Bọn họ đến trung tâm giải trí lớn nhất thành phố Định Hải, trang trí bên trong cũng tương đối xa hoa, không cần nói cũng biết nơi này kinh doanh rất phát đạt, hầu như tất cả các loại giao dịch ở Định Hải đều được thực hiện ở đây, trong và ngoài cửa đều chật cứng vệ sĩ. Lý Hải Phượng chưa bao giờ đến một nơi như vậy trước đây nên không tránh khỏi tò mò mà nhìn Đông ngó Tây.
Cố Dương cùng Hàn Nhã Nam đi phía trước, cô vừa quay đầu nhìn lại thì đã thấy nàng đang vươn tay sờ tượng chim ưng vàng ở cửa trước, lúc này mới nhíu mày: “Đừng làm những chuyện mất mặt như vậy được không?”
Lý Hải Phượng ngại ngùng rụt tay lại, nàng chỉ muốn xem xem con chim vàng to như vậy có phải là vàng thật không, dù sao nó cũng lớn như vậy, nếu là thật thì đáng giá bao nhiêu?
Bọn họ đi tới hai phòng bar ở tầng cao nhất trong khu giải trí, vừa vào cửa, mùi rượu liền phả vào mặt, còn có âm thanh làm rung động lỗ tai người ta, vốn dĩ một đám người đang điên cuồng cười đùa, vừa thấy Cố Dương xuất hiện thì tất cả mọi người đều yên tĩnh lại, âm thanh kia cũng tắt đi.
Cố Dương vẻ mặt vẫn ôn hòa như cũ, cũng may so với khi ở công ty thì dịu đi hơn một chút, cô liếc nhìn mọi người: “Mọi người nhìn tôi làm gì? Cứ tiếp tục đi.”
Sau khi cô vừa dứt lời thì có người đã bật tiếp dàn nhạc lên, một đám người cũng từ từ thả lỏng, người đứng đầu đều đã lên tiếng, dù có thận trọng đến đâu cũng có vẻ đạo đức giả, hơn nữa lần này là do cô gọi mọi người tới.
Dù gì thì họ cũng khá quen thuộc với nơi này, không khí xung quanh cũng khá tốt, một số thì ca hát, một số thì tán gẫu ở quầy bar, một số thì ngồi xung quanh một cái bàn mà chơi trò chơi. Cố Dương đến ngồi ở một gian phòng khác, vài người trong phòng đều là những quản lý cấp cao và tương đối trẻ tuổi của Cố Thị, thấy Cố Dương bước vào cảm xúc của bọn họ đột nhiên bùng nổ, thay phiên nhau kính rượu với Cố Dương.
“Cố tổng, biện pháp lần trước cô nói với tôi đúng là có hiệu quả, khiến cho đối thủ phải sửng sốt, chúng ta đóng cửa lại nói chuyện, lần này có thể đoạt được chuyện làm ăn của Đông Hán, đều là công lao của cô, tôi kính cô một ly.” Người vừa lên tiếng là một thanh niên ngoài ba mươi tuổi, bình thường anh ta ăn nói khôn khéo, lại không cẩu thả trong công việc. Không chỉ là một cấp dưới dễ bảo, ra ngoài còn có thể nói chuyện làm ăn, khi trở về cũng có thể vênh mặt.
Cố Dương không cho là đúng, đem đáy ly chạm vào miệng ly của anh ta: “Đông Hán thì đã tính là cái gì? Mục tiêu của chúng ta chính là ông chủ cũ của bọn họ, có thể khiến cho lão già kia giúp chúng ta chống lại người của Quang Viễn, cũng không thể không nhắc tới công của anh.” Cô nhấp một ngụm rượu đỏ, lại nói: “Chuyện này dừng lại ở đây được rồi, trước tiên anh cũng không cần nhúng tay vào, lúc này chúng ta chỉ cần khoanh tay đứng nhìn.”
Người nọ hiểu rõ, từ từ uống cạn rượu trong ly.
Tuy rằng thực lực của bọn họ không tệ nhưng nếu muốn so với Đông Hán thì quả thực có chút chênh lệch, theo lời của Cố Dương nói, với một chút mánh khóe, cuối cùng trai cò đánh nhau, ngư ông đắc lợi, nhưng nói đi cũng phải nói lại, một công ty nhỏ như Quang Viễn thì làm sao có thể so sánh với Cố Thị. Có thể dùng một đoạn Cố Dương từng viết để hình dung: Quá trình loại bỏ kẻ thù thật dễ chịu và tuyệt vời. Cách thực sự để khiến đối phương cảm thấy kinh hãi chính là từng chút từng chút một mà rút gân lột da đối phương, khiến đối phương tuyệt vọng đến mức muốn sống không được mà muốn chết cũng không xong.
Bên này vài người uống mấy ly rượu, thương lượng những chuyện khác công việc, phía bên kia thì có một đám phụ nữ đang đang chơi trò chơi. Tất nhiên, ngoài Vương Nhạc Hòa và một nam thư ký lạ mặt thì còn có một vài lãnh đạo tầm trung từ các bộ phận khác, bởi vì bình thường trong công việc cũng có tiếp xúc nên quan hệ cũng không tệ, cho nên cũng gọi tới, hơn nữa nghe nói Cố Dương cũng tới, cho nên bọn họ cũng đã chuẩn bị sẵn để trò chuyện tâng bốc cô.
Cố Dương vừa đi vào thì đã uống vài ly rồi, biểu tình trên mặt cũng không còn cứng ngắc, khóe miệng còn có một chút ý cười, một nhóm người đang chơi trò chơi, có người uống rất nhiều rượu, mặc kệ người đó là ai, kéo Cố Dương bước vào: “Chúng tôi đang chơi trò bịt mắt, sờ mặt và đoán người, cô nói đi, hoặc là chạm vào người khác hay đứng yên để cho người khác sờ, cô chọn một cái” Người này uống rượu vào đúng là to gan hơn mọi khi, bình thường cũng là một trợ lý thân thiết với Lý Hải Phượng, lúc làm việc còn có chút ngốc, bây giờ lại quát lớn một tiếng, vậy thì càng không cần nói.
Tửu lượng của Lý Hải Phượng không nhỏ nhưng hôm nay nàng thật sự không có tâm trạng náo loạn cùng đám người này, Cố Dương ở bên kia lâu như vậy, vừa đi vào sẽ bị kéo về phía trước. Tất nhiên nàng sẽ không nói gì cả, bởi vì bản thân cảm thấy hiện tại Cố Dương có vẻ khá vui vẻ.
Cố Dương đương nhiên không để ý tới Lý Hải Phượng ngồi trong góc, mặc dù cô không mấy vui vẻ nhưng cũng không muốn mọi người mất hứng nên vừa định gật đầu, liền nghe Hàn Nhã Nam không vui lẩm bẩm nói: “Nếu chạm vào đoán không đúng phải hôn môi ba phút, cô có chơi được không đó”
Cố Dương sửng sốt, nhóm người kia càng ngày càng chơi lớn hơn xưa, xưa nay Cố Dương khó thể hiện cảm xúc ra bên ngoài, càng không ngờ tới lần này mình đồng ý liền bị hố, ánh mắt của cô liếc nhìn đám người này như lang như hổ.
Cuối cùng, Cố Dương cũng bị bịt mắt, và rồi có người tiến lên phía trước để cô chạm vào.
Trò độc ác này không biết do kẻ mưu mô nào bày ra, thật là khiến người khác tức điên mà, Cố Dương là một quản lý cấp cao, bình thường cũng không thường xuyên tiếp xúc với nhân viên, mà cho dù có tiếp xúc thường xuyên thì làm gì có chuyện vừa chạm vào liền đoán ra, đã vậy đoán không được còn phải hôn môi. Từ từ…
Lý Hải Phượng đột nhiên mở to mắt, hôn môi? ? ? Có phải nàng đã bỏ qua điều gì đó không? Ngộ nhỡ…
Người đầu tiên đứng trước mặt Cố Dương là Vương Băng, cô ấy bị đẩy lên, Cố Dương vừa mới chạm vào tóc cô ấy đã có thể đoán ra, Vương Băng mỉm cười lùi vài bước về sau.
Rồi người thứ hai, ngoài Vương Băng ra thì người kia cũng là sếp của phòng thư ký, là một người phụ nữ khá xinh đẹp, đây cũng không phải là ngoại lệ, khi sờ tới tai thì Cố Dương cũng đã đoán được, bởi vì tai của đối phương có chút đặc biệt, rất lớn, nên khi chạm tới tai của đối phương thì Cố Dương nhịn không được bật cười.
Cố Dương có một thân hình đẹp, cái gì cần đều có, vóc dáng cũng cao, chiếc áo khoác màu xám đen dài đến đầu gối tôn lên vẻ đẹp trung tính của cô, khí chất cao quý bức người. Ngay cả khi đôi mắt bị che bởi vải đen, khi cô cười, thật sự cũng không thể che được nét đẹp đó. Lý Hải Phượng không khỏi sửng sốt.
Sau đó lại đoán thêm hai người nữa, cả hai đều thuộc bộ phận thư ký. Cố Dương thậm chí còn đoán được, có người cho rằng quá dễ, những người Cố Dương đoán trước đó đều là nhân viên cũ thường xuyên tiếp xúc với cô, không có gì khó cho nên muốn tìm một người mà cô mới tiếp xúc không lâu.
Hàn Nhã Nam không đợi tới lúc chọn người, liền trực tiếp đứng trước mặt Cố Dương, mặc dù mấy ngày nay hai người đều ở cùng một chỗ nhưng cũng không thể dựa vào mùi hương trên người mà đoán, vì hiện tại trong phòng đều tràn ngập mùi rượu và nước trái cây, sẽ không dễ mà nhận ra được, còn nếu như chỉ chạm vào… cũng khó nói.
Mọi người đều nín thở chờ xem động tác của Cố Dương.
Quả nhiên! Hơn một phút trôi qua, Cố Dương vẫn chưa đưa ra câu trả lời, cô ấy xua tay, không khỏi bực bội nói: “Tôi không thể đoán được.” Sau đó kéo miếng vải bịt mắt ra.
Hàn Nhã Nam sắc mặt tối sầm đứng trước mặt cô: “Cô cố ý làm vậy đúng không?”.
Cố Dương giật mình: “Sao lại là cô?”
Đến khi nhóm người tỉnh táo lại bắt đầu trở nên ồn ào, hiếm thấy Cố tổng vui vẻ, lợi dụng cơ hội này có được một may mắn mà nhìn thấy cô hôn người khác, kiếp sau chưa chắc đã được.
“Hàn tổng cũng là nữ, chỉ là ba phút hôn môi mà thôi, Cố tổng, chúng tôi đã chuẩn bị rồi.”
“Đúng vậy, đúng vậy, Cố tổng, chị là lãnh đạo đương nhiên phải làm gương nha” Chậc chậc, thật là một mớ hỗn độn mà…
Ngay cả người bình thường nói năng lúc nào cũng thận trọng như Vương Băng cũng đã phá vỡ quy tắc của mình, nhìn thái độ của mọi người lúc này thì Cố Dương liền biết đêm nay mình có muốn trốn cũng không thoát, Vương Băng hiếm khi thấy sếp nhà mình kinh ngạc như thế, liền ngồi vào chỗ chuẩn bị xem kịch vui.
Khi làm việc thì Vương Nhạc Hòa tuyệt đối tôn trọng Cố Dương, vậy mà lúc này cũng cảm thấy có chút hứng thú mà dựa vào quầy bar xem náo nhiệt.
Cũng không biết ai là người báo tin, ngay cả những người phòng bên cạnh cũng qua hết bên đây, lúc này cảm giác của Cố Dương muốn chết cũng có, đây không phải là đào hố chờ mình nhảy vào sao?
Hàn Nhã Nam cũng đỏ mặt, nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm Cố Dương, thấp giọng lẩm bẩm nói: “Hôm nay tôi để kiểu tóc gì cô cũng không biết sao, sao có thể không đoán ra được? Đã nói là cô cố ý.”
Cố Dương nhìn cô ấy một lúc lâu, không biết phải nói gì? Đúng vậy, tại sao cô không đoán ra, có quỷ mới biết cô còn đang suy nghĩ xem đối phương có thể là Lý Hải Phượng hay không. Ừm? Mà Lý Hải Phượng đâu?
Sau khi nhìn một vòng xung quanh lại không tìm thấy người, Cố Dương sợ hãi, nơi này lớn như vậy, chẳng lẽ nàng đã rời đi rồi?
Nghĩ đến những tiếng nói xung quanh càng ngày càng lớn.
Cuối cùng, Cố Dương tỏ vẻ bất lực nói: “Ba phút có hơi lâu không?”
“Không lâu” Mọi người hét lên.
“Một phút, không thể hơn.” Cố Dương thỏa hiệp, đợi tới khi xong việc sẽ chạy ra ngoài tìm người.
Hàn Nhã Nam trợn to hai mắt, nghiến răng nghiến lợi nhìn cô: “Tôi đồng ý…Hừ”
Xung quanh im lặng, rồi đột ngột vang lên tiếng than khóc, tất nhiên là có cả tiếng vỗ tay.
“Cố tổng, Hàn tổng, không chỉ hôn môi đơn giản như vậy được, phải có cả lưỡi nữa.”
Cố Dương: “…”
Hàn Nhã Nam: “…”
Những nhóm người khác đều sửng sốt, có cần phải điên cuồng như vậy không? Trên thực tế, Cố tổng của họ đâu phải là lesbian.
Chưa đầy một phút, Cố Dương buông lỏng bàn tay đang giữ đầu Hàn Nhã Nam ra, ngượng ngùng nói: “Lần sau không được làm như vậy nữa!”
Lý Hải Phượng nào có chạy ra ngoài, nàng vẫn ngồi trong một góc nghịch điện thoại, đương nhiên toàn bộ cảnh này nàng đều nhìn thấy hết, khi Cố Dương nói “một phút, không thể hơn” khiến nàng ngây ngẩn cả người.
Hai chữ ‘không được’ vẫn luôn nghẹn trong cổ họng không thể phát ra thành tiếng, nàng có tư cách gì mà nói ra hai chữ này?
Trong lồng ngực dường như có một bàn tay vô hình đang bóp chặt lấy trái tim nàng, mọi thứ xung quanh đối với nàng đều không quan trọng, nàng chớp mắt mấy cái, nhìn bóng hình đang bị một nhóm người vây xung quanh kia nhất thời cảm thấy trở nên vô cùng xa lạ.
Ngay sau đó vòng thứ hai cũng nhanh chóng bắt đầu. Một số người ngay cả lần đầu tiên cũng không đoán được, tất cả đều chỉ là một trò chơi, Cố Dương và Hàn Nhã Nam cũng không phải ngoại lệ.
“Lý Hải Phượng đâu?” Cố Dương vừa bước đến chỗ Vương Băng hỏi thì tình cờ nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc biến mất ở cửa, cô sững sờ, suy nghĩ xong liền cầm chìa khóa xe đi theo ra ngoài.
Vừa ra khỏi phòng, bên ngoài tương đối yên tĩnh, tốc độ đuổi theo của Cố Dương càng lúc càng nhanh, cuối cùng lại biến thành chạy, cô tăng tốc đuổi theo: “Lý Hải Phượng, em dừng lại cho tôi!”
Ai biết khi cô vừa mở miệng, đối phương không những không dừng lại mà bước chân ngày càng nhanh hơn, quả thực Cố Dương cũng không đuổi theo được nữa, cô nghĩ đến lời thoại trong bộ phim thần tượng thanh xuân: “Tôi đếm đến ba, nếu em không dừng lại để tôi đuổi kịp, tôi nhất định sẽ đánh em!”
Vẫn chạy? Cố Dương lần này có chút kinh ngạc, phát hiện ra mình nói sai rồi.
Cố Dương liền tháo giày cao gót chạy đuổi theo, cuối cùng cũng nắm được cánh tay đối phương, thở hổn hển nói: “Em tức giận với tôi có phải không? Tôi có tuổi rồi còn phải chạy theo em, em, aa…”
Cố Dương có chút không tin Lý Hải Phượng dám cắn cô, cô vô thức buông bàn tay đang nắm lấy cánh tay của nàng, đâu ngờ vừa buông ra thì người kia lại muốn chạy, cô tức giận đến mức không đuổi theo nữa: “Chạy đi, chạy rồi thì đừng bao giờ quay trở lại nữa.”
“Không trở lại thì không trở lại!” Thanh âm mang theo tiếng nức nở truyền đến, Cố Dương ngây người.
“Này! Dừng lại cho tôi! Dừng lại!” Cố Dương cau mày chạy theo kéo người lại: “Em điên rồi sao? Chẳng lẽ bởi vì tôi không đồng ý chuyện em muốn từ chức? Em muốn như vậy mà bỏ chạy?!”
“Chị biết rõ em yêu chị…” Nàng đã không thể chịu được nữa nên cuối cùng vẫn là nói ra, một câu này giống như đã dùng hết toàn bộ sức lực mà nói ra. Khi xoay người lại thì nước mắt vẫn tuôn rơi không ngăn được, sớm muộn gì cũng hết, như vậy sẽ không còn khó chịu nữa.
…
“……Tôi cũng thế”
Lý Hải Phượng nghĩ mình bị ảo giác nên bước chân cũng dừng lại.
“Những gì em nói…có thật không?”
Không biết có phải mình nghe nhầm không, giọng nói phía sau có chút thận trọng.
Lý Hải Phượng quay người lại, ngơ ngác nhìn người đối với nàng nằm ngoài tầm với kia, hai tay buông thõng hai bên không khỏi run lên: “Chẳng lẽ em có thể lừa chị được sao?”
Có lẽ vì nàng vừa khóc nên giọng nói khàn khàn, mềm nhũn.
Cố Dương từ từ đến gần nàng, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đang khóc của nàng không chớp mắt, rồi nhẹ nhàng đưa hai tay lên.
“…Cố tổng.”
Điều tuyệt vời nhất trong cuộc sống đó chính là: người bạn thích, cũng thích bạn.
Cho đến khi trên môi truyền đến cảm giác lành lạnh, Lý Hải Phượng mới hoàn hồn.
Hóa ra Cố tổng đang…hôn nàng.
Cảm giác như một giấc mơ vậy, Lý Hải Phượng không biết chuyện gì đang xảy ra cho đến khi lực tay đặt trên eo và sau đầu nàng dần dần tăng lên, Lý Hải Phượng mới ý thức được chuyện gì đang xảy ra, nàng vô thức muốn đẩy người đang ôm mình ra nhưng ngược lại càng bị đối phương ôm chặt hơn.
Nụ hôn ban đầu chỉ chạm môi giờ đã không còn là đụng chạm đơn thuần, hàm răng bắt đầu cạy mở, đầu lưỡi linh hoạt quét giữa môi và hàm răng, không ngừng cắn mút, Lý Hải Phượng đột nhiên cảm thấy đây là chuyện kích thích duy nhất mà nàng đã làm trong suốt hơn hai mươi năm qua.
Tiếng thút thít trầm thấp kéo cảm xúc của Cố Dương trở lại, cô buông lỏng tay, thở hổn hển dựa vào trán người trong lòng mình, trong mắt lộ ra tia sáng chưa từng thấy: “Em không thể lừa được Cố tổng tôi đâu.”
Lý Hải Phượng ngơ ngác nhìn cô, nhất thời không biết nên nói gì, liền quên hết chuyện không vui vừa rồi.
“Ngoan nào, về nhà trước đi” Cố Dương kéo người đi tìm xe, tốc độ dưới chân vô cùng kinh người.
Lý Hải Phượng lon ton chạy theo sau cô, cũng không thể nói rõ cảm xúc trong lòng mình lúc này như thế nào, vừa chua xót vừa ngọt ngào.
Lúc này hai người đi về cũng quên luôn phải gọi cho mấy người lên lầu. Cố Dương lái xe, tay cầm vô lăng run rẩy không kiềm chế được, suýt chút nữa đã vượt đèn đỏ.
Cứ như vậy cô cũng không biết mình đang lo lắng điều gì, vội vàng trở về nhà. Sau khi xuống xe, Cố Dương cơ hồ bước hai bước thành một, đem Lý Hải Phượng bị cô nắm tay kéo đi thở không ra hơi vào nhà.
“Cố tổng…Cố tổng, chị…chị chậm một chút!”
Thật vất vả mới mở được cửa vào nhà, Lý Hải Phượng vừa mới thở phào nhẹ nhõm đã bị đối phương ấn lên cửa, nàng còn chưa kịp mở miệng thì đã bị cô chặn lại.
Không cần nhìn đồng hồ cũng biết bây giờ đã gần mười giờ, trong phòng khách không bật đèn, chỉ có một ít ánh trăng đáng thương xuyên qua rèm cửa sổ kính sát đất chiếu vào trong phòng. Lý Hải Phượng thấy hơi hoảng khi cảm nhận được sự mát lạnh sau lưng và vài nụ hôn nóng bỏng ướt át bên tai. Nàng mặc một chiếc áo khoác cộc bên ngoài, bên trong chỉ có một chiếc áo sơ mi mỏng. Đó là bộ quần áo đi làm chưa kịp thay sau giờ làm việc. Bây giờ áo khoác đã được cởi ra, hai chiếc cúc ở đường viền cổ áo sơ mi cũng đã bị ai đó cắn đứt.
Không đợi bàn tay trên thắt lưng động đậy, Lý Hải Phượng đã vội vàng đè nó lại, giọng nói căng thẳng run rẩy: “Cố tổng…Chị đừng làm em sợ.”
Một lúc lâu vẫn không có tiếng động.
Như cuối cùng cũng cảm nhận được sự hồi hộp và lo lắng của nàng, Cố Dương từ từ buông tay ra, cúi xuống nhặt chiếc áo khoác nhỏ vừa bị vứt trên mặt đất lên, mặc cho nàng rồi bật đèn trong phòng khách.
Khi ánh đèn sáng rọi xuống, Lý Hải Phượng theo phản xạ có điều kiện nheo mắt lại, sau đó từ từ nhìn rõ người đứng trước mặt mình, trong phút chốc mặt đỏ bừng.
“Em, em đi chuẩn bị nước tắm.” Lý Hải Phượng cảm thấy xấu hổ, tìm cớ lên lầu, nhưng bị Cố Dương kéo lại, tim nàng nhảy loạn, nghĩ đến chuyện vừa rồi liền vô thức rụt người lại.
Cố Dương nhíu mày: “Còn trốn cái gì? Lại đây, tôi hỏi em.”
Có cần trông nghiêm túc như vậy không? Vừa rồi tại sao lại hôn nàng? Trong lòng Lý Hải Phượng không khỏi than thầm một tiếng, theo cô ngồi xuống ghế sô pha.
“Chuyện xảy ra khi nào?” Cố Dương nhìn nàng chằm chằm không chớp mắt.
Lý Hải Phượng đưa ra một dấu chấm hỏi: “Cái gì?”
Cố Dương vỗ vào đầu nàng: “Em nói xem là chuyện gì?”
Lý Hải Phượng ôm đầu: “Ừm, đại khái, từ sau khi quay trở về châu Phi.”
Cố Dương nheo mắt: “Vậy thì tại sao em không nói sớm hơn?”
Nói sớm hơn? ? ? Lý Hải Phượng trợn to hai mắt, sau đó ấp úng nói: “Loại chuyện này sao có thể dễ dàng nói ra như vậy?”
Cố Dương bóp cằm nàng mà lắc qua lắc lại: “Không nói được à? Ai vừa tỏ tình với tôi vậy? Chẳng lẽ là chú cún con nào?”
Lý Hải Phượng hất tay cô ra, thẹn quá hóa giận nói: “Chị mới là cún con…”
Nhìn chằm chằm khuôn mặt đỏ bừng của nàng, Cố Dương càng sát lại gần hơn: “Em thích tôi ở điểm nào?”
Người này sao cái gì cũng có thể hỏi được vậy: “Em không biết, đừng hỏi nữa.” Lý Hải Phượng nóng lòng muốn chạy nhanh vào trong phòng, đêm nay trái tim nàng đã phải chịu đựng nhiều rồi.
Cũng may Cố Dương cũng không muốn tục làm khó nàng, để nàng đi lên lầu.
Chuẩn bị nước xong, Cố Dương đi vào tắm rửa, nàng cũng vội vàng tắm rửa, sau đó khóa cửa chuẩn bị đi ngủ. Kết quả nàng vừa nằm xuống được một lúc thì nghe thấy tiếng gõ cửa, dọa nàng sợ tới mức thiếu chút nữa nhảy dựng lên, đến khi mở cửa hóa ra là Nhị Phượng.
Từ khi nào mà nó biết gõ cửa vậy?
Lý Hải Phượng cho con chó vào, cả đêm kinh hãi vì sợ Cố Dương đột nhiên gõ cửa, nhưng rõ ràng là nàng đã suy nghĩ quá nhiều.