Tâm trạng không vui kéo dài cho đến lúc thức dậy vào buổi sáng, Lý Hải Phượng cảm thấy như mình sắp bùng nổ, bởi vì hôm qua nàng đã đợi tới tận khuya, thế mà lại không biết Cố Dương về lúc mấy giờ.
Tức giận! o (︶︿︶) o
“Sao cô không nói gì?” Trên đường đến công ty, Cố Dương ngồi ở ghế sau lén nhìn người kia qua gương chiếu hậu.
Lý Hải Phượng không thèm phản ứng cô mà chỉ nghiêm túc lái xe, cân nhắc nên viết đơn từ chức với lý do gì thì được. Dù sao cũng không thể ở cùng một chỗ, mỗi ngày nếu cứ như vậy ngẩng đầu không thấy cứ cúi đầu thì gặp thì người đau lòng khổ sở vẫn là nàng. Bây giờ nghĩ lại, hồi đó khi yêu đương với Ngô Ba, trái tim nhỏ của nàng chưa từng yếu đuối khác lạ đến như vậy.
Cố Dương không đợi được câu trả lời nên cũng không hỏi nữa, dựa vào ghế ngồi mà nhắm mắt nghỉ ngơi.
Hôm nay đột nhiên hơi tắc đường, Lý Hải Phượng thong thả đợi, không như các phương tiện khác thỉnh thoảng lại bấm còi. Bấm còi hối thúc chẳng có tác dụng gì.
“Hai ngày nay tôi bận chuyện khác, không phải cố ý muốn về muộn như vậy, hôm qua em ngủ lúc mấy giờ?” Cố Dương đang nhắm mắt đột nhiên lên tiếng.
Đây là đang giải thích với nàng sao? Trên mặt Lý Hải Phượng không biểu hiện gì, trong lòng chỉ giận cô không biết quý trọng thân thể của mình: “Sau khi ăn xong em đi ngủ rất sớm.” Thực tế, đêm hôm qua hơn mười hai giờ nàng vẫn còn chưa ngủ.
Cố Dương “ừ” một tiếng, rồi lại im lặng.
Gần đây như có chuyện gì đó xảy ra vậy, lúc ở bên nhau hai người luôn lạnh nhạt, nói gì cũng không thoải mái, nói gì cũng xấu hổ. Nàng sẽ không còn vây quanh cô mà hỏi đông hỏi tây nữa, cô cũng sẽ không giúp nàng làm việc này việc kia.
Có phải vì Cố tổng cảm thấy nàng làm không tốt, không thích nàng nữa, muốn sa thải nàng không?
Nghi vấn vừa đưa ra, Lý Hải Phương liên hệ với các loại dấu hiệu gần đây, rõ ràng nhất chính là dấu hiệu chán ghét nàng nên cũng lười sai bảo, ngoại trừ nấu cơm giặt giũ ở nhà ra, còn lại việc nào có thể làm cô đều tự động tay mà chẳng cần đến nàng, có đôi khi cô còn đích thân đi rửa bát. Ở công ty càng không cần nhắc tới, ngay cả bữa trưa cũng rất ít khi dắt nàng theo, có trời mới biết mỗi ngày nàng đắng lòng cỡ nào khi đi ăn với nhóm người trong bộ phận thư ký, đủ kiểu chế giễu, nói ‘Cố tổng không còn sủng ái em nữa rồi’ gì gì ấy.
Một tiếng phanh thật gấp vang lên, cơ thể Cố Dương đột ngột nghiêng về phía trước, sau khi hoàn hồn, cô vỗ cái bốp lên đầu của tên đầu sỏ gây chuyện: “Cô không muốn sống nữa phải không?!”.
Lý Hải Phượng nhìn chiếc xe buýt suýt chút nữa tông vào đằng trước, nàng ôm lấy ngực, vừa thầm mắng mình mải suy nghĩ lung tung, vừa quay đầu lại liên tục xin lỗi Cố Dương.
“Từ sáng đến giờ trong đầu toàn nghĩ cái gì vậy? Tập trung lái xe đi!” Cố Dương tức sắp hộc máu, bà đây còn muốn sống lâu thêm vài năm nữa đấy, đúng là không để người ta bớt lo được.
Khi đến công ty, Lý Hải Phượng còn chưa xuống xe, Cố Dương đã bước xuống trước nàng, sau đó kéo mở cửa chỗ ghế lái, cúi đầu nhìn xuống chân nàng: “Này thì không thắt dây an toàn, để tôi xem xem có va vào đâu không?”
Nhìn thấy bàn tay của Cố Dương sờ soạng trên đùi mình, Lý Hải Phượng co người lại vì xấu hổ: “Không va vào đâu cả.”
Cố Dương trừng mắt nhìn nàng một cái, sau đó tùy tiện xoa đầu nàng, chỉ hận rèn sắt không thành thép nói: “Em không thể để tôi bớt lo một chút à.”
Theo sau Cố Dương vào thang máy, Lý Hải Phượng cúi đầu không dám nhìn cô nữa, nàng nghĩ Cố Dương sẽ lại trách mắng mình vài câu nhưng cô lại không nói gì cả.
Trợ lý như nàng đúng là quá kém cỏi, nói không chừng ngày nào đó sẽ ảnh hưởng đến tính mạng của cô, nàng vẫn là nên… từ chức đi thôi.
——
Trong phòng làm việc, Lý Hải Phượng ngây ngốc trước máy vi tính một hồi, mấy lần len lén nhìn chăm chú Vương Băng phía đối diện, sau đó bắt đầu thở dài trong lòng, lúc đó chính Vương Băng tuyển nàng vào, cho dù muốn từ chức thì phải thông báo cho cấp trên trực tiếp của mình trước một tiếng.
Khi Vương Băng nhận được ánh mắt nóng bỏng lần thứ n kia thì dứt khoát dừng công việc đang làm lại, bất đắc dĩ nhìn về phía người đối diện: “Nói đi, có chuyện gì?”
Lý Hải Phượng sửng sốt, hóa ra cô ấy biết mình đang nhìn? Thật đáng sợ!
“Chị Băng Băng, em…” Lý Hải Phượng úp úp mở mở không biết mở miệng thế nào, dùng bút viết nguệch ngoạc “Em muốn từ chức” trên giấy.
Sự ngạc nhiên thoáng xẹt qua trong mắt Vương Băng, cô ấy hỏi: “Từ chức phần việc nào?”
Lý Hải Phượng ngẩng đầu nhìn cô ấy một cái: “Từ chức cả hai.”
“Tại sao?” Cô ấy biết quá rõ đứa nhỏ này, nếu không phải do chuyện gì ép buộc khiến nàng không còn sự lựa chọn nào khác thì cũng sẽ không vô duyên vô cớ từ chức: “Có người ức hiếp cô?” Đừng trách cô ấy nghĩ nhiều, từ ‘có người’ này của cô ấy không khác gì ám chỉ Cố Dương.
“Không, không có” Lý Hải Phượng vội vàng xua tay: “Chỉ là trong nhà có chút chuyện.”
Vương Băng trượt ghế đến bên nàng, mỉm cười nói: “Rất nhiều nhân viên từ chức toàn lấy lí do vì chuyện gia đình, Hải Phượng, cô không nên lấy điều này làm cái cớ, cho dù thật sự vì chuyện gia đình, tôi có thể nói chuyện với Cố tổng, cho cô nghỉ phép. Kể thử với chị Băng Băng nào, rốt cuộc xảy ra chuyện gì rồi ?”
Xảy ra chuyện gì chứ ? Nàng có thể nói mình đã yêu sếp của mình sao? Dĩ nhiên là không thể.
“Chỉ là, là em không muốn làm nữa.”
Vương Băng nhìn thấy nàng không chịu nói, tuy rằng cô không hề biết cụ thể là như thế nào nhưng bằng đôi mắt có thể thấy rõ hết thảy kia của cô lại làm cho cả người Lý Hải Phượng bồn chồn.
“Chị Băng Băng, chị có thể tuyển người khác mà, vẫn còn rất nhiều cô gái thích hợp.”
Vương Băng khẽ xoa đầu nàng, âm thanh dịu dàng: “Tuyển trợ lý cho tôi thì dễ nhưng tuyển trợ lý cho Cố tổng cực kì khó, cô ấy không dễ gì mới chấp nhận cô, giờ cô lại đòi nghỉ. Hay là vậy đi, loại chuyện thế này cô tự mình tới tìm Cố tổng mà nói, nếu cô ấy đồng ý, bên chỗ tôi tất nhiên không cản trở.”
Trong lòng Lý Hải Phương khẽ lộp bộp một tiếng, Cố Dương, sẽ để nàng đi chứ?
Tại sao nàng lại đột nhiên có ý nghĩ như vậy, cho dù trước đây nàng cũng biết giữa mình và Cố Dương không có khả năng, nhưng nàng chưa từng nghĩ tới chuyện phải rời khỏi.
Buổi trưa, trên căn tin ở tầng chín.
Hôm nay Cố Dương vẫn như cũ, không có để Lý Hải Phượng gọi đồ ăn giúp cô, Lý Hải Phượng đi theo Vương Băng đến nhà ăn. Trong lòng nàng có chuyện, nên đi thì chậm, lại đụng vào người khác.
“Ối chà, Tiểu Hải Phượng, em có chuyện gì sao?” Hàn Nhã Nam dùng ngón tay chọt chọt lên cánh tay nàng.
Lý Hải Phượng khóe miệng giật giật, khi ngẩng đầu nhìn thấy Cố Dương đứng kế bên Hàn Nhã Nam, trong lòng nàng thoáng sửng sốt.
“Tôi còn chưa có ăn đây, cô có muốn ăn cùng với bọn tôi không?” Hàn Nhã Nam hỏi.
‘Cô có muốn ăn cùng với bọn tôi không?’ Lý Hải Phượng không chút suy nghĩ liền lắc đầu, vừa vặn đúng lúc này Tiểu Trương của phòng thư ký đang gọi to tên nàng, nàng gật đầu rồi xoay người vội bước đi, bởi vì đi quá nhanh nên thiếu chút nữa là bị vấp ngã.
“Này, tôi nghe nói gần đây có một bộ phim khoa học viễn tưởng mới ra mắt, chỗ tôi có vài tấm vé, mọi người có ai đi xem không?” Tiểu Trương nhìn qua Lý Hải Phượng. “Không phải trợ lý Lý sống cùng với Cố tổng sao, cho cô hai vé nha?”
Lý Hải Phượng xua tay: “Cố tổng không xem phim.”
“Vậy được rồi, mọi người có ai muốn không?”
Vài người bàn tán sôi nổi, Lý Hải Phượng lơ đễnh khều chọt cơm, nàng chợt nhận ra chính Hàn Nhã Nam khiến nàng hạ quyết tâm rời đi, cho dù giữa hai người kia cũng không có gì, nhưng về sau thì sao? Bên cạnh chị ấy vẫn sẽ có người khác đứng kề bên, đó sẽ là người đàn ông vô cùng ưu tú yêu chị ấy, bọn họ sẽ xây dựng tổ ấm cho riêng mình, hạnh phúc mỹ mãn.
——
Sau bữa trưa, Cố Dương sẽ có khoảng thời gian nghỉ ngơi, Lý Hải Phượng vịn cửa sổ chực chờ những người bên trong ra hết rồi mới đi vào, đợi hồi lâu, cuối cùng nàng cũng thấy cửa văn phòng tổng giám đốc mở ra và tổng giám bộ phận tài chính bước ra. Người vừa đi, Lý Hải Phượng hít một hơi thật sâu rồi gõ cửa.
“Mời vào” Giọng của Cố Dương từ bên trong truyền đến.
Lý Hải Phượng chậm rãi đẩy cửa bước vào. Cố Dương hôm nay ăn mặc rất đơn giản, không phải trang phục công sở, bên dưới là quần tây bình thường còn bên trên là áo len màu vàng nhạt. Vì hiện tại đang trong thời gian nghỉ ngơi nên cô đã tháo giày cao gót ra, mang một đôi dép lê bằng bông rất thoải mái ở nhà. Mái tóc đen thẳng tắp dài ngang lưng được buộc sau đầu, thoải mái và tùy ý không thể tả.
Vừa vào cửa thì trước tiên đã mang tầm mắt từ cửa sổ chuyển thẳng lên thân thể người ta, Lý Hải Phượng có chút xấu hổ, nàng cảm thấy mình đã hết thuốc chữa rồi, có nảy sinh tình yêu sét đánh cũng nên với một người đàn ông đẹp trai sáng láng mặc tây trang mới đúng, thế mà lại có cảm giác với một người cùng giới tính giống như mình thì tính là sao đây, xem ra thật sự là bệnh không nhẹ.
“Cố tổng.”
Cố Dương hiển nhiên có chút ngạc nhiên khi thấy nàng đi vào: “Có việc gì à?”
Trời ạ, không cần phải trưng ra vẻ mặt nghiêm túc như vậy chứ, nếu không nàng thật sự không nói được. Không phải là không thể, mà là không dám.
Dường như không phát hiện ra sự khẩn trương cùng không được tự nhiên của nàng, Cố Dương đi vòng qua bàn giám đốc, mở ngăn kéo, lấy ra một tờ giấy từ bên trong, chính xác thì đó là bản hợp đồng: “Hai ngày trước, Vương Băng cũng đã đề cập với tôi rằng biểu hiện gần đây của em không tệ, yêu cầu tăng lương cho em.”
Tă-ăng lương? ? ?
Có công ty nào lại tăng tiền lương tới tấp như nơi này à? ? ? Cố tổng, chị xác định không phải là đang trêu chọc em đấy chứ? Em còn muốn từ chức đó.
Lý Hải Phượng cảm thấy mình nếu không mở miệng nhất định sẽ phát điên mất. Nàng lấy tờ đơn từ chức phía lưng mình ra, cúi đầu không dám nhìn người trước mặt. “Cố tổng, xin lỗi chị, chắc là em không thể tiếp tục đồng hành cùng Chị được nữa rồi.”
…
Lý Hải Phượng: ? ? ?
Đơn từ chức còn trong tay, Lý Hải Phượng vẫn cúi đầu, đã lâu như vậy, tại sao đối phương lại không nói gì? Tức giận rồi sao?
Nàng dè dặt ngẩng đầu từng tí, không ngờ lập tức rơi vào ánh mắt vẫn chưa từng rời khỏi mình. Nàng không thể nhìn thấy rõ bên trong ánh mắt đó có gì, cũng không hiểu, chỉ cảm thấy hoảng hốt.
Thật lâu sau, tờ đơn trên tay bị rút đi, nàng mới thở phào nhẹ nhõm.
“Tôi không đồng ý” với giọng điệu khác hẳn lúc trước, lạnh lùng không chút cảm xúc.
Lý Hải Phượng cảm thấy hô hấp nặng nề, ngẩng đầu nhìn thẳng vào đôi mắt lạnh lùng kia “Tại sao?”
“Em đã ký hợp đồng với công ty trong ba năm, thêm hợp đồng với tôi, em ký là năm năm. Em cho đây là nơi nào? Muốn tới thì tới muốn đi thì đi?!”
“Nhưng em vẫn có quyền từ chức!” Lý Hải Phượng không thể không phản bác lại.
Có quyền từ chức? Cố Dương nhìn chằm chằm vào mắt nàng: “Lý Hải Phượng, là cái gì khiến em mang thứ này gửi tới tay tôi? Cố tổng tôi vẫn tự thấy mình đối đãi không bạc bẽo với em.”
Lý Hải Phượng chỉ cảm thấy Cố Dương giờ phút này hết sức xa lạ: “Dựa vào cái gì mà em phải nghe lời chị hết thảy, em chính là không muốn như vậy” Lần đầu tiên nàng dùng giọng điệu này nói chuyện với cô.
Một ngọn lửa không tên đột nhiên bùng phát từ lòng bàn chân, Cố Dương cười lạnh, xé lá đơn từ chức trên tay ra từng mảnh vụn, sau đó ném tất cả lên người kẻ đầu sỏ khiến cô ấy tức đến muốn giết người đang đứng trước mặt.
Lý Hải Phượng bị hành động của cô làm cho sợ hãi ngây người không khỏi lui về phía sau hai bước: “Cố tổng, chị…”
Cố Dương tiến lên mấy bước đẩy nàng dựa vào tường, trong đôi mắt tưởng chừng sắp bốc ra lửa, nắm lấy cằm để nàng phải nhìn thẳng vào mình: “Bình thường tôi đối xử với em như thế nào?”
Lý Hải Phượng bị dọa phát ngốc: “Rất, rất tốt”
“Tốt vậy tại sao em lại muốn từ chức? Về nhà lấy chồng sinh con phải không?!”
“Không, không phải” Cứu mạng! Cố tổng sắp ăn thịt người rồi!
“Tôi nói cho em biết Lý Hải Phượng, nếu muốn đi cũng phải chờ tôi không cần em nữa, nếu không, cho dù em có quay về nhà, tôi cũng sẽ có cách khiến em khó sống!” Rốt cuộc Cố tổng cũng ‘bá đạo tổng tài’ một lần, giống như hắc hóa (biến thành người xấu) vậy.
Lý Hải Phượng suýt khóc, vội vàng gật đầu: “Em biết, em biết rồi, Cố tổng…”
Cố Dương buông lỏng bàn tay đang kẹp chặt cằm nàng, ánh mắt vẫn khóa chặt vào nàng, giọng điệu dần dịu đi: “Còn đi nữa không?”
Lý Hải Phượng lắc đầu, vô cùng hiểu chuyện.
Từ văn phòng tổng tài đi ra, Lý Hải Phượng cảm thấy mình như người mộng du, rõ ràng đã nói sẽ thẳng thắn dứt khoát rời đi cơ mà?
Cố Dương ngồi lên ghế trở lại, bàn tay vừa bóp cằm Lý Hải Phượng vẫn còn đang khẽ run, cô cau mày cầm chiếc cốc sứ ở bên cạnh ném về phía cửa, cuối cùng chưa hả giận còn quét hết đống tài liệu trên bàn xuống dưới đất.
Khi Vương Băng bước vào đã chứng kiến toàn bộ cảnh tượng như vậy, cốc sứ vỡ tan, tài liệu rơi vãi tá lả trên mặt đất, còn người ở phía sau bàn làm việc kia thì trông vô cùng u ám.
‘Tức giận rất nhiều đây.’ Vương Băng trong lòng thầm nhủ, cúi xuống nhặt từng tờ một tài liệu trên sàn.
“Nếu Cố tổng không muốn trợ lý Lý rời đi, tôi sẽ quay lại giúp chị khuyên nhủ cô ấy một chút, con gái nhỏ trong nhà mà, khó tránh khỏi những lúc có suy nghĩ muốn không sống xa nhà. Hãy giúp cô ấy củng cố lòng tin, tự nhiên cũng sẽ thu hồi ý muốn nghỉ việc.” Vương Băng không ngốc, tuy rằng biểu hiện của cấp trên bọn họ không quá rõ ràng, nhưng ít nhiều cô ấy cũng cảm thấy được một chút gì đó cho nên mới có một lời nhận xét như vậy.
Cố Dương nhớ tới ánh mắt vừa rồi của Lý Hải Phượng nhìn cô, trong lòng cảm thấy hơi khó chịu: “Cho cô thời gian một buổi chiều, buổi tối khi tan làm, tôi muốn nhìn thấy cô ấy giống như mọi khi” ánh mắt Cố tổng dịu dàng đầy trông mong, nói với Vương Băng.
Trong phòng làm việc của Vương Băng, Lý Hải Phượng đang nghẹn ngào đẫm nước mắt đầy mặt nói: “Em nghĩ chị ấy chỉ mắng em vài câu là xong, ai biết chị ấy còn muốn bóp chết em, huhuhu.”
Trên đầu Vương Băng đầy vạch đen, cô ấy rút khăn giấy đưa cho nàng: “Bé ngoan, tính tình Cố tổng không tốt cô cũng không phải không biết, cô ấy chỉ không nỡ để cho cô đi, sao cô lại không nhìn ra chứ?”
“Em biết chị ấy không muốn em đi, nhưng mới vừa rồi chị ấy thực sự rất hung dữ. Em có cảm giác chị ấy muốn ăn thịt người, chị ấy chỉ thích bắt nạt kẻ yếu.” Lý Hải Phượng còn tỏ ý trái tim nhỏ bé của mình lúc này đập không bình thường, hơn nữa, muốn giữ người cũng không có kiểu giữ như vậy nha.
Vương Băng cảm thấy sắp trấn an được, liền vô chủ đề chính: “Vậy mình không đi nữa nhé?”
Lý Hải Phượng ngước đôi mắt đỏ hoe lên nhìn cô ấy: “Em vẫn muốn rời đi, nhưng chị ấy nói muốn từ bỏ cũng phải chờ tới khi chị ấy từ bỏ em, bằng không dù em có bỏ chạy thì chị ấy sẽ khiến em không được sống yên ổn, quả thực quá hung dữ!”
Vương Băng trong lòng buồn cười, chỉ với mấy lời như vậy cũng có thể dọa được nàng: “Cố tổng nói đúng nha, cô ấy hẳn là không vui rồi. Không chỉ một mình cô đâu, người nhà của cô cũng chẳng muốn bị liên lụy.” Được rồi, uy hiếp một chút thật ra cũng không sao.
Lý Hải Phượng sửng sốt, nước mắt cũng ngừng lại, ngây người nhìn cô ấy: “Không đâu, Cố tổng là người tốt, chị ấy sẽ không làm như thế đâu.”
“Người tốt? Ôi, ngây thơ!” Vương Băng nở một nụ cười bí hiểm khó dò.
…
Buổi tối sau khi tan làm, văn phòng tổng giám đốc tổ chức một buổi hoạt động, đương nhiên người tham gia vui chơi không chỉ có các trợ lý thư ký, mà còn có một số giám đốc điều hành cấp cao của công ty, đội hình đồ sộ tuyệt đối chưa từng có, cuối cùng thậm chí ngay cả Vương Băng cũng không may mắn thoát khỏi.
Loại chuyện hay ho này đương nhiên sẽ không thiếu Hàn Nhã Nam rồi, ai cũng biết vị tổng giám mới nhậm chức này rất dễ nói chuyện, bình thường lại hay đi cùng Cố Dương, thế là đánh bạo để cô ấy đi mời Cố Dương vị Phật lớn kia xuất hiện. Phải biết rằng ngoại trừ một ít tổng kết giữa và cuối năm hoặc là đại hội khen thưởng gì đó, thì rất ít khi cùng bọn họ chơi đùa, lần này là một cơ hội tốt.
“Không đi!”
Biết ngay kết quả sẽ là như vậy. Hàn Nhã Nam biết rõ Cố Dương là người ăn mềm không ăn cứng, lại không có ai khác trong văn phòng, thế là cô ấy nắm lấy cánh tay của Cố Dương lắc qua lắc lại, vừa thì thầm làm nũng: “Ai nha, cô đi đi mà, tất cả mọi người đều đi đó, Cố tổng~ ”
Tại sao lại có một người phiền phức như vậy? ! Cơn giận của Cố Dương buổi chiều vẫn chưa xuôi đi liền quay về, đang định hất cái tay dính người kia ra thì cửa phòng cô đột nhiên bị đẩy ra, hiển nhiên là do Hàn Nhã Nam vừa đi vào khi nãy còn chưa đóng kín lại.
Lý Hải Phượng với hành động tay cùng cánh tay dính chung một chỗ của hai người họ thì vờ như không thấy, rặn cười nói: “Cố tổng muốn phải tăng ca phải không? Vậy em về trước nhé.”
Cố Dương thấy vậy thì liền hất tay Hàn Nhã Nam ra, đứng dậy đi về phía cửa, sau đó nắm chặt cổ tay Lý Hải Phượng: “Hôm nay không tăng ca, chúng ta đi ăn thôi.”
Hàn Nhã Nam thò đầu ra vẻ tò mò: “Tiểu Hải Phượng, đêm nay chúng ta có hoạt động, em có muốn đi không? Ồ, đi thôi, đi thôi.”
Lý Hải Phượng: “…”