“Ai đấy?”
“Chị họ, chị họ, cứu em…”
Trong căn phòng mờ ảo, một nam một nữ ăn mặc lộ liễu, mùi nước hoa và mùi rượu trộn lẫn vào nhau khiến người khác kinh tởm, mà người trước mặt đây càng khiến Cố Dương cảm thấy buồn nôn hơn.
“Cô ấy đâu?”
Trên ghế sô pha da, Hứa Phi Phàm mặc một chiếc váy liền thân màu tím, dáng người kiêu hãnh lộ ra, lúc này cô ta đang bám lấy một thiếu niên có vẻ ngoài tuấn tú, đôi môi đỏ mọng xinh đẹp liên tục áp lên cái cằm mịn màng của thiếu niên.
“Đã ba giờ sáng rồi, tôi cứ tưởng muộn như vậy cô sẽ không đến chứ?”
Cố Dương đứng ở nơi đó không nhúc nhích, cả người toát ra sự lạnh lùng: “Tôi hỏi cô là người đâu?”
Hứa Phi Phàm hừ lạnh một tiếng, đẩy người thanh niên bên cạnh ra: “Đi gọi thêm vài người tới đi, tối nay phải chăm sóc Tổng giám đốc Cố một cách chu đáo.”
Người thanh niên gật đầu, liếc nhìn Cố Dương rồi rời đi. Hứa Phi Phàm vỗ vào vị trí trống rồi nói: “Đừng đứng đấy nữa, mau tới đây ngồi đi.”
Cố Dương có chút nóng nảy, cô định xoay người rời đi nhưng lại bị Hứa Phi Phàm ôm lấy từ phía sau, trực tiếp đè lên sô pha: “Sao cô không nghe lời vậy? Mấy ngày nay người ta đều nghĩ đến cô, cô nhìn lại mình mà xem, sao lúc nào cũng bày ra vẻ mặt lạnh lùng như vậy chứ?”
“Cô mau đứng ra!”
“Tôi không!”
Mặc dù Cố Dương đã cố hết sức, nhưng cô tuyệt nhiên không phải đối thủ của một người học võ như Hứa Phi Phàm. Cô tức giận nói: “Rốt cuộc cô muốn làm gì? Lưu Mẫn Mẫn là nghệ sĩ dưới trướng của công ty cô, cô làm vậy hẳn là sẽ không có lợi ích gì với mình.”
Hứa Phi Phàm thở dài, khuôn mặt mơ màng, mỉm cười nói: “Tất nhiên là không tốt rồi. Nhưng tôi có thể làm bất cứ điều gì chỉ để được gặp cô. Bắt cóc là bất hợp pháp nhưng lại có thể khiến cô chủ động đến tìm tôi.”
“Cô thật hèn hạ!” Cố Dương biết người Hứa Phi Phàm là một người con gái tốt, chỉ là không ngờ cô ta…
“Tôi hèn hạ, Tổng giám đốc Cố, người ta vừa gặp đã yêu cô, nhưng cô lại không muốn kết bạn, thậm chí không thèm nói chuyện với tôi. Đúng là sỉ nhục lòng tự trọng mà… ”
Cố Dương thật sự chịu không nổi: “Cô đứng lên trước đi, không thể nói chuyện cho tử tế sao?”
Nhìn thấy cô khuất phục, Hứa Phi Phàm chậm rãi buông cô ra, nụ cười trên mặt hoàn toàn biến mất: “Bọn họ là đang ghen tị với thế lực của nhà họ Cố sau lưng cô, Cố Dương, cô và tôi nhất định phải thắng.”
Cố Dương kéo thẳng cổ áo của mình, bình tĩnh nói: “Tôi không muốn đối xử với Lưu Mẫn Mẫn như vậy, tôi có thể tự xử lý được chuyện này.”
Hứa Phi Phàm và Cố Dương quen nhau bao lâu rồi, chẳng lẽ chỉ vì muốn gặp cô mà lại đi áp chế Lưu Mẫn Mẫn ư? Hơn nữa, cô ta lấy tự tin ở đâu mà nghĩ rằng có thể dùng Lưu Mẫn Mẫn đe dọa cô? Nhất định phía sau vẫn còn ẩn tình khác.
“Cô nói không sai, Cố Dương, mặc dù đó là em họ của cô nhưng cô ấy lại làm điều có lỗi với tôi.”
Vẻ mặt của Cố Dương thờ ơ, giọng điệu có phần châm chọc: “Cô ấy có lỗi với cô thì là chuyện của cô ấy, liên quan gì đến tôi?”
Hứa Phi Phàm bật cười: “Cũng không gì liên quan lắm, nhưng nếu không có cô thì cô ấy sẽ không làm như vậy. Chú của cô không làm gì được nên đã để con gái của mình leo lên giường tôi. Cô biết đấy, Lưu Mẫn Mẫn ở trên giường cũng thì thầm chuyện của cô.”
“Ồ, không ngờ còn có chuyện này.” Cố Dương tự cười chế giễu mình, vậy mà lúc nãy sau khi nghe tin cô còn vội vàng chạy đến.
“Điều này còn chưa tính, Lưu Mẫn Mẫn thấy tôi không đả động gì đến cô nên nhân lúc tôi không đề phòng đã đánh cắp bí mật công ty rồi tiết lộ ra ngoài. Mặc dù cô ấy là một nghệ sĩ, nhưng đối với khía cạnh này lại rất có thiên phú, cô ấy không đi làm điệp viên quả thực phí phạm nhân tài.”
“Rốt cuộc cô muốn nói gì?”
“Tôi muốn nói về người bạn tốt của cô, Trình Tiệp, người đứng đầu Quang Ảnh Quốc Tế.”
Cuối cùng Cố Dương cũng đã hiểu, hoá ra mục đích của cô ta là ở đây.
“Cô muốn tôi lấy thứ gì đúng không?”
“Đúng, như vậy em họ của cô cũng sẽ được an toàn, nếu không… Ồ, trong căn phòng này có rất nhiều người ham muốn cô ấy, tôi sợ cô ấy sẽ không chịu nổi sự giày vò này đâu. Tổng giám đốc Cố, chẳng lẽ cô cứ giương mắt nhìn ư?”
Không ngờ đường đường là người đứng đầu một doanh nghiệp khổng lồ như cô lại lưu lạc đến bước đường bị uy hiếp thế này. Sở dĩ dì chín không cho Lưu Quang Viễn tìm cô là vì nghĩ đến mối bất hoà giữa hai người họ, hơn nữa cũng không đề cập đến việc nhờ ông ngoại cô giúp đỡ, hẳn là bọn họ muốn cô tự mình giải quyết việc này. Mà dù cho có truyền đến tai ông ngoại cô thì ông ấy sẽ quan tâm đến chuyện thế này sao? Trước sau gì cô cũng phải tự tay giải quyết mà thôi.
Hứa Phi Phàm, đồ khốn nạn.
“Được rồi, tôi giúp cô hỏi… Ừm.” Cố Dương mở to mắt, cố gắng đẩy bàn tay sau gáy cô ra, nhưng không được.
Hứa Phi Phàm chặn người trong góc sô pha, dùng đầu lưỡi linh hoạt khám phá đôi môi đỏ mọng mà mình chờ mong bấy lâu nay.
“Nếu có thể gặp cô sớm hơn thì tốt rồi, Cố Dương, từ sau khi gặp cô thì mỗi lần tôi làm cùng Lưu Mẫn Mẫn, trong đầu chỉ tràn ngập hình bóng cô.”
Có thể bớt buồn nôn hơn không, Cố Dương dùng sức đẩy người bên trên ra khỏi mình, bụng có chút cồn cào: “Cô bị bệnh à?”
“Không sao, cũng không phải chỉ có mình cô nói tôi vậy. À, còn một chuyện nữa, chỉ cần cô giúp tôi lấy lại thứ đó, tôi sẽ chuyển dự án Bắc Kinh cho cô, Tổng giám đốc Cố, có thể cô không biết, tôi là một nhà phát triển bất động sản mới nổi trong nước. ”
Cố Dương: “…”
Cánh cửa đẩy ra, người đàn ông vừa được Hứa Phi Phàm ôm ấp mang đến năm, sáu thiếu niên đẹp trai, bọn họ sau khi nhìn thấy Hứa Phi Phàm đều cung kính cúi đầu.
Cố Dương đưa tay đỡ trán. Bình thường cũng không phải cô chưa từng vào quán bar ăn uống cùng những ông chủ khác. Nhưng những người đó dù có không nhịn được cũng sẽ không gọi mấy em tiếp viên ngay trước mặt cô, Hứa Phi Phàm này cũng được lắm, là người đầu tiên gọi trai (bao) đến cho cô.
“Mấy người tới đây, đây là Tổng giám đốc Cố. Danh tiếng của cô ấy ở Định Hải còn tốt hơn tôi. Đêm nay lời cho các cậu rồi.” Giọng điệu của Hứa Phi Phàm có chút ghen tị: “Cố Dương, cô ưa thích ai thì chọn lấy một người đi.”
Người chưa bao giờ gọi trai bao đến như Cố tổng tỏ vẻ không thể chấp nhận nổi. Mặc dù dáng dấp người nào người nấy trông đều khá ngon miệng, nhưng hiện tại cô hoàn toàn không có hứng thú: “Mẫn Mẫn đâu?”
Cố Dương vừa dứt lời, Hứa Phi Phàm liền dùng ánh mắt ra lệnh cho hai người bên cạnh, rất nhanh chóng đã có hai thiếu niên ngồi cạnh Cố Dương, một người rót rượu cho cô, người còn lại trực tiếp kề sát lên người cô.
Vì không muốn để người ta biết Tổng giám đốc Cố còn non tay nên khoé miệng Cố Dương chợt mỉm cười, cô dùng ngón tay xoa nhẹ lên cằm cậu nhóc: “Để người ta đưa Mẫn Mẫn về, tôi sẽ liền ở bên cậu.”
Hứa Phi Phàm sửng sốt một lúc, sau đó liền bật cười, cô ta muốn biết rõ trong lòng Cố Dương đang nghĩ gì. Người phụ nữ xinh đẹp với bề ngoài lạnh lùng này, rất hợp khẩu vị của cô ta. Bởi vì một khi đã có người trong lòng thì chỉ cần nghĩ đến thôi cũng khiến tâm trạng người ta nhộn nhạo.
Sau khi uống vào vài cốc Vodka pha nước trái cây, Cố Dương cũng không còn cảnh giác như lúc đầu, cả người cô dần thả lỏng, thật ra đôi khi cô cảm thấy mình khá nhàm chán, nếu không thì cũng không độc thân đến tận bây giờ, ngẫm lại thì thấy thật đáng buồn.
Những thiếu niên đó không biết đã đi từ lúc nào, lúc này chỉ có Hứa Phi Phàm bên cạnh cô mà thôi. Hai người họ ở tư thế khá ám muội. Cố Dương muốn tránh xa Hứa Phi Phàm nhưng đã bị cô ta bị kéo trở lại.
Hứa Phi Phàm cũng uống khá nhiều rượu, đầu óc có chút quay cuồng, cô cầm ly rượu đưa cho Cố Dương: “Uống nốt ly này đi, tôi đưa cô về nhà.”
Bình thường tửu lượng của Cố Dương cũng rất khá, tối nay lại không nhịn được mà uống quá nhiều, nghĩ trong nhà có người say nên cô cũng không quản nhiều như vậy, lập tức cầm ly rượu uống hết.
Hứa Phi Phàm cười vỗ tay, ánh mắt có chút hoảng hốt: “Tổng giám đốc Cố quả là một người uống rượu giỏi.”
Quả thực là khi uống say thì cô chỉ cần ngủ một giấc là tỉnh nhưng Cố Dương lại lo lắng Lý Hải Phượng ở nhà một mình xảy ra chuyện gì. Cô đứng dậy muốn đi thì bị Hứa Phi Phàm giữ lại: “Để tôi đưa cô về.”
“Không cần, tôi có thể tự đi được.” Cố Dương so với cô ta còn tỉnh táo hơn, lúc này cô chỉ muốn tránh xa người này.
Hứa Phi Phàm ghé vào tai cô cắn một phát: “Ha ha, cô không được đi, vừa rồi tôi đã cho thuốc vào trong ly rượu rồi, hừ, cô không thể đi được.”
Cố Dương sững sờ, nhanh tỉnh táo trở lại, cô quay đầu nhìn Hứa Phi Phàm thì thấy cô ta đang nhìn mình cười: “Đừng đi, một lúc nữa trời sáng rồi, không phải cô nói muốn giúp tôi sao?”
Đồ khốn nạn.
Cố Dương đang định rời đi thì thuốc cũng bắt đầu có tác dụng, cô thực sự thẹn quá hóa giận, đã lớn như thế này rồi còn bị người khác tính kế. Cố Dương quay đầu lại tát vào mặt Hứa Phi Phàm.
“Giải quyết như thế nào? Cô mau nói cho tôi biết cách giải quyết nhanh lên?” Cố Dương cầm lấy cổ áo của Hứa Phi Phàm hét lên. Một luồng nhiệt nóng bừng từ từ tỏa ra, cô hít một hơi thật sâu, buông Hứa Phi Phàm ra và khó chịu ngồi trên sô pha, lúc này cô chỉ nghĩ đến việc tự sát.
Trong vô giác, Cố Dương cảm thấy lạnh sống lưng, cô biết có người đang cởi quần áo mình nhưng lại không thể cử động được. Rốt cuộc cô nên làm gì đây?
“Chỉ lần này thôi, tôi nhất định sẽ nhẹ nhàng.” Một giọng nữ trầm thấp vang lên bên tai cô, kèm theo đó là sự quyến rũ mê hoặc.
Ý chí của Cố Dương gần như sắp sụp đổ, cô muốn phát điên lên, trong cơn bối rối, cô đã cắn mạnh vào lưỡi mình, cơn đau cũng khiến cô tỉnh táo phần nào.
“Cô điên à?” Hứa Phi Phàm chưa kịp nói gì đã bị Cố Dương dùng sức đẩy ra.
“Cô tránh xa tôi một chút.” Cố Dương thở hổn hển ngồi dậy từ trên giường, sau đó chỉ vào Hứa Phi Phàm đang kinh ngạc, nói: “Cô mau cút đi.”
Một giờ sau.
“Kỳ thực thuốc này chỉ có tác dụng một lúc thôi, cô tắm nước lạnh vào rồi sẽ không sao.”
“…”
“Cố Dương…”
“Nếu cô không rời đi thì đừng trách tôi.”
Hứa Phi Phàm bất lực: “Cô không cần phải làm như vậy, có muốn tôi đưa cô về nhà không?”
“…”
Hàn Nhã Nam ngáp một cái rồi đi vào khách sạn, thấy cửa thang máy đang mở nên cô ấy đi thẳng vào trong.
“Cô, ví của cô!” Hàn Nhã Nam nhặt chiếc ví màu đen trên mặt đất lên, vội vàng chạy ra ngoài: “Cô…”
Hứa Phi Phàm quay lại, nhìn chiếc ví được đưa thì nhướng mày nói: “Cảm ơn.”
“Không có gì, lần sau chú ý một chút, để mất đồ trong đó cũng không phải chuyện tốt.” Nói xong cô ấy xoay người đi vào trong thang máy.
Hứa Phi Phàm cả đêm không ngủ bỗng chốc có chút hoảng hốt, cô ta nhìn chằm chằm vào cửa thang máy đang đóng chặt một lúc lâu rồi mới quay người bước đi.
Trong phòng riêng, Hàn Nhã Nam nhìn người đang nằm trên sô pha chậc chậc vài cái: “Tổng giám đốc Cố, không sao chứ?”
“Hiện tại tôi không thể lái xe, lát cô đưa tôi về.” Cố Dương dựa vào ghế sô pha vẻ mặt mệt mỏi nói.
Hàn Nhã Nam cúi người xuống sờ trán cô: “Cũng không nóng, sao sắc mặt lại khó coi như vậy. Nếu không thì để tôi đưa cô đến bệnh viện trước?”
“Không cần, đưa tôi về nhà.”
“Ồ, được rồi” Chẳng lẽ cô có tật xấu ư, tối không ở nhà ngủ mà lại chạy tới khách sạn uống rượu. Nhìn vẻ mặt này chẳng lẽ là vừa cùng với người khác làm chuyện đó sao? Cô có chút ngạc nhiên.
Vậy còn Lý Hải Phượng đâu rồi?
Bầu không khí trong xe không tốt, hiện tại còn rất sớm nên không có ai trên đường, chẳng mấy chốc Hàn Nhã Nam đã đến nhà của Cố Dương.
“Cảm ơn cô, đưa tôi đến đây được rồi. Tôi có chút không khỏe, đến công ty nhớ xin nghỉ phép hộ tôi.” Cố Dương nói xong liền xuống xe.
Hàn Nhã Nam không nói nên lời, bộ dáng cáu kỉnh đến đáng sợ đâu rồi? Không ngờ Cố Dương cũng có ngày hôm nay.
Lý Hải Phượng thức dậy không thấy Cố Dương đâu thì bất chợt lo lắng, nàng biết Cố Dương sẽ không ra ngoài vào buổi sáng huống chi là buổi tối. Gọi điện cho cô cũng không nghe. Lý Hải Phượng mặc quần áo chuẩn bị đi ra ngoài thì chợt nghe thấy tiếng động ở tầng dưới. Nàng vội vàng chạy xuống đó.
Nhìn thấy cô, Lý Hải Phượng chợt thở phào nhẹ nhõm: “Tổng giám đốc Cố, sao đột nhiên… Này.”
Cố Dương còn chưa kịp cởi áo ngoài và thay giày đã ôm chầm nàng vào lòng. Cố Dương không hề có cảm giác an toàn cho đến khi hơi thở tràn ngập mùi của Lý Hải Phượng.
Lý Hải Phượng không dám nhúc nhích, thì thào nói: “Chị làm em sợ muốn chết, lúc tỉnh lại em không thấy chị đâu.”
Cố Dương chạm vào đầu nàng nói: “Không sao đâu, tôi sẽ luôn ở đây.”