Nhị Phượng đảo mắt nhìn chòng chọc Hàn Nhã Nam trong bồn tắm, tư thế muốn nhảy vào, còn Hàn Nhã Nam thì trợn to mắt, bảo vệ các bộ phận quan trọng trên người, kêu la thảm thiết. Thật ra cô ấy không sợ chó, chỉ là đang tắm rửa nha.
“Con chó háo sắc này, mày mau ra ngoài cho tao! Trời ạ, rốt cuộc mày vào đây bằng cách nào?!” Khi Hàn Nhã Nam nói những lời này cũng không để ý hình tượng của mình nữa mà đứng dậy khỏi bồn tắm.
Bởi vì phòng tắm này được thiết kế độc lập bên ngoài, không ở trong phòng ngủ nên tiếng của Hàn Nhã Nam truyền ra nghe rất rõ ràng. Cố Dương đã tắm xong đi ra, khăn phủ lên mái tóc ướt nhỏ nước, thản nhiên tự rót cho mình ly nước, nghe thấy âm thanh kia cũng chẳng mảy may làm gì.
Lý Hải Phượng bất lực đứng bên ngoài phòng tắm, vẻ mặt vô cùng rối rắm: “Hàn tổng, chị khóa cửa rồi.” rõ ràng là sợ Nhị Phượng, sao lại còn khóa trái cửa?
“Em đi ngủ đi, đừng lo cho cô ta.” Cố Dương thấy vậy, đang định cầm cốc nước vào phòng đi ngủ, còn Lý Hải Phượng vẫn cứ gõ cửa phòng tắm.
Lúc này, cửa phòng tắm chợt mở ra, Hàn Nhã Nam trên người khoác hờ áo choàng tắm, sở dĩ nói vậy là bởi vì dây đai áo choàng tắm quá lỏng lẻo, cổ áo thì quá thấp, có thể nhìn thấy toàn – bộ – cảnh – xuân bên trong. Dường như đương sự cũng không cảm giác được điều đó, cô ấy chỉ chỉ vào phòng tắm: “Con husky nhà các cô thật là quá háo sắc, tôi nhốt nó ở bên trong luôn rồi.”
Lý Hải Phượng: “…” Tự nhiên cảm thấy buồn ngủ quá phải làm sao đây?
Sau khi giải thoát cho Nhị Phượng, lúc bước ra ngoài cũng không nhìn thấy Cố Dương nữa, Lý Hải Phượng biết cô đã đi ngủ rồi. Hôm nay ở lại công ty tới muộn như vậy, bây giờ cũng không tăng ca nữa. Khi nàng bước đến cửa phòng mình, đang định đẩy cửa bước vào thì lại nghe thấy tiếng mở cửa ở bên cạnh, quay đầu lại thì thấy Hàn Nhã Nam còn quấn áo choàng tắm bị Cố Dương túm cổ vứt ra.
“Lý Hải Phượng, mang cô ta vào phòng của khách.” Cố Dương cau mày tỏ vẻ không kiên nhẫn.
Hàn Nhã Nam bày tỏ ý kiến rằng nhìn qua phòng khách là thấy mấy năm qua không có ai ở cho nên không muốn vào đó ngủ, hơn nữa phòng của Cố Dương đã được quét tước vô cùng sạch sẽ thoải mái. “Nếu cô không cho tôi ngủ chung, thì tôi ngủ với trợ lý Lý” cô ấy nói xong định đi đến cửa phòng Lý Hải Phượng, nhưng chưa đi được hai bước thì Cố Dương đã vượt lên trước, kéo Lý Hải Phượng đến bên cạnh mình: “Đây là trợ lý của tôi. Hai người ngủ với nhau không an toàn, hơn nữa cô ấy có thói quen nói mớ lúc ngủ, khó có thể đảm bảo cô sẽ không nghe lén được chuyện gì, cho nên cô vẫn ngủ một mình thì hơn.”
Hàn Nhã Nam: “…”
Trong phòng ngủ chính, Lý Hải Phượng vừa lúng túng lại xấu hổ đứng đó, dù Cố Dương có thể hiện một vài hành vi trẻ con, nàng đã dần miễn nhiễm, nhưng chuyện ngủ chung thế này, hơn nữa còn ở trong phòng của Cố Dương, Lý Hải Phượng thật không mấy tình nguyện. Có trời mới biết mình có ý nghĩ xấu xa với cô ấy hay không, như cô ấy cũng nói, nàng có thói quen nói mớ, không cẩn thận lỡ nói ra thì biết làm sao? Dựa vào hiểu biết của nàng với cô ấy thì năm mươi phần trăm là sẽ gọi người mang người lẫn vật tống cổ đuổi đi.
“Thật ra thì… em có thể ngủ trong phòng dành cho khách” Lý Hải Phượng dè dặt cẩn thận nói.
Cố Dương gõ mấy chữ rồi gửi email đi, sau đó đóng tắt laptop, cũng không thèm nhìn nàng một cái: “Còn lảm nhảm thì tôi sẽ cho cô ngủ giường Totoro(*) kia trong phòng Nhị Phượng.”
(*)Giường Totoro:
“…ngủ với Nhị Phượng cũng không sao.” Lý Hải Phượng vừa phản bác lại một câu liền đối diện với đôi mắt tràn ngập tức giận của Cố Dương, bèn biết điều ngậm miệng lại.
Cố Dương bật ngọn đèn nhỏ đầu giường, sau đó đi tới cửa tắt đèn chùm lớn: “Cô có ngủ hay không?”
“Ngủ…” Lý Hải Phượng thành thật đi tới bên giường, cắn răng nhắm mắt nằm xuống, cứng đơ như một cái xác.
Cố Dương liếc nhìn nàng một cái, trong lòng buồn cười, chậm rãi nằm xuống phía bên kia của nàng: “Không phải tôi không cho phép cô ngủ chung với cô ta. Hàn Nhã Nam con người này trông có vẻ dễ dãi tùy tiện ai cũng thân thiết nhưng thật ra là người có tâm tư kín đáo, lòng dạ khó lường. Nếu như cô ta muốn cô nói ra chuyện gì thì dễ như trở bàn tay.”
Lý Hải Phượng nhìn chằm chằm trần nhà, tim đập loạn nhịp, nàng cố gắng làm cho mình không khẩn trương cùng cứng ngắc như vậy: “Đang yên đang lành tại sao chị ấy lại muốn moi chuyện từ em, em cũng không có gì đáng giá đến mức để chị ấy lợi dụng.”
Cố Dương nghiêng người nhìn nàng: “Thì thông qua cô tìm hiểu về tôi, cô ta là người có dã tâm.”
“Vậy tại sao khi đó chị phải tuyển chị ấy? Cố tổng, em không biết chị hay tiếp xúc với loại người nào nhưng em tin Hàn tổng không giống loại người trong tưởng tượng của chị, trên đời có rất nhiều người tốt. Những người xung quanh không hẳn toàn là muốn mưu toan gì đó của chị.” Lý Hải Phượng cảm thấy nhịp tim dần dần bình ổn lại.
Cố Dương: “…”
Một lúc sau, Cố Dương nghĩ người bên cạnh đã ngủ, khẽ gọi một tiếng ‘Lý Hải Phượng’.
“…Chị nói Hàn tổng không tốt, vậy chị còn đưa chị ấy về nhà làm gì?” Lý Hải Phượng vẫn đắm chìm trong thế giới riêng kì quái, thậm chí trong lời nói ra còn mang theo vị giấm nồng nặc không dễ nhận ra. Trên thực tế, bản thân nàng cũng cảm thấy mình không có khả năng để so sánh với Hàn Nhã Nam, bởi vì bản thân quá kém xa cô ấy.
Cố Dương: “…”
Lý Hải Phượng liền ngủ rất nhanh, nhưng Cố Dương vì đau đầu mà mãi vẫn không thể chợp mắt, những chuyện phát sinh trong mấy tháng qua giống như đèn kéo quân mà lướt qua trong đầu một lượt. Ban đêm, chắc là Nhị Phượng cào cửa phòng của Lý Hải Phượng vì nghĩ rằng Lý Hải Phượng đang ngủ bên trong, nhưng đợi lâu không có ai mở cửa, ngược lại truyền đến tiếng quát bực không chịu được của Hàn Nhã Nam.
Trước đây khi thức dậy vào buổi sáng thì hay xuất hiện đau đầu nhiều hơn, mặc dù gần đây đã đỡ hơn một chút, nhưng những cơn đau vẫn liên tiếp xuất hiện trong khoảng thời gian khác nhau.
Cố Dương trằn trọc trên giường không ngủ được, đầu óc ngày càng tỉnh táo, tối hôm qua mặc dù đau đầu kinh khủng nhưng cô ấy cắn chăn cố chịu một lúc là khỏi, nhưng hôm nay chẳng biết bị thế nào, cảm giác đau đớn một lúc lâu vẫn không hết, lòng bàn tay và trán đều toát mồ hôi lạnh, cô vô thức nắm lấy tay người đang ngủ say bên cạnh trong lúc hỗn loạn.
Trong giấc mơ, Lý Hải Phượng cảm giác được mình bị người nào đó ôm chặt vào trong lòng, chặt đến mức cánh tay khẽ run rẩy, phảng phất như đang nén chịu đau đớn lớn lao. Trong lúc mơ mơ màng màng, nàng thốt lên ‘Cố tổng’, sau đó cảm giác run rẩy kia liền tan biến, lại có cái gì đó nhẹ nhàng vỗ sau lưng nàng, giống như trấn an, cuối cùng Lý Hải Phượng yên tâm chìm vào giấc ngủ.
——
Sáng hôm sau, bảy giờ mười lăm phút, Lý Hải Phượng mở mắt đúng giờ như thể đã đặt đồng hồ báo thức trong đầu. Nàng vươn vai, lăn lộn thoải mái trên giường, gục mặt xuống gối một lúc rồi mới mờ mịt ngồi dậy.
Hửm ? !
Ờ…
Cố tổng đâu? !
Lý Hải Phượng ngó nghiêng trong phòng không thấy bóng dáng của Cố Dương, vừa xuống giường định mở cửa phòng thì đã nghe thấy tiếng của Nhị Phượng. Dưới lầu, Cố Dương đang mở một cái đồ hộp, nhìn thấy nàng đi xuống thì ngước mắt lên: “Chào buổi sáng.”
Lý Hải Phượng: “… Chào buổi sáng”.
Nhị Phượng chạy một vòng quanh Lý Hải Phượng, rồi vòng về quanh chỗ Cố Dương, Lý Hải Phượng nhìn đồ hộp đang mở trên tay cô rồi chuyển sang nhìn mặt cô, dưới mắt có quầng thâm.
“Tối hôm qua chị ngủ không ngon à? Có phải em làm phiền chị rồi không?” Lý Hải Phượng không cảm thấy xấu hổ mà chỉ đau lòng, hôm qua cô đã mệt như vậy mà còn không được nghỉ ngơi tốt.
Cố Dương phớt lờ nàng, đổ thức ăn cho Nhị Phượng rồi xoay người bước vào bếp: “Một lát nữa gọi Hàn Nhã Nam xuống ăn sáng.”
Lý Hải Phượng: “…” Em hỏi chị, chị lại để cho em gọi tình địch ăn sáng?
Trên bàn ăn.
Hàn Nhã Nam cắn một miếng trứng rán, thỏa mãn lầm bầm: “Cố tổng, tối hôm qua còn chuyện gì hay sao mà không ngủ, quầng thâm mắt rõ ràng như vậy, haha, Tiểu Hải Phượng có phải tối ngủ em mộng du không?”
Chuyện này chẳng mắc cười chỗ nào hết được chứ? Lý Hải Phượng u oán liếc nhìn cô ấy một cái, cũng chẳng còn tâm trạng ăn sáng, bởi vì giấc mộng đêm qua không mấy dễ chịu, trong lòng có chút hoảng hốt: “Cố tổng, sắc mặt chị không được tốt, nếu không hôm nay nghỉ ngơi một ngày đi?”
Vẻ mặt Cố Dương như khúc gỗ, lạnh như băng nói: “Cô làm thay việc của tôi được thì tôi sẽ nghỉ ngơi.”
Lý Hải Phượng nghẹn lời, không nói nữa. Nàng thấy dạo này Cố Dương trở nên rất kỳ lạ, càng ngày càng ít mắng mình hơn, đa số là làm mặt ngầu không nói chuyện, cũng có khi rối loạn thần kinh mà quan tâm đến nàng chút xíu.
Hàn Nhã Nam nhấp một ngụm sữa đậu nành, nóng đến lè lưỡi: “Cố tổng, cô cũng đừng không biết đủ như vậy, gặp được Tiểu Hải Phượng là phúc khí cô tu được mấy đời, nếu cô không thích có thể nhường cho tôi đi, dù sao tôi còn thiếu một trợ lý, phải không Hải Phượng?”
Lý Hải Phượng vội vàng định ngăn cản bà cô kia nói tiếp, nhưng lại nghe thấy Cố Dương hững hờ mở miệng: “Thích thì cứ lấy.”
Lý Hải Phượng: “…”
Tới tận khi vào công ty làm việc, Lý Hải Phượng cũng không nói chuyện với Cố Dương thêm câu nào, ‘thích thì cứ lấy’ là cái gì? Từ lúc biết cô đến bây giờ, cười nhạo nàng cũng được, châm chọc cũng có thế, thậm chí mắng nhiếc thậm tệ thì nàng đều chịu được, nhưng bị người ta coi như đồ vật mà mang ra đem cho, dù bản thân thích, hay yêu con người này cũng bị chọc giận.
Trong cuộc họp, Vương Băng có việc khác nên Lý Hải Phượng thay cô ấy ghi chép lại biên bản cuộc họp, cả buổi sáng không nói một lời, chỉ im lặng ngồi đó mà gõ bàn phím.
“Vẫn còn bốn nhà xưởng Hà Bắc, nhưng xét thấy nguồn cung đã tương đối đầy đủ, tôi cũng đã bàn bạc một chút với người phụ trách bên đó. Cố tổng xem xét có cần thiết phải đóng cửa hai nhà máy hay không. Hiện tại doanh thu chủ yếu đồ da Trung Nhã của chúng ta hầu như toàn tập trung ở thị trường phía Nam” Một thanh niên khoảng 27, 28 tuổi đột ngột lên tiếng. Vừa rồi lúc người khác đang nói chuyện, anh ta thì cúi đầu ghi chép, nhìn dáng vẻ hiển nhiên vừa mới đến làm việc chưa được bao lâu.
Kỳ thật hiện tại trong Cố Thị, những quản lý cấp cao và cấp trung đa số là những người trẻ tuổi, về phương diện dùng người, Cố Dương cũng có tiêu chuẩn của riêng mình. Những người trên năm mươi tuổi dày dặn kinh nghiệm nắm giữ vị trí quản lý cấp cao chỉ cần ba bốn người là đủ, Cố Thị muốn tiến xa hơn thì nhân lực trẻ cần bổ sung nhiều hơn.
“Thị trường phía Nam?” Cố Dương chú ý tới lời của anh ta, đặt câu hỏi: “Công ty nào đang chiếm cứ thị trường phía Bắc?”
“Công nghiệp Vạn Quân, một công ty dưới trướng Tập đoàn Hoa Mỹ ở thành phố S” người đàn ông trả lời.
Cố Dương nghiền ngẫm bốn chữ ‘tập đoàn Hoa Mỹ’: “Giám đốc của họ tên là Lục Vân Dương, đúng không?”
“Đúng vậy.”
Cố Dương suy nghĩ một chút: “Một lát nữa cậu đem báo cáo tiêu thụ của Trung Nhã trong năm trước và năm kia gửi cho tôi, sau đó cho người tra xét Vạn Quân, mang hết tới văn phòng cho tôi.”
“Vâng.”
Cố Dương lật xem tài liệu trong tay, lấy ra một phần trong đó, nói với một người trung niên bên cạnh: “Về mảng dụng cụ thể thao, lão La, ông cứ giao cho người mới là được, tôi còn có một nhiệm vụ khác giao cho ông.”
“Ừ … Được.”
“Mọi người còn có chuyện gì khác không?” Thực ra buổi họp sáng nay là không cần thiết, Cố Dương chỉ đề xuất bất chợt, bởi vì gần đây một số ngành dưới trướng Cố Thị đều gặp phải một số vấn đề không lớn cũng chẳng nhỏ, cô cũng không còn cách nào khác ngoài mở họp. Vì vậy, cuộc họp buổi sáng này đã trực tiếp bỏ qua thời gian báo cáo để giải quyết những vấn đề này.
Hàn Nhã Nam vội gõ mấy cái xuống laptop, sau đó nhấp chuột nói: “Chuyện tôi thúc đẩy đơn hàng kia ở Châu Âu lần trước, tôi đã viết một phương án mới. Tôi đã gửi cho cô rồi. Cô xem nếu không có vấn đề gì thì chúng ta có thể bàn chuyện hợp tác với Hòa Tân.”
Cố Dương gật đầu, nhận email.
Kết thúc cuộc họp, thanh niên 27 hay 28 tuổi kia được Cố Dương gọi lên văn phòng.
“Cậu nói là có người của chúng ta trong Công Nghiệp Vạn Quân?” Giờ phút này Cố Dương không thể không thừa nhận mình có chút kinh ngạc, cậu thanh niên này tên là Giang Đào, cô cũng có chút ấn tượng nhưng cũng không quá sâu sắc: “Là do cậu cài vào?”
Cậu ta có thể cũng cảm thấy rằng hành động của mình thái quá: “Cũng không thể xem là người của chúng ta, anh ấy là bạn của tôi, thực sự là người của Vạn Quân, bình thường lúc hẹn tôi uống rượu tán gẫu cũng sẽ nói vài câu.”
Cố Dương vòng qua bàn giám đốc, ngồi vào chiếc ghế da phía sau, nheo mắt nhìn anh ta: “Khi cậu nói ra những lời này, tôi hoàn toàn có lý do để sa thải cậu.”
“Cố tổng nói rất đúng, nhưng chị không làm vậy.”
Cố Dương dựa lưng vào ghế da: “Bắt đầu từ giờ trở đi, tôi sẽ không ngăn cản cậu liên lạc với bạn bè, nhưng cậu không được tiếp tục lấy tin tức từ đối phương nữa, nếu như bị tôi phát hiện ra, tôi không chỉ sa thải cậu mà còn sẽ công bố công khai hành vi cùng đạo đức của cậu.”
Đối phương kinh ngạc nhìn cô, cậu ta vốn nghĩ cô sẽ ngầm chấp nhận mình tiếp tục làm, nhưng cậu ta không ngờ cô lại nói câu như thế, chợt một cảm giác ớn lạnh từ lòng bàn chân tức thì truyền đến. Rõ ràng là hai người chỉ hơn kém hai ba tuổi, nhưng rốt cuộc chỉ là cậu ta tự cho mình thông minh.
“Tôi hiểu” Cậu ta nói.
Cố Dương cúi đầu không nhìn đối phương, chậm rãi nói: “Chân chính làm người chiến thắng, không cần thông qua những kiểu thủ đoạn như thế này để giành được lợi ích. Đi đi.”
Sau khi cậu thanh niên kia rời đi, Cố Dương từ trong xấp tài liệu ngẩng đầu nhìn về phía cửa, cái gì mà ‘người thắng cuộc thật sự không cần dùng cách này để giành được lợi ích’? Cô hoàn toàn chỉ đang nói vớ vẩn mà thôi. Thương hiệu đồ da của Trung Nhã dù lớn đến đâu cũng không thể so sánh với Vạn Quân đã tiến vào thị trường nước ngoài, càng không nói tới, thủ đoạn đáng khinh kia dẫu có xài cao siêu đến đâu cũng vô ích, suy cho cùng phải dựa vào thực lực để nói chuyện.
Nhưng… không có nghĩa là không thể sử dụng nó ở phương diện khác… như là với người.
Ngay khi Hàn Nhã Nam bước vào, cô ấy đã nhìn thấy khuôn mặt Cố tổng của bọn họ lại đang cười ẩn ý, hơn nữa còn là một nụ cười vô cùng… quỷ dị?
“Gõ cửa rồi vào lại.” Cố Dương đem ánh mắt quay về tài liệu.
Hàn Nhã Nam đảo mắt xem thường, đóng cửa lại rồi gõ cửa lần nữa, cho đến khi Cố Dương mở miệng cho cô ấy vào.
“Cô uống nhầm thuốc à?”
“Để đồ ở đây rồi đi ra ngoài, tôi rất bận.”
Cắt! Làm như có ai muốn nói chuyện với cô vậy! Hàn Nhã Nam đặt thật mạnh đống tài liệu trên tay lên bàn: “Tôi nghe nói hạng mục nước sạch ở Châu Phi kia của các cô sẽ hoàn thành vào đầu mùa xuân năm sau. Đến lúc đó có phải đến lượt Tây Giang Nguyệt của chúng ta rồi chứ?”
Nếu không phải người này giúp cô kiếm tiền thì Cố Dương đã sớm đá đối phương ra ngoài, Hàn Nhã Nam tuy bình thường mồm mép lắm lời, nhưng về mặt dẫn dắt lính của mình đi giành giật những khách hàng lớn thì lại là một đối thủ rất khó chơi, chưa kể nay dựa được vào ngọn núi lớn như Cố Thị, gần đây cô ấy trong lĩnh vực chữa trị y tế quả thực giống như cá gặp nước.
“Ừm”
Trái phải tứ phía cũng chẳng có ai, Hàn Nhã Nam ngồi trực tiếp lên bàn của Cố Dương: “Cô có biết mấy tháng qua tôi kiếm được bao nhiêu tiền cho cô không? Cố tổng, cô có muốn nghe một chút lợi nhuận ròng không?”
Ánh mắt của Cố Dương hướng về chỗ mông của đối phương đang đặt ở trên bàn mình, vẻ mặt không chút thay đổi nói: “Đi xuống” .
Hàn Nhã Nam chán nản rời bàn đi xuống: “Cô đúng là chẳng thú vị gì hết, chơi không vui tí nào, bỏ đi, bỏ đi.” Nói xong vỗ vỗ đống đồ mang theo lúc vào: “Bây giờ á, chúng ta không cần vội vàng tìm người khác, sắp tới các đơn đặt hàng đều sẽ tự mình đưa đến tận cửa, lúc đó cô tự mình nhìn xem, cái nào nên nhận hay không nên nhận, hoặc cần phải điều chỉnh giá cả, chúng ta lại tiếp tục thương lượng.”
Đang định rời đi, đột nhiên nghe thấy Cố Dương ở phía sau lên tiếng hỏi: “Cô đã xem xu thế cổ phiếu của Tây Giang Nguyệt chưa?”
Hàn Nhã Nam sửng sốt: “Chưa, tôi bận đến không có thời gian, sao vậy?”
“Đi xem đi” Sau khi nói xong, Cố Dương tiếp tục vùi đầu làm việc.
——
Bởi vì có quá nhiều việc phải xử lý nên buổi họp báo về sự việc Trang Hoa bị trì hoãn, chuyến công tác của Lý Hải Phượng và Vương Băng đã đề cập trước đó cũng bị hoãn đến tháng 11, bên thành phố S xảy ra chút chuyện nên bị hoãn lại. Lý Hải Phượng thở phào nhẹ nhõm, lúc đó Cố Dương nói sẽ để nàng đi cùng Vương Băng, bản thân tưởng như được giao trọng trách nặng nề, vừa kích động lại vừa hồi hộp, kích động bởi vì nàng rốt cuộc có thể làm chút gì đó cho cô, lo lắng bởi vì từ lúc theo cô đến giờ nàng cũng chưa từng rời xa cô đi công tác một mình, đương nhiên có Vương Băng đi cùng nhưng dù sao cũng không giống nhau.
Thời gian lùi lại một chút cũng tốt, Lý Hải Phượng tự an ủi trong lòng như vậy.
Nghe nói bộ phim điện ảnh mà Cố Dương đầu tư kia sẽ sớm hoàn thành, đại khái nàng cũng biết một chút, cốt truyện tươi mới, quay cũng không phức tạp, lúc đang quay Lý Hải Phượng cũng đã đi theo Cố Dương kín tiếng tham ban (*) một lần.
(*) tham ban: người bên đầu tư hoặc bên khác không phải thuộc đoàn làm phim đến tham quan, kiểm tra quá trình làm phim.
Còn có lão Trần kia, không phải, là Trần tổng, con trai Trần tổng cũng sắp ra mắt chính thức trò chơi trực tuyến. Bình thường lúc không bận rộn Cố Dương cũng sẽ mày mò mấy cái này trên máy tính. Những lúc như vậy, Hàn Nhã Nam cũng sẽ chui vào phòng làm việc của cô, có đôi khi ngây ngốc ở trong đó cả một ngày.
Tháng 10 trôi qua nhanh chóng, thời tiết càng ngày càng lạnh, đặc biệt là ở thành phố ven biển này, cùng với việc thời tiết trở lạnh, bầu trời sương mù cũng càng lúc càng dày, nhưng nơi này thường xuyên có gió, nhờ đó tốt hơn nhiều so với chất lượng không khí ở thủ đô bên kia. Lý Hải Phượng hơi hơi vui mừng vì mình không sinh sống ở đó.
Hôm nay là cuối tuần, Cố Dương không có ở nhà, có gọi điện nói tối nay muốn ăn bít tết rán, vì thế Lý Hải Phượng đã mua miếng sườn tươi ngon về, nhưng đợi đến tám giờ hơn cô lại gọi nói là không về ăn được, mà nàng có thể nghe thấy tiếng cười của Hàn Nhã Nam vô cùng rõ ràng bên đầu kia điện thoại.
Không có khoảnh khắc nào giống như bây giờ, Lý Hải Phượng cảm thấy mình giống như một oán phụ hay thấy trong phim truyền hình, mặc dù nàng biết hình dung bản thân như thế là không đúng, đương nhiên nàng cũng không nên oán giận với Cố Dương, dù sao hai người họ cũng chẳng có tí quan hệ gì, nàng chỉ có thể tự khổ sở.
Nhìn thấy người mình thích đối xử tốt với người khác, nàng vừa hâm mộ lại vừa ghen tị, ít ra trước đây Cố Dương làm gì, đi đâu cũng đều sẽ gọi nàng, nhưng bây giờ cô không gọi nữa, hơn nữa lúc làm việc cùng Hàn Nhã Nam đương nhiên không có chuyện của nàng.
Lý Hải Phượng tựa đầu, cọ cọ vào cái đầu to của Nhị Phượng, dụi một lát viền mắt liền đỏ lên: “Cùng lắm thì từ chức, tránh cả ngày cũng không vui.” Lời giận hờn này dường như đang nói với chính mình.