Sau khi Vương Băng trở về, cô ấy nói với Lý Hải Phượng rằng hai người họ sẽ tới thành phố S vào chủ nhật này, nàng đáp lại một tiếng, nhìn qua lịch thì thấy hôm nay đã là thứ năm, trong lòng nhất thời có chút phiền muộn, nàng và Cố Dương vừa mới xác nhận quan hệ mà đã phải tạm thời chia xa.
“Phải đi trong bao lâu ạ?” Tuy Vương Băng không nói gì thêm nhưng cô ấy lại khiến nàng có chút ngượng ngùng, vẫn không nhịn được muốn hỏi, hy vọng sẽ không đi quá lâu.
“Vẫn chưa rõ ràng. Cuộc đấu thầu sẽ diễn ra cho đến thứ Tư tới, lẽ ra là do những người bên phía Kinh Cửu đi nhưng bởi vì cuộc họp báo nên Cố tổng liền phái tôi đi, vốn dĩ tôi chưa từng tham gia vào mấy việc này, có thể trúng thầu hay không là một chuyện không nói được, với lại công việc cần xử lý sau khi trúng thầu vô cùng rắc rối, có thể mất tới một tuần hoặc nửa tháng.” Vương Băng nói xong thì bắt đầu gọi điện thoại để sắp xếp mọi chuyện.
Lý Hải Phượng nâng má khẽ cau mày, theo những gì nàng biết thì cuộc đấu thầu đất đai ở thành phố S lần này hẳn là rất quan trọng, khi công ty đấu thầu lần đầu đã tốn rất nhiều công sức, cũng không biết đã phải tìm qua bao nhiêu mối quan hệ trung gian, nếu không có sự việc của Trang Hoa thì bọn họ làm sao có thể đi tới bước này?
Đấu thầu đất đai không thể so với các ngành khác, các ngành khác chỉ cần bên đấu thầu thương lượng thông qua hợp tác và sau đó bên đối phương thỏa mãn là có thể trúng thầu. Nhưng tranh giành đất đai không chỉ là về vấn đề uy tín, mọi thứ đều phải được thông qua quy trình phê duyệt, bởi vậy mới thấy Cố Dương trước đó đã phải tranh thủ bao nhiêu cơ hội thế nào, chuyện lần này có bao nhiêu khó khăn chỉ có mấy người bọn họ biết, Vương Băng, nàng và một trợ lý thư ký. Tuy Vương Băng đã làm nhiều năm như vậy, bình thường cũng sắp xếp một số chuyện, xử lý một số việc của công ty nhưng cũng không thể gánh vác được việc này.
Rốt cuộc Cố tổng nghĩ như thế nào, thời điểm mấu chốt này lại còn cho nàng đi theo góp vui…
Lý Hải Phượng nhấp chuột, cảm thấy không vui, một lần đi thì đã đi lâu như vậy, không phải một tuần, có lẽ phải nửa tháng nữa, khi nào thì mới được trở về đây, hừ!
Không! Can! Tâm! ╭ (╯ ^ ╰) ╮
Còn hai ngày nữa, Vương Băng có rất nhiều việc phải sắp xếp, Lý Hải Phượng bận rộn chạy tới chạy lui, so ra, bên ngoài phòng tổng giám đốc, thì bên quản lý còn dễ dàng hơn nhiều, giao tiếp trong công việc cũng chỉ có một mình Vương Nhạc chịu trách nhiệm, mặc dù là đàn ông nhưng anh ta lại không chút hoang mang, vẻ mặt vô cùng bình thản.
Nhắc đến Vương Nhạc, Lý Hải Phượng không khỏi nghĩ đến anh chàng đẹp trai hầu như ngày nào cũng đến đón mình, cao ráo, chân dài, ngoại trừ bộ quần áo thể thao lần đầu gặp mặt thì những lần sau đều bắt gặp đối phương mặc một thân tây trang. Chiếc xe thể thao dừng ở cổng, quần tây, áo sơ mi trắng, áo vest vắt ở khuỷu tay, dù nhìn ở góc độ nào trông cũng vô cùng hấp dẫn.
Đương nhiên, Lý Hải Phượng chỉ thỉnh thoảng nhìn thấy anh ta vài lần, bình thường nàng đều trực tiếp theo Cố Dương vào bãi đậu xe, nhưng Vương Nhạc lại có gaydar cực kỳ lợi hại, a…sao tự dưng nàng đột nhiên lại nghĩ đến người khác rồi?
Trong đầu nghĩ đến còn ngạc nhiên, quan hệ giữa nàng và Cố Dương bây giờ, bây giờ các nàng đang yêu nhau, thật là sẽ không sao cả sao?
Mới 12 giờ trưa, có người gõ cửa phòng làm việc thư ký, việc gõ cửa này rõ ràng chỉ là một cử chỉ lịch sự, khi cửa phòng mở, Vương Băng vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Cố Dương đang dựa vào cửa đứng đó, khẽ ho một tiếng, giống như đang nhắc nhở người nào đó.
Lý Hải Phượng đang vùi đầu vào đống báo cáo cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, sau khi nhìn thấy người ở cửa, hồn phách mới chậm rãi quay về vị trí. Theo phản xạ, nàng đứng với dáng vẻ được đào tạo bài bản, thẳng người nói: “Chào Cố tổng!” chỉ thiếu bước gập người xuống nữa thôi.
Trên đầu Cố Dương là một đám mây đen.
Vương Băng nín cười, cúi đầu tiếp tục làm việc, coi hai người kia như không khí.
“Đi ăn cơm” Cố Dương ném lại một câu rồi rời đi.
Này? Lý Hải Phượng vẫn đứng đứng ngây ngốc ở đó, mãi cho tới khi Vương Băng khẽ nhắc nhở một câu: “Còn không mau đi” thì nàng mới lấy áo khoác và túi xách từ trên giá, chạy ra ngoài với khuôn mặt đỏ bừng.
Trong hành lang, Lý Hải Phượng vừa thở hổn hển đứng sau Cố Dương vừa mặc áo khoác: “Cố tổng, bây giờ chúng ta đi đâu?”. Nhìn thấy Cố Dương cũng mặc áo khoác mới biết được Cố Dương muốn đi ra ngoài.
Vào thang máy, Cố Dương ấn lầu một, Lý Hải Phượng liền hỏi: “Không phải tới bãi đậu xe sao?”
“Ừm, đi xe của công ty.”
Lý Hải Phượng nhìn chằm chằm vào con số màu đỏ đang không ngừng thay đổi, nàng biết công ty có xe và cũng có luôn tài xế, tuy nhiên, bình thường cho dù là ăn cơm hay làm gì, Cố Dương rất ít khi dùng đến, chỉ đi xe của bản thân, sau đó khi nàng đến thì đã kiêm luôn chức lái xe, cô cơ bản không cần lái, hôm nay làm sao vậy?
Khi tới tầng một, ba cô gái ở quầy lễ tân trong sảnh rất ngạc nhiên khi nhìn thấy Cố Dương nhưng cũng không ảnh hưởng tới biểu hiện trên gương mặt của bọn họ, đứng ở một bên vừa mỉm cười ngọt ngào vừa gọi một tiếng ‘Cố tổng’, khiến người khác tê người.
Lý Hải Phượng cũng mỉm cười với ba người họ, đi theo Cố Dương tới cửa xoay.
Quả nhiên có một chiếc xe màu xám có rèm che đang dừng ở bên ngoài, Lý Hải Phượng vốn định đi giúp Cố Dương mở cửa. Nhưng người tài xế kia đã nhanh hơn nàng một bước mà mở cửa xe ra, ngay sau đó vấn đề lập tức xuất hiện, nàng nên ngồi ở phía trước hay là phía sau đây?
Không đợi Lý Hải Phượng suy nghĩ, Cố Dương đã kêu nàng ngồi vào, thế nên nàng phải cắn răng ngồi xuống bên cạnh.
“Tới phố Thanh Điền.” Cố Dương nói với lái xe một tiếng, sau đó quay sang hỏi Lý Hải Phượng: “Em có thích đồ ăn Ý không?”
Lý Hải Phượng: “…” Chỗ đó có gì ngon chứ, không thích.
“Không thích? Còn đồ ăn Pháp thì sao?”
Cố tổng, không phải chị bị bệnh rồi chứ? Lý Hải Phượng chật vật một hồi mới nói: “Em muốn ăn cơm rang.”
Cố Dương: “…”
Cuối cùng, Cố Dương chọn một nhà hàng Pháp, diện tích nhà hàng cũng không lớn vậy mà chi phí lại khá đắt đỏ, cho nên cũng không giống với mấy nhà hàng Trung Quốc, cứ đến giờ trưa là sẽ chật ních khách hàng.
Người phục vụ giúp họ chọn một chỗ ngồi trang nhã, Lý Hải Phượng cảm giác như mình đang ngồi trên đống lửa, mặc dù bây giờ nàng thực sự đang ở bên Cố Dương nhưng bản thân lại cảm thấy không được tự nhiên, khi yêu đương với người khác chính là như vậy sao? Ah, thực sự là muốn nhốt chính mình lại quá.
Nguyên nhân chính là Cố Dương thay đổi thái độ quá nhanh, không kịp phản ứng, không kịp thích ứng.
“Tôm đông lạnh, chả cá, trai, cá tuyết… cá tuyết hay cá chình?” Cố Dương ngẩng đầu hỏi Lý Hải Phượng.
“Sao cũng được.”
“Vậy thì súp cá tuyết, mỗi thứ một món ở trên, à, cho tôi thêm một phần gan ngỗng nữa” Cố Dương hỏi lại Lý Hải Phượng: “Còn em thì sao?”
“Em, em cũng giống như chị.”
“Vậy thì hai phần gan ngỗng”
Người phục vụ gật đầu: “Còn cần gì nữa không ạ?”
“Hmm…Cho tôi một phần bánh kem, sau khi dùng mấy thứ kia xong thì hẳn mang lên.”
“Vâng, xin chờ một chút”
Lý Hải Phượng: “…” Làm sao để đối phó với sự căng thẳng lúc này đây…
“Vương Băng đã nói với em là chủ nhật sẽ đi chưa?” Cố Dương vừa hỏi xong, điện thoại di động của cô vang lên.
“……Mẹ.”
Lý Hải Phượng giật mình nhìn Cố Dương, là mẹ cô gọi điện thoại tới.
Đúng, nàng thích Cố Dương, Cố Dương cũng nói mình thích nàng, nhưng dường như bọn họ đều đã quên mất một vấn đề, phải giải thích với người trong nhà như thế nào.
Bối cảnh gia đình của Cố Dương, nàng cũng biết được một chút, vì vậy nếu gia đình cô biết mối quan hệ của họ, trời ạ, tại sao nàng không nghĩ đến vấn đề này.
Bình thường tiểu thuyết sẽ viết:
Nói đi, làm sao cô mới chịu rời khỏi con tôi? Sau đó lấy ra một xấp tiền từ trong túi.
Đồ đê tiện vô liêm sỉ, cô muốn làm gì, dám câu dẫn con tôi, tốt nhất cút càng xa càng tôi, nếu không XXX gia chúng tôi sẽ không bỏ qua cho cô đâu.
xxx, làm ơn quên đi, cầu xin cô rời khỏi nó, hai người thực sự không thích hợp, người chúng tôi muốn tìm phải môn đăng hộ đối.
…
“Ừm, con biết, con sẽ chú ý, mẹ không cần lo lắng, không được, mới được một thời gian, chờ một chút đi…”
Lý Hải Phượng đắm chìm trong suy nghĩ của bản thân quả thực không chú ý tới xung quanh, nếu Cố Dương là đàn ông thì cũng không sao nhưng cô lại là phụ nữ, bọn họ có những suy nghĩ cổ hủ là điều có thể hiểu được, mặc dù có là người hiện đại thì cũng có thể không khá hơn là bao.
“Được rồi, ừm, tạm biệt”
Kết thúc rồi?
Cố Dương thích thú nhìn nàng, vừa rồi cô đã nhìn thấy toàn bộ biểu cảm phong phú trên mặt đối phương, không cần nghĩ cũng biết nàng đang lo lắng chuyện gì.
“Bọn họ không quản được tôi.”
Lý Hải Phượng: “…”
Cố Dương lắc nước đá trong ly, đầu cô lại đau, vốn dĩ trời đang lạnh nên cô không muốn bỏ thêm đã nhưng sau đó lại nói với nhân viên phục vụ cho thêm một chút, cố chịu đựng đem ly thủy tinh đặt lên trán, nói: “Em không cần phải lo lắng, hiện tại một mình tôi chống đỡ Cố Thị, bọn họ đau lòng còn không kịp, cũng sẽ không quản chuyện này, em cứ yên tâm đi theo tôi là được.”
‘Em cứ yên tâm đi theo tôi là được.’
Lý Hải Phượng sửng sốt, khuôn mặt đỏ bừng, trong lòng chợt xuất hiện một tia ngọt ngào, ông trời thực sự đã để mắt đến nàng, Lý Hải Phượng chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ có một ngày như vậy, nàng đối tốt với Cố Dương nhưng lại là tận chức tận trách bởi vì nàng cầm tiền lương của người ta, nhưng còn Cố Dương thì sao, lấy cách này để đáp lại nàng?
Có thể được một người phụ nữ xuất chúng như Cố Dương cưng chiều, nàng còn đòi hỏi gì hơn nữa?
Trước mặt là người mình thích, cô xinh đẹp, mạnh mẽ, cứng rắn không thua kém bất kỳ người đàn ông nào, sau này sẽ là người của nàng.
Món ăn được đưa lên từ từ, Lý Hải Phượng nào còn tâm trạng thưởng thức, mặc dù đã qua mùa xuân, hiện tại trong lòng lại có chút nhộn nhạo, muốn cắn Cố tổng một miếng, phải làm sao bây giờ?
Cố Dương không biết suy nghĩ của nàng, chỉ giục nàng mau ăn đi: “Chiều chủ nhật em đi, sau đó phải đi theo Vương Băng cho tốt, không được phép chạy lung tung, biết không?”
Lý Hải Phượng gật đầu: “Em có thể chạy đi đâu, chưa từng tới thành phố S, không thông thuộc đường phố, không chạy lung tung được.”
“Ừm”
“Cố tổng, em không hiểu. Trong công ty nhiều người như vậy, tại sao chị lại để em đi cùng với chị Băng Băng? Ngộ nhỡ không được thì phải làm sao bây giờ?”
“Coi như không được.”
“…”
——
Buổi chiều làm việc kéo dài, khối lượng công việc cũng nặng nề, lúc rảnh rỗi Lý Hải Phượng vẫn có thể nghĩ đến Cố Dương, còn khi bận rộn thì liền ném người sang một bên.
Cuộc thảo luận trong nhóm rất gay gắt, hỏi Lý Hải Phượng khi nào thì đi, khi nào quay lại, Cố tổng đúng là coi trọng cô, nhiệm vụ lớn như vậy chỉ giao cho hai người.
Lý Hải Phượng nhìn chằm chằm vào những con số trên màn hình, khẽ thở dài, nàng không muốn đi, hôm nay muốn hỏi Cố Dương một chút nhưng dáng vẻ của Cố Dương hoàn toàn không muốn nhắc tới chuyện công việc.
“Dạo gần đây, Cố tổng gầy đi rất nhiều, Tiểu Hải Phượng, cô nói xem, có phải do cô không chăm sóc tốt cho cô ấy, có phải làm đồ ăn không hợp khẩu vị không, thật là không nghe lời.” Một trợ lý thân thiết với Lý Hải Phượng nói.
Lý Hải Phượng giật mình, gầy đi rồi sao? Sao nàng lại không phát hiện ra, quả thật gần đây Cố Dương ăn rất ít, nghĩ xong liền gõ mấy chữ “Gần đây cô ấy giảm cân, đương nhiên là phải gầy rồi”
“Giảm cân?? Cố tổng còn muốn giảm cân sao? Cô ấy có dáng người đẹp như vậy, đúng là bắt nạt mấy người béo mà, hừ!”
“Đúng vậy, chúng ta có phải cũng nên giảm cân không?”
Một vài người vẫn đang bàn tán sôi nổi, Lý Hải Phượng còn có việc khác, sớm lui ra.
“Nếu cô thực sự không muốn đi, chỉ cần nói với Cố tổng, cô ấy sẽ đồng ý” Vương Băng đi tới phòng trà rồi đột nhiên nói.
Lý Hải Phượng gượng cười vài tiếng: “Em khá là muốn đi, học hỏi thêm kinh nghiệm.”
Vương Băng cười cười không nói gì. Nếu nàng thực sự không muốn, Cố Dương còn có thể ép buộc sao, cô nhóc này chính là như vậy.
Khi tan làm, Lý Hải Phượng vui vẻ bắt đầu thu dọn đồ đạc, khiến Vương Băng muốn nàng ở lại tăng cũng không nhẫn tâm mở miệng, không có cách nào khác, ai bảo người ta là bạn gái của sếp mình cơ chứ, sao mình dám áp bức cô ấy.
Quả nhiên sau khi thu dọn xong, Cố Dương vừa bước đến gõ cửa. Trái tim của Lý Hải Phượng đã sớm mềm như nước, dáng vẻ khi yêu chính là như vậy, có thể ở cùng với Cố tổng, chỉ cần cô đừng lúc nào cũng muốn động tay động chân với mình thì nàng đã rất vui rồi.
Nhắc tới động chân động tay…
Nếu hôn thôi cũng không sao, nhưng nếu làm cái khác thì nàng sẽ thấy không được tự nhiên, có cái gì mà phải sờ đâu chứ, nàng có cô cũng có mà…
Hai người đơn giản ăn ở bên ngoài, là lần đầu tiên yêu đương, trên phương diện này Cố tổng quả thực còn quá ít kinh nghiệm, cô không biết ngoài ăn uống, xem phim, chơi điện tử thì còn gì vui hơn.
Trong rạp chiếu phim
Một bộ phim kinh dị đặc biệt nổi tiếng gần đây đang được chiếu. Họ mua vé ghế đôi, tay trong tay không quan tâm tới người khác thấy thế nào. Đương nhiên, dù sao cũng là người nhận được nhiều phỏng vấn trên những tờ báo kinh tế và tài chính, tuy nói bên trong rạp phim đều là những người trẻ tuổi, nhưng để phòng ngừa vạn nhất, cô lại có những cử chỉ thân mật với Lý Hải Phượng như vậy, cho nên Cố Dương đeo kính đen, xõa tóc đội mũ lưỡi trai, làm cho người khác cũng không thể nhận ra.
Đó là lý do tại sao hai người họ có thể quang minh chính đại nắm tay.
Chỗ ngồi của họ nằm ở góc của hàng ghế cuối cùng, về cơ bản những người khác sẽ không chú ý tới, màn hình cũng nhỏ hơn bình thường rất nhiều, phối hợp âm thanh trong rạp không khí vô cùng kinh dị.
Nhưng…cả hai người họ đều rất can đảm.
Khi bộ phim vừa bắt đầu, có người sợ tới mức kêu lên, Lý Hải Phượng có chút buồn bực, nói nhỏ vào tai Cố Dương: “Cố tổng, chị không sợ sao?”
Không biết Cố Dương đang suy nghĩ gì, khi nàng sát lại gần nói chuyện bên tai thì cô cảm thấy vô cùng ngứa.
“Không sợ, em sợ?”
Lý Hải Phượng dường như tìm được đồng minh, nhanh chóng lắc đầu: “Em không sợ, vừa rồi chẳng phải chúng ta đã xem vụ tráo đổi thân thể.”
Cố Dương ‘ừ’ một tiếng, ánh sáng trên màn hình lớn chiếu lên gương mặt cô lúc sáng lúc tối, trong bầu không khí như thế này mà gương mặt kia lại mang thêm một chiếc kính đen, nó đem đến một cảm giác quái dị không nói nên lời.
Lý Hải Phượng không khỏi nghĩ đến chiếc kính gọng vàng mà Cố Dương thường đeo để bảo vệ mắt khi làm việc, giống như trong tiểu thuyết miêu tả, từ đó gọi là gì nhỉ?
“Đúng rồi, Cố tổng, ‘cầm thú’ là có ý gì?”
Cố Dương quay đầu lại nhìn nàng: “Cái gì cầm thú?”
Lý Hải Phượng khoa tay múa chân một hồi, chỉ vào kính mắt của cô: “Em đọc trong sách nói rằng những người đeo kính đều là cầm thú. Ồ, gần đây cũng có một vài từ nổi tiếng trên mạng. Cái gì mà cầm thú công, sủng nịch công, trung khuyển công, nữ vương, nghe có vẻ rất buồn cười.”
Khi nàng nói chuyện, đôi mắt sáng lên, âm thanh của bộ phim rất lớn, cho nên khi hai người họ nói chuyện cũng không sợ làm phiền tới người khác, hơn nữa thỉnh thoảng còn có người sợ tới mức hét lên.
Nghe có vẻ buồn cười? Cố Dương cũng đã từng tìm hiểu, cho nên khi Lý Hải Phượng nói với cô, những gì nàng nói cô đều biết nhưng vẫn không hề lên tiếng.
“Ồ, tôi không biết, em có thể lên mạng tra thử xem” Cố Dương vừa nói vừa nhìn vào màn hình lớn.
…
Lý Hải Phượng nhìn chằm chằm vào màn hình. Hai nhân vật chính bên trong vừa bị truy đuổi bởi những kẻ sát nhân biến thái. Nàng không khỏi thắc mắc, nhiều phim kinh dị nước ngoài đều có một motip quen thuộc. Cuối cùng, kẻ sát nhân chết, hoặc nhân vật chính cùng sát nhân chết, máy quay sang một người qua đường khác, chuyện kinh hoàng lại xảy ra, bộ phim kết thúc để lại cho khán giả một lần nữa hồi hộp.
Chán quá……
Phim rất chán, nhưng có những thứ không hề nhàm chán đang chờ đợi nàng.
Hiện tại nếu hỏi Lý Hải Phượng sợ nhất điều gì, đương nhiên là…Cố tổng giở trò lưu manh.
Lý Hải Phượng ngồi dựa ra phía sau, Cố Dương cũng không thèm nói với nàng, nhưng khi nữ chính bị mổ bụng, tay của Cố Dương lại đặt ở trên lưng nàng vuốt ve sống lưng, sau đó lại cả gan hơn là luồn vào áo ngực.
“A-uh”
Cố Dương một tay ôm nàng, tay còn lại che miệng nàng lại, nhỏ giọng nói: “Em kêu cái gì, không phải không sợ sao?”.
Lý Hải Phượng gỡ tay cô ra, thở hổn hển nói: “Em không sợ, do chị chạm vào em…”
Cố Dương hiển nhiên không hài lòng: “Tôi chạm vào em thì sao, nếu không em chạm vào tôi? Quan hệ hiện tại của chúng ta có thể làm chuyện này, trợ lý Lý, em mau thả lỏng ra, em mà cứ như vậy tôi sẽ đau lòng lắm đó”
Chị gái nhà chị! Lý Hải Phượng không khỏi thầm khóc trong lòng, từ lúc sinh ra tới giờ cô chưa từng nghe những lời như vậy!
Ngay khi Lý Hải Phượng vừa mở miệng, tay Cố Dương đặt trên eo nàng liền hơi dùng sức, mũ cũng bị cô tháo xuống, cho nên khi cô hôn xuống cũng không có chút trở ngại nào.
Nếu không nhờ âm thanh ồn ào của bộ phim thì làm sao họ có thể làm những chuyện này một cách trắng trợn như vậy.
Cố Dương cạy mở hàm răng của nàng ra, dùng sức hôn xuống, thừa dịp đối phương mềm nhũn cả người, tay cũng men xuống phía dưới, sau đó liền xảy ra vấn đề, Lý Hải Phương đang mặc váy, áo sơ mi thì dắt ở thắt lưng, để có thể kéo vạt áo sơ mi ra bên ngoài quả thực rất vất vả.
Lý Hải Phượng đẩy vai cô, nghiêng đầu, đột nhiên cảm thấy mình bị lừa, vừa rồi không phải đang rất ổn sao?
Cố Dương hôn hết môi, rồi xuống tới cằm và men xuống cổ, Lý Hải Phượng nhìn những dãy ghế ở phía trước, có thể nhìn thấy đỉnh đầu của những người khác, quyết định phản kháng một chút.
“Cố tổng, chờ một chút, ở đây có nhiều người như vậy, ngộ nhỡ bị người khác nhìn thấy thì sao?”
Cố Dương ngẩng đầu nhìn nàng, dường như cho rằng lời nàng nói là đúng, liền dứt khoát đứng dậy, cầm lấy mũ và áo khoác, kéo người đứng dậy đi ra ngoài.
Lý Hải Phượng chỉnh lại quần áo, lảo đảo đi theo cô, trong lòng nước mắt chảy thành sông, rốt cuộc chuyện này gọi là gì? Có ai tới nói cho nàng biết, có phải Cố tổng bị mắc bệnh đa nhân cách rồi không? Hay…cô thực sự đói khát?
Khi Cố Dương kéo nàng ra khỏi rạp phim rồi đi một mạch tới xe, Lý Hải Phượng liền biết cô muốn làm gì, nàng cũng không phải ngốc.
Nửa người bị đẩy vào ghế sau của xe, Lý Hải Phượng chưa kịp hét lên thì Cố Dương đã lao vào đè lên người nàng, sau đó bắt đầu tiếp tục hôn, tay lần mò xuống váy của nàng nhưng khi nàng nghĩ Cố Dương sẽ tiếp tục tiến sâu hơn thì cô liền ngừng lại rồi vùi đầu vào cổ nàng.
“Tôi sẽ cố gắng đưa em trở lại càng sớm càng tốt” Cô thở hổn hển nói.
Lý Hải Phượng sững sờ, sau đó đẩy vai cô: “Chị bị sao vậy?”
Trước mắt Cố Dương biến thành màu đen, đầu óc choáng váng, giữ nguyên tư thế không nhúc nhích, đờ đẫn nói: “Tôi không sao, hơi mệt một chút, tôi muốn nghỉ ngơi một lát.”
Lý Hải Phượng ngẩn người, sờ sờ đầu cô giống như hạ quyết tâm, sắc mặt cũng ửng hồng, nhỏ giọng nói: “Đây là lần đầu em thực yêu nghiêm túc yêu một người nên em không biết phải làm thế nào nhưng nếu chị “muốn” em có thể…..”
Một lúc sau, Lý Hải Phượng còn tưởng rằng cô đã ngủ, chỉ nghe thấy cô vùi vào cổ mình cười: “Nói em ngốc, đúng là ngốc thật.” Cô ngẩng đầu lên, bình tĩnh nhìn nàng, trong mắt hiện ý cười: “Mới có mấy ngày mà em đã nghĩ tới chuyện muốn lấy thân báo đáp, em không sợ sau khi tôi dùng xong sẽ bỏ rơi em sao?”
Lý Hải Phượng cảm động, vòng tay ôm cổ cô: “Chị sẽ không làm như vậy đâu, em tin chị.”
Đúng vậy, nàng tin tưởng cô.