Cố Dương đang làm việc thì bị hành động nhiệt tình quá mức của nàng làm cho choáng váng không biết làm thế nào, vì vậy cô phải vòng một tay qua eo nàng, tay còn lại thì ấn gửi email.
“Tôi đang làm việc, có chuyện gì lát nữa nói sau.”
Trong mắt Lý Hải Phượng thoáng hiện lên một tia mất mát, ngọn lửa cuối cùng cũng bắt đầu từ từ tắt ngấm: “Ồ, vậy thì chị làm việc đi, em ra ngoài trước.” Nói xong muốn rời đi nhưng lại bị Cố Dương giữ chặt: “Quên đi, không làm nữa, nói chuyện với em một lát?”
Cố Dương hôn lên má nàng, đưa người ra khỏi phòng làm việc. Thực ra, bị nàng dính lấy cũng là chuyện tốt.
Trên TV vẫn đang phát tiêu điểm cuộc phỏng vấn, hai người trên sô pha vẫn đang hôn nhau khó mà tách ra, vốn dĩ là đang ngồi, cuối cùng vẫn bị đè xuống ghế. Hai cánh tay bị đè ở trên đỉnh đầu, tư thế hoàn toàn bị động của Lý Hải Phượng khiến nàng cảm thấy hơi xấu hổ, áo bị vén lên cao, bộ ngực trắng nõn hoàn toàn phơi bày bên ngoài, Cố Dương vẫn không hề cử động nhìn chằm chằm vào đôi gò bồng của nàng.
“Chị, đừng nhìn, ưm…ưm….”
Hô hấp của Cố Dương trở nên nặng nề, bàn tay đang túm lấy tay nàng đặt trên đỉnh đầu cũng từ từ buông lỏng, ngược lại tấn công về phía trước, một trận tê dại dần dần lan tràn từ ngực đến toàn thân, Lý Hải Phượng khẽ rên một tiếng, cảm giác lo lắng trong lòng cũng từ từ xuất hiện.
“Cố tổng, chị mau buông em ra, em không chơi nữa.”
Động tác của Cố Dương thực sự dừng lại: “Chơi? Em thật sự cho rằng tôi đang chơi với em?” Cô dừng lại, ghé vào sát lỗ tai nàng đột nhiên thấp giọng nói: “Em không hiểu sao? Tôi muốn em.”
Cố tổng muốn nàng. Muốn nàng.
Câu này đại biểu cho cái gì đương nhiên không cần nói cũng biết, Lý Hải Phượng không dám nhìn vào mắt Cố Dương. Hai người quen nhau lâu như vậy, nàng chưa từng cảm thấy áp bách như bây giờ, làm sao đây, không phải vừa rồi cô vẫn còn đang tập trung làm việc sao, Lý Hải Phượng, mày không nên câu dẫn chị ấy làm gì? ‘Câu dẫn’, trời ạ, đây là một từ có bao nhiêu hèn hạ.
Không đợi nàng trả lời, Cố Dương bắt đầu cúi xuống chậm rãi hôn, đôi môi lạnh lẽo của cô men theo cần cổ của Lý Hải Phượng một đường đi xuống phía dưới, cuối cùng dừng lại ở khu vực mà cô chưa chạm vào bao giờ.
Khi phần cơ thể bị môi lưỡi chạm vào, Lý Hải Phượng cuối cùng không thể không phát ra tiếng rên khe khẽ, khi âm thanh này phát ra khiến nàng đỏ mặt, nhịp tim đập loạn.
Không được, không được, trong lòng có vô số âm thanh nói với nàng bây giờ không phải thời điểm thích hợp, nhưng cơ thể một chút sức lực cũng không có.
“Tôi nhớ là tôi đã từng nói, một bàn tay không nắm hết được” Giọng của Cố Dương từ trên cao truyền đến, giọng điệu nghiêm túc, cũng không giống như đang trêu chọc nàng.
“Em có thích tôi làm chuyện này với mình không?” Giọng điệu của cô vẫn rất thành khẩn, nhưng mỗi từ nhả ra lại vô cùng lưu manh trêu chọc, bởi vì Lý Hải Phượng nhắm mắt nên không nhìn thấy nụ cười hiếm hoi thoáng hiện lên trong mắt đối phương.
Cố Dương nói xong, không đợi Lý Hải Phượng nói chuyện, tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên khiến hai người giật mình, đó là điện thoại bàn ở nhà.
Cố Dương không còn cách nào khác đành phải đứng dậy nghe điện thoại, cũng không quên giúp người trên sô pha chỉnh trang lại quần áo rồi mới rời đi.
Đây là…không chơi nữa?
Lý Hải Phượng thở phào nhẹ nhõm.
“Dì à? Ồ, cô ấy ở đây, cháu gọi cô ấy giúp dì.” Cố Dương bịt chặt ống nghe, kỳ quái nhìn về phía người vẫn còn đang ngây ngốc trên ghế kia: “Sao đột nhiên mẹ em lại gọi điện thoại tới? Còn gọi vào máy riêng.”
Lý Hải Phượng sắp khóc: “Chị còn nói, rõ ràng vừa rồi chị tắt điện thoại của em.” Nói xong liền chạy đến trả lời điện thoại, nhưng không quên ném cho cô một cái nhìn tức giận, đôi mắt nhỏ đơn giản là oán hận.
Cố Dương giật mình, thuận tay siết cằm nàng, hôn xuống mặt đối phương một cái, Lý Hải Phượng vội vàng che ống nghe lại.
“Tôi đi lên trước…”
Hừ! Thật đáng ghét!
Trước khi đi, Cố Dương cầm thực đơn nghiên cứu vài món ăn, không khỏi cau mày, cảm thấy món này không đẹp mắt, món kia không ngon, cho đến lúc ăn tối, khi Lý Hải Phượng ăn xong rồi rồi chạy tới ôm hôn cô thì Cố Dương mới tạm thời cảm thấy ngon.
“Khi nào xuống máy bay lập tức gọi cho tôi, còn nữa, tới nơi không được chạy loạn, phải ngoan ngoãn đi theo Vương Băng, nếu như Vương Băng gọi điện thoại báo cáo với tôi nói em không nghe lời, tôi sẽ cho em quay về ngay lập tức, nhớ chưa?” Sau khi lên xe tới sân bay, Cố Dương không khỏi lo lắng dặn dò. Vương Băng, người biết nội tình bên trong, thấy hai người trước mặt thì cũng không cảm thấy xấu hổ, ngày đó thấy chuyện xảy ra giữa hai người trong phòng họp cũng đã sớm chuẩn bị tâm lý. Tuy nhiên Vương Nhạc đang lái xe thì có chút bối rối, mãi đến khi đến sân bay, Vương Băng mới nháy mắt ra hiệu cho anh ta cùng mình xuống xe, anh ta mới từ từ nhận ra có gì đó khác thường.
“Chị….Cố tổng và Hải Phượng…là quan hệ đó sao”
“Chị biết rồi, đừng nói lung tung, Cố tổng nhất định đã có tính toán trước của cô ấy.”
Vương Nhạc miễn cưỡng nở một nụ cười: “Em cùng với vị kia nhà em đã ở cùng nhau một thời gian dài, nói công khai là có thể công khai được sao, Cố tổng, cô ấy thật sự…không quan tâm?”
“Không quan tâm? A, cậu nhóc ngốc nghếch, cô ấy tin tưởng cậu, nếu không cậu nghĩ thế nào?”
Vương Nhạc cũng gật đầu, cũng đúng, thân phận của Cố Dương, nếu thật sự là để cho vui, có vấn đề gì sao? Ai quản được người ta đâu, chân lý chính là sếp nói gì cũng đúng. Nhà họ Lưu vừa có quyền lại vừa có tiền với hiện giờ cả Cố Thị cũng đều bị cô nắm trong tay, nếu cô thật sự muốn, người nào dám ngăn cản!
Nhưng vị trợ lý Lý này, Vương Nhạc lại thở dài, chỉ là một cô gái xuất thân bình thường thế mà câu được cả tổng tài, bản lĩnh cũng thật sự không nhỏ.
“Cố tổng, chị để em xuống xe đi, đã năm phút rồi” Lý Hải Phượng vừa nói vừa gỡ ra từng ngón tay mà Cố Dương đang ôm eo mình ra. Nếu luận về sức lực thì cô không phải đối thủ của Lý Hải Phượng.
Cố Dương ngồi yên, chỉ bình thản nói: “Những lời tôi nói em nhớ kỹ chưa?”
“Nhớ kỹ, nhớ kỹ rồi.”
“Không nghe lời thì chia tay, không thương lượng biết không?”
Lý Hải Phượng bật cười thành tiếng, gần đây, ngữ khí đe dọa lại thay đổi: “Biết rồi, em đi đây. Chị nhất định phải chú ý chuyện ăn uống nếu không muốn để dì giúp việc tới, nếu như không muốn người khác giặt quần áo chị cứ để đó, lúc về em sẽ giặt, còn có, không được thức đêm nữa, được không? Chị cũng phải nghe lời.”
Cố Dương biết rằng nàng sẽ tiếp tục lải nhải, vì vậy liền hôn một lúc rồi mới để nàng xuống xe. Cho tới khi hai người kéo vali tới sân bay, Cố Dương cũng không xuống xe.
“Cố tổng, quay về công ty hay là…”
“Đừng quay về, cậu lái xe vòng quanh, tôi muốn chợp mắt một lát.”
——
Bộ phim của Trình Tiệp mà Cố Dương đầu tư trước đó đã bắt đầu bấm máy, hơn nữa khi quá trinh trước và sau công tác hậu kỳ xong thì phim sẽ được ra mắt vào tháng 12. Thể loại phim thanh xuân ấm áp này có kinh phí thấp và toàn là diễn viên mới, thù lao phải trả cũng không cao. Nếu sau khi chiếu phim nhận được tín hiệu tốt, lợi nhuận sẽ rất lớn, lần này Cố Dương giấu diếm tất cả mọi người, mặc kệ hiệu quả có được tốt hay không, bọn họ cũng không tính tiếp tục lần thứ hai.
Cô đã nghĩ về trò chơi trực tuyến của Trần Lâm từ lâu, nếu như làm tốt thì sau này sẽ thành lập đoàn đội của riêng mình. Mặc dù Cố Thị cũng đang kinh doanh trong lĩnh vực điện tử, nhưng các lĩnh vực liên quan vẫn chưa đủ toàn diện. Hơn nữa, sau này Cố Viên tiếp nhận công ty, cũng sẽ lược bớt được rất nhiều phiền toái.
Hiện giờ, giá nhà đất tăng nhanh chóng mặt, ngành bất động sản luôn mang lại lợi nhuận rất cao, nhưng công việc của Cố Thị làm nhiều năm như vậy, không thể chỉ trông vào mỗi bất động sản để chống đỡ, sớm đã tiếp xúc với các ngành khác, tóm lại là còn ổn.
Hội nghị cấp cao sẽ được diễn ra vào hàng tháng, hiện tại vấn đề lớn tiếp theo là trang sức Hồng Thắng, còn với đồ da Trung Nhã thì Cố Dương thực rất yên tâm, trên thị trường đồ da hầu thì như năm nào cũng có nhân tài mới xuất hiện, tỷ lệ này là bình thường. Với người phụ trách của Hồng Thắng, Cố Dương đã nói rõ ràng, liệu họ có thể làm tốt công việc của mình hay không là việc của họ. Sau khi mọi chuyện xong xuôi, kết thúc buổi họp báo của Kinh Cửu, cô cũng có thể nghỉ ngơi một chút, cũng nhân tiện thu dọn những thứ mà bản thân không biết là tốt hay xấu.
Mặc dù giám đốc điều hành của Quang Viễn là Lưu Quang Viễn, nhưng vốn ban đầu được lấy từ Cố Dương, khiến Lưu Quang Viễn gần đây ngủ không ngon. Vốn dĩ ông ta cho rằng sau khi Cố gia và Lưu gia kết hôn, ông ta sẽ nắm được một nửa cổ phần của Cố Thị, như vậy thì ông ta mới có thể lấy thân phận của một người ngoài mà ngồi vào vị trí phó giám đốc điều hành của Cố Thị, nếu không có Cố Dương, hiện tại ông ta…
Giữa trung tâm thành phố R, tòa nhà Farrell sừng sững ở trung tâm, trong phòng làm việc của chủ tịch trên tầng cao nhất của tòa nhà, một bóng người cao gầy lặng lẽ đứng trước cửa sổ cao sát đất mà lắng nghe giọng nói ngắt quãng của người đàn ông với vẻ mặt vô cùng thờ ơ.
“Chủ tịch Hứa, tôi cam đoan mình không tiết lộ bất kỳ thông tin nào về vị trí của mình trong chứng khoán Tài Phú, loại chuyện rửa tiền này tôi tự nhận.”
“Được rồi, ông không cần giải thích, tôi biết hết rồi”
Lúc này, người đang mệt mỏi ngồi trên sô pha chính là Lưu Quang Viễn, ông ta lộ vẻ bực bội, lại có chút không cam lòng: “Chỉ cần chủ tịch Hứa giúp tôi lấy lại một nửa số cổ phần, chuyện rửa tiền này có tính là gì, dù sao cái mạng già này của tôi cũng không sợ.”
“Ồ, ông không tự xem lại chính mình đi, Lưu Quang Viễn, tôi nói thật cho ông biết, sau lưng tôi còn có rất nhiều người, bọn họ cũng không dám đưa ra yêu cầu giống như ông đâu, ngoài chứng khoán Tài Phú, tôi còn có công ty giải trí Farrell, ngoài ông ra chẳng lẽ tôi không tìm thấy người khác?”
“Chủ tịch Hứa nói đúng, đương nhiên tôi cũng không dám đưa ra yêu cầu với cô, nhưng cô cũng biết, dưới tay tôi chỉ có một Quang Viễn, còn bị Cố Thị chèn ép, tôi cũng không làm tốt.”
Hứa Phi Phàm quay lại nhìn ông ta với vẻ thích thú: “Vậy ông muốn tôi làm gì? Trực tiếp đoạt lấy? Hay giúp ông giết Cố Dương.”
“Cái này……”
“Quả thật ông cũng đủ tàn nhẫn, nói như thế nào cô ấy cũng là cháu gái bên ngoại của ông.”
“Cháu gái thì làm sao, cho dù tôi không muốn mệnh của nó thì cũng là nó khắp nơi muốn lấy mạng tôi, nói về tàn nhẫn, tôi còn không bằng nó.”
Hứa Phi Phàm ngồi xuống chiếc ghế sofa bên kia, châm một điếu thuốc, hút một hơi: “Chuyện này nói sau, đối phó với cô ta còn phải cẩn thận suy nghĩ, trước mắt ông giúp tôi làm một chuyện, đúng rồi, gần đây Mẫn Mẫn có khỏe không?”
Nghĩ đến con gái của mình,Lưu Quang Viễn làm sao không biết chuyện Hứa Phi Phàm đã làm, nhưng ông ta còn có thể làm gì, ông cụ trong nhà cũng không quan tâm, ông ta sao dám đấu với Hứa Phi Phàm.
“Vâng, ở nhà.”
“…Ở nhà lúc nào cũng chán, quay về nói cô ấy gọi điện thoại cho tôi, cô con gái này của ông, tôi thật sự rất thích, có biết tại sao không?”
Lưu Quang Viễn: “…”
Hứa Phi Phàm mỉm cười vỗ vai ông ta: “bởi vì cô ấy giống Cố Dương” nói xong cô ta nở một nụ cười, sau đó bắt đầu hạ lệnh đuổi khách: “Muốn đối phó với cô cháu gái bên ngoại kia của ông, ngoại trừ đem cô ấy ném lên giường của tôi, thật sự tôi cũng không nghĩ ra được cách nào khác, ông nói xem là gì? Chủ tịch Lưu, ha ha ha.”
Trên mặt Lưu Quang Viễn nở nụ cười, trong lòng ông ta sớm đã có một kế hoạch khác rồi, Hứa Phi Phàm còn có ý khác với Cố Dương? Đây là một chuyện ngoài sức tưởng tượng với ông.
Nhiều năm như vậy không có người nào thật sự đối tốt với Cố Dương, chuyện này ông ta vô cùng rõ ràng, nếu như nó với Hứa Phi Phàm giống nhau, ông ta đã nắm được trong tay một nhược điểm. Con khốn, cánh cứng cáp rồi thì người thân cũng không nhận, sớm muộn gì cũng sẽ cho mày nếm thử một lần.
Khi Cố Dương thức dậy khỏi ghế sô pha, đã hơn ba giờ chiều, cô chỉnh lại gọng kính, cởi áo khoác trên người ra, giấy tờ trên bàn trước mặt chất cao như núi, miệng hơi khô, cô đứng dậy định lấy cốc lấy nước thì cửa phòng làm việc bị đẩy ra.
“Gõ cửa…” Cố Dương vừa lấy nước vừa lớn tiếng nhắc nhở.
Hàn Nhã Nam ném cho đối phương một cái xem thường, dứt lời lui ra ngoài, gõ cửa, rồi mới tiến vào: “Đúng là có nhiều tật xấu.”
“Tôi là sếp của cô.”
“Được rồi, được rồi, cô là sếp của tôi, Tây Giang Nguyệt xin được độc quyền.”
Cố Dương cầm lấy cốc nước, uống một hơi cạn sạch: “Biết rồi, để ở chỗ đó đi.”
“Này? Cô biết lâu rồi?”
“Nếu không cô cho là gì, Tây Giang Nguyệt mới thành lập được bao lâu, không có tôi sao nó có thể phát triển nhanh như vậy, đầu óc cũng chỉ để trang trí thôi sao?” Cố Dương ngồi lại trên ghế sô pha, không kiên nhẫn nói.
Hàn Nhã Nam tức giận muốn mắng cô mấy câu, nhưng cũng biết mình đuối lý nên ngồi xuống bên cạnh, nhìn chằm chằm vào đống tài liệu trên bàn trà: “Hải Phượng và thư ký Vương đã tới thành phố S rồi, ở nhà cô ăn gì, cô có biết nấu ăn không? ”
“Không nấu!”
Khi Hàn Nhã Nam đến nhà cô vào hôm trước, lúc cô ấy đi vào cửa thì Cố Dương đã cởi tạp dề ra nên cô ấy không biết món bít tết là do Cố Dương làm, thực ra dù có biết thì cô ấy cũng nghĩ nó chẳng là gì, làm bít tết quả thực rất đơn giản, dù sao thì cô ấy cũng cảm thấy Cố Dương nhất định sẽ không biết nấu ăn. Nhân cơ hội này, cô ấy có thể tới nhà nấu ăn cho đối phương, chuyện này không thể hoàn hảo hơn.
Cố Dương không thèm đếm xỉa đến đối phương, tiếp tục đọc tài liệu.
“Này, sao lại cau mày?” Hàn Nhã Nam không nhịn được đưa tay ra giúp cô vuốt lại lông mày.
“Tôi đã nói cô rất phiền!” Cố Dương quay đầu đi, ánh nắng chiều tà chiếu xuyên qua kính cửa sổ, đôi mắt vì cặp kính mà tỏa ra một bóng đen nhỏ, khuôn mặt xuất chúng, cặp kính gọng vàng dựng đứng trên sống mũi càng làm tôn lên những đường nét trên khuôn mặt cô, nhất là khi khuôn mặt này ủ rũ không nói lời nào, ,quả là đẹp đến mức mất hết tính người.
‘Mất hết tính người’ cái gì, Hàn Nhã Nam nuốt nước bọt, được rồi, cô ấy thừa nhận mình có chút ghen tị, hơn nữa còn cáu kỉnh hơn những người khác: “Tôi phiền, tôi phiền, chẳng qua tôi cũng chỉ muốn quan tâm cô một chút thôi, cô hung dữ như vậy làm gì, tính tình của cô như vậy sớm muộn gì Tiểu Hải Phượng cũng muốn từ chức.”
Cố Dương liếc cô ấy một cái: “Từ chức? Cô cho rằng cô ấy dám?!”
Khoan, người ta muốn từ chức mà cô cũng quản à, quá tự tin rồi…Tự cho mình là đúng. Tuy rằng nói như vậy, trong lòng Hàn Nhã Nam có chút không được tự nhiên, trong một thời gian ngắn, cô ấy cảm thấy ghen tỵ với Lý Hải Phượng, đúng là gặp quỷ rồi.
“Tối nay cùng nhau ăn cơm, ngày mai là họp báo, nghỉ ngơi đi.”
“Không có thời gian.”
“Ai nha, Cố tổng ~ Cô đừng lạnh lùng như vậy được không? Ăn một bữa cơm thôi mà, được không? Coi như là cô cùng tôi đi mà, nha.”
“Vì sao tôi phải đi cùng với cô, cô cũng không phải bạn gái tôi.”
Này?! Cô ấy vừa nói gì vậy?