Bởi vì vẫn còn hai ngày nữa là tới chủ nhật, Cố Dương trực tiếp cho Lý Hải Phượng nghỉ phép, tối thứ sáu thì cùng nàng đi dạo phố mua quần áo. Những người mới bắt đầu yêu luôn đặc biệt thích làm như vậy. Lý Hải Phượng nhìn vẻ mặt hạnh phúc của người kế bên mình, hai mắt hơi ửng đỏ.
Thời tiết ngày càng lạnh, cả người đều mặc quần áo dày cộp, Lý Hải Phượng lại được quấn chặt như quả bóng, trợn mắt há mồm, cũng không có hứng thú mua quần áo, dù sao Cố Dương đi đâu, ánh mắt của nàng cũng đi theo tới đó, càng ngày càng dính người.
“Muốn ăn?”
Ừm?!
“Kem đó rất ngon, em có muốn ăn không?” Cố Dương hất cằm ra hiệu cho nàng nhìn về phía đối diện.
Lý Hải Phượng đút hai tay vào túi áo khoác nhỏ, thò đầu ra nhìn, nghĩ một chút rồi thành thật gật đầu.
Cố Dương đặt đồ xuống: “Em đợi ở đây, tôi mua cho em.”
“Ừm, được” Lý Hải Phượng ngoan ngoãn gật đầu, nhìn cô đi vào trong đám người. Trước cửa hàng có vẻ rất đông, mặc dù trời lạnh nhưng vẫn có một hàng dài, chủ yếu là các cặp tình nhân trẻ.
Trời lạnh ăn kem cũng rất thú vị, Lý Hải Phượng thích thú nghĩ.
“Xin chào, trợ lý Lý.”
Hử? Lý Hải Phượng ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt quen thuộc này mà sửng sốt, tại sao lại là cô ta?
“Thật là trùng hợp, tôi lại tình cờ gặp cô ở đây” Hứa Phi Phàm cúi đầu cười tủm tỉm nói.
Ai muốn đụng phải cô chứ?! Khóe miệng Lý Hải Phượng mang theo nụ cười cứng ngắc: “Đúng vậy, thật là trùng hợp.”
“Đi một mình?”
Nghĩ đến hành vi của người này đối với Cố Dương, Lý Hải Phượng vô thức nhíu mày nhưng cũng chỉ là những suy nghĩ trong lòng, nàng tự nhiên nở nụ cười: “Không, cùng bạn.”
“Ồ, chính là như vậy.”
Vốn dĩ tưởng chừng phải xếp hàng dài như vậy nên lát nữa cô mới đi ra, ai biết Lý Hải Phượng đã nghĩ sai, nhìn thấy Cố Dương đang cầm kem bước ra, còn Hứa Phi Phàm thì quay lưng về phía cô nên không thấy, Lý Hải Phượng lo lắng đứng lên: “Tôi chợt nghĩ ra bạn tôi có vẻ sẽ không đi tới cửa đằng này, ngại quá chủ tịch Hứa, tôi nghĩ tôi phải tới bên kia chờ cô ấy.”
Trong vòng vài giây, Cố Dương ở bên kia cũng tự nhiên nhìn thấy tình hình bên này, không ngờ lại gặp Hứa Phi Phàm ở đây, bước chân đã dừng lại, khi nhìn thấy Lý Hải Phượng, cô quyết định đi tới đó, nhưng…
“Vậy thì, tạm biệt.” Những người xung quanh đi lại tấp nập, Hứa Phi Phàm không nhìn thấy Cố Dương, nghe Lý Hải Phượng nói vậy thì cô ta chỉ mỉm cười, quay người rời đi.
Lý Hải Phượng lập tức thu dọn túi xách, quay người nháy mắt với Cố Dương đang ở cách đó vài mét rồi đi về hướng khác, Cố Dương sửng sốt một chút, sau đó chậm rãi đi theo.
Sau khi tìm được một nơi ít người, Lý Hải Phượng đặt đồ xuống đất, ngồi xuống băng ghế gần đó.
“Em khá thông minh đấy” Cố Dương đưa cây kem trên tay cho nàng: “Cô ta đã nói gì với em?”
Lý Hải Phượng không vui: “Nói thật là em vẫn chưa nói gì, em không thích cô ta, cô ta bắt nạt chị.”
Cố Dương vẫn ung dung, nếu là chuyện bắt nạt mà Lý Hải Phượng nói thì chắc là vụ ở trên hành lang tiệc từ thiện tối hôm đó, nếu biết Hứa Phi Phàm còn làm chuyện đó vài lần với cô nữa thì không biết nàng sẽ phản ứng như thế nào, cô gái này, mọi chuyện đều đã thể hiện hết trên mặt.
“Quên đi, tất cả đều là quá khứ rồi.”
“Dù sao thì sau này cũng tránh xa cô ta một chút.” Lý Hải Phượng oán hận liếm que kem.
Cố Dương cúi đầu nghịch cúc áo trên cổ tay, quân tử báo thù mười năm cũng chưa muộn. Hứa Phi Phàm không biết tốt xấu đổ hết mọi chuyện lên đầu cô, làm sao cô có thể bỏ qua chuyện này được.
Hả? Lý Hải Phượng bỗng nhìn thấy một cặp đôi đang đi ngang qua họ, cô gái đang cầm kem trên tay, khóe miệng lấm lem kem nhưng chưa liếm sạch cho nên người đàn ông liền cúi xuống liếm lại, ơ.. .
“Sao, em cũng muốn thử à?” Cố Dương nhìn đối phương, giọng điệu trêu chọc hiếm thấy.
Cái gì, cái gì? Nàng không muốn thử.
Cố Dương cũng không để ý tới nàng, cúi xuống liếm lên khóe miệng của đối phương, Lý Hải Phượng vì giật mình nên làm rơi cây kem trên tay, muốn cúi đầu xuống nhìn nhưng lại bị Cố Dương giữ chặt.
Cố Dương siết cằm nàng, không ngừng cắn mút môi đối phương, nhìn tư thế mờ ám lúc này khiến người khác không khỏi nghĩ sâu xa. Lý Hải Phượng sợ hãi nhanh chóng đẩy cô ra, sau đó khẩn trương nhìn xung quanh: “Bây giờ chúng ta đang ở bên ngoài, vẫn nên chú ý một chút thì tốt hơn.”
Cố Dương không quan tâm lắm, nói: “Sợ bị người khác nhìn thấy?”
“Hả? Có, một chút.”
“Vậy thì em có định ở bên cạnh tôi không?” Cố Dương nghiêng đầu nhìn nàng, nghiêm túc hỏi.
Lý Hải Phượng cúi đầu, ngón tay vô thức túm chặt khóa áo: “Không phải, em sợ người khác nói chị, nếu như để người khác nhận ra thì chị phải làm sao?”
Chị phải làm sao? Cố Dương trong lòng bật cười: “Tôi và em hiện tại đang ngồi trên cùng một chiếc thuyền, cho dù chết cũng không phải là sẽ chết cùng nhau sao?”
Lý Hải Phượng nhìn chằm chằm xuống mũi chân mình một lúc, sau đó đột ngột đứng lên: “Nói cũng đúng, chết thì chết chung, chúng ta về nhà!”
Cố Dương bật cười, vỗ nhẹ vào mông nàng: “Em đúng là ngốc.”
——
“Tôi đến nhà hai người ăn cơm được không?” Trong điện thoại, giọng nói của Hàn Nhã Nam có chút đáng thương, khiến người ta khó mà từ chối.
Lý Hải Phượng nhìn Cố Dương đang nấu cơm ở trong phòng bếp, nàng ngửi thấy mùi hồ tiêu, hôm nay Cố Dương làm bít tết cho nàng: “Cố tổng, tổng giám đốc Hàn nói muốn đến nhà chúng ta ăn cơm.” Lý Hải Phượng bịt loa điện thoại nói vọng vào trong bếp.
“Không được!”
Lý Hải Phượng: “…”
“Hải Phượng? Cô có đang nghe tôi nói không?”
“Vâng, đây, đây, chị tới đi, em sẽ làm thêm cho chị một phần.”
Sau khi cúp điện thoại, Lý Hải Phượng chạy vào trong phòng bếp chuẩn bị lấy lòng.
“Em để cô ấy đến à?” Cố Dương nghiêm mặt hỏi.
“…Ừm, có vẻ như tâm trạng chị ấy không được tốt lắm, em cũng không nỡ, lát nữa chị ấy sẽ tới, chị làm thêm một phần được không?”
“Ừm”
Nửa tiếng sau, chuông cửa đúng giờ vang lên, Lý Hải Phượng đi ra mở cửa, chóp mũi Hàn Nhã Nam đỏ bừng vì gió lạnh, cô ấy thở dài: “Hôm nay trời lạnh thật, tôi đã mặc áo khoác dày vậy mà.”
Lý Hải Phượng để cô ấy vào nhà, cười nói: “Ừ, gần đây nhất định phải giữ ấm, nếu không sẽ bị cảm lạnh.”
Cố Dương đã dọn xong một bàn đồ ăn, Lý Hải Phượng không có ở đó, cô liếc nhìn Hàn Nhã Nam: “Cô tới đây làm gì?”
Hàn Nhã Nam có chút xấu hổ khi nhìn thấy cô. Dù sao thì chuyện một phút bị phạt khi chơi trò chơi lần đó vẫn còn nguyên. Mấy ngày nay cô ấy không tìm được cơ hội để nói chuyện với đối phương, cho nên hôm nay mới tìm cớ tới ăn cơm để tới tìm cô, vậy mà khi có thể thấy được cô rồi thì hiện tại cũng không biết nói gì.
“Không có việc gì cũng không được đến sao, cô không chào đón tôi?”
Cố Dương hừ một tiếng: “Cô là ai, vì sao tôi phải nghênh đón cô.”
“Cô.”
“Tổng giám đốc Hàn, chị mau đi rửa tay đi, chúng ta ăn thôi.” Lý Hải Phượng từ trên lầu đi xuống, vội vàng giục Hàn Nhã Nam đi rửa tay.
Vốn dĩ định làm một bữa tối dưới ánh nến thì lại bị người khác quấy rầy, trong bữa tối, Cố Dương một chút hòa nhã cũng không có, cả bữa đều đen mặt không nói lời nào.
Hàn Nhã Nam quả thực khóc không ra nước mắt, lần trước Cố Dương cũng không có thái độ này, tại sao bây giờ lại thành ra như vậy?
Sau khi ăn xong, Cố Dương lên thẳng lầu nghỉ ngơi, Lý Hải Phượng nhìn bóng lưng cô không nói nên lời, cảm thấy tính tình của Cố tổng càng ngày càng giống một đứa trẻ, đây là kiểu hiếu khách gì vậy?
Tin tức phát trên TV, Hàn Nhã Nam buồn bực nhìn TV: “Cô có xem cái này không?”
Lý Hải Phượng cầm một ly nước: “Chị không thích sao? Em vẫn muốn xem tiêu điểm phỏng vấn, chị có muốn xem không?”
Chết tiệt! Cái gì vậy!
“Hải Phượng, tôi có chuyện muốn nói với cô.” Hàn Nhã Nam trộm liếc nhìn cầu thang, trầm giọng nói.
Lý Hải Phượng bị vẻ bí ẩn của cô ấy dụ dỗ thành công, cúi người xuống thấp giọng hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Hàn Nhã Nam cúi đầu xoa xoa góc áo, rất là ngượng ngùng: “Tôi không biết phải nói như thế nào, cũng không rõ lắm, nhưng xem ra, thật sự là như vậy…”
“Sao vậy?”
“Tôi nói, cô không được hét lên.”
“Ừm, không hét.”
“Tôi, tôi hình như thích Cố Dương…”
“A…”
“Đã nói cô không được hét rồi mà!”
Thích Cố tổng? “Chị nói thật?” Trời ơi, làm sao có thể? Tổng giám đốc Hàn lại thích Cố tổng.
“Tôi không biết, Hải Phượng, nhất định cô không được nói cho Cố Dương biết, cô ấy sẽ cười nhạo tôi, biến thái, tôi, a a a, tôi đi trước, cô nghỉ ngơi sớm đi.”
Đến cũng vội mà đi cũng nhanh. Hàn Nhã Nam nói xong nhanh chóng mặc áo khoác vào, xách túi rời đi, Lý Hải Phượng ngồi trên sô pha hồi lâu không có phản ứng gì, tiêu điểm phỏng vấn bắt đầu, nàng cũng không có tâm trạng xem.
Sắp phải tới thành phố S, nếu như Cố tổng nhà mình bỏ trốn với người khác thì phải làm sao? Không, không đúng, vừa rồi Cố tổng có cơ hội sờ soạng hôn nàng, rõ ràng là thích mình, không thể nào lại thích tổng giám đốc Hàn được. Ừm, nàng rất tin tưởng cô.
Ô…
Vẫn có chút lo lắng–
Trong phòng làm việc, Cố Dương đang nhìn vào máy tính thì cánh cửa đột nhiên bị đẩy mạnh ra, dọa cô sợ tới mức thiếu chút nữa ném chuột đi.
“Em bị điên à!” Cố Dương không nhịn được hét lên.
Lý Hải Phượng nhìn cô chằm chằm một lúc rồi chạy tới: “Cố tổng, em yêu chị, em yêu chị, em thật sự rất yêu chị….”
Cố Dương: “…”
“Chị có yêu em không?”
“Yêu, yêu, em mau buông tay, cổ sắp bị em bẻ gãy rồi.”
Nghĩ đến điều gì đó khiến người ta hoảng sợ, Lý Hải Phượng liền ngẩn ra, ngồi lên đùi Cố Dương, vòng tay ôm cổ cô, trong tiểu thuyết đều viết như vậy, tiếp theo làm gì mới tốt? Đúng rồi, làm nũng!
“Cố tổng~”
Cố Dương (==): “…” Ai sẽ nói cho cô biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
“Cố tổng, chị hôn em…”