Khi Hàn Nhã Nam gọi điện thoại tới thì Lý Hải Phượng cũng vừa đắp xong chăn cho Cố Dương, cô không nhắc gì đến việc mình sẽ ra ngoài làm việc, sắc mặt thì thoạt nhìn không được tốt lắm, dường như thân thể không được thoải mái. Kỳ thật Hàn Nhã Nam không có việc gì, chỉ muốn hỏi thăm tình hình của Cố Dương mà thôi, bởi vì từ khi rời khỏi Tĩnh Hải Hương thì mới nhớ ra hôm nay là cuối tuần, Cố Dương còn rủ cô đến công ty xin nghỉ phép, việc này không phải là hành động thường ngày mà những người nghiện công việc như cô ấy sẽ làm.
Sau khi chuẩn bị xong bữa sáng, mặc dù Cố Dương có thể sẽ không dậy ăn được nhưng Lý Hải Phượng vẫn chuẩn bị cho cô một phần rồi sau đó ra ngoài dắt chó đi dạo, vì gần đây Nhị Phượng béo lên không ít cho nên nàng muốn dẫn nó ra ngoài đi bộ nhiều một chút.
Gần đây công ty vẫn luôn bận rộn nhiều việc, chuyện của Kinh Cửu chưa được giải quyết xong nên vì thế nàng quyết định không về nhà vào lễ Quốc Khánh, chỉ gọi điện báo cho mẹ, mẹ nàng cũng không trách móc mà chỉ nói rằng công việc là quan trọng hơn.
Hiện tại thì tình huống như thế nào? Nàng chỉ là một trợ lý nhỏ, không giống như Vương Băng và những người trong văn phòng tổng tài, về cơ bản bọn họ có thể giúp Cố Dương đấu tranh vì quyền lợi. Tất cả những gì nàng có thể làm chỉ là chăm sóc cho cô thật tốt, không thể làm gì khác. Mấy ngày nay Vương Băng không có ở đây, nàng tiếp nhận một vài công việc đơn giản, nhưng cũng có mấy việc khá quan trọng, nàng cũng biết đại khái một ít, những nghiệp vụ khác trong công ty vẫn đang được tiến hành nhưng ít nhiều gì cũng bị ảnh hưởng.
Có những chuyện Cố Dương sẽ không nói với nàng, dù nàng cảm thấy giữa hai người đã không còn gì giấu nhau, nhưng năng lực làm việc của nàng vẫn còn rất kém, có lẽ. . . chính bản thân nàng cũng thấy mình thật vô dụng.
Ngay cả khi những người làm sai đã phải ngồi tù thì phần tiền kia cũng sẽ không quay trở lại, lần này Kinh Cửu đã làm cho Cố Dương phải bồi thường không ít, chuyện này Lý Hải Phượng ít nhiều cũng biết một chút, những hạng mục nhỏ thì Cố Dương không chịu nhận, còn những hạng mục lớn thì lại không thể nhận được, mặc dù hiện tại công ty chưa bị đình chỉ đấu thầu, nhưng Cố tổng vẫn còn chưa lên tiếng thanh minh, nếu cứ như vậy thì khi nào mới giải quyết xong đây.
Cố Dương ngủ một mạch đến hai giờ chiều mới tỉnh, vì thế Lý Hải Phượng đã nhanh chóng chuẩn bị cho cô một phần cơm, ánh mắt nàng tràn đầy mong đợi ngồi nhìn cô ăn cơm, trong lòng đột nhiên có rất nhiều chuyện muốn nói với cô.
Cố Dương nhấp một ngụm canh, cũng không thèm liếc mắt nhìn nàng một cái: “Mỗi ngày nhìn tôi không thấy phiền sao? Tôi chỉ đang ăn cơm mà thôi.”
“Cố tổng, em nghĩ chúng ta thật sự nên tổ chức một buổi họp báo. Ngay cả khi những người cố ý làm sai thừa nước đục thả câu thì đó cũng là do chúng ta sơ sẩy nên mới tạo thành hậu quả như vậy. Nếu chị công khai thanh minh xin lỗi, tình huống này nhất định sẽ có chuyển biến tốt đẹp.” Lý Hải Phượng vô cùng nghiêm túc nhìn cô nói.
Cố Dương hừ một tiếng: “Cô đã đọc quá nhiều tiểu thuyết tình cảm rồi, Trợ lý Lý, nếu có thể giải quyết được thì Cố tổng của cô đã sớm làm rồi.”
Lý Hải Phượng gắp một ít rau cho cô, tiếp tục nói: “Chuyện này không liên quan gì đến tiểu thuyết cả, em đã suy nghĩ rồi, chờ khi mở họp báo, để quản lý nói hết những chuyện xấu của bên nhà thầu, trước tiên nhận một ít hạng mục nhỏ, dù sao trước đây cũng là chúng ta sai, nếu không muốn đánh động những người đó thì ta phải có thành ý, nếu như thật sự có người cố ý mua chuộc những nhà thầu này nhằm hãm hại chúng ta, chị cũng không thể trở thành quân cờ cho người kia được.”
Cố Dương đặt đũa xuống, nhìn nàng: “Sau đó thì sao?”
“Tóm lại, chúng ta không thể để những người đó thành công. Điều chúng ta cần làm bây giờ lặng yên chờ đợi. Cách đây vài ngày, em vừa tổng hợp một số hồ sơ dự thầu của hàng chục công ty bất động sản trong nước vài năm trở lại đây, bọn họ đều công khai những số liệu đó, mặc dù tài liệu cũng không đề cập chi tiết nhưng cũng đã có một vài nhà thầu cũng gặp phải chuyện này.”
“Cô đang nói về doanh nghiệp Hợp Xuyên, đúng không?” Cố Dương cau mày suy nghĩ: “Hoàn cảnh của họ không giống với chúng ta, họ cũng chỉ có một văn phòng mà thôi, vẫn chưa xây xong”
Lý Hải Phượng lo lắng nói: “Cố tổng, chị quá tự tin, như vậy không được, rốt cuộc chị có nói với quản lý không?”
“Tôi nói cô hôm nay sao lại như vậy? Còn lên tiếng chỉ dạy tôi nữa.” Cố Dương nhìn chằm chằm nàng, vốn dĩ tâm trạng không tốt, bây giờ Lý Hải Phượng lại muốn tạo phản.
“Em không có…chỉ là mấy ngày nay em thu thập những thứ này, lại thấy chị…mệt mỏi nhiều như vậy, em cũng chỉ muốn giúp chị thôi.” Lý Hải Phượng cúi đầu, có chút ấm ức: “Em cũng không muốn mình vô dụng như vậy, hiện tại công ty đang gặp phiền phức mà em lại giống một người rảnh rỗi, em…”
“Được rồi, được rồi, đừng nói nữa, cô có thấy phiền hay không, chỉ cần làm tốt việc mình nên làm là được, những chuyện khác không cần phải quan tâm, càng thêm phiền.” Cố Dương chọc chọc bát cơm, cũng không muốn tiếp tục ăn nữa.
Sau khi ăn xong, Lý Hải Phượng đang rửa bát trong bếp, Cố Dương ở bên ngoài gọi điện thoại, mấy ngày nay bọn họ không được nghỉ ngơi nhiều, ban ngày đã không rảnh rỗi, thậm chí buổi tối còn phải tăng ca tới tận khuya.
Sau khi Vương Băng trở về thì đã trao đổi công việc với Lý Hải Phượng, điều khiến cô ấy ngạc nhiên chính là mấy ngày nay cũng không có chuyện gì bất trắc xảy ra, ngược lại công việc lại càng gọn gàng ngăn nắp.
Một trong số đó là biên bản cuộc họp mà cô ấy lập cho cuộc họp thường kỳ lần thứ 2. Nó không chỉ được viết rất chi tiết mà ở phần cuối còn có một số suy nghĩ và đề xuất của chính nàng, những thứ này đều không được nhắc đến, bây giờ cũng giao cả cho nàng.
Lý Hải Phượng cảm thấy những gì mình nói với Cố Dương ngày hôm đó đều là vô ích, cho nên nàng đã viết một phần báo cáo khác rồi đưa cho Vương Băng xem, với tình hình trước mắt thì nàng cũng chưa tìm ra được phương pháp thích hợp để giải quyết.
Trong văn phòng tổng tài, xung quanh là một cỗ yên lặng, Cố Dương lật xem tài liệu trong tay, đã nửa giờ trôi qua mà cô không nói một lời nào.
Vẻ mặt Vương Băng nặng nề: “Tin tức đã truyền xuống. Lần này, cuộc đấu thầu đất đai cho thành phố, chúng ta vẫn chưa được gọi.”
“Nhà nào trúng thầu?”
“Bất động sản Kinh Nguyên.”
Cố Dương ngẩng đầu, ánh mắt lạnh lẽo nhìn về phía Vương Băng: “Bất động sản Kinh Nguyên?”
“Farrell đã hạ cờ.”
Quả nhiên!
Cố Dương vứt tài liệu trong tay xuống, lần trước họ đã rút khỏi dự án ở Bắc Kinh vì bên Trang Hoa có vấn đề về chất lượng, sau này không biết Hứa Phi Phàm đã dùng cách gì mà giật lấy dự án đó. Tuy nhiên, công ty trúng thầu lần này, cô cũng không nghe nói là họ sẽ có mặt ở đó?
“Cố tổng?” Vương Băng thấy Cố Dương không lên tiếng, nhịn không được gọi một tiếng.
“Cô chuẩn bị một chút, ngay lập tức gọi cho tất cả các giám đốc điều hành cấp cao của công ty, cũng như những người phụ trách một số dự án lớn ở Bắc Kinh – Cửu Long, chúng ta sẽ tổ chức một cuộc họp” Cố Dương nghiêm túc nói.
“Nội dung cuộc họp là gì?” Vương Băng hỏi.
“Bước tiếp theo trong kế hoạch của chúng ta.”
Không chỉ có Kinh – Cửu, là cả công ty, Vương Băng nhận lệnh, mở cửa đi ra bên ngoài.
Cố Dương nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính và nhớ lại những gì Lý Hải Phượng đã nói với cô ngày hôm qua, cô nghĩ đi nghĩ lại, thật ra không phải là không thể, nếu không thể, cô sẽ làm cho nó có thể. Nhưng Kinh Cửu đã có kinh nghiệm nhiều năm như vậy, làm sao có thể vì những thứ này mà gục ngã đây?
Nhìn điện thoại trên bàn, Cố Dương nghĩ ngợi rồi cầm lên bấm một dãy số.
“Ông nội.”
“Ồ, sao đột nhiên lại muốn gọi điện thoại cho ông già này vậy?” Đầu bên kia điện thoại vang lên giọng nói mười phần trung khí.
Cố Dương nhấp chuột vài lần, vào trang tài chính: “Không có gì ạ, chỉ muốn nói lời xin lỗi với ông, lần này chuyện của Kinh Cửu, cháu đã không xử lý tốt.”
“Haha, chuyện này cháu phải nói với ba mình, dù sao chuyện này ông cũng không để ý, nếu cháu đến tuổi này rồi sẽ có rất nhiều chuyện cháu sẽ không quan tâm đâu, với lại cũng đừng tự gây sức ép cho bản thân mình.”
Mỗi lần gọi điện thoại đều là như vậy, Cố Dương không có lựa chọn nào khác ngoài nói: “Cho dù thế nào cháu cũng muốn nói với ông một tiếng, cháu đã cố gắng hết sức rồi ạ.”
“Cố gắng hết sức? Cố Dương, cho dù cháu làm gì, cũng đừng dùng từ ‘cố gắng hết sức’, lời này không phải ông đã nói với cháu rồi sao? Phải là ‘dùng hết sức’, cháu vẫn còn trẻ…”
“……Cháu hiểu rồi ạ”
Bên kia thở dài nói: “Hiểu được là tốt rồi, đừng trách ông nội dài dòng, về mọi việc, hãy chuẩn bị cho tình huống xấu nhất, đừng xả hơi, nếu không sẽ thua sạch sẽ không còn xương, chiến thắng sẽ cho cháu kinh nghiệm, còn thua cuộc sẽ cho cháu bài học.”
Bài học? Cố Dương cười lắc đầu, bài học mà cô học được trong mấy năm qua còn chưa đủ sao? Nhưng lần này…cô vẫn muốn thử một lần.
Lý Hải Phượng, tôi tạm thời tin cô lần này.