Lý Hải Phượng đẩy cửa phòng KTV ra, sau đó lúng túng đi vào theo Cố Dương, nàng cũng không biết có người bên trong. Vốn dĩ Cố Dương nói rằng sau khi kết thúc bữa tiệc sẽ về nhà nhưng không biết tại sao sau khi cô nghe một cuộc điện thoại liền đưa nàng đến đây.
Lý Hải Phượng mặc dù chưa từng đến những nơi như quán bar nhưng lại từng đi KTV cùng Ngô Ba rất nhiều lần. Thật ra chỉ cần ở cùng Cố Dương thì đi đến đâu nàng cũng không sợ. Chỉ là những người ở trước mặt khiến nàng cảm thấy có chút khó chịu.
“Mình đợi cậu rất lâu rồi, sao bây giờ cậu mới tới?” Trình Tiệp bấm vài bản nhạc rồi bước tới kéo Cố Dương vào trong: “Sắp tới là sinh nhật mình, cậu nhất định phải đến đấy nhé. Tuyệt đối không được bỏ chạy như năm ngoái đâu.”
“Ngay cả sinh nhật của chính mình mà cậu ấy còn có thể bỏ chạy được thì cậu nghĩ sao? Chỉ cần cậu ấy có mặt là đã tốt lắm rồi.” Chương Văn Văn tự rót cho mình một ly rượu sau đó nói tiếp: “Cố Dương, người đứng sau cậu là ai thế?”
Sau khi Chương Văn Văn nói ra, một số người ở đây cũng để ý đến Lý Hải Phượng đang đứng sau Cố Dương. Tôn Vĩ không để tâm đến những chuyện Trình Tiệp đang nói mà đi thẳng đến kéo Lý Hải Phượng từ sau lưng Cố Dương ra. Khi thấy nàng thì khuôn mặt Tôn Vĩ bất chợt hiện lên vẻ ngạc nhiên.
“Em chưa đủ tuổi à?” Tôn Vĩ rối rít nói.
Cố Dương cảm nhận được sự phản kháng của Lý Hải Phượng nên đã bước tới gỡ tay Tôn Vĩ ra: “Đây là trợ lý mới của mình.”
Lý Hải Phượng ngước nhìn Cố Dương, cô cũng nhìn nàng với ánh mắt tràn ngập sự kiên định: “Đừng sợ, họ đều là bạn của tôi.”
Sau đó cô bắt đầu giới thiệu Lý Hải Phượng cho mọi người. Một vài người chợt bừng tỉnh, Trình Tiệp cũng thở phào nhẹ nhõm, cô ấy chưa từng quên lời Cố Dương nói khi rời đi lần trước. Thế nên sau khi nhìn thấy Lý Hải Phượng thì cô ấy cũng có chút sửng sốt.
Cố Dương cầm lon bia mà Tôn Vĩ đưa nhấp một ngụm, sau đó bước đến máy karaoke và bấm một bài hát.
Mặc dù đã biết Lý Hải Phượng là trợ lý của Cố Dương, nhưng ánh mắt của Trình Tiệp vẫn không tự chủ được mà nhìn về phía nàng. Ngoại trừ Vương Băng thì đây là lần đầu tiên Cố Dương đưa cấp dưới đến gặp bọn họ. Nếu là một người trưởng thành thì không nói, nhưng nàng có vẻ nhỏ tuổi.
Trình Tiệp thực sự muốn hỏi Cố Dương xem cô có chắc là mình không có quy tắc ngầm nào không?
“Không phải chỉ một mình cậu bận rộn, bọn mình cũng bận lắm, không phải nói có chuyện muốn bàn sao?” Trình Tiệp cuối cùng cũng thu hồi ánh mắt đang nhìn Lý Hải Phượng lại. ”
Cố Dương hát xong thì ngồi xuống bên cạnh Lý Hải Phượng, nhẹ giọng nói: “Tôi chọn bài hát cho cô rồi, lát nữa hát cho bọn họ nghe một vài bài, tôi chắc chắn ở đây sẽ không có ai là đối thủ của cô.”
Nói xong, cô dựa người vào sô pha: “Tôi đi lôi kéo nhà đầu tư, cô đừng có lại tìm tôi.”
Vẻ mặt Trình Tiệp phức tạp nhìn cô: “Mình tìm cậu đúng là vì có mối ngon, nhưng không phải đầu tư cho phim ảnh, chút tiền đó bọn mình không thiếu.”
Bạch Thần dùng vẻ mặt kỳ dị nói: “Là một mình cậu ấy muốn bàn chuyện làm ăn với cậu, không phải bọn mình.”
Chương Văn Văn cũng nói hùa theo: “Đúng vậy, bọn mình đều là công dân lương thiện.”
“Thế nào?” Trình Tiệp nhướng mày nhìn Lý Hải Phượng, ý tứ rất rõ ràng.
Cố Dương khoác tay lên ghế sô pha sau lưng Lý Hải Phượng, sau đó nhìn chằm chằm vào Trình Tiệp: “Cô ấy không phải người ngoài, cứ nói đi.”
Trình Tiệp cuối cùng cũng không thể bình tĩnh được, trong lòng có chút tức giận, dứt khoát nói: “Ở Myanmar có một lô hàng, cậu dám làm không?”
Cố Dương im lặng một lúc, khi nhạc đệm của bài hát cô vừa chọn vang lên, cô liền nhướng mày nhìn nàng: “Cô hát được không?”
Lý Hải Phượng vẫn còn đắm chìm trong ‘hàng hóa Myanmar’ nên khi Cố Dương hỏi, nàng đã nhanh chóng gật đầu.
“Lên hát đi, tôi thích nghe cô hát.”
Lý Hải Phượng đỏ mặt, “dạ” một tiếng sau đó đi lên hát.
Nhìn thấy Lý Hải Phượng cầm micro hắng giọng hát, Cố Dương từ từ thu ánh mắt lại, lạnh lùng nhìn Trình Tiệp: “Mình tưởng cậu đã nghỉ từ lâu rồi, thiếu tiền sao?”
“Không thiếu.”
“Không thiếu mà cậu còn làm?”
Trình Tiệp bật cười, liếc nhìn vài người nói: “Các cậu nói cho mình biết, người đã ở cùng chúng ta nhiều năm như vậy đột nhiên trở thành người đồng tính. Mình không nên nói chút gì đó dọa cậu ấy sao?”
Tôn Vĩ đột nhiên biểu lộ một chút kỳ quái nói: “Cố Dương, mình quên nói với cậu một chuyện. Tối qua khi mình và bạn gái đi khách sạn. Cậu đoán xem mình đã thấy ai?”
“Ai?”
“Em họ cậu và Hứa Phi Phàm.” Tôn Vĩ ho một tiếng rồi nói tiếp: “Có vẻ như em họ cậu uống rất nhiều.” Không cần phải nói, Cố Dương cũng biết sau đó sẽ xảy ra chuyện gì.
Cố Dương cau mày, vừa định nói thì thấy Lý Hải Phượng bất lực cầm micro nhìn cô, trên màn hình lớn là một bài hát tiếng Quảng Đông.
“Cố Dương, mình nghĩ cậu không nên can thiệp vào chuyện này…” Trước khi Trình Tiệp nói xong, Cố Dương đã đứng dậy đi về phía Lý Hải Phượng.
“Không sao chứ?” Cố Dương hỏi.
Lý Hải Phượng ngượng ngùng cười cười, để che giấu tâm tư của mình nên nàng đã nói: “Bài vòng xoáy này là song ca nam nữ.”
Cố Dương biết điều đó.
“Cùng với thiết kế của em về những đường cong đó, quay tại chỗ và sau đó rơi vào Thiên đường, mọi thứ trên thế giới này đều xoay chuyển và đồng hành cùng anh đồng hành với em…”
“Vượt lên trên lý trí, trốn tránh thượng đế để anh đến với em…”
Trình Tiệp: “…”
Tôn Vĩ: “…”
Chương Văn Văn: “…”
Bạch Thần: “…”
“Đến ôm em, hôn em từ mũi bàn chân, hồn em rơi về phía lũ từng li từng tí…”
Chương Văn Văn cúi đầu uống rượu: “Nhìn bộ dạng này thì xem ra là thật rồi, Trình Tiệp, cậu biết tính khí của Cố Dương rồi, hiện tại đừng phát hỏa nữa, ít nhất là đừng làm vậy ở trước mặt một cô gái nhỏ.”
Trình Tiệp hít một hơi rồi từ từ đẩy ngọn lửa trong lòng xuống, hai người ở trên sân khấu kia khiến cô ấy cảm thấy vô cùng xấu hổ, trong số những người này, cô và Cố Dương quen biết nhau lâu nhất, hai người là bạn của nhau rất nhiều năm rồi, đột nhiên Cố Dương thay đổi khiến cô ấy khó có thể tiếp nhận được.
Trình Tiệp đi ra ngoài, Tôn Vĩ đến bên cạnh Chương Văn Văn, thở dài nói: “Đừng nói hình tượng và khí chất của hai người này khác xa nhau. Hai người họ phối hợp rất ăn ý, cô gái nhỏ đó cũng có một giọng hát tốt.”
Chương Văn Văn ấn thái dương nói: “Các cậuấy làm gì mình cũng sẽ ủng hộ, cho dù hôm nay Cố Dương thích phụ nữ hay ngày mai cậu tìm được một người bạn trai thì mình cũng không ngạc nhiên. Em trai cậu ấy không phải cũng như vậy sao, hiện giờ đã đi khắp nơi trên thế giới rồi. Mọi người vui vẻ là được, không cần phải so đo làm gì.”
“Viện trưởng Chương, suy nghĩ của cậu rất cởi mở nhưng cậu yên tâm, mình tuyệt đối không bao giờ thích đàn ông đâu.”
Bầu không khí khó xử bỗng chốc biến mất sau khi Lý Hải Phượng đi xuống, bởi vì bọn họ phát hiện ra rằng mặc dù hai người họ hoàn toàn không ở cùng nhau, cũng không biết đó có phải là ảo giác hay không, nhưng hai người họ lại hợp nhau một cách kỳ lạ.
Trình Tiệp sau khi nghĩ thông suốt đã quay trở lại, khi Lý Hải Phượng bước xuống, cô ấy cũng không quan tâm Lý Hải Phượng là trợ lý của Cố Dương hay người tình nhỏ của Cố Dương. Từ trước đến nay Trình Tiệp vốn dĩ chỉ uống rượu vang đỏ nhưng hôm nay cô ấy muốn phá lệ một chút. Vì rót cho Lý Hải Phượng nên cô ấy đã trộn rượu trắng với bia uống chung.
Ngày hôm sau là cuối tuần nên Cố Dương cũng không ngăn cản, kết quả là ngoại trừ cô và Bạch Thần ra thì mọi người đều uống rất nhiều.
“Để mình tiễn các cậu.” Bạch Thần nói xã giao.
Cố Dương xua tay: “Mình uống không nhiều, cũng không đi vào trung tâm thành phố nên không lo bị chặn lại đâu, cậu đưa các cậu ấy về nhé, không thì kéo bọn họ vào nhà cậu cũng được.”
Bạch Thần nghe thấy vậy thì nhún vai.
“Mở to hai mắt mơ màng, tiễn em về nhà có ích gì? Em tuy biết anh, đối với anh âm thầm trung thành. Nhưng nhìn thấy anh giấu nhẫn, em cũng sẽ nặng lòng…”
Cố Dương vừa lái xe, vừa đưa tay đỡ đầu Lý Hải Phượng tránh va đập với cửa kính ô tô.
Lý Hải Phượng quả thực uống không ít, hiện tại nàng hoàn toàn không tỉnh táo, nàng ở trên xe không ngừng nghịch ngợm. Không biết có phải do song ca với Cố Dương hay không mà trên đường đi nàng liên tục hát tiếng Quảng Đông.
Khi đang chờ đèn đỏ, Cố Dương dùng một tay ấn người nàng vào ghế: “Hát cái gì mà lộn xộn vậy, Ngô Ba có tiểu tam rồi, Lý Hải Phượng, cô yên lặng chút được không.”
“Tiểu tam là gì? Tôi không hiểu, tôi muốn hát.” Lý Hải Phượng đẩy cái tay đang giữ mình của Cố Dương ra, sau đó tiếp tục nghiêng qua nghiêng lại để hát.
Cố Dương lườm nàng vài cái nhưng thấy điều này khá vô dụng. Cô nghĩ rằng những người uống quá nhiều đều sẽ chậm phát triển trí tuệ.
Về đến nhà cũng chưa quá muộn, còn chưa tới mười một giờ, Cố Dương nửa đỡ nửa dìu nàng vào cửa, cô thề rằng từ trước đến giờ mình chưa từng quan tâm ai đến thế.
Lý Hải Phượng đầu óc không tỉnh táo nằm trên ghế sô pha, nàng thậm chí còn không cảm nhận được Nhị Phượng đang chạy tới liếm tay mình.
Cố Dương rót một ly nước, liếc mắt nhìn người trên sô pha, bây giờ cho dù cô có đánh hay mắng nàng đi nữa thì cũng không có tác dụng gì, cô bất đắc dĩ uống một ngụm nước, đáng lẽ lúc nãy cô phải ngăn cản bọn họ mới phải.
“Này, Lý Hải Phượng, cô chưa tắm rửa mà đã đi ngủ à?” Cố Dương cúi người hỏi.
Lý Hải Phượng lẩm bẩm gì đó nhưng không phát ra âm thanh nào.
Cố Dương phải tốn rất nhiều sức lực mới có thể kéo được Lý Hải Phượng lên phòng ngủ trên lầu, cô nằm trên giường thở hổn hển, sau đó quay đầu nhìn người đang ngủ say bên cạnh và quát lên ba tiếng ‘Lý Hải Phượng’, nhưng tất nhiên là không có ai trả lời cả.
“Này!” Cô lại hét lên một lần nữa.
“Lý Hải Phượng?”
Cô đưa tay lên rồi hạ xuống, rồi lại đưa lên rồi hạ xuống, lặp đi lặp lại điều này mấy lần. Cố Dương cảm thấy thần kinh mình có chút loạn, nhưng khi nhìn thấy người trước mặt, trong lòng cô lại ngứa ngáy, cô đưa tay lên sờ cặp má mềm mại đó. Sau khi bóp má nàng vài lần, cuối cùng cô cũng bỏ tay xuống.
Sau một lúc, cô quyết định rời đi, lúc vừa chạm tay vào nắm cửa thì lại nghe thấy tiếng lẩm bẩm từ chiếc giường sau lưng, Cố Dương đến gần say mê nhìn nàng, cuối đầu hôn nhẹ lên đôi môi nàng rồi dứt khoát xoay người trở lại.
Cố Dương sẽ không bao giờ thừa nhận cô đã chờ đợi nụ hôn này từ rất lâu, nhưng đúng là có chút…mềm mại như trong tưởng tượng. Cố Dương thở dài muốn hỏi thêm, nhưng người trên giường đã ngủ rất say rồi.
“Tổng giám đốc Cố…” Lý Hải Phượng nhấp môi, lẩm bẩm trở mình.
Cố Dương đắp cho nàng một tấm chăn mỏng rồi tắt đèn đi ra ngoài.
Bình thường cô ngủ rất muộn, và lại hôm sau là cuối tuần nên cô cũng không quan tâm đến thời gian nữa, sau khi xử lý xong văn bản, cô nhìn đồng hồ thì lúc này đã là hai giờ sáng, cô vươn vai một cái.
Nhị Phượng cũng không ngủ, khi Cố Dương trong văn phòng xử lí tài liệu thì nó ở bên cạnh chơi đùa một mình.
Cô đang định đi ngủ thì điện thoại đột nhiên rung lên, Cố Dương cầm lên xem thì khẽ nhíu mày, tại sao nửa đêm Lưu Quang Viễn lại gọi điện cho cô?
“Muộn như vậy rồi có chuyện gì sao?”
Đầu dây bên kia có những tiếng khóc đứt quãng, nhưng không phải giọng của ông ta: “Cố Dương, hãy giúp Mẫn Mẫn đi. Dì sớm đã nói với nó không được trở thành minh tinh rồi nhưng nó lại không nghe, vậy nên bây giờ mới xảy ra loại chuyện như vậy.”
Cố Dương tắt đèn trong phòng làm việc, vỗ nhẹ lên đầu Nhị Phượng để nó chìm vào giấc ngủ.
“Dì, dì đừng khóc, đã xảy ra chuyện gì rồi?”
“Không biết Mẫn Mẫn đã đắc tội với ai, bây giờ tất cả ảnh trên mạng đều là của con bé, hơn nữa…”
“Ảnh? Có phải là ảnh khỏa thân không?”
“Đúng vậy”
“Còn gì nữa?” Nghĩ đến những gì Tôn Vĩ đã nói, Cố Dương như hiểu ra điều gì đó.
“Có phải có người đồn đại Mẫn Mẫn được người khác bao nuôi không?”
“Đâu chỉ như vậy, hình như Hứa Phi Phàm ở đầu bên kia cũng đã thừa nhận rồi. Cháu nói xem tương lai của Mẫn Mẫn phải làm sao đây. Cố Dương, bây giờ chỉ có cháu mới có thể giúp con bé. Coi như là dì xin cháu, hức hức…”
Cúp điện thoại, Cố Dương bật lại máy tính lên mạng, đúng như dự đoán, những bức ảnh không đứng đắn của Lưu Mẫn Mẫn tràn lan khắp nơi. Cô cảm thấy hơi đau đầu, tình cảnh đen kịt trước mắt cô lại xuất hiện. Cố Dương muốn đứng dậy tìm xem trong nhà còn thuốc gì không nhưng vừa đi được hai bước đã suýt chút nữa ngã lăn ra đất, cô phải vịn ngăn tủ đứng một hồi lâu mới từ từ cải thiện được. Đúng lúc này, điện thoại trên bàn lại vang lên.