Nếu đây là một giấc mơ, thì tôi hy vọng mình sẽ không bao giờ tỉnh lại – Lý Hải Phượng
Mở mắt ra.
Hửm?
Như mọi khi, nàng ngủ dậy, vệ sinh tắm rửa rồi xuống làm bữa sáng. Sau khi Lý Hải Phượng nấu cháo xong thì cứ đi đi lại lại trong phòng khách, trên thân mặc bộ đồ ngủ hình con thỏ màu hồng cứ đi vòng quanh nhà như một bà cụ, trên đỉnh đầu thì vẫn còn một mớ tóc rối chưa kịp chải trông vô cùng ngốc nghếch.
Chuyện tối hôm qua nhất định là một giấc mơ, quả thực không chân thật lắm, mà sao giờ này Cố tổng vẫn chưa chịu dậy? Có phải chị ấy hối hận rồi không? Hay chị ấy chỉ đơn giản muốn đùa giỡn với mình? Nhất định là như vậy.
“Em đang làm gì vậy?” Cố Dương vừa bước xuống cầu thang vừa nhìn người bên dưới đang làm gì.
Lý Hải Phượng giật mình, quay đầu lại ngơ ngác nhìn cô: “Chị, chị dậy rồi?”
Cố Dương “ừ” một tiếng, rồi đi thẳng vào bếp.
Này? Lý Hải Phượng thất vọng nhìn theo cô, quả nhiên là mơ, sao Cố tổng có thể nhìn trúng nàng được.
“Gạo này thật thơm, em đã ăn chưa?” Cố Dương cúi đầu húp một ngụm cháo, sau đó thuận miệng hỏi.
Lý Hải Phượng gật đầu, cầm thìa múc cho cô một chút đường: “Gạo mẹ em gửi tới, trong nhà đều dùng gạo ngon đương nhiên là rất thơm, nếu chị thích em sẽ nhờ mẹ gửi lên nhiều một chút.”
“Gửi về nhà khi nào? Sao tôi lại không biết.”
“Công ty”
Cố Dương: “…” Vẻ mặt thiếu kiên nhẫn này là sao vậy? Chuyện hôm qua vẫn chưa xong? Có phải muốn đổi ý rồi không?
Khi hai người sắp ăn xong, Nhị Phượng vui vẻ chạy đến cọ cọ vào chân Lý Hải Phượng. Cũng không biết Lý Hải Phượng đột nhiên nhớ tới cái gì cúi xuống sờ sờ vào đầu nó: “Buổi sáng hôm trước em đưa nó ra ngoài đụng phải con chó samoyed nhà hàng xóm, chó nhà người ta là chó lớn, nó giống như uống phải thuốc kích thích, bất động nằm trên người con chó kia, khiến chủ nhân của con chó kia sợ hãi một phen.”
“Ừm…lúc đầu tôi cũng muốn nuôi một con samoyed nhưng lại sợ mình không biết nuôi. Dù sao thì nó cũng trông khá đẹp. Sau đó tôi nghĩ lại, liền nuôi một em husky. Vậy mà loài chó này đúng là vừa ngốc lại vừa đần, bây giờ nuôi nó lại cảm thấy đau lòng.” Cố Dương nói rất nghiêm túc.
Nhị Phượng không biết có phải nghe hiểu hay không, khi Cố Dương vừa dứt lời nó liền chui xuống gầm bàn chạy về phía cô.
Lý Hải Phượng tủm tỉm cười, nghĩ đến tiếng gõ cửa kỳ quái tối hôm qua, bây giờ nghĩ lại, hẳn là cả người và chó đều đứng gõ cửa.
Thật ra không thể trách Lý Hải Phượng suy nghĩ quá nhiều, chuyện xảy ra đêm qua khi nghĩ lại nàng vẫn đỏ mặt, nhưng đương sự bên kia lại giống như chưa hề xảy ra chuyện gì, ví dụ như lúc này…
Hai người cùng nhau đến công ty, khi ra vào xe thì loại công việc giúp cô mở cửa xe từ lâu đã trở thành thói quen của nàng, nàng ngồi ghế lái, cô ngồi ở phía sau như trước. Ngay cả khi bước vào thang máy, Lý Hải Phượng vẫn theo bản năng mà đi phía sau, mọi thứ không thể tự nhiên hơn.
Trong thang máy im lặng, Lý Hải Phượng đang suy nghĩ lung tung.
“Áo hồng nhạt của em đâu?”
Hai người chiếm một bên thang máy, Cố Dương đứng ở bên phải, khi hỏi thì cô cũng chưa từng liếc mắt qua nàng một cái, điều này khiến Lý Hải Phượng có chút mất mát.
“Giặt rồi” Nàng trả lời.
“…Da em trắng nõn hồng hào, mặc màu hồng nhạt thật sự rất đẹp. Cuối tuần tôi dẫn em đi mua thêm vài cái.” Cố Dương vẫn không có nhìn nàng, thản nhiên nói.
Lý Hải Phượng sửng sốt một chút, sau đó nhiệt độ trên mặt đột nhiên tăng lên, hai tay không biết đặt ở đâu, nói là vui cũng không phải, mà không vui cũng không được.
Thang máy nhanh chóng đến nơi, tới khi nàng kịp nhận ra thì Cố Dương đã ra khỏi thang máy, Lý Hải Phượng sững sờ nhìn theo bóng lưng cô, không biết diễn tả cảm giác này như thế nào, cứ như có ai đó đang cầm cỏ đuôi chó không ngừng cọ loạn trong ngực mình, rất ngứa, nhìn không thấy sờ không được, và bản thân hiện tại lại bị cảm giác kỳ lạ này bao trùm.
Khi ra khỏi thang máy thì có không ít người lên tiếng chào hỏi Cố Dương, trước khi bước vào văn phòng cũng đã có hơn phân nửa người tới đây, thấy Cố Dương thì tất cả mọi người đều ngẩng đầu nhìn chăm chú, tối hôm qua lúc chơi trò chơi kia thừa dịp có thể thấy được hành động hiếm có của sếp, cho nên lúc này trong lòng họ đều có một cảm giác không thể nói rõ.
Vẻ mặt Cố Dương vẫn bình thản, gật đầu với bọn họ, bước vào văn phòng của mình.
Buổi sáng có một cuộc họp, Lý Hải Phượng cũng không muốn tham gia, nhưng kết quả vẫn bị Vương Băng kéo vào trong, vì là buổi họp của quản lý cấp cao nên cũng sẽ chỉ có vài người, Lý Hải Phượng ngồi bên cạnh Vương Băng chờ mọi người đến đông đủ.
Trước khi Cố Dương bước vào, Vương Băng đã mở sổ sách để xem lại tất cả nội dung sẽ được đề cập lát nữa, một lúc sau, Cố Dương mở cửa bước vào.
Bước tiếp theo là lần lượt các trưởng bộ phận làm công việc báo cáo, đến lượt những người không quen biết báo cáo thì Lý Hải Phượng mới biết hóa ra bọn họ là tổng giám đốc Marketing và người phụ trách bên công ty trang sức Hồng Thắng dưới trướng Cố Thị.
Thời gian cuộc họp không hề ngắn, có thể nói chán nhất là nghe người khác báo cáo, người khác có thể lười biếng, nhưng những người làm trợ lý thư ký như các nàng không được mắc sai lầm, nói trắng ra, chỉ cần đảm bảo là không được có sai sót khi bọn họ giao cho Cố Dương xem qua.
Lý Hải Phượng một bên oán thầm một bên tiếp tục ghi chép, mặc dù rất nghiêm túc nhưng trong môi trường này, nàng vẫn cảm thấy có một ánh mắt đang khóa chặt mình, vì thế khi vô tình ngẩng đầu lên thì liền đụng phải Cố Dương đang trầm tư nhìn mình.
Tuy nhiên, hoàn cảnh hiện tại không cho phép nàng suy nghĩ nhiều, dù bị người khác nhìn chằm chằm cũng không thoải mái lắm, nhưng lại là người mình thích, hơn nữa nàng vẫn còn đang làm việc. Thích thì cứ nhìn thôi, nàng đâu làm gì khác được.
Báo cáo được một nửa, cửa phòng họp lại bị đẩy ra, Hàn Nhã Nam chỉnh lại cổ áo, cúi người về phía một người: “Thực xin lỗi, tôi đến muộn.”
Cố Dương liếc mắt nhìn cô ấy một cái rồi cũng không lên tiếng, nghe báo cáo rồi tiếp tục nhìn chằm chằm vào người nào đó.
“Cố tổng, báo cáo đã hoàn thành, ngài có câu hỏi nào không?” Sau khi mọi người báo cáo xong, Vương Băng theo thường lệ hỏi.
…
“Khụ…Cố tổng” Vương Băng khẽ ho một tiếng, một bên nhắc nhở Cố Dương, một bên che giấu sự xấu hổ của bản thân mình. Nhân viên vừa báo cáo xong, không biết sếp mình của nghe thấy hay không, mặc cho mọi người đều có mặt ở trong phòng, cô vẫn còn nhìn trợ lý của mình một cách trắng trợn như thế này, liệu có thực sự ổn không?
Sau khi Lý Hải Phượng lưu lại tài liệu, nàng cũng ngẩng đầu lên.
Cố Dương dựa vào ghế da giữ nguyên tư thế, sau khi lấy lại tinh thần, cô nhìn đám người xung quanh, cuối cùng dừng lại trên người giám đốc tiếp thị của Hồng Thắng, cô bình tĩnh nhìn người đàn ông đó, sau đó không chút để ý lên tiếng: “Cố Thị có vô số ngành nghề, Hồng Thắng kinh doanh được bao nhiêu năm, vật liệu xây dựng trên công trường trong tay Lão Nhạc còn lãi hơn cậu, cậu làm năm năm rồi, lời lãi bao nhiêu cậu cũng không nắm rõ được sao?”
Khi nói câu cuối cùng, Cố Dương đập mạnh tay vào bàn, giọng nói cất lên cao khiến một số người không chuẩn bị tâm lý như Lý Hải Phượng cũng phải run rẩy.
Hầu hết những người có mặt ở đây đều khá quen với câu đầu tiên là Cố Dương hòa nhã, câu sau đột nhiên cao độ rồi đập bàn ấy rồi, cái này gọi là ‘nắng mưa thất thường’, đại khái chính là như vậy.
Sau khi tham dự rất nhiều cuộc họp, mặc dù đôi khi có thể xuất hiện những bầu không khí khá cứng nhắc, nhưng đây lại là lần đầu tiên Cố Dương vỗ bàn trong cuộc họp mà nàng nhìn thấy, thậm chí không dám cầm chuột nữa, chỉ ngẩng đầu lên cũng giống như mọi người mà cẩn thận nhìn cô.
Hiện tại cô là sếp của nàng, người điều hành Cố Thị, không phải Cố Dương, người duy nhất thuộc về nàng.
“Tôi biết rằng lợi nhuận của Hồng Thắng luôn ở mức thấp, nhưng thị trường trang sức hiện tại nói chung là không mấy khởi sắc, chắc hẳn Cố tổng cũng biết rõ điều này.” Giám đốc tiếp thị có lẽ cũng cảm thấy bản thân mình khó được tới tổng bộ tham gia họp một lần, thay vì khích lệ còn phải chịu nghe mắng, không để bản thân tiếp tục mất hết mặt mũi mới dám lên tiếng phản bác.
Cố Dương hừ lạnh một tiếng: “Vương Băng, điều tra doanh số bán hàng của Hồng Thắng trong những năm gần đây.”
Vương Băng gật đầu, đưa ra tài liệu sớm đã được chuẩn bị, sau khi nhấp vào, nó lập tức xuất hiện trên màn hình máy chiếu. Biểu đồ phân tích doanh số của Hồng Thắng trong 5 năm rất rõ ràng.
“Tôi đã cho các người hòa hoãn ba năm, bây giờ anh lại nói với tôi thị trường trang sức đang đình trệ, não các người bị lợn ăn mất rồi đúng không? Hả? Doanh số bán hàng không tăng chẳng lẽ không chịu nghĩ biện pháp giải quyết? Đến kẻ ngốc cũng biết trang sức ở vùng duyên hải có sức tiêu thụ cao, ngay cả khi không có phát triển trên thị trường trong nước, chúng ta có thể tiến dần sang thị trường Hong Kong hay thậm chí là ở nước ngoài, tôi vẫn chờ các người tìm tới tôi, cho tôi một chiến lược trọng điểm, mà các người cả ngày đang làm gì vậy?”
Trong phòng họp rơi vào im lặng, những tiếng thở đều đã nhỏ đến mức gần như không nghe thấy, cô đứng dậy khỏi chỗ ngồi nhưng mà không một ai dám ngẩng đầu nhìn cô, mặc dù hầu hết mọi người đều không liên quan gì đến trang sức Hồng Thắng, cũng bởi vì họ cảm thấy sự thất vọng của cô nên cũng có phần bất đắc dĩ. Một người phụ nữ chỉ mới ba mươi tuổi mà thôi, vậy mà lại phải gồng mình chèo chống cả một tập đoàn, nếu không có cô, bọn họ cũng không có chén cơm này.
“Chúng tôi không thiếu tiền, mỗi người, chỉ cần các người có ý tưởng tốt, bao nhiêu tiền tôi cũng đồng ý đầu tư. Doanh thu bán đồ da năm ngoái rất tốt, Giang Đào đã nói với tôi: ‘Cố tổng, gần một năm nay Trung Nhã của chúng ta đã chen vào top 10 ngành sản xuất có ảnh hưởng tới thị trường trong nước, vì thế chúng ta liền phải phát triển sang thị trường nước ngoài’. Tôi cũng không lừa gạt gì các người, sau khi nghe xong những lời này, cũng không hề nói hai lời lập tức gọi điện cho cấp dưới, trừ của anh ta ba tháng tiền lương cộng thêm nửa năm tiền thưởng.” Cố Dương thở dài, chậm rãi ngồi vào chỗ cũ: “Với tôi mà nói, đó hành vi đáng phải xử phạt, nhưng tại sao lại không phạt nặng anh ta? Bởi vì khuyết điểm của anh ta chính là ưu điểm, anh ta là người có dã tâm, còn các người thì sao?”
“Đúng là chúng tôi làm việc không đủ cố gắng. Hy vọng Cố tổng có thể cho… chúng tôi thêm một cơ hội nữa.” Lúc này, tổng giám đốc của trang sức Hồng Thắng, người vẫn luôn trầm mặc đột nhiên lên tiếng.
Cố Dương nuốt nước bọt: “Tôi sẽ cho các người một cơ hội, nếu sau này không chịu cố gắng, lấy công trạng để nói chuyện, tôi chỉ nhìn kết quả. Vẫn là câu nói kia, sản nghiệp Cố Thị có rất nhiều, thêm hay bớt đi cũng không ảnh hưởng, đương nhiên người muốn ngồi vào vị trí này cũng không ít, các người tự quyết định đi.”
Tất cả mọi người ở đây đều biết rằng lần này Cố Dương thực sự rất tức giận, hôm nay chính là mượn tay Hồng Thắng để răn đe những người khác, tư liệu đều có cả, có thể nhìn ra là đã sớm chuẩn bị.
Sau đó, những người khác cũng run rẩy nói mấy câu, Cố Dương cũng không còn tâm trạng cao hứng nữa, năm nay Kinh Cửu khiến cô mất rất nhiều tiền, Hồng Thắng chỉ mãi dậm chân tại chỗ không chịu tiến, còn một số cái khác thì trôi nổi các ngành khác nhau. Nhắc mới nhớ, điều duy nhất cô cảm thấy hài lòng lúc này là Tây Giang Nguyệt của Hàn Nhã Nam.
“Được rồi, hôm nay kết thúc ở đây đi.” Cố Dương lật xem các thư mục trong sổ tay của mình: “Vương Băng, cô nhanh chóng cho người sắp xếp buổi họp báo, chuẩn bị đến thứ ba.”
“Được.”
Trong phòng họp mọi người dần dần rời đi, Lý Hải Phượng đang thu dọn giấy tờ trên bàn, Hàn Nhã Nam liếc mắt nhìn người đang ngồi trên ghế da kia, vốn dĩ muốn nói gì đó nhưng biết hiển nhiên giờ không phải là lúc, há miệng thở dài, vừa rồi lúc Cố Dương tức giận, cô ấy cũng bị dọa một phen, nhất định sau này phải chú ý mới được.
Chỉ còn lại có hai người, Lý Hải Phượng lại bắt đầu luống cuống tay chân, không tập trung thu dọn tài liệu trên bàn, tay bất giác run lên, một mảnh giấy a4 bay xuống.
Cố Dương đỡ lấy tờ giấy rơi, nhưng vẫn dán mắt vào màn hình máy tính: “Tôi lại làm em sợ à?”
Lý Hải Phượng sửng sốt một chút, sau đó nhanh chóng lắc đầu: “Không có, bọn họ không chịu thua kém, nhất định không trách chị đâu.”
Cũng không biết Cố Dương đang nhìn cái gì, ánh mắt chăm chú dán vào màn hình. Lý Hải Phượng cũng không quan tâm. Nàng sắp xếp tài liệu rải rác trên bàn, định bỏ chúng vào túi hồ sơ, bởi vì nàng đưa lưng về phía Cố Dương nên không thể nhìn thấy được động tác của đối phương, chờ tới khi xoay người lại thì đã bị đối phương ôm vào trong lòng.
“A—” Tình huống quá đột ngột, Lý Hải Phượng kinh ngạc kêu lên một tiếng. Cố Dương cao hơn nàng nửa cái đầu, khi nói thì cô chỉ cần dời mắt xuống một chút, lúc này bản thân bị trói trong lồng ngực của đối phương, hai tay chống lên bàn, Cố Dương chỉ cần tiến về phía trước một chút là có thể hôn được rồi, tư thế này, thật sự là rất xấu hổ.
“Em căng thẳng cái gì, đừng quên là em tỏ tình với tôi trước.” Cố Dương nhìn nàng nghiêm túc nói.
Khoảng cách quá gần, Lý Hải Phượng muốn lùi về phía sau, nhưng phía sau lưng lại là bàn cứng, nàng có chút ngượng ngùng: “Em, em không căng thẳng”
Cố Dương nhìn chằm chằm khuôn mặt của nàng một lúc, sau đó đột nhiên bật cười: “Đừng căng thẳng, hôn tôi một cái.”
A? Lý Hải Phượng trừng mắt nhìn cô, bây giờ đang là giờ làm việc, nàng giơ tay lên, cẩn thận chọc vào vai cô: “Hiện tại không thích hợp, em còn có việc phải làm…”
Những lời tiếp theo chưa kịp thoát ra đều đã bị nuốt chửng, Cố Dương cúi đầu xuống hôn, Lý Hải Phượng mở to mắt, bàn tay vừa giơ lên chọc chọc khi nãy kia đã không chút sức lực mà đặt lên vai cô.
“Nhắm mắt lại được không?” Cố Dương cau mày có chút không vui, một tay ôm eo nàng, tay kia che mắt nàng lại rồi…tiếp tục hôn.
“Đúng rồi, Cố tổng, vừa rồi tôi quên…” Vương Băng vừa mở cửa phòng họp bước vào thì thấy một màn trước mắt, ngây ngẩn cả người, nhưng trong vài giây, cô ấy nhanh chóng phản ứng lại “Hai người tiếp tục đi”, nói xong liền dứt khoát đóng cửa lại.
Lý Hải Phượng đẩy Cố Dương ra, suýt khóc khi nhìn về hướng cửa: “Là chị Băng Băng, Cố tổng, Cố tổng, chúng ta xong rồi.”
Cố Dương dựa vào mép bàn, trong lòng vẫn còn chút cảm giác về nụ hôn vừa rồi, cô kéo máy tính lại gần, sau đó kéo Lý Hải Phượng đang vô cùng hoảng sợ vào trong lòng, ôm lấy nàng từ phía sau, sát lại gần tai khẽ thì thầm: “Cho em xem cái này.”
Lý Hải Phượng nhìn cô, rồi nhìn vào máy tính, liền bị thứ trên máy tính hấp dẫn, đó là mặt dây chuyền nạm kim cương, lý do bị thu hút dĩ nhiên là…viên kim cương đặc biệt to.
Khi Cố Dương bắt đầu cắn vào tai nàng, Lý Hải Phượng mới chậm rãi phản ứng lại, cảm giác được sủng ái mà đâm ra lo sợ đã không thể hình dung được cảm giác của nàng lúc này, có trời mới biết sáng nay tỉnh dậy, bản thân cảm thấy như đang mơ, vậy thì có phải bây giờ là đang mộng du không nhỉ?
Sự thật chứng minh là không phải! Bởi vì khi Lý Hải Phượng cảm thấy việc không thể chấp nhận được rõ ràng lại sắp xảy ra một lần nữa, Cố tổng lại chạm vào nàng…
Lý Hải Phượng ngăn cô lại liền nói sang chuyện khác: “Cố tổng, chị Băng Băng vẫn ở bên ngoài, chúng ta…”
“Em nhìn cái này trước” Cố Dương hướng cuốn sổ trước mặt kéo tới gần nàng: “Em thích nó không?”
Ặc! Lý Hải Phượng khóc không ra nước mắt, có ai nói cho nàng biết tại sao Cố tổng lại đột nhiên thay đổi nhanh như vậy không, nàng không kịp thích ứng phải làm sao bây giờ?
“Không được! Cố tổng, chị đã đưa nó cho em rồi, chị quên mất rồi à, là chỉ sợi dây chuyền đó đó” Lý Hải Phượng khi nói ra những lời này là chỉ muốn tránh khỏi đối phương, mặt đỏ tai hồng khoa tay múa chân nhắc nhở cô đã tặng cho mình nhiều đồ như vậy.
Cố Dương nóng lòng nhìn nàng: “Không phải tất cả các cô gái đều thích thế này sao?” Bọn họ thích, Lý Hải Phượng sao có thể không thích một người có nhiều tiền như vậy.
Lý Hải Phượng xua tay: “Thật sự là không được, Cố tổng, không phải là vấn đề thích hay không. Nó quá đắt, chị kiếm tiền cũng không dễ dàng gì, em không thể nhận được.”
Lần này Cố Dương thực sự sửng sốt, cô đã tiếp quản Cố Thị nhiều năm như vậy, ai cũng biết cô càng lên cao thì càng kiếm được nhiều tiền, nhưng chưa từng có người nói những đồng tiền mà cô kiếm được không hề dễ dàng, thậm chí ngay cả người thân của cô cũng không, bọn họ chỉ nói những việc cô làm hiện tại chưa đủ, vẫn còn quá yếu.
Thấy Cố Dương không lên tiếng, Lý Hải Phượng ngây ngô cười, rồi bắt đầu đi về phía cửa.
Cố Dương bị hành động của nàng làm cho dở khóc dở cười: “Không cần thì không nhận, sao giống như Cố tổng tôi kề dao vào cổ em bắt em nhận vậy, lại đây, để tôi hôn em thêm một lúc.”
Lý Hải Phượng: “…”
Lúc trước khi nàng làm sai chuyện gì đó khiến Cố Dương không vui, cô luôn miệng nói Lý Hải Phượng “Cô có muốn làm không? Nếu không nghe lời thì thu dọn đồ đạc nhanh chóng cút đi”, hiện tại thì sao, nếu nàng không nghe lời thì sẽ bị hôn.
Thấy người kia vẫn còn không chịu nhúc nhích, Cố Dương đang định mở miệng thì thấy Lý Hải Phượng chạy đến, nhanh chóng hôn lên má cô, Cố Dương định vươn tay bắt lấy thì người nào đó đã đỏ mặt mà bỏ chạy.
Cố Dương: “…”
Lý Hải Phượng ra mở cửa, quả nhiên gặp Vương Băng vẫn còn đang đứng ở bên ngoài, bị bắt gặp, Lý Hải Phượng hận đất không nứt ra một lỗ để mình chui xuống.
“Quay lại sắp xếp biên bản cuộc họp, buổi tối trước khi tan làm gửi tới văn phòng của Cố tổng” Vương Băng ra lệnh với vẻ mặt lãnh đạm dường như không có việc gì.
Lý Hải Phượng biết đây là đang cho mình bậc thang để đi xuống, nàng vội vàng gật đầu, đang định rời đi, chợt nghĩ đồ của mình vẫn còn ở trong đó, nàng nhìn về phía Vương Băng với vẻ mặt đau khổ.
Vương Băng khẽ ho một tiếng, xua tay: “Cô về trước đi, một lát nữa tôi sẽ đưa cho.”
Lúc này Lý Hải Phượng mới yên tâm đi tới cửa thang máy.
A, xem như… đã xác nhận quan hệ?