”
Tìm thấy tập tài liệu bị giấu ở đầu tủ, trong đó có báo cáo bán hàng năm ngoái, Lý Hải Phượng thở phào nói: “Em tìm thấy rồi chị Băng Băng, chút nữa em sẽ xem, chiều tối còn phải sắp xếp lại nội dung của đại hội cổ đông. Được, em biết rồi, tạm biệt.”
Vừa quay lưng lại liền thấy Cố Dương đứng khoanh tay với bộ mặt vô cảm ở cửa, Lý Hải Phượng giật mình: “Cố tổng có chuyện gì sao?”
“Cô dám nói xấu sau lưng tôi?” Đúng vậy, Cố tổng đã nghe hết cuộc nói chuyện của hai người từ đầu đến cuối
Lý Hải Phượng còn rất nhiều chuyện cần phải làm, nàng không quanh quẩn cạnh Cố Dương nữa, hỏi Cố Dương có đói không? Có khát không? Giải thích rằng nàng vốn không nói xấu sau lưng Cố Dương nhưng lại ngồi xuống ghế một cách lo lắng, một bên mở tài liệu, một bên gõ bàn phím: “Đồ ăn của Cố tổng hãy mang lên tầng 9 đi, tôi không có thời gian đi mua”
Cố Dương biết hai ngày nay nàng vừa bận vừa mệt nên định qua thăm nàng, động viên vài câu, nhưng không ngờ vừa đến thì lại bị phớt lờ một cách nghiêm trọng như vậy.
“Lý Hải Phượng…”
“Có, Cố tổng có chuyện gì để sau hẵng nói đi ạ, bên bán hàng có việc gấp, em phải tới đó gấp, chị về trước đi, lát nữa em sẽ qua tìm chị”
Cố Dương: “…”
Thời gian có hạn, Lý Hải Phượng cũng chuẩn bị xong xuôi, nàng vừa thở phào nhẹ nhõm lại chợt nghĩ rằng Cố Dương chưa ăn gì, nhanh trí đưa tài liệu cho bộ phận thư ký nhờ họ mang xuống tầng dưới.
Biết trước như vậy đã nhờ người trực tiếp đi mua cho Cố tổng rồi, Lý Hải Phượng lo lắng khi gõ cửa phòng Cố tổng.
Cố Dương đang nghe điện thoại, Lý Hải Phượng nghe thấy liền nhận ra đó là chuyện đầu tư cho bộ phim của cô ấy. Nàng không dám ngồi xuống hay lẻn ra ngoài mà ngoan ngoãn đứng đó chờ cô ấy nghe xong điện thoại
“Có chuyện gì sao?” Cố tổng tắt điện thoại mới quay ra hỏi.
Lý Hải Phượng liền mỉm cười nói xin lỗi: “Xin lỗi Cố tổng, em không cố ý tới muộn đâu, bộ phận thư ký nhiều người như vậy chị có thể bảo họ đi cũng được mà, em…”
“Ra ngoài!”
Hả?
Lý Hải Phượng có vẻ hoảng hốt: “Cố tổng, em biết sai rồi, chị muốn ăn gì, em liền đi mua cho chị.”
Cố Dương giễu cợt, đứng dậy đi tới trước mặt Lý Hải Phượng, trực tiếp đẩy nàng ấy lên sô pha, chống hai tay bên thành sô pha nhìn từ trên xuống nói: “Không phải cô bảo tôi tìm người khác sao, vậy cái chức trợ lý này của cô cũng đừng làm nữa, để người khác làm cho”
Lý Hải Phượng ngơ ngốc luôn, nàng không ngờ Cố Dương lại tức giận vì chuyện nhỏ như vậy, điều này rất lạ. Vì Cố Dương ở quá gần, chỉ cần cúi nhẹ đầu thôi chóp mũi cũng có thể chạm vào mặt nàng, nhìn vài sợi tóc loà xoà ở cổ cô, Lý Hải Phượng nuốt nước bọt: “Em, em không có ý đó.”
Cố Dương nhìn nàng chằm chằm một hồi, cho đến khi thấy nàng đỏ mặt mới đứng dậy trêu chọc: “Tôi còn tưởng trợ lý Lý không muốn làm nữa, ngoài kia còn có nhiều cô gái xuất sắc hơn, nếu cô muốn đi, tôi sẽ không ngăn cản”
Lý Hải Phượng hai mắt đỏ hoe: “Em không muốn đi.”
Cố Dương đạt được mục đích, quay người lại suýt bật cười: “Lên tầng chín đi”
Lý Hải Phượng lau nước mắt, vội vàng lên đó.
Khi đi ngang qua phòng thư ký, các cô gái khác đã ăn cơm rồi, vì vẫn đang là giờ ăn trưa, Vương Băng lại không ở đây nên họ chỉ cùng nhau trò chuyện, nhìn thấy Lý Hải Phượng đi ngang qua với đôi mắt đỏ hoe, họ đều nói rằng trợ lý của Cố tổng không phải dễ làm.
“Tiểu Hải Phượng khóc rồi, chắc chắn bị Cố tổng mắng rồi” Bởi vì một trợ lý như Lý Hải Phượng luôn được Cố Dương ưu ái nên khi nhìn thấy đôi mắt kia thì không chịu được mà nói.
“Còn không phải sao, mấy lần tôi vào đưa tài liệu thì Cố tổng đều đang mắng cô ấy, tiểu nha đầu đấy cũng không nói năng gì, cứ đứng đó trông rất tội nghiệp.”
Một thư ký lớn tuổi hơn trong công ty không giống như bọn họ: “Các cô cẩn thận cái miệng của mình đi, trợ lý Lý bị mắng chắc chắn có nguyên nhân, tôi chưa từng thấy Cố tổng và thư ký Vương như vậy. Hơn nữa Cố tổng chắc chưa từng mắng mấy người bao giờ?”
Nhiều người nghĩ chuyện gì đang xảy ra. Những người Cố tổng mắng đều ở tầng dưới, lần nào cũng có người mắc lỗi lớn.
“Nào nào nào, để tôi phân tích cho mọi người, Cố tổng mắng Tiểu Hải Phượng có hai loại tình huống. Một là Tiểu Hải Phượng trong làm việc có vấn đề, hai là…Cố tổng…thích tiểu Hải Phượng.”
Mọi người: “…”
“Này này, cô đừng nói linh tinh, đem người khác ra để đùa giỡn thì thôi đi, đó là Cố tổng đấy, người mà ngày nào chúng ta cũng phải đề phòng, sao có thể nói như vậy”
“Đúng vậy, nếu là trợ lý nam thì còn nói được, Hải Phượng lại là con gái.”
Cô trợ lý được Lý Hải Phượng ưu ái nhất quyết không nhận: “Mọi người đừng không tin vội, hãy tưởng tượng đi, theo như trong tiểu thuyết viết: Tiểu Hải Phượng và Cố tổng ở cùng nhau, nếu cô ấy làm việc thực sự có vấn đề, Cố tổng còn giữ cô ấy lại sao? Đừng quên lúc đi qua Châu Phi thì Cố tổng đã đưa cô ấy đi cùng đấy, cuộc họp đại hội cổ đông ở Hoa Khoa chị Băng Băng đã xin nghỉ phép. Thật sự nghĩ thì thấy cô ấy chưa thực sự xứng đáng để đi nhưng Cố tổng vẫn đưa cô ấy đi cùng. Các cô có hiểu điều đó không?”
“Cô nói như vậy, có vẻ như Cố tổng rất tốt với trợ lý Lý. Tôi nhớ rằng Cố tổng đã đích thân gọi cho bộ phận nhân sự khi cô ấy trở thành nhân viên. Mọi người bên nhân sự đều biết về chuyện này”
“Ừ, còn nữa, Cố tổng đã gần 30 rồi, cũng không thấy yêu đương hay gì. Chắc chắn là có vấn đề!”
“Này, hai người đang nói gì với nhau vậy?” Vương Lạc cười nói ngay khi bước vào cửa.
Mọi người nhanh chóng giải tán, trong phòng thư ký trừ Vương Băng ra, bọn họ sợ nhất Vương Lạc, Vương Lạc trước mặt Cố Dương rất bá đạo, con người anh ta không xấu, nhưng có chút giống mẹ, bình thường thì không có chuyện gì, lúc thì nũng nịu như một đứa trẻ, tất nhiên, mọi người đều biết anh ta là gay.
Ngoài Vương Lạc, còn có một người đàn ông trong bộ phận thư ký cả ngày hồng nhan bạc mệnh nhưng là trai thẳng, cả hai đều rất có năng lực làm việc, thỉnh thoảng cũng có mời họ đi ăn tối, vì vậy nên trong lòng luôn lo âu nhưng họ sẽ không thể hiện ra ngoài.
Đương nhiên, hai người ăn ở căn tin kia cũng không biết mình đã bị nghe hết từ đầu đến cuối, Lý Hải Phượng cũng đã quên mất cảm giác khó chịu vừa rồi mà đi mua đồ ăn, hiện tại đang tập trung chọn đồ ăn cho Cố Dương.
Cố tổng dường như cũng nhận ra rằng bản thân đã hơi quá đáng, nhưng điều đó cũng đáng mừng, bởi vì cô đã phát hiện ra một kỹ năng mới có tính răn đe hơn là chửi thề.
Lý Hải Phượng đưa hết mấy miếng thịt bò trước mặt qua cho Cố Dương: “Cố tổng, gần đây chị đã gầy đi rất nhiều, hãy ăn nhiều thịt chút. Buổi tối về nhà em sẽ làm vài món bổ sung cho chị”
“Tôi gầy vì tôi đang giảm cân và tôi ăn chay vào buổi tối!”
Lý Hải Phượng: “…”
Hàn Nhã Nam vừa nghe điện thoại thì thấy Cố Dương và Lý Hải Phượng nên đến ngồi xuống bên cạnh họ: “Ồ, được rồi, chúng ta hẹn nhau vào chiều mai nhé? Không vấn đề gì, ngày mai gặp lại.”
Lý Hải Phượng đã mấy ngày không gặp cô, vui vẻ nói: “Hàn tổng, mấy ngày nay rất bận sao, không thấy chị đến công ty.”
Hàn Nhã Nam gật đầu: “Tôi có chút bận. Hai ngày trước tôi đi Bắc Kinh. Lần này trở về tôi có thể nghỉ ngơi vài ngày.”
Cố Dương lau miệng, nhẹ nói: “Cô có nói với tôi là cô sẽ nghỉ ngơi mấy ngày sao?”
“Tôi nói này, sao cô lại thích quan tâm tôi như vậy? Tôi chỉ nói bừa thôi mà…”
“Tôi là sếp của cô”
“Cô”
“Hàn tổng muốn ăn gì, em mua cho chị.” Lý Hải Phượng nhanh chóng làm giảng hoà, nếu không hai người sẽ luôn cãi nhau mỗi khi gặp nhau.
Hàn Nhã Nam suy nghĩ một chút thì lại nghe thấy Cố Dương không vừa lòng vừa nói: “Cô là trợ lý của tôi. Cô ta có tay chân, cô cứ lo mà ăn cơm của mình đi.”
“Cố Dương, cô…”
“Tôi nói đúng không, Hàn tổng?”
“Lười không muốn nói với cô, tôi tự đi, hừ!”
Hàn Nhã Nam đi trước, còn Cố Dương ở sau thì sắc mặt biến đổi: “Lý Hải Phượng, tôi là sếp của cô, không phải cô ta. Đừng tỏ ra nịnh bợ khi gặp ai. Cô có thấy mất mặt không?”
Lý Hải Phượng có chút khó chịu: “Em nghĩ Hàn tổng rất mệt. Dù sao cũng chỉ là đi mua đồ ăn cho cô ấy thôi, cũng có làm gì đâu? Hơn nữa, em không phải nịnh bợ.”
“Như vậy không được, cô là người của tôi” Vừa nói ra Cố Dương sửng sốt, lập tức thay đổi lời nói: “Ý của tôi là cô chỉ có thể phục vụ một mình tôi, lần sau không được phép như vậy!”
“…Ôi” Cố tổng đúng là hống hách, phụ nữ vẫn nên hiền lành thì tốt hơn…đúng không.
Hàn Nhã Nam bưng đĩa cơm đi tới, không quên liếc nhìn Cố Dương: “Còn nhớ hạng mục mà lần trước tôi nói với Cố tổng cô không?”
“Bên Châu Âu đó hả?”
“Ừ, người ta đều đã đến, cô nên cân nhắc đi?”
Cố tổng lắc đầu: “Tôi không đi. Dịch vụ y tế ở các nước Châu Âu đã đủ tiên tiến và hoàn thiện. Dù có thu được lợi nhuận thì cũng không đáng kể. Hơn nữa, chúng ta sẽ phải đối mặt với những đối thủ cạnh tranh khá mạnh và sẽ chắc chắn sẽ bị loại ngay lần đầu tiên.”
Hàn Nhã Nam cười nhẹ: “Không nghĩ là cô không dám. Cố tổng cô đừng quên, cô là lần đầu tiên, nhưng tôi cũng không phải là lần đầu tiên, ít tiếp xúc cũng là đơn hàng lớn.”
“Đơn hàng? Ồ, tôi e rằng đến lúc đó cô sẽ không thể nhận được một đơn hàng nào.”
“Đừng áp dụng những gì cô làm trong lĩnh vực bất động sản vào Tây Giang Nguyệt của chúng tôi. Bỏ qua một thứ béo bở ở Châu Âu. Rồi lại ném tiền vào một nơi mà chim chóc không đậu ở Châu Phi. Não của cô úng nước rồi à?”
Lý Hải Phượng vội vàng kéo áo của Hàn Nhã Nam bên dưới nhắc nhở cô ấy phải chú ý đến lời nói của mình: “Thật ra Châu Phi cũng rất tốt. Tuy rằng lạc hậu nhưng vẫn còn rất nhiều địa điểm để phát triển sau này.”
Hàn Nhã Nam cúi đầu ăn cơm: “Tôi không nói là bắt buộc phải đầu tư hạng mục Châu Âu. Nhưng cô ấy từ chối ngay khi tôi nói ra, rõ là không tin tôi.”
“Cố tổng không có ý đó.”
“Ý tôi là vậy.” Cố Dương lạnh lùng nói, đứng dậy rời đi.
Hàn Nhã Nam tức giận nghiến răng: “Chậc, thật điên rồ, nếu không phải bất đắc dĩ, ai muốn ở lại làm việc cho cô ta, tên tư bản hôi hám, bây giờ cứ kiêu ngạo đi, rồi nhất định sẽ có lúc hối hận.”
Lý Hải Phượng lặng lẽ đi đưa cô ấy cốc nước: “Cố tổng chính là cái tính cách đó. Dù sao tiền rót vào dự án đầu tư là của chị ấy. Chỉ cần đi theo chị ấy là chị ấy sẵn sàng ném tiền. Nếu chị ấy thực sự không tin chị, tại sao phải hao tâm tổn sức mà giữ lại chị chứ”
“Cô đang nói cái gì vậy? Cái gì mà hao tâm tổn sức?” Hàn Nhã Nam vẻ mặt khó tin.
Lý Hải Phượng sửng sốt: “Chị hãy coi như là em chưa nói gì đi.”
Hàn Nhã Nam chưa hỏi được điều gì thì Lý Hải Phượng đã chạy mất.